Lăng Thiên Truyền Thuyết Chương 583: Sát thần xuất động

Khi Ngọc Mãn Lâu đang cân nhắc làm sao để ứng phó mà rơi vào mâu thuẫn, thì tất cả ồ ạt đến cùng một lúc như cuồng triều, khiến cho Ngọc Mãn Lâu rốt cục hạ quyết tâm. Người khác có lẽ không biết, nhưng Ngọc Mãn Lâu tách mình ra khỏi vòng xoáy kia lại biết rõ ràng, nhưng lời đồn này đến cùng có ý nghĩa gì.
Sau khi phát ra mẹnh lệnh, tâm tình Ngọc Mãn Lâu trở nên trầm trọng, chậm rãi đi dạo, bước đến phía trước cửa sổ, nhìn về phương Nam xa xăm, mây trắng đang ngày càng nhô lên cao, trong lòng tràn lên cảm giác cấp bách.
Lăng Thiên rốt cục đã trở lại Thừa Thiên. Chủ mưu phía sau việc này, nhất định là Lăng Thiên chứ không phải ai khác. Cái ý nghĩa của những tin tức này...
Địch nhân lớn nhất của mình dĩ nhiên tránh được tai ách thập tử vô sinh.
Năm đó mình không có đủ can đảm đối mặt với địch nhân tuyệt cường, dĩ nhiên không tru sát kẻ đối đầu lớn nhất hiện nay.

Tống Quân Thiên Lý, Giang Sơn Lệnh chủ, cao thủ đệ nhất thiên hạ, vậy mà không có cách nào giết được tên nhóc con chưa đầy hai mươi tuổi. Đây vốn là tròn cười lớn nhất thiên hạ. Nhưng là, trò cười này, lại có thể biến thành sự thực.
Trong đầu Ngọc Mãn Lâu lọc bỏ một loạt các tin tức, sau đó hội tụ thành từng mũi tên. Toàn bộ những mũi tên ấy đều chỉ hướng về một địa phương duy nhất ở phía Đông: Nam Trịnh.
Lăng Thiên đang chuẩn bị động thủ với Nam Trịnh.
Mệnh lệnh kia chính là phản ứng của Ngọc Mãn Lâu.
Ngọc Mãn Lâu thở dài một tiếng. Hảo thủ đoạn. Quả là không chiến mà khuất người mà. Chỉ cần thế tấn công phô thiên cái địa của dư luận, cũng đủ để lật nhào một nửa Nam Trịnh rồi.
nam Trịnh hẳn là không duy trì được bao lâu nữa. Vạn nhất Lăng Thiên đi trước một bước gi được Nam Trịnh. Mình bên này sẽ bị động. Muốn nắm giữ được Nam Trịnh trước Lăng Thiên, Ngọc gia phải hạ được Tây Hàn mới có thể đủ để lần thứ hai nắm thế chủ động.
Mắt Ngọc Mãn Lâu bắn ra hai đạo hàn mang sắc bén. TAy phải bóp vào tay cầm của chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn. Bất tri bất giác hơi dụng lực. Gỗ tử đà vốn vô cùng cứng chắc không ngờ lập tức "rắc" một tiếng, bị hắn bóp nát vụn trong lòng bàn tay...
Cùng lúc đó. Trong Lăng phủ biệt viện. Hết thảy đều chiên trống ầm ỹ, đầu vào đó mà tiến hành mọi việc.
