Tần Phong, Tần Vân chia nhau mà đi, ai làm việc nấy.
Tần Liệt tung mình xuống ngựa nghỉ ngơi không được thời gian uống hết chung trà, phía sau đột nhiên truyền đến một trận ho khan kịch liệt. Tần Liệt vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tham mưu trưởng Trương Văn Đình của quân đoàn Định Châu được hai tên tham mưu dìu tới. Tần Liệt vội vội vàng vàng đứng dậy nghênh đón, nói với vẻ oán trách:
- Văn Đình ngươi cảm thấy đỡ chưa?
Trương Văn Đình gạt hai tên tham mưu ra, vừa thở dốc vừa nói:
- Ty chức uống thuốc cũng đã thấy đỡ một chút, chỉ là chút phong hàn, cũng không có gì nghiêm trọng lắm.
Tần Liệt nói:
- Thân thể ngươi còn chưa khôi phục, hẳn nên ngủ nhiều, ít đi lại một chút.
- Ty chức ngủ không được!
Trương Văn Đình khoát tay, hỏi:
- Đại nhân, đại quân của chúng ta tới chỗ nào rồi?
Tần Liệt nhìn quanh bốn phía một vòng rồi đưa tay gãi gãi đầu:
- Ta cũng không quen thuộc địa hình Thanh Châu lắm, cũng không biết cụ thể đã đến đâu.
Trương Văn Đình nói:
- Ty chức vừa chợt nhớ ra, trước kia dường như đã nghe người ta nói qua, trong địa phận Quận Bắc của Thanh Châu hình như có một con sông, nước sông có chứa kịch độc, bất luận là người hay gia súc uống vào sẽ lập tức mất mạng. Tổng đốc đại nhân, qua khỏi Hắc Phong Khẩu chính là địa phận Quận Bắc của Thanh Châu, nên cẩn thận một chút là hơn.
- Nước sông có kịch độc?
Tần Liệt nghe vậy thất kinh, chợt lắc đầu nói:
- Không thể nào, chuyện đó không thể nào! Nếu như nước sông này có độc, quân của đế quốc Quang Huy trước mặt đã sớm xong đời. Bọn chúng cho ngựa đi uống nước ngoài sông trước chúng ta nửa giờ, hơn nữa sớm đã lấy nước nấu cơm.
- Không có chuyện gì thì tốt!
Trương Văn Đình nhẹ nhàng gật đầu, thở dốc:
- Ty chức cũng không biết cụ thể là con sông nào có độc, chỉ là nghe người ta nói qua, cho nên nhắc nhở Tổng đốc đại nhân cẩn thận mà thôi.
- Ừ!
Tần Liệt nghe vậy gật đầu:
- Văn Đình ngươi nhắc nhở rất đúng, bắt đầu từ hôm nay chúng ta nhất định phải cẩn thận gấp đôi!
- Phụ thân đại nhân, phụ thân đại nhân!
Tần Liệt vừa dứt lời, con trai thứ Tần Vân đột nhiên cuống cuồng chạy về, thần sắc kinh hoàng hét lớn:
- Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!
Tần Liệt khẽ giật mình, cau mày quát:
- Vân nhi, xảy ra chuyện gì?
Tần Vân chạy đến trước mặt Tần Liệt, vừa thở dốc vừa nói:
- Nước sông này…nước sông này có độc! Chiến mã vừa uống nước sông đã có vẻ không ổn, bọn chúng đều sùi bọt mép cả!
- A?
Trương Văn Đình nghe vậy nhất thời kinh hãi.
Tần Liệt vội vàng quát hỏi:
- Hiện tại có bao nhiêu chiến mã đã uống nước sông rồi?
Tần Vân ảm đạm trả lời:
- Trừ hai liên đội kỵ binh đi theo đại ca cảnh giới, tất cả chiến mã còn lại đều….
Nói tới đây, Tần Vân hơi sợ hãi liếc nhìn Tần Liệt, không dám nói hết lời, nhưng ý của hắn cũng đã quá rõ ràng.
- Vì sao ngươi lại bất cẩn như vậy?
Tần Liệt cả giận:
- Nước sông có độc, đúng ra ngươi phải sớm phát hiện chứ?
