Chương 7
Buổi sớm trong chu đình.
Vầng dương tinh khiết soi sáng khiến cho thân thể của Tuyết đang chơi đàn dường trở nên trong suốt.
Áo trắng lóa mắt.
Tóc dài ánh dịu.
Y xinh đẹp hệt như một vị tiên nhân trong truyền thuyết.
Thanh hồng ngọc phượng cầm giữa những ngón tay linh động của y như ẩn chứa sinh mệnh, dào dạt tuôn ra những giai điệu tuyệt trần.
Như Ca áp người lên song cửa gỗ.
Xa xa ngắm nhìn y đến xuất thần.
Trông thấy Tuyết, nàng lại nhớ đến những tháng ngày tại Phẩm Hoa lầu, cõi lòng khi ấy ngập tràn hy vọng, tinh thần lên cao, muốn biết vì sao một người từ thanh lâu bước ra như Oánh Y lại có thể dễ dàng chiếm được trái tim của Chiến Phong
Vì không cam tâm chấp nhận thất bại, nàng thậm chí còn dẫn theo cả Tuyết trở về Liệt Hỏa sơn trang.
Có điều, nổ lực của nàng lại trở nên buồn cười như thế đấy...
"Tiểu thư," Điệp Y đứng bên cạnh nàng, cũng đang sững sờ nhìn ra từ phía cửa sổ: "Tuyết công tử xinh đẹp không giống người thường chút nào."
Như Ca mỉm cười: "Phải, hắn thật sự rất đẹp."
Dùng "xinh đẹp" để miêu tả một người nam nhân có thể ít nhiều không thỏa đáng, nhưng đối với Tuyết, dường như cụm từ này lại trở nên vô cùng thích hợp.
"Hắn là người ở đâu? Tại sao lại đến Liệt Hỏa sơn trang chứ?"
Điệp Y truy hỏi.
Như Ca giật mình. Lạ thật, vấn đề này hình như nàng chưa từng nghĩ qua. Sự xuất hiện của Tuyết, thái độ khăng khăng muốn đi theo nàng của y, tất cả hệt như một giấc mộng xảy ra hoàn toàn bất ngờ.
Huân Y lắng nghe các nàng đối thoại, trầm ngâm bảo:
"Hay là hắn đã biết thân phận của tiểu thư cho nên mới cố ý theo cùng?"
Điệp Y mở to hai mắt: "Ý ngươi là, Tuyết công tử biết tiểu thư chính là ngọc minh châu trong tay trang chủ nên mới có ý..."
"Không phải."
Như Ca lắc đầu, ngăn bọn họ nói tiếp.
"Tuyết không phải là loại người nặng tâm cơ như vậy đâu." Chẳng hiểu vì sao, từ khi trông thấy Tuyết rồi, nàng tựa như có một loại cảm giác đã từng quen biết y. Tuy y có điểm kỳ quái, nhưng chắc chắn y sẽ không gây tổn thương cho nàng.
Huân Y cười nhẹ nhàng: "Cẩn thận vẫn tốt hơn." Như Ca đối với bất cứ ai cũng đều tin cậy không chút đề phòng, nàng vốn không hiểu đại tiểu thư của Liệt Hỏa sơn trang trên giang hồ có địa vị như thế nào.
"Được rồi."
Như Ca biết Huân Y đang lo lắng cho mình, vì vậy nàng mỉm cười đáp lại cô.
"Tiểu thư, Tuyết công tử đang vẫy người kìa." Điệp Y khẽ gọi.
Như Ca nhìn đến.
Ánh mắt Tuyết lóe lên một tia khí tức tựa ánh mặt trời, nụ cười quyến rũ của y lọt vào đáy mắt của nàng.
Trỏ phải của y hướng về phía nàng gập lại...
Đến đây, nha đầu.
Đến đây mau.
Chu đình.
Mặt hồ bồng bềnh nắng mai.
Như Ca tay chống cằm, quan sát Tuyết đang mãi mê chơi đàn.
Y dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng mà đắm chìm trong thế giới âm thanh.
Nàng cuối cùng cũng không nhịn được, cất tiếng:
"Nè, ngươi gọi ta tới làm gì thế?"
Tuyết hời hợt liếc nàng, tựa như nàng là một khúc gỗ mục ngàn năm:
"Khúc nhạc hay như thế mà nàng có thể lơ đễnh à?"
"Ở đâu ra loại người tự khen chính mình thế chứ?"
Như Ca lườm y một cái.
Tuyết nhẹ nhàng thở dài: "Đúng là trâu gặm mẫu đơn, không biết thế nào là văn nhã cả." Thế gian có biết bao người vì để nghe được một khúc đàn của y mà không quản ngàn dặm theo đuổi, chẳng ngại vung tiền như rác, ấy thế mà hết lần này đến lần khác nha đầu này lại thiếu mất khả năng thưởng thức.
"Ngươi muốn ta nghe khúc nhạc này chứ gì?" Như Ca đứng dậy: "Vậy ta trở về cho rồi, ở trong phòng cũng có thể nghe được mà."
Tuyết đâm bực:
"Nha đầu ngốc, người ta vì muốn tâm tình của nàng tốt hơn nên trời tờ mờ thế này mới dậy sớm tấu đàn đấy!" Đáng thương cho y ngủ không đủ giấc, đối với dung nhan tuyệt mỹ của mình sẽ bị tổn hại ít nhiều! Đúng là nha đầu ngốc không biết cảm kích mà!