Ba thành xung quanh Thái thành vẫn như cũ thỉnh thoảng có chút tin tức truyền đến. Nội dung cơ bản đại thể giống nhau. Sau khi tiếp thu mấy tin tức này, Lăng Thần lập tức hạ lệnh ẩn tàng bất động, chờ đợi chỉ thị tiếp theo; trong khi ấy tin tức của Thủy Tinh Lâu lại bằng một con đường khác cuồn cuộn không ngừng tập hợp về Lăng phủ biệt viện. Trong đó có hai nhánh tin tức làm cho Lăng Thần chú ý:
Đêm ngày mười chín, đại quân của Tiêu Phong Dương lặng lẽ di chuyển ngang ba dặm. Đóng trong rừng. Trong đêm đó không chsut động tĩnh. Cũng không truyền ra ngoài tin tức nào. Ban đêm trời tối đen như mực. Có chút ít hành động. Nhưng chưa từng phát hiện ra bất cứ cái gì dị thường. Thực sự quỷ dị. Lại hết sức cẩn thận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Sáng ngày hai mươi, đại quân Tiêu gia nổi lửa nấu cơm, khói bếp nổi lên bốn phía, đồng thời cho phép vạn quân diễn luyện đối trận, thanh thế lớn vô cùng; diễn luyện cong thì về doanh trại, thao thám mã, nhân số tính không ít. Nhưng cùng với diễn luyện, đại quân lại một lần nữa di chuyển ngang tách thành hai nơi hạ trại đóng quân. Từ bên phải chuyển qua bên trái, khoảng trống cách điểm bên phải chừng một dặm. Cơ bản cách xa cây rừng bên đuwofng. Hai tin tức thoạt nhìn như không quan trọng này, sau khi trải qua sự chọn lọc của Lăng Thần, đương nhiên được đưa tới trước mặt Mạnh Ly Ca và Lăng Thiên.
"Quả nhiên không vượt ngoài sở liệu của quân sư, xem ra Tiêu gia đã động rồi, đồng thời cũng coi như biết trước thời cơ". Lăng Thiên mỉm cười, mặt lộ vẻ tán thưởng, nhín Mạnh Ly Ca.
"không sai, đóng quân trong rừng, vốn là tối kỵ trong dụng binh, một sợ hỏa công, hai sợ bị đánh lén, Tiêu Phong Dương cũng chỉ đóng quân trong một buổi tối, liền cấp tốc thoát ra". Mạnh Ly Ca cười ha hả: "Nhưng thời gian một buổi tối, cũng đủ để một vạn người thậm chí còn nhiều hơn, chia thành nhóm nhỏ, cũng không thoát ra cùng đường với đại quân, sau đó mượn sự yểm hộ của rừng cây, chuyển sang một hướng khác, tập kết chuẩn bị tạo ra một kích sấm sét".
Mạnh Ly Ca cười thanh nhã: "Nếu không phải đã hiểu rõ cách đối nhân xử thế và thói quen tác chiến của Tiêu Phong Dương, lại thêm hai tin tình báo này đến đúng lúc, chỉ sợ thực sự hắn qua mặt rồi. Nhóm nhân mã kia nhất định toàn là tinh nhuệ, hơn nữa cũng không quá nhiều. Sau khi bí mật lén vào Thừa Thiên, tất nhiên sẽ tập kết tại một nơi bí mật. Mà hiện tại việc chúng ta cần làm là tìm ra vị trí tập kết đó, đón đầu tặng cho chúng một đòn đâu, nếu có thể một trống tác uy tiêu diệt toàn bộ, là tuyệt nhất".
Lăng Thần và Lăng Thiên cùng gật đầu. Nếu biết nhóm người đó đến Thừa Thiên, như vậy muốn tìm ra bọn chúng, cũng không phải là một chuyện quá khó khăn.
"những người này hẳn phải lớn hơn một ngàn, dưới năm ngàn; thế nhưng, nếu nghĩ rằng dựa vào đám người này muốn tạo đại loạn ở Thừa Thiên, vẫn chưa đủ , tất nhiên còn nhân tố phụ trợ khác. Cho nên ngay khi bọn chúng triển khai hành động, đại quân của Tiêu Phong Dương nhất định sẽ đánh một trận nghi binh, tới phối hợp hành động với những người kia. Thậm chí ba đạo đại quân của Tiêu gia đều có chsut động tĩnh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Phong Dương chỉ dọn sạch tình báo có quan hệ nhất tại Thái thành của chúng ta, mà không làm vậy đối với tình báo ở ba thành trì gần đó. Mặt khác cũng bởi vì, hắn còn cần tình báo ở ba thành trì kia vào lúc hẳn giả hành động truyền về tin tức sai lầm, mê hoặc tầm nhìn của chúng ta, di dời toàn bộ lực chú ý của chúng ta sang hướng khác. Nhờ đó lượng nhân thủ tièm nhập mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất".
Mạnh Ly Ca cau mày: "Giải quyết chuyện này lại thập phần gấp gáp , dù sao Tiêu gia tùy thời sẽ triển khai hành động. Cái này không do chúng ta nắm giữ, cho nên trước khi quân đội của Tieu gia giả động, chúng ta phải tìm ra được nơi hạ lạc của đám người kia, từ đó hóa bị động thành chủ động. Việc này tuy nói có độ khó nhất định, nhưng vẫn có dấu hiệu để có thể tìm ra được. Trước tiên Tiêu Phong Dương sẽ trừ bỏ cứ điểm Thái thành. Ổn định nơi này rồi. người của Tiêu gia sẽ từ hướng Thái thành tiến nhập Thừa Thiên. Dọc theo con đường này, muốn tìm ra bọn chúng hẳn là không khó. Thừa Thiên dù sao cũng là địa bàn của chúng ta.
Lăng Thiên vương người đứng dậy, cười ha ha nói: "Có gì là khó đâu, quả thực là dễ như trở bàn tay. Việc này có thể nói tiên sinh đã sắp đặt kế hoạch chu đáo, không chút sơ hở, việc tiếp đã co chúng ta đi xử lý rồi".
Mạnh Ly khom lưng chắp tay, trong mắt mang theo tiếu ý: "
Trăm sự vô dụng nhất là thư sinh, Ly Ca cũng chỉ có thể động mồm động miệng, công tử đã tính kỹ càng từ trước, Ly Ca cầu chúc công tử mã đáo thành công".
Lăng Thiên cười hắc hắc, cười sáng lạn không gì sánh nổi, nhưng sát khí đã tụ lại dày đặc trên mặt hắn, càng lúc càng nhiều, từ từ trở nên đậm đến mức nhìn không ra...
Đã có can đảm tìm đến đại bản doanh của chúng ta gây hấn, vậy phải chuẩn bị trả giá bằng sinh mệnh đi.
Vào đêm khuya, Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lăng Trì, Phùng Mặc không khinh động bất kỳ ai, suất lĩnh năm trăm hảo thủ tinh nhuệ, âm thầm rời khỏi Lăng phủ biệt viện. Một đường đi về phía Đông.
Tiếng chân như mưa, sát thần xuất động, mang theo sát khí ngập trời.
"Phía trước chính là Thái thành". Lăng Kiếm đưa roi ngựa chỉ về phía trước, hắc hắc cười hai tiếng: "Nếu người của Tiêu gia muốn đi qua Thái thành tiến nhập Thừa Thiên, nơi này là con đường duy nhất. Thái thành tuy nhỏ, nhưng địa thế hiểm yếu. Cách cửa Đông hai mươi dặm , là sơn khẩu; hai bên đều là núi cao, trừ phi nguwoif của Tiêu gia không đi qua Thái thành, mà từ ba thành khác tiến về Thừa Thiên, bằng không, tuyệt đối không có khả năng đi vòng qua Thái thành".
Lăng Thiên ngồi trên lưng ngựa, ngang dọc giữa những ngọn gió sắc như đao, đang xẹt qua gươn g mặt, nhưng mắt của hắn, so với cương đao chân chính còn muốn sắc bén hơn rất nhiều: "
Sơn khẩu trước mặt Thái thành, lẽ nào không có binh mã đồn trú? mấy nghìn người Tiêu gia muốn từ nơi đó tiến vào, nhưng dựa vào cái gì mà nắm chắc rằng sẽ qua được mắt chúng ta?".
Lăng Kiếm cười hắc hắc nói: "
Bằng vào năng lực của những cao thủ bí mật Tiêu gia, vô thanh vô tức giải quyết mấy binh lính giữ ải, hẳn là không chút khó khăn nào. Thậm chí cho dù bọn chúng đã khống chế toàn bộ thủ binh tại quan ải, ta cũng không cảm thấy bất ngờ".
"
Ngu ngốc. Sao nguwoi không nghĩ sâu thêm một tầng". Lăng Thiên trừng mắt: "Mục đích của Tiêu gia chính là thành Thừa Thiên, nếu bọn chúng giết người ở đó , vô luận như thế nào cũng sẽ tạo ra động tĩnh, không quá một ngày một đêm sẽ bị chúng ta biết được. SAo bọn chúng có thể triển khai hành động ? Mục đích thực sự của Tiêu Phong Dương đã như cái thai trong bụng rồi. Hắn đã khổ tâm trả giá lớn như vậy để chuẩn bị, há lại là người đâu voi đuôi chuột?".
"
Ý công tử, trong quan ải, đã có người của Tiêu gia làm nội ứng?". Lăng Kiếm chuyển hướng suy nghĩ, nhất thời phản ứng lại.
