Hạnh phúc là như vậy đấy. Từ khi em ra khỏi tòa án cách đây vài giờ, một điều ngạc nhiên đã đến với em. Trong phố, tiếng ồn của những vụ tắc đường chưa bao giờ có vẻ êm dịu với em như vậy. Lúc nãy khi đi qua một cửa hàng tạp hóa, em đã nghĩ tới một que kem lớn và em tự nhủ: “Mình sẽ ăn thêm cái kem thứ hai, thậm chí cái kem thứ ba nữa...” Khi nhìn thấy một chú mèo ở phía xa, em đã muốn chạy lại gần để vuốt ve chú. Đôi mắt em long lanh, như thể lần đầu tiên chúng khám phá ra từng vẻ đẹp dù là nhỏ nhất của cuộc sống. Em cảm thấy hạnh phúc. Đó là ngày đẹp nhất đời em. Truyen8.mobi
- Cô thấy cháu thế nào, cô Shada?
- Đẹp, rất đẹp!
Để chúc mừng chiến thắng của em, cô Shada đã tặng em những bộ quần áo mới tinh. Trong chiếc áo phông dài tay màu hồng và chiếc quần jean màu xanh da trời nhạt có thêu hình những chú bướm sặc sỡ, em cảm giác như mình là cô bé Nojoud mới. Với mái tóc xoăn dài được búi lại và cột bằng ruy băng xanh lá cây, em cảm thấy thật thoải mái. Nhất là em có quyền dứt bỏ chiếc khăn trùm đầu màu đen và nhờ thế mà mọi người có thể trầm trồ khen ngợi mái tóc em.
Chúng em có hẹn ở tòa báo Yemen Times với anh Hamed và vài phóng viên khác. Cao ba tầng, tòa nhà trông thật ấn tượng. Trước cửa, có một người đứng gác mặc đồng phục canh chừng đường đi lối lại. Như trong các biệt thự của những khu phố lịch sự ở Sanaa mà em rất thích vẽ. Ngây ngất, em vừa bước từng bậc trên chiếc cầu thang lớn bằng đá hoa cương vừa vịn tay vào lan can bằng gỗ. Em nhận thấy các cửa sổ sạch đến mức ánh mặt trời phản chiếu được lên những bức tường trắng tạo thành các hình tròn nhỏ màu vàng. Mùi thơm của xi phảng phất trong không khí.
Chính cô Nadia, giám đốc báo Yemen Times đã đích thân đón em ở tầng ba và ôm siết em vào lòng. Chưa bao giờ em nghĩ rằng một người phụ nữ có thể điều hành một tờ báo. Làm thế nào mà chồng cô ấy có thể chấp nhận điều đó? Trước sự ngạc nhiên của em, cô Nadia cười vang.
- Nào, hãy theo cô, cô ấy nói với em.
Cô Nadia đẩy một cánh cửa ở ngay sau chiếc bàn làm việc lớn ngập tràn ánh sáng của cô, cánh cửa mở ra một phòng dành cho trẻ em. Những chiếc gối dựa nhỏ lẫn với đồ chơi nằm la liệt trên sàn.
- Đây là phòng của con gái cô, cô ấy giải thích với em. Đôi khi, cô dẫn em ấy đến tòa soạn. Như thế, cô có thể vừa làm mẹ vừa tiếp tục làm việc. Truyen8.mobi
Một căn phòng chỉ để dành cho con gái cô ấy! Thế giới mở ra trước mặt em thật khác so với thế giới của em. Em gần như cảm thấy mình đang đặt chân lên một hành tinh khác. Nó vừa khiến người ta e sợ lại vừa vô cùng quyến rũ.
Những điều bất ngờ mới chỉ bắt đầu. Khi cô Nadia bảo em đi theo cô ấy vào nơi mà cô ấy gọi là “phòng biên tập”, em ngạc nhiên phát hiện ra đa số các nhà báo là phụ nữ. Một số người mặc đồ đen từ đầu đến chân. Những lần hiếm hoi họ vén niqab lên, đó là để uống một ngụm trà. Những người khác choàng khăn màu cam hay màu đỏ, các lọn tóc vàng thò ra, làm nổi bật những đôi mắt màu xanh và gương mặt trắng như sữa của họ. Họ để móng tay dài và sơn màu. Họ nói tiếng Ả rập bằng giọng rất ngộ. Hẳn họ là người nước ngoài - người Mỹ hay người Đức? - và có lẽ lấy chồng là người Yemen. Chắc chắn họ đã theo học rất lâu ở trường đại học thì mới có thể đến làm việc tại đây. Và như cô Shada, chắc chắn họ cũng tự lái xe hơi riêng đi làm. Truyen8.mobi
Em tưởng tượng ra cảnh các cô ấy ngồi uống cà phê và hút thuốc lá như trong những xê ri phim truyền hình. Thậm chí có thể các cô ấy còn dùng son môi khi ra ngoài ăn tối trong thành phố. Một người trong số các cô ấy đang nói chuyện điện thoại. Chắc chắn là một cuộc điện thoại rất quan trọng. Em căng tai lắng nghe và để mình được ru theo thứ ngôn ngữ êm dịu của cô ấy. Đó là tiếng Anh, em nghĩ vậy. Một ngày nào đó, em cũng vậy, em cũng sẽ nói tiếng Anh.
Em quan sát các cô ấy không biết chán. Em đặc biệt sửng sốt trước khả năng tập trung của họ khi họ vừa gõ lên một cái máy vừa dán mắt vào những chiếc ti vi được đặt trên mỗi chiếc bàn làm việc bằng gỗ màu sáng. Vừa làm việc vừa có thể xem Tom và Jerry, thật là tài tình và thật là xa xỉ!
- Nojoud, đó là những chiếc máy vi tính! anh Hamed thốt lên khi thấy sự ngạc nhiên của em.
- Đó là gì ạ?
- Những chiếc máy vi tính! Những chiếc máy được kết nối với bàn phím, cho phép em viết các bài báo và gửi thư. Thậm chí em có thể sắp xếp ảnh trong đó. Truyen8.mobi
Những chiếc máy cho phép gửi thư và sắp xếp ảnh... Những người phụ nữ này không chỉ có dáng vẻ ấn tượng mà họ còn rất hiện đại nữa. Em cố gắng tưởng tượng ra mình ở vào vị trí của họ trong mười hay hai mươi năm nữa. Với móng tay được sơn vẽ và bút máy trong tay. Em thấy mình sẽ trở thành nhà báo. Hay nữ luật sư? Hoặc có thể là cả hai. Với chiếc máy tính của mình, em sẽ gửi thư cho anh Hamed và cô Shada. Em sẽ làm việc cật lực, chắc chắn là thế! Em sẽ làm một nghề cho phép em giúp đỡ những người đang phải chịu đau khổ và mang lại cho họ một cuộc sống tốt lành hơn.
Chuyến thăm tòa soạn kết thúc ở phòng họp, “phòng của những sự kiện quan trọng”, cô Nadia giải thích cho em.
- Hoan hô, Nojoud! một giọng nam giới thốt lên.
- Nojoud đã thắng, Nojoud đã thắng! nhiều người đồng thanh hô theo, trong tiếng ồn ào không ngớt. Truyen8.mobi
Em vừa đi qua chiếc cửa lớn thì đã lọt vào giữa khoảng ba mươi khuôn mặt với đôi mắt mở to, tất cả đều hướng về phía em. Tiếng vỗ tay vang lên trong phòng. Kèm theo đó là những cái nháy mắt, những nụ cười nhoẻn và những nụ hôn gió. Em véo tay phải để yên tâm rằng không phải mình đang mơ. Vâng, tất cả những điều này là có thực. Hôm nay, “sự kiện quan trọng” chính là em...
Những món quà bắt đầu đổ xuống như mưa! Anh Hamed, người đầu tiên, chìa cho em một chú gấu khổng lồ bằng nhung màu đỏ, chú gấu lớn đến mức em chỉ đứng đến vai chú. Trên chiếc bụng tròn của chú có hình một trái tim lớn được trang trí những ký tự mà em không đọc được.
- Trên đó viết I love you, anh Hamed giải thích cho em. Bằng tiếng Anh, điều đó có nghĩa là “Anh yêu em”.
Em không biết phải nghĩ gì nữa trước những gói quà khác được chuyển đến cho em từ mọi phía. Khi em lần lượt bóc từng gói quà một, những điều bất ngờ cứ nối tiếp nhau xuất hiện: một chiếc đàn dương cầm điện tử nhỏ, những chiếc bút chì màu, những cuốn sổ vẽ, một con búp bê Fulla như những con búp bê ở nhà chú Abdel Waheb.
Em tìm lời để bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng em chỉ nói được một lời duy nhất:
- Shokran!
Và em mỉm cười rạng rỡ với tất cả mọi người. Truyen8.mobi
Thế là cô Nadia bảo em cắt bánh. Bánh sô cô la, hương vị ưa thích của em! Với năm trái xơ ri đỏ phía trên để trang trí. Đột nhiên một kỷ niệm trở lại trong em: kỷ niệm của những lần trốn nhà đi chơi trên đại lộ Hayle cùng với chị Mona. Dán mặt vào cửa kính của các cửa hiệu, đã bao lần em tưởng tượng ra một lễ cưới với quà cáp và những chiếc váy dạ hội? Mọi chuyện đã không diễn ra như thế.
So với các giấc mơ, hiện thực đôi khi rất tàn bạo. Nhưng hiện thực cũng có thể dành ra những điều bất ngờ thú vị.
Hôm nay, cuối cùng em cũng hiểu thế nào là từ “ngày lễ”. Nếu đó là món tráng miệng để ăn, món đó sẽ ngọt ngào, giòn tan và cũng có thể hơi mềm ở bên trong. Như những chiếc kẹo dừa ưa thích của em.
- Ngày lễ ly hôn, thực sự tốt hơn là ngày lễ kết hôn! em vừa nói vừa siết chặt chú gấu to bằng nhung vào lòng. Truyen8.mobi
- Nhân dịp ngày lễ rất đặc biệt này, chúng ta có thể hát gì cho cháu đây, Nojoud? cô Nadia hỏi em.
- Cháu không biết...
Em hơi ngần ngại.
Cô Shada có một ý tưởng:
- Chúng ta hãy hát bài “Chúc mừng sinh nhật” đi, cô gợi ý.
- “Chúc mừng sinh nhật” ư? Sinh nhật là cái gì hả cô? em hỏi vẻ hơi ngạc nhiên một chút. Truyen8.mobi
- Sinh nhật, đó là khi người ta kỷ niệm ngày sinh của ai đó.
- Vâng, nhưng có một vấn đề...
- Vấn đề gì hả cháu?
- Vấn đề là... cháu không biết mình chào đời khi nào...
- Được rồi, được rồi. Kể từ hôm nay, ngày vui này sẽ là ngày sinh nhật của cháu! cô thốt lên.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng.
- Chúc mừng sinh nhật, Nojoud. Chúc mừng sinh nhật!
Em muốn cười vang. Hạnh phúc thật đơn giản khi ta được quan tâm săn sóc.
Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!