Như Ca ngây người.
"Í, là ngươi vì ta đó à? Cảm ơn ngươi nhé!"
Tuyết cười hài lòng, nỗi khổ của hắn cuối cùng cũng... xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Có điều..." Như Ca nói tiếp: "Nghe ngươi đàn thì tâm tình sẽ tốt hơn chắc? Đây cũng chẳng phải là tiên khúc, làm sao mà có khả năng chứ!" Tội thật, Tuyết nhất định là bị người khác thổi phồng đến hoang tưởng mất rồi, cứ tưởng mình là "Cầm Thánh" hay thần tiên gì đó, nhưng cho dù có thật sự là thần tiên đi nữa cũng không thể giải quyết sự tình lúc này đâu.
Tuyết suýt nữa thì hộc máu, tay trỏ Như Ca:
"Nàng...!"
Ài, hóa ra tâm tư của y uổng phí cả rồi, dù điệu đàn của y cũng có thể so sánh với tiên âm lắm chứ!
Như Ca nhìn y, đột nhiên nhướng mày:
"Tuyết, tại sao ngươi lại theo ta trở về Liệt Hỏa sơn trang?"
Ngón trỏ trên dây đàn lướt nhẹ, Tuyết sẳng giọng nói:
"Thì vì giúp nàng đó."
"Như vậy ta cũng không nhớ nhầm." Nàng đồng ý để y theo cùng, chính là vì y đã hứa hẹn có thể giúp nàng níu giữ trái tim đang dần trôi xa của Chiến Phong. Chỉ là...
Như Ca trừng mắt nhìn y: "Thế ngươi đã giúp ta hay chưa?" Mỗi ngày y chỉ thong thong thả thả khảy đàn, dường như đã sớm quên tuốt tuồn tuột những lời đã hứa.
Tuyết cười hì hì.
"Chưa."
Như Ca xụ mặt: "Vậy lúc đầu ngươi bảo ta..."
"Ta gạt nàng đó!"
Vẻ tươi cười trên mặt Tuyết sáng lạn đến mức khiến người ta muốn đấm cho y một cú.
Sao lại có loại người vô sỉ đến thế, dám nói ra những lời như vậy mà ngay cả một chút xấu hổ cũng không có!
Như Ca giận đến không thốt nổi thành lời:
"Sao ngươi có thể gạt ta chứ!!"
"Không gạt nàng, nàng có cho ta đi theo không?"
Nghe đi, thật là lý lẽ hùng hồn, chuyện tất hiển nhiên làm sao!
Như Ca giận đến đầu óc trống rỗng.
Tuyết cười như sóng gợn nước thu, lay lay vạt áo của nàng:
"Nè, giận rồi sao?"
Như Ca ngẩng đầu nhìn trời, tên tiểu nhân vô tín vô nghĩa như y, không thèm để ý tới làm gì!
"Giận thiệt á?" Tuyết le lưỡi, nhoài đến trước mặt nàng: "Đừng giận nữa được không? Con gái mà tức giận sẽ xấu lắm đó."
Như Ca mặc kệ, không buồn hất y ra.
Tuyết thở dài:
"Thật ra nàng cũng chẳng cần ta đến giúp nàng, không phải sao? Cái loại nam nhân như Chiến Phong, một khi đã cương quyết điều gì thì không ai có thể thay đổi được."
Lòng nàng nhất thời trở nên bình lặng.
"Chiến Phong khiến cho nàng khổ sở, hãy bỏ hắn đi cho rồi." Tuyết ghé sát mặt nàng, hơi thở thơm như lan: "Nàng còn có ta mà."
Như Ca đẩy gương mặt y ra, phụng phịu bảo:
"Ta không cần ngươi giúp là một chuyện, ngươi có lừa gạt ta hay không lại là chuyện khác!"
Tuyết chép miệng:
"Nàng hẹp hòi quá."
Như Ca trừng mắt với y: "Ừ đấy, ta hẹp hòi thế đấy, thì sao nào?!"
Tuyết tỏ ra vô cùng uất ức, đôi mắt đẹp đong đầy lệ châu, từng dòng từng dòng rơi xuống, vành mắt ửng hồng, giọng nói nghèn nghẹn:
"Nàng khiến cho ta đau lòng rồi..."
"Ta..."
Như Ca muốn khóc mà không ra nước mắt. Trời ạ, nhìn tới nhìn lui lại giống như nàng đang ăn hiếp y!
Tuyết nước mắt lưng tròng:
"Sao nàng không hỏi xem ta cớ gì lại đi lừa nàng?"
"Được!" Nàng hít vào một hơi, "Sao ngươi lại lừa gạt ta?"
Tuyết nín khóc bật cười:
"Bởi vì người ta yêu nàng đó mà, nếu không dối gạt vu vơ thế, nàng sẽ đâu chịu để người ta theo nàng chứ."
Như Ca tay chân bủn rủn. Kể như thua y rồi, ở đâu lại ra nhiều lý lẽ lệch lạc thế không biết.
"Sao nàng không hỏi xem cớ gì mà người ta yêu nàng?"
Như Ca không muốn truy vấn nữa, sải chân bỏ đi.
