Kiếm Đạo Độc Tôn Chương 888-889 : Ngươi cũng là......


Dứt lời, Vương Thái Nhất lấy ra số Thuỷ tinh chân nguyên đã chuẩn bị trước ném thẳng lên không trung. Thuỷ tinh chân nguyên trực tiếp biến mất, thân ảnh của hắn cũng dần mờ đi.

Không gian truyền tống đối với người mới lần đầu trải nghiệm thì rất khó thích ứng. Nhưng Diệp Trần cũng không phải lần đầu truyền tống, theo lý thì cũng không quá mức chật vật nhưng sự thật lại ngược lại. Từ Thôn Phệ Đảo truyền tống ra, bất kể là Diệp Trần hay Mộ Dung Khuynh Thành đều hết sức khó chịu, cả người như muốn hôn mê, không cách nào suy nghĩ rõ ràng được, toàn thân huyết dịch cùng chân nguyên bắt đầu hỗn loạn không chịu nỗi, phảng phất như muốn phá thể mà ra.

Loại trạng thái này không biết kéo dài bao lâu, hư vô hỗn độn trong tầm mắt dần dần xuất hiện một vầng sáng. Ánh sáng vô cùng chói mắt, phảng phất như một thanh kiếm bằng hào quang ngưng tụ lại đâm thẳng vào mắt.


"Ba!" một tiếng.

Hai người từ trong thế giới hỗn độn truyền tống ra.

- Truyền tống thật quỷ dị!

Diệp Trần tạm thời còn không có khôi phục lại cảm giác bình thương nên hắn dứt khoát phiêu phù tại chỗ bất động chậm rãi chờ cho thân thể chậm rãi khôi phục lại. Mộ Dung Khuynh Thành ở bên cạnh cũng như vậy.

Ước chừng sau khoảng thời gian mười nhịp hô hấp, hai người đã triệt để khôi phục lại bình thường.

- Trước kia ta cho rằng Thôn Phệ Đảo là một vị diện bị thất lạc, hiện tại xem ra không đơn giản như vậy!

Diệp Trần liếc mắt dò xét bốn phía, phất hiện nơi này là một hải dương mênh mông bát ngát thì thở phào một hơi, nói với Mộ Dung Khuynh Thành.

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu nói:

- Quy tắc của Thôn Phệ Đảo khác với quy tắc ở Chân Linh Đại Lục, nếu là một vị diện thất lạc thì quy tắc đại khái cũng tương hợp với Chân Linh Đại Lục mới đúng.

Diệp Trần nói:

- Chuyện của Thôn Phệ Đảo sau này lại cân nhắc sau. Phiến hải dương này có chút không tầm thường!

Hải dương dưới chân hai người không khác gì những mảnh hải dương khác, cũng không có chỗ nào kỳ lạ nhưng Diệp Trần lại có cảm giác ở bên dưới hải dương vô cùng hắc ám và thô bạo. Ngay cả những sinh vật như tôm cá nho nhỏ cũng khiến cho hắn có cảm giác lành lạnh.

- Là ma khí!

Mộ Dung Khuynh Thành nói.

- Ma khí?

Diệp Trần giật mình, khó trách hắn lại có cảm giác quen thuộc, nguyên lại là ma khí.

Mộ Dung Khuynh Thành nói tiếp:

- Ta có thể cảm giác được, ma khí phát ra từ đáy biển, càng đi sâu xuống dưới thì ma khí càng thịnh!

- Vậy nơi này chẳng phải là thiên đường của nàng sao?

Diệp Trần cười cười nói.

- Ma khí ở đây thật nồng đậm, nhưng lại bị pha tạp!

Mộ Dung Khuynh Thành có ma lực tinh thuần nên tựa hồ cảm ứng được gì đó, hướng mắt nhìn về phía bắc.

Ở phía bắc không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mảng lớn điểm đen, tốc độ của những điểm đen này phi thường nhanh, nháy mắt trước còn ở chân trời, nháy mắt sau đã đến hơn trặm dặm bên ngoài. Hơn nữa còn dùng tốc độ kinh người hướng chỗ Diệp Trần bay vút tới. Người bình thường nếu gặp phải tình huống này thì sớm đã nhanh chóng bỏ chạy nhưng Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành chưa rõ ràng tình huống thì tự nhiên sẽ không lảng tránh, để tránh phát sinh hiểu lầm không đáng có.

"Vụt! Vụt! Vụt! ..."