Tần Vân lộ vẻ buồn bã:
- Phụ thân, độc tính của nước sông này không phải là phát tác ngay lập tức, đợi đến khi đám chiến mã uống đầu tiên phát tác độc tính thì tất cả chiến mã cũng đã uống nước xong, không còn kịp, đã không còn kịp!
Tần Vân vừa dứt lời, phía trước vài dặm nơi đóng quân của đế quốc Quang Huy bỗng nhiên vang lên tiếng kèn hiệu cao vút, đó chính là hiệu lệnh tiến công!
- Hỏng rồi!
Tần Liệt lộ vẻ sầu thảm:
- Quân địch muốn tấn công, không ngờ lại đúng vào lúc này!
Trương Văn Đình xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, dậm chân thở dài:
- Bẫy rập, đây chính là một cái bẫy rập. Ty chức thân là tham mưu trưởng quân đoàn, nhưng lại không thể kịp thời ngăn cản âm mưu này, ty chức thất trách rồi, ty chức thất trách rồi!
- Văn Đình, bây giờ không nên nói chuyện này nữa!
Tần Liệt khoát tay, nghiêm nghị nói:
- Khinh kỵ binh Định Châu mất đi chiến mã cũng là mất đi ưu thế cơ động vốn có. Không cần biết đây có phải là bẫy rập do Mạnh Hổ cố tình bố trí hay không, chúng ta cũng đã lâm vào tuyệt cảnh, hiện tại cũng chỉ có thể liều mạng với quân địch mà thôi!
Ầm….ầm…ầm…
Tần Liệt vừa dứt lời, phía trước đã vang lên tiếng vó ngựa như nước thuỷ triều, vùng bình nguyên hoang dã vốn đã tối om đột nhiên dấy lên hàng ngàn hàng vạn cây đuốc, trong khoảnh khắc đã chiếu sáng cả một góc trời. Trong ánh lửa sáng ngời, sư đoàn kỵ binh của đế quốc Quang Huy vừa mới trốn sau lưng đám trọng trang bộ binh nghỉ ngơi đã xuất hiện, hơn nữa chia quân làm hai đường, bọc vòng ra sau cắt đứt đường lui của quân đoàn Định Châu.
Hai liên đội khinh kỵ binh Định Châu chịu trách nhiệm cảnh giới đang liều mạng ngăn cản, nhưng binh lực hai phe chênh lệch quá xa, thế cục đã ở vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Sư đoàn kỵ binh của đế quốc Quang Huy bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tan thế ngăn trở của hai liên đội kỵ binh, sau đó bọc cánh ra sau lưng đại quân Định Châu, hoàn toàn cắt đứt đường lui của hai sư đoàn Định Châu.
Nếu như chiến mã của quân đoàn Định Châu không bị trúng độc, sư đoàn kỵ binh của địch dám tự tiện xuất chiến như vậy quả thật chính là muốn chết. Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không giống như vậy, hai sư đoàn Định Châu của Tần Liệt mất đi chiến mã, đã từ khinh kỵ binh tới lui như gió biến thành khinh bộ binh thân không manh giáp, đây chính là sự nguy hiểm chết người!
- Phụ thân!
Tần Vân vung thương lên, quát to:
- Người và Văn Đình tiên sinh chạy mau đi, để hài nhi và đại ca đoạn hậu!
- Câm miệng!
Tần Liệt trừng mắt quát to:
- Lập tức mang Văn Đình tiên sinh đi tìm đại ca của ngươi, sau đó suất lĩnh hai liên đội kỵ binh lập tức rút lui trở về Hắc Phong Khẩu!
Tần Vân nghe vậy giật mình chấn động, lộ vẻ buồn bã nói:
- Phụ thân!
Rất hiển nhiên, Tần Liệt đã ôm lòng quyết tử, rõ ràng hắn đang chuẩn bị suất lĩnh đám khinh kỵ binh mất đi chiến mã liều mạng đến cùng với đại quân của Mạnh Hổ, để cho Tần Vân và Tần Phong suất lĩnh hai liên đội kỵ binh còn lại lập tức rút lui về phía sau. Ắt hẳn là vì muốn lưu lại hy vọng cho Tần gia, cũng là vì muốn lưu lại đám lão binh để sau này gầy dựng lại quân đoàn Định Châu.
Tần Liệt hét lớn:
- Đi mau!
- Phụ thân!
Tần Vân quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng:
- Hài nhi tuyệt đối không bỏ người mà chạy thoát một mình!
- Ngu xuẩn!
Tần Liệt bỗng nhiên nổi giận, rút chiến đao ra kề vào cổ mình, thái độ trông rất hào hùng, lớn tiếng thét:
- Nếu còn không đi, ta sẽ tự vận trước mặt ngươi!
- Phụ thân!
Ánh mắt Tần Vân lộ vẻ sầu thảm thê lương, nhìn thật sâu Tần Liệt một lần sau cuối, rồi quay người sang định đỡ Trương Văn Đình chạy đi, nhưng đã trượt vào khoảng không.
Trương Văn Đình đã né tránh khỏi cái đỡ của Tần Vân, vẻ mặt ung dung nhìn Tần Liệt nói:
- Tổng đốc đại nhân không muốn bỏ quân đội của mình mà chạy trốn giữ mạng, vậy hẳn là đại nhân cũng hiểu cho tấm lòng trung của ty chức, ty chức cũng không muốn bỏ đại nhân mà chạy trốn giữ mạng!
- Được! Được! Được! Không uổng công Tần Liệt ta một phen kết giao với ngươi!
Tần Liệt khen ba tiếng "được", quay đầu lại khoát tay quyết liệt với Tần Vân.
Tần Vân quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái với Tần Liệt, sau đó chạy thẳng về hướng hai liên đội kỵ binh đang vừa đánh vừa lui. Lúc Tần Vân xoay người chạy đi, hai hàng lệ nam nhân đã đầm đìa trên má tự bao giờ.
Đưa mắt nhìn theo bóng Tần Vân rời khỏi, mặt Tần Liệt giật giật hai cái, sau đó đề khí Đan điền hét lớn:
- Bọn nhóc quân đoàn Định Châu nghe đây, triển khai đội hình tấn công…
Nghe tiếng thét dài của Tần Liệt, các tướng sĩ của quân đoàn Định Châu mới đầu còn lộ vẻ ngơ ngác, sau đó đã nhanh chóng trấn định lại. Tướng lĩnh các cấp bắt đầu ra khẩu lệnh khẩn trương lập đội, mặc dù kỵ binh của địch phía trước đã đến rất gần, nhưng các tướng sĩ của quân đoàn Định Châu không hề tỏ ra chút nào bối rối. Lão binh, đây chính là sự trấn định của lão binh!
Quân đoàn Định Châu của Tần Liệt có thể nói là quân đoàn lão binh còn sót lại của đại quân đế quốc Minh Nguyệt.
Chỉ trong thoáng chốc, đám khinh kỵ binh mất đi chiến mã của quân đoàn Định Châu đã triển khai một đội hình tấn công hình tam giác khổng lồ.
Mặc dù quân đoàn Định Châu của Tần Liệt là một quân đoàn chỉ toàn là kỵ binh, nhưng bọn họ cũng quen thuộc với đội hình tấn công của bộ binh. Bởi vì trong cuộc chiến tranh ở biên giới phía Bắc với đế quốc Tinh Hà, bọn họ thường vì xâm nhập vào lãnh thổ của đế quốc Tinh Hà quá sâu mà hao hết lương thực cấp dưỡng, sau đó phải giết ngựa ăn dần, cho nên bọn họ phải học đội hình tấn công của bộ binh để tự bảo vệ cho mình.
Chiến thuật tấn công bộ binh của quân đoàn Định Châu vô cùng đặc sắc, đặc điểm lớn nhất chính là chỉ có công mà không có thủ!
Trước hết cho mười tên binh sĩ xếp theo đội hình "một, hai, ba, bốn" kết thành một đội hình tam giác nhỏ. Rồi mười đội hình tam giác nhỏ như vậy lại kết thành đội hình công kích hình tam giác cỡ trung, cuối cùng kết thành đội hình công kích tam giác cỡ lớn với ba ngàn người, lúc cần thiết có thể kết thành đội hình công kích tam giác khổng lồ với ba vạn người.
Thấy quân đoàn Định Châu chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi đã kết thành đội hình công kích tam giác khổng lồ, trên mặt Tần Liệt nhất thời dâng lên một vẻ hào hùng, đưa tay về phía sau quát to với cận vệ quân:
- Lấy thương ra đây!
Lập tức có hai tên cận vệ quân khiêng một cây ngân thương đi tới trước mặt Tần Liệt.
Tần Liệt đưa tay phải ra đón lấy ngân thương, lại dùng tay trái lấy bao thương trên mũi thương ra. Chỉ trong chớp mắt, những tia sáng chói mắt đột ngột xuất hiện trước mặt Tần Liệt, soi rõ khuôn mặt hào hùng của Tần Liệt. Vốn khuôn mặt bình thường lạnh lùng nghiêm nghị thời khắc này lại lộ vẻ dữ tợn hẳn lên…
Ong …ong …ong….
Tay phải Tần Liệt khẽ rung, ngân thương trong tay hắn thoáng chốc phát ra một tràng tiếng long ngâm.
Đưa tay vuốt hàm râu, Tần Liệt mạnh mẽ ngẩng cao đầu, Tần Vân, Tần Phong đã suất lĩnh hai liên đội kỵ binh của quân đoàn Định Châu tách ra hai bên trái phải, nhanh như điện chớp lướt ngang qua hai cánh của đội hình công kích hình tam giác khổng lồ mà đại quân Định Châu vừa triển khai xong. Hàng ngàn hàng vạn khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy đuổi theo như hình với bóng không tha, quyết đuổi đến cùng.
Bỗng nhiên, trong mắt Tần Liệt đã toát ra những tia sắc bén vô cùng mạnh mẽ.
Nếu có người cho rằng quân đoàn Định Châu mất đi chiến mã sẽ trở thành một cánh quân ô hợp không chịu nổi một đòn, vậy thật quá sai lầm! Lão phu sẽ lấy sự thật máu chảy thành sông để nói cho người đời được biết, mặc dù quân đoàn Định Châu xuống ngựa nhưng vẫn tinh nhuệ như thường!
--------------
Trong trận của khinh kỵ binh quân đoàn Bắc Phương.
Đám khinh kỵ binh quân đoàn Định Châu đang chạy nháo nhào phía trước vừa tản ra hai bên, cánh quân bộ binh của quân đoàn Định Châu triển khai đội hình tấn công hình tam giác đang chờ sẵn liền lộ ra hình dạng dữ tợn. Mã Tứ Phong giục ngựa chạy trước tiên của đội hình kỵ binh sư đoàn Bắc Phương quả thật không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình. Hắn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu rồi mở mắt ra, phía trước vẫn là bộ binh Định Châu đang triển khai đội hình chờ sẵn!
Đáng chết, chuyện hình như hoàn toàn không đơn giản như ban đầu mình tưởng tượng!
Khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu sau khi mất đi chiến mã không những không hề kinh hoàng thất thố, tan rã lòng quân, mà còn trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi đã kết thành đội hình tấn công! Thánh nữ Quang Minh trên cao, không ngờ lại là đội hình tấn công dày đặc! Không ngờ bọn khinh kỵ binh cuồng đồ của quân đoàn Định Châu này vẫn còn muốn tấn công! Bất quá chuyện tập kích phá trận không phải là sở trường của khinh kỵ binh, thôi thì chuyện này giao lại cho đám trọng trang bộ binh phía sau đi thôi!
Mã Tứ Phong trong đầu xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, lập tức giơ cao Trảm Mã đao trong tay chỉ về hai bên trái phải.
Khinh kỵ binh của quân đoàn Bắc Phương nhất thời như bị dao cắt chia ra làm hai phần trái phải, sau đó gần như lướt sát qua hai cánh của đội hình tấn công hình tam giác khổng lồ của quân đoàn Định Châu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Xuất hiện sát phía sau đám khinh kỵ binh của Mã Tứ Phong chính là sư đoàn số Ba của Chu Tiến. Quân đoàn Tây Bộ tổng cộng có bốn sư đoàn bộ binh, sư đoàn số Một, sư đoàn số Hai và sư đoàn số Bốn đã trải qua trận chiến đẫm máu tại Hắc Phong Khẩu. Chỉ có sư đoàn số Ba của Chu Tiến cho tới bây giờ vẫn chưa từng động đao thương với quân địch, hôm nay đánh trận đầu cũng đã đến phiên bọn họ.
Chu Tiến giục ngựa múa đao xông lên trước hết, tâm tình vô cùng hưng phấn.
Ý nghĩ của Chu Tiến giống hệt với Mã Tứ Phong, khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu mất đi chiến mã có còn là quân đội không? Bất quá chỉ là một đám quân ô hợp thân không mảnh giáp, tay không có binh khí dài mà thôi. Chỉ bằng vào những chiếc áo giáp bằng vải bố trông thật đáng thương trên người chúng, cùng với những thanh mã đao* đáng thương trong tay cũng muốn ngăn cản trọng trang bộ binh thân khoác trọng giáp, tay cầm trường mâu lại có cung tiễn thủ yểm hộ phía sau hay sao?
(* Mã đao: dao bầu, dao phạt, mã tấu dùng cho kỵ binh)
Vừa tiến vào tầm bắn của trường cung bộ binh, Chu Tiến lập tức thắng ngựa dừng chân, giơ cao Trảm Mã đao thét dài:
- Cung tiễn thủ, chuẩn bị!
Cả một liên đội cung tiễn thủ đồng thời giương trường cung trong tay lên, lập tức có những tên binh sĩ cầm đuốc trong tay chạy qua trước trận cung tiễn thủ, dùng đuốc châm lửa từng mũi hoả tiễn đã được bọn cung tiễn thủ lắp sẵn trên dây cung. Chu Tiến vừa ra lệnh một tiếng, năm ngàn tên cung tiễn thủ đồng loạt buông cung, chỉ nghe tiếng ong ong của dây cung vang lên không dứt, năm ngàn mũi hoả tiễn đã bay vọt lên không, vẽ trên không trung những đường vòng cung chói mắt, sau đó hung hăng rơi xuống đầu đám bộ binh của quân đoàn Định Châu.
- Vù…vù…vù…
- Phập….phập…phập….
- Ách….a…a…
Tiếng rít gió và tiếng mũi tên sắc bén cắm ngập vào thịt vang lên.
Tiếp theo là tiếng kêu rên thảm thiết không thôi của bộ binh quân đoàn Định Châu. Mặc dù quân đoàn Định Châu toàn là lão binh, nhưng áo giáp bằng vải bố trên người bọn chúng quả thật không thể nào ngăn cản được những mũi tên của quân địch bắn tới. Dưới đám mưa năm ngàn mũi trọng tiễn phá giáp, đám bộ binh của quân đoàn Định Châu thoáng chốc đã ngã xuống một mảng lớn.
Tần Liệt vừa múa thương gạt những mũi tên bay về phía mình, vừa cất giọng thét dài:
- Bọn nhóc của quân đoàn Định Châu, tăng tốc độ xông lên cho mau, đừng cho bọn chúng có cơ hội bắn tên nữa!
- Giết…giết…giết…
Hơn bốn vạn tướng sĩ của quân đoàn Định Châu phía sau Tần Liệt gào thét hưởng ứng, thoáng chốc tăng nhanh tốc độ, đuổi theo sau Tần Liệt nhanh chóng xông thẳng về phía đám trọng trang bộ binh của sư đoàn số Ba đang triển khai đội hình đợi sẵn.
Mặc dù Chu Tiến hơi giật mình vì không ngờ quân địch không loạn lòng quân, bất quá cũng không xem bọn khinh kỵ binh mất đi chiến mã thân không manh giáp này ra gì. Lúc này Chu Tiến mới hạ lệnh cho liên đội cung tiễn thủ rút lui về phía sau năm mươi bước, tiếp tục dùng cung tên sát thương quân địch. Còn liên đội số Ba và liên đội số Bốn bảo vệ hai cánh, chính mình chỉ huy liên đội số Một và liên đội số Hai tấn công về phía trước, cố gắng một phen nghiền nát quân địch.
Quân của hai phe đối mặt, rất nhanh đã quấn lấy nhau cùng một chỗ.