Tiếng cười của Tuyết trong veo như mặt hồ trong nắng mai:
"Nàng không dám nghe hay sao? Hay nàng lo sợ chính mình sẽ yêu ta đấy?!"
Nàng rùng mình.
Hóa ra ngay giữa trời hè cũng có thể ớn lạnh đến toàn thân nổi da gà.
Vừa muốn rời khỏi đình, Như Ca đột nhiên sững lại.
Nàng trông thấy một đoàn người dáng vẻ vội vã đang tiến tới từ phía nam con đường.
Tổng cộng có mười hai người, phục sức sang trọng, khí thế oai võ, vai khiêng một cỗ kiệu sắc vàng phớt đỏ, rèm sa tanh vàng, chất liệu tuyệt phẩm.
Hai người đang dẫn đầu phía trước, một vị thiếu niên đầu trắng mặt lạnh, một vị trung niên mặt đỏ cao to.
Nàng đã từng gặp qua bọn họ ba lần.
Vị thiếu niên tên gọi Bạch Hổ.
Vị trung niên tên gọi Xích Chương.
Bọn họ mỗi lần đến đây đều chỉ làm một việc...
Tiếp Ngọc Tự Hàn rời Liệt Hỏa sơn trang!
o0o
Đêm tối.
Trên hành lang.
Một xâu chuông ngọc mỏng như cánh ve treo đu đưa.
Chúng va chạm nhau, khua lên những âm thanh leng keng, theo hướng gió lùa mà reo múa.
Ngọc Tự Hàn người khoác áo xanh, trầm tĩnh ngồi trên xe lăng.
Trong mắt của y thấp thoáng nét nghiêm trọng.
Cánh tay phải lại thong dong, dịu dàng.
Như Ca trong bộ cánh đỏ tựa lên đầu gối y, buồn bã để y vuốt ve mái tóc của mình, trong lòng tràn ngập một nỗi quyến luyến.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn y:
"Huynh lại phải đi hay sao?"
Ngọc Tự Hàn vỗ về đầu nàng.
"Ta không muốn huynh đi đâu."
Nàng cúi đầu, kéo lấy lần áo của y, vò lại thành một nắm.
"Có huynh ở nơi đây, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng đặc biệt không hoảng sợ. Huynh sẽ bảo vệ ta, an ủi ta, làm cho trái tim ta chẳng phải khổ sở..." Nàng âu sầu nói: "Ta có linh cảm không tốt rằng, chuyến này huynh đi, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không giống như trước đây nữa."
Ngọc Tự Hàn nâng cằm nàng lên.
Không thấy mặt nàng, y không biết nàng đang nói điều gì.
Như Ca thuận theo tay y ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười tươi tắn:
"Sau khi xuất trang lần này, huynh phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình đó! Có chuyện gì không vui hãy nhớ kể cho người khác nghe, đừng nên chôn chặt tất cả sự tình trong đáy lòng không chịu nói ra. Không muốn trò chuyện thì có thể dùng giấy viết, còn nữa, không được nhọc sức quá, không được làm những chuyện trái ý muốn, huynh đôi khi hay yêu cầu sự hoàn mỹ quá mức, như thế sẽ vất vả lắm biết chưa!"
Ngọc Tự Hàn mỉm cười, rạng rỡ như một ánh hào quang.
Như Ca đẩy đẩy y: "Không được cười, mau đồng ý với ta đi."
Y gật đầu.
"Tốt rồi."
Nàng thở trút ra một hơi, biết rằng hễ y đã hứa chuyện gì thì nhất định sẽ cố gắng làm được. Hệt như ngày xưa, y vừa câm vừa điếc lại vừa tàn tật, bản tính cô độc và nhạy cảm, luôn kháng cự né tránh bất cứ sự tiếp cận nào của nàng. Về sau, nàng vừa đấm vừa xoa lại thêm vào cả nước mắt, ép y phải học thần ngữ, học cách nói chuyện, học phương pháp giao tiếp với mọi người. Y nhận lời rồi, từ đó quyết tâm nổ lực thực hiện đến độ mỗi một từ ngữ phát âm ra đều phải thật hoàn mỹ, chính xác.
"Keng..."
Chuông ngọc thánh thót reo vang.
Lung linh trong suốt giữa màn đêm.
Như Ca mỉm cười:
"Huynh muốn mang nó cùng đi ư?"
Vật ấy cách đây rất lâu nàng đã mua tặng cho y, để y có thể "cảm nhận" được thanh âm của gió.
Mỗi lần chuông ngọc rung lên.
Là khi ấy gió đương hát ca.
Ngọc Tự Hàn khẽ cười: "Phải."
Mang theo chuỗi chuông ngọc này cũng giống như dẫn theo nàng bên cạnh vậy.
"Huynh sẽ trở về chứ?"
Nàng hỏi ra vấn đề đáng lo ngại nhất.
Ngọc Tự Hàn không đáp.
Y thật không biết.
Rất nhiều vấn đề không phải do y có thể tự quyết định được.
"Ta còn có thể gặp lại huynh hay không?"
Nàng bi thương hỏi.
Ngọc Tự Hàn nhìn nàng, đáy mắt như có vầng sáng lưu chuyển:
"Muội sẽ nhớ ta sao?"
Giọng của y so với tiếng chuông ngọc còn khẽ khàng hơn.
Như Ca gật đầu thật mạnh:
"Nhớ chứ! Ta sẽ rất, rất, rất, rất nhớ huynh! Hơn nữa..." Nàng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bật cười: "Sư huynh, lỡ như huynh không trở về Liệt Hỏa sơn trang nữa, ta sẽ đi tìm huynh đấy!"
Lời của nàng chính là lời biểu lộ đáng yêu nhất trên thế gian này.
Giây phút ấy.
Ngọc Tự Hàn mong sao có thể nghe được chính giọng nói của nàng, như vậy y mới có thể là một người hạnh phúc thật sự.
Y tháo từ bên hông ra một khối dương chi ngọc bội tạc hình rồng, thả vào lòng bàn tay của nàng.
"Dùng nó thì có thể tìm ra ta."
Nàng thu lấy ngọc bội, bảo: "A, vậy ta nhất định phải giữ gìn nó thật tốt mới được."
Đêm, càng lúc càng sâu.
Gió đêm mang theo hơi lạnh từ phía thủy hồ.
Ngọc Tự Hàn vẫn còn một việc chưa yên tâm.
Y nhìn vẻ cười khúc khích của Như Ca, không biết phải nói thế nào mới thích hợp.
Như Ca sao lại không biết y đang lo lắng điều gì.
Vì vậy nàng đứng lên, gương mặt hé ra một nụ cười tươi tắn như những đóa hoa đương thì nở rộ:
"Sư huynh, người an tâm, ta sẽ không gục ngã đâu!"
Nàng cười thật kiêu hãnh:
"Ta có thể sẽ thương tâm, có thể sẽ khổ sở, có thể sẽ khóc lóc, có thể sẽ nổi giận đến mức muốn đánh người khác! Thế nhưng, ta sẽ không bao giờ gục ngã! Mỗi người đều sẽ gặp thất bại, riêng ta nhất định phải cố gắng sống cho thật tốt!"
o0o
Liệt Hỏa sơn trang.
Thính đường lớn, phong thái huy hoàng.
Đàn sáo dìu dặt, sáng rỡ như ban ngày.
Trước bậc thềm đá nổi bật một tấm thảm đỏ, phía cuối đặt một bàn ngọc, trên ấy lộ ra một bộ áo gấm, chính là chỗ ngồi của trang chủ Liệt Minh Kính.
Hai phía trái phải bên dưới đều có kê một chiếc bàn dài, chén đũa trên ấy tự nhiên đều là vàng ngọc, cực kỳ trân quý.
Hôm nay là ngày mà đường chủ của các đường phải đến Liệt Hỏa sơn trang bẩm báo sự tình vào mỗi tháng.
Nếu là trước kia, Như Ca sẽ hiếm khi tham gia, nhưng lần này Liệt Minh Kính kiên quyết muốn nàng phải có mặt.
Người trong thính đường rất nhiều.
Từ tay trái của Liệt Minh Kính trở xuống.
Vị thứ nhất chính là đại đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang - Chiến Phong.
Chiến Phong toàn thân áo vải màu lam, mái tóc đen sậm phớt xanh khẽ xoăn, hai tròng mắt cùng viên bảo thạch nơi tai phải lóe hiện một tia sáng âm u lam thẫm. Y từ tốn uống rượu, dáng ngồi vươn thẳng, tâm thần dường như không hiện hữu tại nơi đây.
Vị thứ hai chính là đường chủ trông coi Sí Hỏa đường, chuyên việc tưởng thưởng trừng trị - Duệ Lãng.
Chưa bao giờ người ta trông thấy Duệ Lãng tươi cười, y tựa như một loài dã thú, hai tròng mắt ảm đạm màu tro, gương mặt mang theo nét tàn nhẫn. Y rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi, xuất thân thế nào, tại sao đối với Liệt Minh Kính lại trung thành như vậy, đấy vẫn còn là điều bí ẩn mà giới võ lâm trước giờ chưa lý giải được.
Duệ Lãng không uống rượu, ánh mắt y chằm chặp bám sát nhất cử nhất động của Liệt Minh Kính, vẻ như chỉ cần Liệt Minh Kính ở đây thì trong lòng y sẽ không có chuyện thứ hai.
Vị thứ ba chính là đường chủ trông coi Kim Hỏa đường, chuyên việc tiền tài thu chi - Mộ Dung Nhất Chiêu.
Trong bàn tay của Mộ Dung Nhất Chiêu, vàng bạc không thể chạy thoát. Y hệt như Đào Chu tái sinh (*), đối với việc mua bán làm ăn có khả năng thiên phú. Dưới sự kinh doanh của y, mối buôn mối bán của Liệt Hỏa sơn trang trải khắp đại giang nam bắc, vàng bạc tài phú cứ thi nhau như khối tuyết lăn tròn, càng lăn lại càng lớn, trừ triều đình và Giang Nam Long Gia ra, thiên hạ chẳng một ai có thể sánh nổi khối tài sản ngày một hùng hậu của Liệt Hỏa sơn trang.
Mộ Dung Nhất Chiêu vừa nhấm thức ăn vừa cười híp mắt, cùng hàn huyên với Lăng Tiên Thu bên cạnh.
Vị thứ tư chính là đường chủ trông coi Minh Hỏa đường, chuyên việc bồi dưỡng lớp nhân tài kế cận - Lăng Tiên Thu.
Lăng Tiên Thu tuổi ước ba mươi nhưng mặt mũi lại trông như hài đồng, thoạt nhìn có vẻ thân thiện dễ gần. Những đệ tử mới của các đường đều phải trải qua sự huấn luyện của y, đạt yêu cầu rồi mới có thể gia nhập. Y từ khắp nơi chọn ra những mầm non có tư chất nổi bật nhất, tận tâm bồi đắp, liên tục không ngừng nghỉ vì một thế hệ mới của Liệt Hỏa sơn trang.
Y không uống rượu cũng không dùng thức ăn, chỉ tập trung tinh thần lắng nghe Mộ Dung Nhất Chiêu nói chuyện.
Từ tay phải của Liệt Minh Kính trở xuống.
Vị thứ nhất chính là tam đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang - Cơ Kinh Lôi.
Vị trí này trước kia do Ngọc Tự Hàn ngồi, nhưng từ khi y rời trang rồi, Cơ Kinh Lôi được đôn lên thay thế.
Cơ Kinh Lôi cao lớn tráng kiện, mắt sáng như sao, miệng lưỡi thẳng thắng, cực trọng chính nghĩa, trên giang hồ vốn có tên có tuổi. Vũ khí của y rất đặc biệt, chính là một đôi Lưu Tinh Chùy nặng ước tám mươi cân, khi giơ lên lại nhẹ nhàng như gió cuốn.
Tửu lượng của y rất cao, tay ôm cả một vò rượu, há miệng uống ừng ực.
Vị thứ hai chính là Như Ca.
Nàng cả người khoác xiêm y đỏ tươi, ánh lên làn da ngọc ngà trong suốt, đôi mắt to đen lay láy, long lanh xinh đẹp. Tay nàng giữ lấy bôi rượu sóng sánh đặt nơi khóe môi, do dự chẳng biết có nên uống hay không.
Rượu rất cay.
Nàng cảm giác không hề dễ nếm.
Thế mà từ khi yến tiệc bắt đầu đến giờ, Chiến Phong cứ từng bôi, từng bôi không ngừng cạn sạch.
Y uống không nhanh, nhưng cứ tì tì không dứt và lại uống rất nhiều.
Điều đáng nói là ngày thường, y vốn chẳng phải kẻ hám rượu.
Đang trong lúc ngập ngừng.
Chén rượu của Như Ca đột nhiên bị một bàn tay xinh đẹp như thủy tiên đoạt lấy.
Tuyết say sưa nhấm nháp rồi bình phẩm:
"Thơm quá đi mất..."
Như Ca trợn mắt nhìn y: "Trước mặt ngươi không phải cũng có rượu hay sao?"
Tuyết cười quyến rũ:
"Nhưng mà chỉ có chén rượu này là đã chạm qua môi nàng mà thôi."
Nàng không biết có nên nổi giận hay là phớt lờ y đi, suốt cả ngày cứ bị y trêu chọc một cách chẳng biết vô tình hay cố ý như vậy, thần kinh nàng sớm đã bị mất cảm giác cả rồi.
Tuyết cười khanh khách, ghé sát nàng bảo:
"Nha đầu, son môi nàng dùng là mùi quế hoa phải không? Ngọt ngào lắm đó!"
Như Ca tức giận đến hai má đỏ ửng:
"Mau câm miệng lại cho ta!"
Tuyết cười đến gập người:
"Trông kìa, xấu hổ rồi kìa!"
Tiếng nói của y ấm áp dễ nghe, bốn bên mọi người đều bất giác nhìn sang.
Chiến Phong cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của y tối tăm không đáy, khẽ lướt ngang gương mặt đang ửng đỏ của Như Ca, thân thể dường như thoáng chút cứng đờ nhưng rất nhanh lại tiếp tục lạnh lùng uống rượu.
Lúc Như Ca nhìn y.
Nàng chỉ trông thấy được viên bảo thạch màu lam sẫm nơi tai phải của y.
Dáng vẻ của hai người đều không thoát khỏi tầm mắt của Liệt Minh Kính.
Ông hài lòng vuốt râu mỉm cười, vết sẹo đao dữ tợn trên gương mặt cũng trở nên hiền hòa một cách lạ thường. Ông phất tay lệnh cho đội nhạc ngừng tấu, lại cho toàn bộ vũ công lui ra, hướng xuống mọi người Liệt Hỏa sơn trang lúc này đã im phăng phắc, lên tiếng:
"Đêm nay, nhân lúc mọi người tề tụ đông đủ trong trang, ta có một chuyện vui muốn tuyên bố..."
Như Ca ngước nhìn phụ thân, bất thần...
Nàng phát hiện ra ông sắp sửa nói điều gì!
Trái tim nàng đột nhiên co thắt dữ dội!
Không được!
Thời cơ này quả thực không được!
Nàng buột miệng thốt lên...
"Cha!"
Tiếng kêu của Như Ca vang khắp sảnh đường yên tĩnh, có vẻ hết sức đột ngột!
Liệt Minh Kính ghé mắt trông về phía nàng, chờ đợi nàng tiếp tục.
Trên đời này chỉ duy nhất một người có thể cắt ngang khi ông đang nói chuyện, đó chính là đứa con gái vàng ngọc của ông.
Duệ Lãng trợn mắt lạnh lùng nhìn Như Ca.
Với y, không ai có thể xen ngang khi Liệt Minh Kính lên tiếng, cho dù có là nữ nhi của trang chủ đi chăng nữa.
"Cha..."
Trái tim Như Ca như bị mấy chục cánh tay bóp nghẹn, nàng định can gián phụ thân, chỉ là...
Nàng đồng thời lại không muốn ngăn cản.
Chiến Phong dường như không chút để tâm đến.
Mái tóc xoăn màu xanh đen của y ánh lên những tia u ám.
Y vẫn đang uống rượu.
Như Ca hít vào một hơi, chuyện đã đến lúc phát sinh thì nên để nó phát sinh, cứ dai dẳng kéo dài thời gian không bằng cứ dứt khoát như vậy cho xong.
Nàng siết tay lại.
Móng tay bấu chặt vào lòng.
"Cha, người nói tiếp đi."
Liệt Minh Kính lớn giọng cười to, tóc râu rậm rịch như tuyết tung bay phần phật:
"Phong Nhi và Ca Nhi từ nhỏ vốn là thanh mai trúc mã với nhau, tình cảm sâu đậm, đến nay cả hai đều đã trưởng thành, ta tuyên bố - Tháng sau bọn họ sẽ thành thân!"
Như Ca ngồi tại nơi ấy, đột nhiên cảm giác mọi thứ bỗng trở nên im ắng một cách khác thường.
Nàng có thể trông thấy phụ thân đang nói chuyện.
Nàng có thể trông thấy Cơ sư huynh vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên chúc phúc cho nàng.
Nàng có thể trông thấy mọi người đang vui vẻ cười to.
Nàng thậm chí còn có thể cảm giác được ở phía bên tay phải, Tuyết đột nhiên đánh đổ rượu ra khỏi chén.
Có điều, nàng lại không thể nghe thấy thanh âm của bọn họ.
Vậy mà, nàng có thể nghe rõ từng âm thanh than thở đang không ngừng vọng đến từ hồ sen hoang phế nơi xa kia.
Nàng cảm thấy yên tĩnh vô cùng.
Nàng dùng chút hô hấp còn lại của mình chờ đợi Chiến Phong ở phía đối diện.
Chiến Phong.
Trong mớ âm thanh mừng vui, hoan hỉ ấy.
Chầm chậm ngẩng đầu lên.
Đôi tròng mắt đã hóa ra đen kịt.
Sắc xanh đã bay biến đi mất.
Viên bảo thạch màu lam sẫm toát ra làn hơi chết chóc.
Y băng lãnh nhìn về phía Liệt Minh Kính đang ung dung phía trên, giọng nói sắc lạnh như dao...
"Không!"
Như Ca đã nghe thấy.
Trái tim của nàng...
Cứ thế, cứ thế dần dần chìm xuống...
Nàng tưởng nàng sẽ thống khổ, thống khổ hệt như bị róc đi từng tấc thịt. Vậy mà, thân hình cứng lạnh của nàng ngay cả một chút thống khổ cũng không cảm giác được.
Thời khắc ấy.
Bên dưới ánh trăng.
Ngọc Tự Hàn trong làn áo xanh khe khẽ ngẩng đầu lên, dõi mắt về hướng Liệt Hỏa sơn trang.
Y ngồi trên cổ xe lăng trong sân đình, khuôn mặt tuấn tú mờ nhạt như dãy núi đằng xa, đôi tròng mắt trong suốt vương mắc một nỗi sầu lo.
Trời phảng phất như nổi gió.
Chuỗi chuông ngọc treo trên tàng cây leng keng khua vang, ban sơ còn âm ỉ, về sau càng lúc càng trở nên cuồng loạn, như vùng vẫy, như rên xiết, như thét gào.
Sau đó lại tĩnh mịch.
"Keng..."
Hạt tim lung linh giữa chuỗi chuông ngọc ấy tựa như một luồng sáng lạnh lẽo vút qua, trong khoảnh khắc nổ tan thành ngàn vạn mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều bé xíu như hạt bụi, lấp lánh lóe sáng, trôi lả tả về phía chân trời.
Ngọc Tự Hàn vươn cánh tay thon dài của mình ra, khẽ khàng với gọi.
Chùm sáng lập lòe ấy tỏa ra, ngập ngừng, do dự...
Bàn tay của y thương tiếc hợp ngửa, đem chút vụn vặt còn sót lại ấy e ấp trong lòng bàn tay, tinh quang lấp lánh lưu chuyển, hệt như một khúc bi ca ai oán.
"Hắn, vẫn muốn tổn thương trái tim của muội hay sao..."
Ngọc Tự Hàn thở dài.
Gió, mang tà áo xanh của Ngọc Tự Hàn thổi phất về hướng Liệt Hỏa sơn trang...
Liệt Hỏa sơn trang.
Đôi mắt của Liệt Minh Kính nheo lại vẻ nguy hiểm:
"Phong nhi, ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?"
Nhân gian Liệt Hỏa, minh giới Ám Hà.
Từ khi Ám Hà cung biến mất khỏi giang hồ đến nay, mệnh lệnh của Liệt Hỏa sơn trang chính là ý chỉ mà thiên hạ võ lâm không thể kháng cải.
Lời Liệt Minh Kính đã nói ra, chẳng ai dám trái lại.
Chiến Phong cười lạnh.
Nụ cười dẫn theo mười hai phần oán trách.
"Không!"
Y lặp lại một lần nữa, thanh âm không cao nhưng mọi người ở đây đều có thể rõ ràng nghe được.
Ai cũng biến sắc.
Trong ba đệ tử của Liệt Minh Kính, Ngọc Tự Hàn thân thể tàn tật, võ công không thể luyện đến cực hạn; Cơ Kinh Lôi với đôi Liệt Địa Chùy uy lực kinh người, kiệt xuất võ lâm, nhưng đáng tiếc tính tình nóng nảy dễ bị kích thích, khó mà phục chúng; còn Chiến Phong, tuy trẻ tuổi nhất nhưng lại là đại đệ tử, một thanh "Thiên Mệnh" đao khiến cho nhân sĩ giang hồ phải cam tâm thần phục, lại thêm tính cách kiên nhẫn, gặp chuyện thì trực tiếp chỉ huy, mọi người trong trang đều biết y sẽ là trang chủ kế nhiệm.
Thế mà, y lại ngang nhiên chống đối Liệt Minh Kính trước mặt mọi người!
Cơ Kinh Lôi thân thể chấn động:
"Phong sư huynh, huynh đêm nay uống hơi quá chén rồi."
Chiến Phong dường như không mảy may nghe thấy.
Y nhìn Liệt Minh Kính với vẻ lạnh lùng.
Tóc râu như tuyết của Liệt Minh Kính ùn ùn bay thốc cả lên, vết sẹo đao trên gương mặt trở nên dữ tợn đến buốt xương.
Ông trừng mắt hỏi:
"Ngươi - biết - hậu - quả - chứ?"
Chiến Phong hừ lạnh.
Đôi tròng mắt màu tro của Duệ Lãng nhìn Chiến Phong hệt như nhìn một loài súc sinh nào đó:
"Kẻ nào trái lệnh trang chủ, phế bỏ võ công, trục xuất khỏi Liệt Hỏa sơn trang."
Không khí trầm lắng như một cơn ác mộng.
Chiến Phong đứng thẳng giữa buổi tiệc, thân thể tuyệt mỹ hệt như một hung thần cô độc đang muốn từ bỏ cõi đời, mái tóc xoăn đen thẫm phớt xanh không gió mà tung bay. Dưới ánh đèn, đôi tròng mắt của y ảm đạm như đêm tối, chỉ có viên bảo thạch nơi tai phải là điểm sáng duy nhất.
Như Ca nhìn y.
Cảm giác như đang ở vào một ngóc ngách nào đó cách y thật xa.
Nàng không còn nhận ra Chiến Phong trước mắt nữa.
Chiến Phong của nàng là vị thiếu niên bên bờ hồ lá xanh biêng biếc, mang trong lòng mười bốn đóa sen đương nở rộ, vừa ngượng ngùng, vừa khẩn trương và nói với người con gái y yêu rằng - "Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho nàng".
Liệt Minh Kính cố đè nén lửa giận, trừng mắt nhìn Chiến Phong đang ngạo nghễ đứng một mình, quát lớn:
"Lý - Do!?"
Tiếng quát của ông khiến cho mọi cửa sổ trong thính đường lớn phút chốc vỡ vụn!
Gió đêm vun vút tràn vào!
Chiến Phong trong âm thanh của gió, khe khẽ đưa mắt nhìn Như Ca.
Khuôn mặt Như Ca tái nhợt.
Môi nàng chẳng còn sắc máu.
Một sợi tóc đen mềm mại nhẹ phớt qua bên tai.
Nhưng, đôi mắt của nàng…
Quật cường, tuyệt đối không khuất phục!
Nàng nhìn thẳng lại y, mắt không hề chớp.
Nàng muốn được nghe!
Nàng muốn có một lý do!
Để giải thoát hoàn toàn trái tim này!
Là kéo dài mãi mãi...
Hay thở trút thật mau...
Chiến Phong đáp: "Bởi vì ta không thích..."
Lòng, tro tàn khói nhạt...
Năm chữ này...
Năm chữ mới dễ dàng làm sao...
Như Ca cố gắng nén nhịn một cơn run rẩy đang bất ngờ ập đến! Không được! Không được mềm yếu! Không được mềm yếu ở trước mặt kẻ đã tổn thương nàng! Nếu nàng dám can đảm bật khóc, thì nàng thà đi tìm cái chết còn hơn!!
"Bởi vì ta không thích huynh ấy!"
Một giọng nói cắt ngang lời Chiến Phong.
Giọng nói ấy có chút run rẩy, có chút day dứt.
Là từ miệng Như Ca phát ra.
Nụ cười của nàng ban đầu thoáng ngập ngừng, nhưng âm điệu càng lúc càng lớn dần:
"Bởi vì ta không thích Chiến Phong!"
Nàng ưỡn ngực lên, hướng về phía Liệt Minh Kính mỉm cười giải thích:
"Cha, con xin lỗi, vốn dĩ lúc đầu con thích Phong sư huynh, nhưng bây giờ con lại không thích huynh ấy nữa."
Nàng một mực nhìn vào phụ thân, nói tiếp:
"Phong sư huynh biết con chẳng còn thích huynh ấy, cho nên mới bảo ‘không’ như vậy. Là con có lỗi với Phong sư huynh, con không thích huynh ấy, con không muốn thành thân với huynh ấy!"
Không khí nhất thời trở nên kỳ lạ.
Nếu như vậy, người trái lời Liệt Minh Kính lại hóa ra là nhi nữ của ông.
Mái tóc xoăn của Chiến Phong như bị gió đêm thổi tung, lòa xòa bay phất. Sắc xanh đã ùa vào đáy mắt, y lại liếc nhìn Như Ca thêm lần nữa.
Như Ca áo đỏ da trắng, trên mặt mang nét tươi cười, nhưng môi lại quật cường mím chặt.
Đôi tròng mắt của nàng so với mặt trời tháng sáu còn ngời sáng hơn.
Sáng đến nỗi có thể soi tỏ trái tim của y, mang nó ra khỏi hang sâu thăm thẵm.
Nàng không nhìn y.
Nàng cũng sẽ không bao giờ nhìn y nữa.
Sắc xanh trong mắt Chiến Phong hệt như muốn nuốt trọn cả phần đen kịt còn lại
"Ca Nhi!" Liệt Minh Kính nhíu mày, thần tình phức tạp, ông đột nhiên có chút mệt mỏi: "Con không cần phải nói giúp cho Chiến Phong."
Như Ca mỉm cười:
"Con nào có nói giúp cho huynh ấy, là con nói giúp cho bản thân mình đấy chứ."
Liệt Minh Kính chăm chú quan sát nàng.
Như Ca khẽ cười:
"Cha, đừng gả con cho Phong sư huynh được không? Bởi vì con không còn thích huynh ấy nữa..."
"Người nàng ấy thích là ta."
Một giọng nói nhẹ như hoa bất chợt vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
Một vị nam tử áo trắng đang mỉm cười, nụ cười chói chang, đẹp như mặt trời ánh rạng trên nền tuyết. Y tựa như đang phát sáng, mọi người nhất thời kinh ngạc đến không hé nổi mắt.
Một thứ ánh sáng huyền ảo.
Một vẻ đẹp đến kỳ cùng.
Hệt như sương mờ buổi sớm mai, di chuyển theo từng cử động của Tuyết.
Tuyết cười thật chậm, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Như Ca, say mê ngửi lấy hương thơm ngọt ngào trên người nàng, sóng mắt như nước trôi về phía Liệt Minh Kính:
"Có ta rồi, nàng làm sao còn thích Chiến Phong được nữa?"
Đôi mắt Liệt Minh Kính khẽ nhíu lại.
Ông nhìn Tuyết, đột nhiên giật bắn mình, trong đầu nhớ ra rất nhiều sự việc trước đây, đáy mắt ông lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Tuyết...
Vị nam tử được Ca Nhi dẫn về trang này, chẳng lẽ lại chính là...
Ông trầm ngâm không nói.
Như Ca vẫn bất động, để Tuyết tùy ý ôm lấy bả vai của mình.
Nàng nhìn Duệ Lãng:
"Duệ thúc thúc, ta chống lại mệnh lệnh phụ thân, cam tâm chấp nhận trừng phạt theo trang quy."
Đôi đồng tử màu xám của Duệ Lãng co rút lại.
Y làm sao không biết địa vị của Như Ca trong lòng Liệt Minh Kính, nếu thật sự trục xuất nàng ra khỏi Liệt Hỏa sơn trang, chỉ sợ người đầu tiên thống khổ chính là trang chủ.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Chính vào lúc bầu không khí đang khác thường này.
Tuyết miệng cười như hoa:
"Trừng phạt cái gì chứ? Nàng chỉ nói lên tâm sự nhi nữ cho cha mình nghe, rằng trong lòng nàng đã có người khác rồi, nếu như vậy mà cũng phải chịu trừng phạt thì chẳng hóa ra cha nàng không thấu tình đạt lý hay sao."
Mộ Dung Nhất Chiêu vội vàng cười to phụ họa:
"Ha ha, phải đó, nữ nhi nhà nào mà không có lúc trái ý với phụ mẫu chứ? Đại ca, huynh mắng nó vài câu là được, không nên tức giận với con bé làm gì."
Lăng Tiên Thu mỉm cười:
"Đại ca, Như Ca có tâm sự lại thành thật nói ra tất cả, có một đứa con tính tình thẳng thắng như vậy thật là phúc khí của đại ca đó."
Cơ Kinh Lôi nhìn thẳng vào Liệt Minh Kính:
"Sư phụ, không nên trách tội Như Ca!"
Liệt Minh Kính quay đầu hướng về phía Duệ Lãng:
"Lãng Nhi, việc này tùy ngươi quyết định."
Duệ Lãng sắc mặt không chút thay đổi, nói:
"Tiểu thư đang cùng cha mình trò chuyện, không phải trang chủ."
Liệt Minh Kính vỗ tay cười to:
"Hay! Hay!"
Gió đêm lành lạnh thổi đến.
Thính đường lúc sáng lúc tối.
Như Ca cảm giác khí lực toàn thân đều đã bị rút cạn, cả người không khỏi lảo đảo mềm oặt.
Một cánh tay đỡ lấy nàng.
Nàng khe khẽ nhìn lại...
Đôi mắt của Tuyết vẫn tinh nghịch như trước đây, chỉ là dường như bên trong ấy lại thấp thoáng một tình cảm sâu đậm.
--------------------------------------
(*): Đào Chu tức Đào Chu Công, tên thật Phạm Lễ, nhà chính trị gia, quân sự gia và kinh tế gia lỗi lạc của nước Việt thời Xuân Thu.
(còn tiếp)