Những điểm đen này đều là người, những người này phân thành hai nhóm, nhóm phía trước chỉ có khoảng bảy tám người, nhóm phía sau tầm hơn ba mươi người. Song phương hiện tại đang truy đuổi nhau! Khiến Diệp Trần kinh ngạc là mấy người phía trước, đằng sau lưng rõ ràng có hư ảnh yêu thú, mà nhóm người đằng sau thì trên người đều có ma khí nhàn nhạt chấn động.

- Là Bán yêu tộc và Nhân Ma tộc!

Diệp Trần kinh hô.

- Vâng!

Thần sắc của Mộ Dung Khuynh Thành cũng hơi ngưng trọng.

Lúc này khoảng cách của hai nhóm người này tới hai người Diệp Trần chỉ còn vài dặm, nhóm bảy tám người ở phía trước do một bạch y nữ tử cầm đầu. Lúc này bạch y nữ tử như lâm phải đại địch, liên tục nhìn quanh, khi ánh mắt rơi vào trên người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thì hai mắt chớp chớp tựa hồ như có ý định gì đó.

- Hẳn là Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc, tâm địa cũng không phải xấu!

Hư ảnh Bạch Hồ sau lưng bạch y nữ tử thập phần rõ ràng, trên trán Bạch Hồ còn có một ấn ký hình loan nguyệt màu bạc nên Diệp Trần cũng không khó đoán ra đối phương là hậu đại của Ngân Nguyệt Bạch Hồ Vương và nhân loại. Về phần hai con mắt của bạch y nữ tử này chớp chớp là ý muốn bảo hai người nên chạy đi.

- Tiểu thư, chúng ta ngăn cản bọn chúng, ngươi mau chạy đi!

Một tên thanh niên bên cạnh bạch y nữ thấy sắp bị đám Nhân Ma vây quanh thì lo lắng nói.

Bạch y nữ tử nói:

- Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc chúng ta không phải là bán yêu Hồ tộc bình thường, chưa từng có tộc nhân bỏ chạy một mình!

- Tiểu thư, lúc này không nên tranh luận nữa, ngươi lưu lại cũng không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ cần sau này ngươi có thể báo thù cho chúng ta là được rồi!

Lão giả bên phải bạch y nữ tử cũng khuyên bảo.

Bạch y nữ tử cười khổ nói:

- Các ngươi cho rằng ta có thể chạy thoát sao? Cho dù có thể thoát được nhất thời thì như thế nào? Kết quả cũng vẫn bị bọn chúng truy đuổi mà thôi, đến lúc đó chỉ có một mình ta thì không bằng hiện tại còn có các ngươi cùng nhau dốc sức liều mạng, nói không chừng còn có một đường sinh cơ!

- Ha ha, như thế nào không trốn nữa? Truy đuổi các ngươi ba ngày ba đêm còn tưởng rằng có thể tiếp tục chơi đùa thêm nhiều ngày nữa a!

Người cầm đầu đám Nhân Ma là một tên trung niên nam tử có thân thể cường tráng dị thường. Nửa thân trên của hắn, cơ bắp như từng khối kim loại hình giọt nước, hai cánh tay của hắn đã thoát ly hình thái nhân loại biến thành hai cánh tay tráng kiện màu đen, ở trên khuỷu tay và bả vài đều có hai cây bạch cốt sắc bén kéo dài ra. Trên bàn tay nắm trường mâu của hắn, móng tay cong dài bén nhọn, loé ra một tầng hắc quang yêu dị.

Cũng đồng dạng với tên trung niên Nhân Ma cầm đầu, đám Nhân Ma xung quanh hắn nửa thân trên đều có bộ bị khác với thường nhân, như yêu như ma.

- Trạng thái ma hoá!

Diệp Trần nhìn ra được đám Nhân Ma kia đều có thể ma hoá, hơn nữa bộ vị ma hoá còn dị thường dữ tợn hung ác hơn xa so với Nhân Ma ở Chân Linh Đại Lục. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY Y.com

- Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc chúng ta không thù không oán với Nhân Ma tộc các ngươi, vì sao các ngươi lại liên tục bức bách chúng ta? Thực sự cho rằng Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc chúng ta dễ khi dễ sao?

Bạch y nữ tử nắm chặt một thanh kiếm ngân bạch sắc, thần sắc nghiêm nghị nói.

- Hắc hắc, ai mà không biết Hỗn Loạn Ma Hải là địa bàn của Nhân Ma tộc bọn ta? Nếu đã tới đây thì phải chịu sự quản lý của chúng ta, hiện tại các ngươi nên bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, nói không chừng các ngươi còn có thể bảo toàn được một mạng, nếu không chỉ có con đường chết!

Trung niên Nhân Ma nhếch miệng nói.

- Đừng cho rằng ta không biết chủ ý của Nhân Ma tộc các ngươi. Mấy năm gần đây, Bán Yêu nhân ở Hỗn Loạn Ma Hải mất tích nhiều không kể xiết, hơn phân nửa là bị các ngươi bắt đi!

Bạch y nữ tử cũng không muốn tới Hỗn Loạn Ma Hải này bởi vì Hỗn Loạn Ma Hải ma khí hưng thịnh lại thập phần tà ác, bất quá ở trong hoàn cảnh đặc thù như vậy nên nơi này lại có thể sinh trưởng một ít linh dược quý hiếm kỳ lạ, mà bạch y nữ vì muốn tìm Ma Ngân Thảo nên mới tới đây.

- Đã biết thì còn nhiều lời làm gì! Các ngươi bây giờ ngoan ngoãn theo bọn ta trở về hay là muốn chiến đấu một hồi đây?

Hai tay của trung niên Nhân Ma bị một tầng hắc khí bao phủ, phẩng phất như ma trơi đang thiêu đốt cánh tay hắn vậy.

- Mơ tưởng!

Bạch y nữ tử cắn răng nói.

- Đã như vậy thì đừng trách chúng ta độc ác!

Thần tình của tên Nhân Ma lúc này càng thêm âm hàn hung ác, nhưng hắn cũng không có lập tức hướng đám người bạch y nữ tử động thủ mà thấp giọng nói với một gã Nhân Ma bên cạnh:

- Thiết Cốt, ngươi dẫn một đội vây quanh hai người kia, nếu như bọn chúng thúc thủ chịu trói thì tốt, không thì cứ giết tên trẻ tuổi kia đi cho ta!

- Vâng!

Tên gọi là Thiết Cốt kia, thân thể so với tên trung niên Nhân Ma còn cường tráng hơn rất nhiều, nửa thân trên của hắn như một toà núi nhỏ, cánh tay to cỡ nửa thân người thường của hắn phủ một thần cốt giáp màu đen, cốt giáp này là từ trong cơ thể hắn sinh ra, thập phần dày đặc!

- Không ngờ vừa tới đây thì lại phải giao thủ với đám Nhân Ma này!

Diệp Trần sao có thể không nhìn ra đám Nhân Ma không muốn buông tha cho hai người bọn hắn.

- Nhân Ma và nhân loại bình thường cũng không khác biệt gì, chỉ khác là có phải địch nhân hay không thôi!

Mộ Dung Khuynh Thành cũng không bởi vì đối phương cũng là Nhân Ma mà sinh ra hảo cảm. Những người ở đây đã biến chất rồi, khí tức thập phần thô bạo, mười phần khát máu.

- Lên!

Trung niên ma nhân vung tay lên, hơn hai mươi tên Nhân Ma đánh về phía đám người bạch y nữ tử.

Mà tên Thiết Cốt kia lại dẫn theo mười tên Nhân Ma khác hướng chỗ hai người Diệp Trần phóng tới.

Chỉ trong nháy mắt, hai người Diệp Trần đã bị vây vào trong.

- Tiểu tử, tự phong bế chân nguyên ta sẽ tha cho một mạng!

Tựa hồ như khí chất trên người Mộ Dung Khuynh Thành đối với hắn có lực hấp dẫn kinh người nên tên Nhân Ma gọi là Thiết Cốt này không nhằm vào nàng mà hung ác quát Diệp Trần.

- Chỉ bằng các ngươi?

Diệp Trần liếc mắt đánh giá mấy tên Nhân Ma này, trừ tên mở miệng nói chuyện ra thì những tên còn lại không ai là Bán bộ Ma Vương cả. Đương nhiên, Nhân Ma một khi ma hoá thì thực lực sẽ tăng gấp đôi cho nên những tên Nhân Ma này mặc dù chưa đạt tới Bán bộ Ma Vương nhưng cũng có thể chống lại được một ít Bán bộ Vương Giả bình thường.

- Xem ra là ngươi muốn tìm chết!

Thiết Cốt nheo mắt lại, bàn tay vung lên.

- Giết!

Lập tức có năm tên Nhân Ma lao thẳng tới Diệp Trần.

Năm tên Nhân Ma có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ cũng đủ khiến cho Bán bộ Vương Giả tầm thường phải lui bước. Thiết Cốt nghĩ rằng Diệp Trần chỉ mới có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong chắc chắn không đỡ nổi một chiêu.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại phủ định hoàn toàn suy nghĩ của hắn.

Diệp Trần ngay cả kiếm cũng không rút ra, bàn tay phải điểm chỉ tuỳ ý vung lên, Kim Chi Liên Y tràn ra, năm tên Nhân Ma vừa lao tới lập tức thổ huyết, trên ngực nhiều thêm một vết kiếm đụng tới xương, sau đó thân hình bọn chúng rơi thẳng xuống dưới.

- Toàn bộ lên cho ta, hai ngươi các ngươi đi đối phó nữ nhân kia, nhất định phải bắt sống!

Thiết Cốt chấn động, lập tức quát lên.

- Đến bao nhiêu, chết bấy nhiêu!

Ngón tay Diệp Trần như ảo ảnh, đầu ngón tay ngưng tự ra một khoả tiểu lôi cầu.

"Phốc phốc phốc ..."

Ba thanh âm nhẹ nhàng vang lên, trên trán của ba tên Nhân Ma lập tức xuất hiện một lỗ chủng cháy đen. Lỗ thủng nhìn qua cũng không lớn nhưng phía sau gáy lại bị bắn thành một đoàn hư vô, não tuỷ không còn chút gì. Bọn hắn còn không thấy rõ Diệp Trần ra tay như thế nào thì đã chết rồi.

Bên kia, hai tên Nhân Ma giao thủ với Mộ Dung Khuynh Thành cũng hoảng sợ, ma khí trên người bọn chúng công kích lên người nàng thì lập tức biến mất, không tạo thành chút uy hiếp nào, phảng phất như thân thể của nàng là một cái hắc động cắn nuốt ma khí vậy.

"Xoẹt!"

Một chưởng đao bổ ra, Mộ Dung Khuynh Thành nhẹ nhàng chặt bay đầu tên Nhân Ma này.

Tên Nhân Ma còn lại thừa cơ đánh một quyền về phía nàng.

Mộ Dung Khuynh Thành phát sau mà tới trước, tay phải chụp ngay sau ót đối phương, ma lực tinh thuần tới cực điểm ẩn chứa trong lòng bàn tay nàng.

- Ngươi cũng là ...

Cặp mắt tên Nhân Ma này trừng lớn lên, hắn có thể cảm giác được thứ ẩn chứa trong bàn tay của Mộ Dung Khuynh Thành không phải là chân nguyên mà là ma lực vô cùng thuần tuý. Loại ma lực này chỉ hoàn mỹ Nhân Ma huyết mạch mới có thể có được, hơn nữa còn là nữ giới, nếu có thể đem tin tức này trở về thì Nhân Ma nhất tộc chắc chắn sẽ chấn động, đáng tiếc là hắn không có cơ hội này.

Bàn tay Mộ Dung Khuynh Thành khẽ vận sức, đầu của đối phương lập tức chôn vùi.

Không có tâm tư bận tâm tới bên Mộ Dung Khuynh Thành, toàn bộ tâm tư của Thiết Cốt đều tập trung trên người Diệp Trần, chỉ trong một cái nháy mắt, tám gã Nhân Ma vây công Diệp Trần toàn bộ đã chết, mà bản thân hắn cũng không phải đối thủ của Diệp Trần, toàn thân bị đánh kịch liệt đau đớn, xương cốt muốn vỡ vụn.

- Cái giáp phiến này lực phòng ngự không tệ!

Diệp Trần ung dung nói ra một câu, một ngón tay chợt xuyên qua lớp phòng ngự của Thiết Cốt đâm xuyên cổ họng.

"Phốc phốc phốc ..."

Máu tươi tanh hôi phun ra, Thiết Cốt đưa tay bụm cổ họng ngửa mặt lên trời rơi xuống dưới.

Bên kia, đám người bạch y nữ tử bị hơn hai mươi tên Nhân Ma vây công, tình huống cực kỳ nguy hiểm, có thể miễn cưỡng chống đỡ tới lúc này thứ nhất nhờ vào ưu thế tốc độ và sự linh hoạt của Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc, thứ hai là hư ảnh Bạch Hồ sau lưng bạch y nữ tử vô cùng linh động, dấu ấn hình loan nguyệt trên trán nó thỉnh thoảng phát ra một vầng sáng bạc chói loà. Nhưng vầng sáng này chiếu lên người tộc nhân của nàng thì chiến lưc của họ đại tăng, hung hãng không sợ chết.

Nhưng mà đám người Nhân Ma không chỉ nhiều mà số lượng cao thủ cũng vượt quá Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc, bọn hắn sở dĩ muốn dây dưa tới lúc này chính là vì không muốn bị thương vong người nào, lấy toàn thắng làm trọng.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/kiem-dao-doc-ton/chuong-886/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận