Liệp Quốc
Tác giả: Khiêu Vũ
Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : Tàng Thư Viện - tangthuvien.com
Chương 78 : Ai đùa chết ai?
Vào đây (http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=44688) thảo luận chút các bạn !
Mời các bạn tham gia dịch Liệp Quốc tại đây (http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=45572) !
". . . Ta cần, trở về thánh mộ!"
Đây là câu trả lời của con rồng kia, âm thanh ở trong đầu đã trở nên ngưng trọng.
"Rồng là sinh vật đẳng cấp cao, hình thức sinh mệnh của chúng ta khác xa với sinh vật cấp thấp như các ngươi. Loài rồng sau khi chết, chúng ta chỉ truy cầu được hồn táng, một khi hồn của chúng ta quay về thánh mộ, lúc đó mới chính thức là yên nghỉ. Ngoại trừ linh hồn ra, chúng ta cũng không có quan tâm tới thể xác."
Hạ Á suy nghĩ một chút, hỏi lại: "Nói cách khác, cho dù có người lột da rút gân của ngươi, các ngươi cũng không thèm quan tâm?"
Âm thanh của con rồng lập tức trở nên căm tức: "Tên tiểu tử chết tiệt! Ngươi dám can đảm làm việc như thế đối với thi thể của ta, ta. . ."
"Ngươi thế nào?" Hạ Á bĩu môi, khinh thường nói: "Ngươi từ trong viên đá nhảy ra cắn ta một cái sao?"
"..." Con rồng đại khái bị tên dế nhũi dã man không nói lý này chọc cho tức giận không ít, trầm mặc một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói: "Để trốn tránh độc thủ của Darwin, tại lúc trước khi ta chết ta đã kịp thi triển một cái ma pháp nhỏ, ân, nếu như là trước đây, ma pháp này trăm triệu lần cũng không qua mặt được Darwin. Thế nhưng hắn đã biến thành loài người, cũng đã mất đi cảm ứng đối với ma pháp. Ta đem toàn bộ tinh hồn lực toàn bộ bộc phát ra, lừa gạt con mắt của Darwin, đem ý thức chủ thể tập chung thành một đoàn, ẩn núp vào trong viên tinh thể trên cổ nhà ngươi. Thế nhưng lực lượng hiện tại của ta quá yếu ớt, chỉ có thể tiếp tục tồn tại ở trong viên tinh thạch này, một khi ly khai, rất nhanh sẽ bị tiêu tán. Cho nên, bằng lực lượng của chính mình, ta không cách nào có thể trở về thánh mộ, nếu không, tối đa chỉ trong chốc lát thời gian ở ngoài không khí thì ta sẽ bị tiêu tán, biến thành tàn hồn không có ý thức, vĩnh viễn không được an giấc nghìn thu. . ."
Thánh mộ sao?
Hạ Á sờ sờ cằm, trong lòng nhịn không được sinh ra vài phần hứng thú.
Nơi an táng của loài rồng? Nói cách khác, chẳng phải trong mộ địa có rất nhiều ... xác rồng?
Hạ Á đã từng biết qua công dụng, toàn thân rồng đều là bảo bối a, nếu như tìm được mộ địa của tộc rồng, chí ít cũng đào được vài khúc xương rồng, như vậy. . .
Thế nhưng, Hạ Á lập tức nhắc nhở chính mình: tộc rồng đã xem trọng thánh mộ như vậy, chẳng lẽ bên trong há có thể không có thủ vệ? Khác không nói, chỉ cần nơi đó có vài con rồng canh giữ, lấy bản lĩnh chút tẹo của hắn, nếu như thật sự chạy tới đó, thì chắc chắn sẽ trở thành bửa cơm cho bọn rồng. . .
"Cái mộ địa mà ngươi nói, nhất định là có chút cổ quái, nếu như ông đây tới đó, nói không chừng sẽ chết là cái chắc." Hạ Á liên tục lắc lắc đầu: "Ta không dễ bị mắc lừa."
Âm thanh trong đầu tiếp tục mê hoặc Hạ Á: "Nếu như là người khác, dám can đảm chạy vào thánh mộ của tộc rồng chúng ta, tất nhiên là chết chắc, bên trong mộ địa có thủ vệ thực lực rất hùng mạnh, thủ vệ là ba con rồng khổng lồ tồn tại từ thời viễn cổ, chúng nó sau khi được rồng thần chúc phúc, có khả năng khôi phục thân xác, cho nên trăm ngàn năm vẫn không bị mục rữa, hầu như là có sinh mệnh vĩnh hằng, thực lực cường đại không gì sánh được, thế nhưng lại bị ma pháp khống chế của rồng thần, vĩnh viễn không được rồi khỏi mộ địa nửa bước. Ngay cả thánh cấp cường giả của nhân loại cũng không cách nào đánh lại thủ vệ. Bất quá, nếu như là ngươi mà nói, ngươi mang ta đi vào mộ địa, bởi vì ta có linh hồn lạc ấn của loài rồng, thủ vệ sẽ không phát động công kích đối với ngươi, cho nên. . ."
Ân? Như thế quả là một cái giao dịch không tồi. . .
"Thế nhưng, ta làm sao biết ngươi có lừa gạt ta hay không?" Hạ Á hắc hắc cười gượng: "Theo những gì ngươi nói, chẳng phải đi theo một con rồng vào đó, thì muốn làm gì thì làm sao?"
"Đương nhiên không phải!" Âm thanh ở trong đầu liền trả lời: "Trong cái địa phương như mộ địa, thế nhưng lại chính là thánh địa của loài rồng, một con rồng còn sống, cho dù là tộc trưởng của tộc rồng, cũng không được phép xâm nhập! Chỉ có những con rồng sắp chết mới có thể đi vào đó. Sau khi vào đó, có thể đi tới phần mộ của mình, chui vào trong đó từ từ chờ chết. Nếu như là rồng chết ở bên ngoài, với linh hồn lực cực kỳ hùng mạnh của chúng ta, hồn phách có thể thoát ly thân thể, hồn phách đủ cường đại để cầm cự cho tới lúc chúng ta có thể trở về mộ địa. . ."
"Ân, nói như vậy, hình như những gì ngươi nói cũng đáng tin a." Hạ Á suy nghĩ một chút, ha ha cười: "Ta sẽ nghiêm túc cân nhắc suy xét, chờ trận chiến này kết thúc, có thời gian ta có thể sẽ đưa ngươi về mộ địa. . . Ân, bất quá, mấy cái thứ tốt mà ngươi nói, trước hết phải cấp cho ta vài cái xem như tiền cộc."
"Đó là tất nhiên." Con rồng trong đầu hình như rất thỏa mản với câu trả lời của Hạ Á: "Ta có thể dạy trước cho ngươi vài cái vũ kỹ cùng ma pháp của loài rồng, ân, thân thể của nhân loại tuy rằng thua xa loài rồng, thế nhưng thân thể của ngươi cường hãn hơn xa người thưòng, lại được máu rồng của ta cường hóa, miễn cưỡng có thể thi triển ra vài chiêu thức của loài rồng chúng ta. Ta cũng có thể dạy trước cho ngươi một hai câu thần chú của loài rồng, còn cho ngươi một ít pháp lực để thi triển thần chú, ngươi có thể đem pháp lực gia trì lên vảy rồng, tăng mạnh lực phòng ngự của vảy rồng. . ."
( Hanh hanh, nhân loại đê tiện, lời ta nói tuy rằng là sự thật, bất quá một khi ta trở về mộ địa, hồn phách của ta sẽ ly khai khỏi ma pháp tinh thạch của ngươi, đã không còn hồn phách của ta bảo hộ, thủ vệ ở thánh địa chắc chắn sẽ xé ngươi thành từng mảnh nhỏ! )
( Hanh hanh, con rồng ngu xuẩn, tưởng rằng ông dễ bị gạt lắm sao. Được rồi, xem thử rốt cuộc ai đùa chết ai. . . )
Một người một rồng đều mang ý định xấu xa khác nhau. . .
※※※
Để Hạ Á không sinh lòng hoài nghi, con rồng này lập tức dạy cho Hạ Á hai câu thần chú của loài rồng.
Hai câu thần chú này tất nhiên là dùng ngôn ngữ loài rồng để phát âm, cổ họng của loài người không cách nào nói tiếng rồng, do cấu tạo trời sinh khác xa với loài rồng, cách phát âm cũng rất cổ quái, thường thường một âm thanh được phát ra, trong lúc ngắn ngũi âm thanh lên tới cổ họng thì phải rung động vài lần sau đó đưa lên xoang mũi, trong xoang mũi trong còn phải rung động cộng hưởng sau đó phát ra-- học tập cái loại ngôn ngữ này, nhân loại không cách nào làm được, cho dù là người có thiên phú nhất về ngôn ngữ học, cũng chắc chắn không thể học được ngôn ngữ loài rồng.
Cho nên, mãi tới hiện tại, ma pháp sư của loài người, dĩ nhiên chắc chắn là không cách nào sử dụng thần chú của loài rồng.
Bất quá, trừ thứ đó ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác.
"Nếu như nói ma pháp nhất định phải dựa vào niệm thần chú, giải thích như vậy quả thực chưa hoàn toàn đúng. Bởi vì, trong thế giới ma pháp sư của loài người, có một ít ma pháp sư thực lực cao cấp, cũng có thể không cần niệm thần chú vẫn có thể phát ra ma pháp-- loài người các ngươi gọi đó là ‘mặc (thầm lặng) phát thuật’ , không cần phải niệm chú ra khỏi miệng, chỉ cần trong lòng niệm trứ thần chú là được. Thế nhưng cho dù là thế, ma pháp sư vẫn không thể sử dụng ma pháp của loài rồng. Điều này không có quan hệ tới việc niệm hay không niệm được ngôn ngữ loài rồng. Ngoại trừ không có cách nào nói tiếng rồng ra, còn một nguyên nhân quan trọng khác chính là, ma pháp của tộc rồng, chỉ có tộc rồng mới có thể sử dụng, đây là quy tắc của đấng sáng tạo, linh hồn lạc ấn của loài người và loài rồng khác nhau, mà muốn sử dụng ma pháp, thì phải dẫn phát sự cộng minh của linh hồn mới được. Cho nên, loài người tất nhiên sẽ không thể sử dụng ma pháp của tộc rồng.
Ta có thể đem linh hồn lạc ấn cắt chia cho ngươi một ít, chỉ là rất ít, bởi vì linh hồn lực của ta đã quá yếu đuối. Một ít linh hồn lạc ấn của ta, đủ để cho ngươi sản sinh ra ma lực của loài rồng. Tuy rằng không đủ để thi triển ra ma pháp cường đại, nhưng có một vài tình huống, đương lúc ngươi mặc vảy rồng ở trên người, cũng đủ cho ngươi miễn cường sản sinh ra lực lượng phòng ngự cường đại gần giống như thân thể trước đây của ta. Tuy rằng không đạt được lực phòng ngự như ta, thế nhưng chí ít khi đối mặt với ma pháp, ngươi cũng có chút kháng tính."
Ý kiến này quả là không tồi.
Hạ Á nhớ kỹ lý giải của Tatara nói với bản thân hắn trước đây, vảy rồng đơn giản bị bắn thủng, đơn giản là nó đã rời khỏi bản thể, vảy rồng cũng đã mất đi kháng tính.
Bất quá cũng có một cái điều kiện: con rồng tuy rằng chia cho Hạ Á một ít linh hồn lạc ấn, thế nhưng phải cần một viên ma pháp bảo thạch làm vật dẫn mới được.
Hạ Á đi tới đâu để tìm ma pháp bảo thạch? Hắn suy nghĩ một chút, liền vỗ đầu chợt nhớ, chạy nhanh về cái lều đã biến thành đống đổ nát của mình, lôi ra bao hành lý, tìm đống di vật của tên ma pháp sư mà hắn nhặt được lúc đi săn rồng, bên trong quả thật có vài viên đá trong suốt.
Dựa theo chỉ điểm của con rồng, Hạ Á chọn ra một viên ma pháp thủy tinh từ trong đống đá.
Từ bên trong mặt dây chuyền rất nhanh truyền ra một luồng ánh sáng màu xanh, sau đó phân cắt ra một góc nhỏ, nhẹ nhàng rót vào trong viên ma pháp thủy tinh, rất nhanh, ma pháp thủy tinh liền biến thành màu xanh, thậm chí màu xanh còn xu hướng thiên về màu đen như mực.
Hạ Á có chút bất mãn: "Sao có một ít thế này, vừa rồi ngươi chỉ cắt có một góc rất rất nhỏ? Cấp nhiều hơn một tý cũng không được sao?"
Âm thanh của con rồng có chút mệt mỏi và suy yếu, cả giận nói: "Nhân loại ngu xuẩn! Ngươi cho rằng linh hồn lạc ấn của loài rồng là thứ gì? Linh hồn lực của loài rồng là phi thường cường đại so với tất cả các sinh vật còn lại trên đại lục, dù cho một chút ít như thế, viên ma pháp thủy tinh của ngươi hầu như đã đổ đầy! Nếu nhiều hơn một chút, chỉ sợ viên thủy tinh này chứa không nổi mà nổ tung!"
Hạ Á rất bất mãn sờ nắn viên thủy tinh đã biến thành màu xanh: "Được rồi, lần này ta tin ngươi."
"Hiện tại, ta có thể dạy cho ngươi một bộ vũ kỹ công kích đặc thù. . ."
Hạ Á có chút không cho là đúng: "Loài rồng các ngươi có loại vũ kỹ gì? Lẽ nào bắt ta giống như một con rồng, dùng móng vuốt để cào, dùng răng để cắn người sao? Hay là dùng đuôi để quét đập-- mà hình như ông đây không có đuôi."
Âm thanh của con rồng nọ ở trong đầu run lên vì tức: "Ngu xuẩn! Mười phần ngu dốt! ! Ngươi là tên gia hỏa ngu xuẩn, nếu như là nhân loại khác, có thể học được bí pháp chiến đấu của loài rồng chúng ta, chỉ sợ quỳ xuống van xin còn không kịp, tên hỗn đản nhà ngươi. . ."
"Được rồi được rồi." Giọng nói của Hạ Á lập tức trở nên khách khí rất nhiều, hì hì cười nói: "Ngươi nói đi, lẽ nào các ngươi còn có loại vũ kỹ khác sao? Phương thức chiến đấu của loài rồng các ngươi khác xa so với loài người ?"
". . ."
Trầm mặc một hồi lâu, cơn tức giận của con rồng cũng dần dần biến mất, chậm rãi nói: "Là khác nhau rất xa. . . Bất quá, có một loại chiến kỹ vô cùng lợi hại, rất thích hợp với nhân loại tu luyện. . . À không, nói chính xác là, cái này vốn là chiến kỹ hùng mạnh của nhân loại các ngươi, chỉ bất quá đã thất truyền rất lâu trong thế giới loài người, thế nhưng ở trong tộc rồng chúng ta, vẫn còn lưu trữ bảo tồn loại chiến kỹ này."
truyện copy từ tunghoanh.com
"Nga?" Hạ Á hiếu kỳ hẳn lên.
Trong tộc rồng, cư nhiên còn lưu trữ vũ kỹ của nhân loại?
". . . Ngươi, có hay không từng nghe qua 'kỵ sĩ rồng' ?"