Chu Tiến múa Đại Khảm đao xông lên trước tiên, mắt thấy một viên tướng địch thoạt nhìn đã ngoài năm mươi tuổi, khí vũ hiên ngang đang chắn trước mặt mình, nhất thời hét lớn một tiếng tay chém một đao về phía tên tướng địch. Chỉ nghe choang một tiếng, Chu Tiến cảm thấy hai tay chấn động rất mạnh, Đại Khảm đao sống dầy đã rời khỏi tay hắn bay đi.
Chỉ trong khoảnh khắc, đột nhiên Chu Tiến cảm thấy cổ họng mình mát lạnh, vội cúi đầu nhìn xuống, dường như có một dây máu tươi đang chảy rịn ra, sau đó máu tươi từ cổ họng mình phun ra như suối, bắn vọt rất xa. Trong nháy mắt, cái lạnh thấu xương kéo đến nhanh như con nước thuỷ triều, thân hình to lớn của Chu Tiến lảo đảo hai cái rồi rơi từ trên lưng ngựa xuống…
--------------
Cách đó không xa, Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đang ghìm ngựa đứng trên một ngọn núi nhỏ quan sát cuộc chiến.
Trong ánh đuốc sáng như ban ngày, đội hình tấn công hình tam giác của quân đoàn Định Châu hung hăng thọc thẳng vào giữa đội hình trọng trang bộ binh của sư đoàn số Ba. Đội hình trọng trang bộ binh của sư đoàn số Ba nhìn qua vốn vô cùng chắc chắn trong khoảnh khắc đã bị đè ép đến mức làm biến dạng đội hình, gần như còn bị quân địch cắt đôi thành hai bên trái phải. Đội hình trọng trang bộ binh của sư đoàn số Ba bị quân địch chia cắt ra như vậy chính là tai hoạ ngập đầu!
- Chuyện… chuyện này sao có thể như vậy được?
Cổ Vô Đạo lấy tay sờ sờ mặt, lộ vẻ khó tin:
- Khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu tạm thời biến thành khinh bộ binh không ngờ thế công còn sắc bén hơn cả trọng trang bộ binh! Chỉ bằng vào áo giáp bằng vải bố đáng thương trên người bọn chúng, chỉ bằng vào mã đao đáng thương trong tay bọn chúng sao?! Thánh nữ Quang Minh trên cao, rốt cục bọn chúng làm thế nào mà được như vậy?
Mạnh Hổ hít thật sâu một hơi khí lạnh, nghiêm nghị nói:
- Không bằng vào cái gì cả, chỉ bằng vào bọn chúng chính là bọn lão binh thân trải trăm trận!
Giọng của Tất Điêu Tử cũng lộ vẻ vô cùng nặng nề:
- Tướng quân nói rất đúng, tuy rằng trang bị của đám bộ binh quân đoàn Định Châu rất kém, vừa không có trọng giáp lại không có trường mâu, lại còn không có cả cung tiễn thủ. Nhưng bọn chúng đều là lão binh thân trải trăm trận, kinh nghiệm chiến đấu và tâm lý thích nghi hoàn cảnh của bọn chúng thì bọn tân binh của sư đoàn số Ba chúng ta không thể nào so sánh kịp!
- Ha ha, xem ra đây chính là một khúc xương khó nuốt!
Mạnh Hổ cười gằn hai tiếng, trong mắt đã dấy lên chiến ý nóng bỏng, uy nghiêm nói:
- Bất quá, cho dù là Tần Liệt có răng nanh bằng sắt bén nhọn, hôm nay bản quan chỉ huy cũng phải bẻ gãy nó! Cho dù quân đoàn Định Châu của Tần Liệt có cứng rắn như một con rùa đen, hôm nay quân đoàn Tây Bộ của bản quan chỉ huy cũng phải nghiền nát rồi uống máu của nó!
Tất Điêu Tử không nhịn được quay đầu lại nhìn Cổ Vô Đạo, Cổ Vô Đạo cũng nhìn lại Tất Điêu Tử, hai người đều thấy trong mắt đối phương toát ra sát ý nóng rực!
Những lời tràn ngập sát khí và đầy khí phách của Mạnh Hổ không ngờ đã làm dấy lên sát ý tận dưới đáy lòng của Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo. Tuy cả hai người đều là thư sinh yếu đuối, nhưng giờ phút này cũng cảm thấy hận không được khoác áo giáp ra trận giết vài tên binh sĩ của quân đoàn Định Châu cho thoả dạ!
Mạnh Hổ giục ngựa quay đầu lại, gằn giọng quát:
- Chiến Ưng, Hạ Khánh!
Chiến Ưng và Hạ Khánh đang đứng dưới chân ngọn núi nhỏ lập tức giục ngựa tiến lên, lớn tiếng đáp:
- Có ty chức!
Mạnh Hổ gằn giọng:
- Chỉ huy sư đoàn số Một, sư đoàn số Hai bọc ra sau lưng bộ binh của quân đoàn Định Châu, phát động thế công mạnh mẽ từ phía sau lưng địch. Đội hình tấn công hình tam giác của bộ binh quân đoàn Định Châu chỉ lợi về tấn công nhưng không lợi về phòng thủ, phía sau chính là tử huyệt của bọn chúng!
- Dạ!
Chiến Ưng, Hạ Khánh ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Mạnh Hổ giục ngựa chậm rãi đi xuống ngọn núi nhỏ, lại quát to:
- Trương Hưng Bá!
Trương Hưng Bá đang canh giữ dưới ngọn núi nhỏ vội vàng giục ngựa tiến lên:
- Có ty chức!
Mạnh Hổ chậm rãi vung huyền thiết trường thương trong tay lên, mũi thương chỉ thẳng vào đội hình tấn công hình tam giác của bộ binh quân đoàn Định Châu, gằn giọng quát:
- Chỉ huy liên đội cận vệ theo bản tướng quân đột kích từ mặt chính, nghiền nát mũi nhọn của bộ binh quân đoàn Định Châu!
- Dạ!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, trở tay ra sau lưng rút song thiết kích ra chỉ thẳng về phía trước, lớn tiếng thét dài:
- Liên đội cận vệ…tấn công!
- Ha!
Mạnh Hổ nhẹ nhàng giục cương ngựa, Ô Vân Cái Tuyết ngẩng đầu hí dài một tiếng, hất tung bốn vó chạy vội về phía trước. Phía sau Mạnh Hổ, Trương Hưng Bá tay cầm song thiết kích chạy như bay, phía sau nữa chính là năm ngàn tên tinh binh cận vệ quân giống như một dòng chảy khổng lồ, mang theo khí thế không gì ngăn cản nổi cuồn cuộn ào về phía trước…
Trên ngọn núi nhỏ, Cổ Vô Đạo khó lòng nhịn được vẻ kích động lộ ra trên gương mặt, run giọng nói:
- Tất huynh, dường như tiểu đệ đã thấy một cánh quân như hổ như lang đánh đâu thắng đó đang tung hoành giày xéo cả hành tỉnh Tây Bộ của đế quốc. Tất cả những cố gắng ngăn cản cánh quân như hổ như lang kia đều bị nó nghiền nát thành bụi phấn!
- Ha ha!
Tất Điêu Tử cười nhẹ hai tiếng, bổ sung thêm ý kiến của mình:
- Nhưng cánh quân như hổ như lang này cũng không phải là quân đội của đế quốc, mà là một cánh quân như hổ như lang hoàn toàn thuần phục tướng quân! Hơn nữa, đến một ngày nào đó, cánh quân như hổ như lang này sẽ đánh ra khỏi đế quốc, quân tiên phong của nó đi đến đâu, tất cả mọi người ở đó đều phải phủ phục trên mặt đất…
--------------
Tần Liệt hét lớn một tiếng, ngân thương trong tay đâm ra nhanh như chớp, xuyên thủng cả trọng thuẫn trong tay một tên trọng trang bộ binh trước mặt, lại hất một cái khiến cho thi thể của tên trọng trang bộ binh kia bắn tung lên không, sau đó rớt xuống đất đánh bịch một tiếng. Tần Liệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt còn có vài hàng trọng trang bộ binh nữa mà thôi, xem ra rất nhanh sẽ đột phá đội hình quân địch.
- Tất cả các tướng sĩ của quân đoàn Định Châu…
Tần Liệt thấy thế nhất thời vẻ mặt trở nên phấn chấn, ngửa mặt lên trời thét dài:
- Đánh mạnh hơn nữa nào, sắp sửa đột phá trận địch rồi, giết!
- Giết!
- Giết!
Nghe thấy tiếng thét dài của Tần Liệt, các tướng sĩ của quân đoàn Định Châu nhất thời trở nên hưng phấn hẳn lên, đột ngột gia tăng thế công. Mặc dù trọng trang bộ binh của sư đoàn số Ba thân mặc trọng giáp hơn nữa lại cầm trường mâu trong tay, lại có đám cung tiễn thủ sau lưng áp chế, nhưng bọn chúng vẫn bị quân Định Châu tấn công ép lui về phía sau liên tục, đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!
Nhất là giữa trận của sư đoàn số Ba, lúc ấy bị quân Định Châu tấn công vào tình cảnh đã trở nên đã vô cùng nguy ngập, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh cho tan tác.
Một khi trung quân của sư đoàn số Ba bị đánh cho tan tác, cả đội hình bộ binh sát cánh của sư đoàn số Ba sẽ bị quân Định Châu chia cắt làm hai phần, lâm vào tình cảnh đầu đuôi không thể cứu ứng lẫn nhau. Đến lúc đó quân Định Châu có thể ung dung tiến hành bao vây chia cắt, sau đó mới kích phá từng phần.
- Ha!
Tần Liệt phấn khởi hất bay tên trọng trang bộ binh cuối cùng trước mặt, sau đó ngửa mặt lên trời gào to:
- Trận địch đã bị phá, trận địch đã bị phá rồi…
- Cao hứng quá nhỉ!
Một thanh âm ồm ồm làm cho người khác phải ngạt thở đột nhiên vang lên, thoáng chốc đã át đi tiếng gào của Tần Liệt.
Tần Liệt vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một viên tướng địch giục ngựa như bay, huyền thiết trường thương trong tay viên tướng kia đang tà tà quét tới, bóng đen nhàn nhạt mang theo khí thế vô cùng cuồng bạo quét ngang người Tần Liệt. Đồng tử Tần Liệt trong thoáng chốc co rút lại, vội vàng gác ngang ngân thương trước ngực nghênh đón. Chỉ trong khoảnh khắc, bóng đen nhàn nhạt kia đã quét mạnh vào ngân thương.
Choang!
Một tiếng kim loại va chạm nhau kịch liệt vang lên, Tần Liệt cảm thấy trước ngực mình như bị trúng một búa trời giáng. Vốn thân hình Tần Liệt đang đứng phía trước tiên của đội hình công kích của quân Định Châu, thoáng chốc đã bị quét bay ra phía sau mấy chục bước, trong khoảnh khắc đã va chạm vào quân Định Châu ở sau lưng ngã hào mấy tên binh sĩ. Đội hình công kích hình tam giác của quân Định Châu rất sắc bén giờ đây đã mất đi mũi nhọn vốn có.
- Tổng đốc đại nhân!
- Tổng đốc đại nhân người không sao chứ?
- Bảo vệ Tổng đốc đại nhân!
Đám cận vệ quân phía sau Tần Liệt ào ào xông tới, vây quanh bảo vệ Tần Liệt ở giữa.
Tần Liệt khoát tay, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu tươi trong cổ họng sau đó lạnh lùng nói:
- Vây quanh bản Tổng đốc làm chi? Trở về, lập tức kết trận tiếp tục tấn công!
Đám cận vệ quân che chắn trước mặt pháo đài Thiên Lang lập tức tản ra, trở về phía sau Tần Liệt kết thành đội hình tấn công nghiêm chỉnh.
Tần Liệt hít sâu một hơi khí lạnh, đang muốn hạ lệnh tiếp tục tấn công, viên tướng địch vừa quét một thương đánh bay Tần Liệt vào trong trận đã giục ngựa tới trước mặt. Viên tướng địch chậm rãi giơ cao huyền thiết trường thương trong tay, mũi thương chỉ thẳng vào cổ Tần Liệt, lạnh lùng quát to:
- Còn muốn tiếp tục tấn công sao? Nhìn xem phía sau các ngươi đi, sắp chết đến nơi rồi!
- Giết…giết…giết…
Tên tướng địch vừa dứt lời, thanh âm sát phạt vang lên như sóng thuỷ triều từ phía sau và hai bên cánh trái phải đội hình tấn công của quân Định Châu.