Mặt Lăng Thiên trầm tĩnh như nước hồ thu, trong mắt sát khí hiện lên dày đặc: "
Không chỉ như vậy, hơn nữa chức vụ của kẻ này không quá thấp đâu. Việc này coi như cũng làm trong dự liệu của ta. Tiêu gia vốn đã thèm muốn Thừa Thiên từ lâu, nếu lần này không có nội ứng của bọn chúng xuất lực mới là lạ đó. Bất quá sau sự kiện này, phàm là những người ở Thừa Thiên chịu sự quản lý âm thầm của Tiêu gia, chắc chắn sẽ hóa thành đống xương khô".
Ở bên cạnh, Lăng Trì phóng ngựa vượt lên, cùng hai người chạy băng băng, thần sắc có vẻ cực kỳ khoái chí. Một đoạn thời gian vừa qua, tiểu tử này bị Lăng Thần phái đến bên cạnh Thủy Thiên Huyễn, hắn đã bị đè nén quá nhiều, lần này đi ra, đặc biệt lại được đi theo hai người mà mình khâm phục, tồn tại như hai người anh cả là Lăng Thiên, Lăng Kiếm, đương nhiên tinh thần càng sáng láng. Tỷ như hiện tại, phóng ngựa như bay trong thời gian dài, với tố chất thân thể của Lăng Thiên, cũng cảm thấy hai chân có chút nhức mỏi do ma sát, mông cũng tê dần, nhưng tiểu tử này không ngờ vẫn rất vui vẻ, khoái hoạt vô cùng, sức sống mười phần.
"nhìn xem, Tiểu Trì kìa, có tinh thần cỡ nào , a Kiếm à, so với Tiểu Trì, hai ta ngược lại giống như đã già rồi. " Lăng Thiên cười dài, chỉ chỉ Lăng Trì, quay đầu nói Lăng Kiếm.
Lăng Kiếm hầu vừa muốn ngã lộn cổ từ trên ngựa xuống đất, già rồi sao? Mình quả thực hơn công tử một tuổi, cũng chỉ mới mười chín tuổi mà thôi. VẬy mà nói mình già rồi sao? Hơn nữa, tuy nói Lăng Trì nhỏ tuổi hơn mình, hiện tại cũng đã mười sáu tuổi, lúc nà nghe ý tứ của Lăng Thiên, dường như là hơn Lăng Trì đến mười tuổi. Không đến mức vậy chứ? mấy ngày trước nói mình ấu trĩ, hiện giờ còn nói mình già rồi, cái này phải nói như thế nào đây...
Mặc kệ như thế nào, công tử nói, đương nhiên phải ứng phó rồi; Lăng Kiếm đóng ios cười ha ha, nói: "Đó là đương nhiên, hiện tại quan lộ của Lăng Trì rộng mở, mỗi ngày đều có tiểu mỹ nhân bầu bạn, từng ngày qua đi đều sống trong thoải mái nha."
Nhất thời, mặt Lăng Trì đỏ lựng, giả bộ cả giận nói: "
Kiếm ca, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta làm gì có tiểu mỹ nhân nào?".
Bên kia , Phùng Mặc im lặng không nói một câu nào, chạy lên, đầu tiên là ha ha cười một tiếng thật to , tiếp đó liền nắm chặt mũi, ngoác cái miệng rộng đầy râu quai nón ra, học bộ dạng ai đó, nhăn nhăn nhó nhó, quái thanh quái khí nói: "
...Tiểu Trì à... Cái tên chết bầm nhà ngươi.. Mau.. Mau qua đây..." Tiếp đó liền khôi phục bình thường, quang quác cười hai tiếng, nói: "Ngày đó khi ta chợt nghe đến mấy câu này, suýt chút nữa xương cốt của lão Phùng ta đã nát cả. Công tử, ngài nên thưởng ta, nếu không phải lão Phùng ta đây nhìn chăm chăm, sợ là Lăng Trì tiểu ca đã sớm bị vị Điệp nhi cô nương kia hái mất rồi, ách , bọn Lê Tuyết cô nương còn nói, chàng ta hẳn phải là "Tiểu Thảo" nữa kìa..."
Quyển 6
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lang-thien-truyen-thuyet/chuong-583/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận