Ly Hôn Tuổi Lên Mười Chương 9


Chương 9
Chị Mona

Tháng Sáu năm 2008

Vụ ly hôn đã biến đổi cuộc sống của em. Em không khóc nữa. Em ngày càng ít gặp ác mộng. Như thể tất cả những thử thách ấy đã khiến em trở nên cứng cỏi. Khi em ra phố, có lúc những phụ nữ hàng xóm gọi em bằng cách chúc mừng em và kêu lên “Mabrouk!”, cái từ đã bị ô uế bởi những kỷ niệm tồi tệ, nhưng em thích được nghe lại lần nữa. Những người phụ nữ thậm chí em không hề quen biết! Em đỏ mặt, nhưng sâu thẳm trong em, em cảm thấy rất đỗi tự hào!

Em cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Vẫn luôn nghe ngóng, thậm chí em còn hiểu rõ hơn mọi điều bí ẩn trùm lên gia đình em, lên các chị em gái và các anh em trai của em. Đặc biệt là chị Mona. Như một trò chơi ghép hình dần dần được sắp xếp lại...  Truyen8.mobi

- Đợi em với, em sẽ đi cùng chị! chị Mona vừa hét lên vừa chạy theo chiếc xe.

Ngày hôm đó, chị Eman, một thành viên tích cực đấu tranh vì quyền phụ nữ đến thăm em ở nhà cùng một nữ nhà báo người nước ngoài. Từ trước đó ít lâu, em đã rời nhà bác em và quay về sống ở nhà cha mẹ mình. ở nước em không tồn tại nhà dành cho các cô bé là nạn nhân của bạo lực gia đình. Mà suy cho cùng, ở nhà mình mới thật thoải mái. Đúng là em luôn oán trách Aba. Nhưng cha cũng vậy, cũng có lý do để tức giận em. Trên thực tế, mọi chuyện giống như thể ai nấy đều làm ra vẻ đã quên những điều vừa xảy ra. Hiện giờ, như vậy thì tốt hơn.

Cha mẹ em vừa chuyển nhà đến một khu phố khác, Dares, khu phố nằm trên con đường dẫn ra sân bay. Ngôi nhà nhỏ không lấy gì làm rộng rãi cho lắm. Ngôi nhà chỉ có hai phòng nhỏ được trang trí bằng những chiếc gối dựa đơn giản đặt sát vào tường. Ban đêm, chúng em thường xuyên bị đánh thức bởi tiếng máy bay chuẩn bị hạ cánh. Nhưng ít ra, em biết rằng ở đây em có thể để mắt tới Haêfa. Để bảo vệ cô bé. Nếu ai đó dám đến hỏi cô bé làm vợ, em sẽ phản đối ngay lập tức. Em sẽ nói: “Không! Cấm không được làm điều đó!”. Và nếu như không ai nghe lời em, em sẽ gọi cảnh sát! Em cẩn thận cất giữ chiếc điện thoại mà anh Hamed đã tặng em sâu trong túi mình. Một chiếc điện thoại di động mới tinh, như chiếc điện thoại của cô Shada, chiếc điện thoại cho phép em gọi anh bất cứ lúc nào. Truyen8.mobi

Mohammad, anh trai em, tỏ ra không hài lòng. Từ sau phiên tòa, anh ấy thường xuyên lên giọng chống lại em và Haêfa. Anh ấy đổ trách nhiệm cho cha em khi nói với cha rằng toàn bộ cái mớ lộn xộn xoay quanh gia đình chúng em này thực sự không tốt đối với thanh danh của gia đình. Anh ấy ghen tức, em chắc chắn là thế. Điều đó được thấy rõ qua những cái nhăn mặt mỗi khi có một nhà báo đến gõ cửa. Em hết sức ngạc nhiên khi câu chuyện của mình nhanh chóng đi vòng quanh thế giới. Tuần nào cũng vậy, những nhà báo mới lại đến từ những đất nước có tên gọi rất xa lạ như Pháp, Ý hay... Mỹ. Chỉ để gặp em!

- Với tất cả những người nước ngoài đến lang thang trong khu phố này, Nojoud đang gieo rắc sự nhục nhã xung quanh gia đình chúng tôi! anh ấy thốt lên với chị Eman ngay khi chị ấy đến nhà chúng em vào sáng ngày hôm nay.

- Chính cô bé phải xấu hổ vì cậu mới phải! chị ấy đáp lời ngay lập tức.

“Hoan hô chị Eman”, giọng nói bên trong em lên tiếng. Anh Mohammad không biết phải trả lời thế nào. Anh ấy đành bỏ đi lánh vào một góc trong phòng khách. Còn em, trước khi anh ấy phản đối chuyện em ra ngoài, em vội vàng vừa quàng chiếc khăn màu đen, vừa tóm lấy Haêfa để cô bé đi cùng em, để cô bé không phải ở một mình đối mặt với cơn giận dữ của anh Mohammad. Haêfa, cô bé mà em sẽ bảo vệ, em sẽ không bao giờ bỏ rơi cô bé. Chị Eman đã hứa với chúng em là sẽ dẫn chúng em đến công viên giải trí. Cả đời mình, chưa bao giờ em đặt chân đến đó. Đây là một sự kiện không được bỏ lỡ! Chúng em ngồi lên xe xong đâu vào đấy thì chị Mona nhanh chóng đuổi kịp chúng em.

- Anh Mohammad ra lệnh cho chị phải đi cùng các em! chị vừa thở hổn hển vừa nói. Truyen8.mobi

Chị Mona có vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn nằn nì mãi. Chị nói sẽ không để chúng em đi mà không có chị. Chúng em hiểu rằng tốt hơn hết là tuân theo mệnh lệnh của anh trai chúng em. Chiếc niqab gắn chặt lấy khuôn mặt, chị Mona trèo vào phía trước xe, ngay bên cạnh tài xế. Em tin mình hiểu thủ đoạn nho nhỏ này. Cảm thấy bị xúc phạm, chắc chắn anh Mohammad đã quyết định trả thù bằng cách cử chị đi theo dõi em. Nhưng em nhanh chóng phát hiện ra rằng chị Mona tội nghiệp có những ý định khác trong đầu, rằng em thực sự còn lâu mới tưởng tượng được...

Khi đã ở trên đường, chị nói với chúng em rằng, trước khi đi đến công viên, chị muốn quẹo qua khu phố cũ của chúng em, Al-Qa. Thật là một ý tưởng kỳ lạ! Anh Mohammad đã giao cho chị ấy một nhiệm vụ đặc biệt ư? Bối rối trước sự nài nỉ của chị, cuối cùng chị Eman cũng chấp nhận. Cứ đi mãi từ phố này sang phố khác, chúng em đến trước một nhà thờ.

- Dừng lại! chị Mona thốt lên với người tài xế.

Chưa bao giờ em thấy chị bất an như vậy. Chiếc xe dừng hẳn lại. Ở lối vào, trên bậc nhà thờ, có một cánh tay giơ về phía những người qua lại thò ra từ một chiếc khăn trùm đầu dài đen nhàu nát, để rình từng xu một dù là nhỏ nhất. Trên một bàn tay khác là má của một cô bé đang thiu thiu ngủ, rụt cổ trong chiếc váy đầy vết bẩn, mái tóc rối bù. Em kêu lên:

- Đó là cháu Monira!

Monira, con gái chị Mona, cháu gái bé bỏng của em! Nhưng cháu làm gì ở đây trong tay một người phụ nữ ăn xin với khuôn mặt khó nhận thấy, mặc đồ đen kín mít từ đầu đến chân?

- Từ khi chồng chị đi tù, mẹ chồng chị đòi giữ cháu Monira, chị Mona thì thầm trước sự ngạc nhiên của mọi người. Truyen8.mobi

Rồi chị nói tiếp:

- Bà ấy nói rằng với một đứa trẻ con thì việc làm xiêu lòng người qua kẻ lại sẽ trở nên dễ dàng hơn...

Miệng em há hốc. Monira, con búp bê bé bỏng tinh tế, đã phải đi ăn xin trong tay một bà mẹ chồng già nua quần áo rách rưới ư? Chồng chị Mona phải đi tù ư? Và còn gì nữa đây? Vậy ra đó chính là anh ta, người đàn ông đi tù mà Aba ám chỉ tại tòa án... Chị Mona, em nhận thấy điều này ngay lập tức, đang quá bận bịu ôm hôn con gái mình một cách dịu dàng, sau khi kéo được con bé ra khỏi chiếc khay bày hàng che mạng, để có thể giải thích cho chúng em.

- Con rất nhớ con bé... Con sẽ mang con bé trả lại cho mẹ, con hứa như vậy... con hứa, em nghe thấy chị nói với người đàn bà mặc đồ đen, trước khi chui vào trong xe, trên tay là đứa bé gái ba tuổi bé bỏng.

Đột nhiên có mùi hấp hơi tràn ngập trong xe. Bé Monira bẩn đến mức khó có thể đoán được giày của bé màu gì.

Cửa xe đóng lại và chúng em lại lên đường. Cháu bé hài lòng khi được gặp lại tất cả chúng em đến mức chúng em hầu như quên đi sự ngạc nhiên của mình khi gặp lại cháu trong hoàn cảnh như vậy.

Người lái xe đi về hướng Tây Nam thành phố. Trên đường, chúng em đi qua trước một nhà thờ khác đang được xây dựng. Có thể nói đó là một tòa lâu đài vì nó rất lớn và lộng lẫy. Trán gí sát vào cửa kính, em chiêm ngưỡng sáu tòa tháp khổng lồ. Nom chúng thật ấn tượng. Chị Eman giải thích với em rằng chính tổng thống của chúng em đã cho xây dựng nhà thờ này với chi phí tương đương 60 triệu đô la. Chỉ biết đếm đến 100, em tự nhủ chắc chắn đó phải là một khoản tiền rất lớn. Một ý nghĩ lướt qua tâm trí em: cuộc sống được tạo ra một cách kỳ quặc, không phải thế sao? Một bên là những nhà thờ mang dáng vóc của những dinh phủ. Một bên là những người ăn xin chẳng có gì để ăn. Một ngày nào đó, em phải nhờ cô Shada giải thích cho em điều này mới được.

Bây giờ, chuyện của chị Mona đang choán hết tâm trí em. Đến công viên, chị dần dần mở lòng với chúng em...

- Đó là cả một câu chuyện dài, chị vừa bắt đầu với tiếng thở dài vừa để bé Monira chạy đến nấp sau một bụi cây, em Haêfa theo sau bé.

Eman và nữ nhà báo ngồi đối diện với chị. Cả ba người đều ngồi xếp bằng dưới bóng cây. Em căng tai lắng nghe. Truyen8.mobi

- Mohammad, chồng em, bị bỏ tù vài tuần trước đám cưới của Nojoud... Người ta đã thấy hắn trong phòng ngủ cùng với chị gái em, chị Jamila. Cách đó ít lâu em đã nghi ngờ hắn. Để lương tâm được thanh thản, em đã nhờ người đến bắt quả tang giúp. Và mọi chuyện nhanh chóng biến thành một trận chiến. Cảnh sát đến, bắt giữ anh Mohammad và chị Jamila. Từ đó, cả hai người chết gí trong tù. Em không biết họ sẽ phải ở tù bao lâu...

Chị Mona cụp mắt xuống trong khi em ngạc nhiên nhìn chị mà không biết phải nói gì. Em khó có thể nắm bắt được hết mức độ trầm trọng của những điều chị vừa kể, nhưng dường như câu chuyện của chị thật khủng khiếp.

- Ở Yemen, ngoại tình là tội phải chịu án tử hình, chị Eman thì thầm.

- Vâng, em biết, chị Mona nói tiếp. Chắc chắn chính vì thế mà giờ anh Mohammad mới gây sức ép để em ký giấy nhằm “che đậy” vụ việc bằng cách làm mọi người tin rằng chúng em đã ly hôn trước khi hắn bị bắt... Em từ chối không đến thăm hắn trong tù, nhưng đó chính là thông điệp hắn đã chuyển cho em. Không có chuyện nhượng bộ! Lần này, hắn sẽ không thể thoát thân dễ dàng như vậy! Hắn khiến em đau khổ như thế là đủ rồi...

Chưa bao giờ em thấy chị Mona nói nhiều như vậy. Khi chị nói, đôi bàn tay chị khua khoắng còn ánh mắt chị long lanh trong vòng chiếc niqab vốn che kín phần còn lại trên khuôn mặt chị. Tim em nghẹn lại khi nghe giọng nói run run của chị. Thế nhưng, đột nhiên, tất cả chúng em phá lên cười một cách bất ngờ. Ngồi xổm sau bụi cây, bé Monira vừa tụt quần đùi xuống và một dòng nước nhỏ màu sáng tưới lên đám cỏ đã úa vàng vì ánh mặt trời.

- Monira! chị Mona vừa mắng, vừa thể hiện những cử chỉ của tình mẫu tử, vừa hé nở một nụ cười.

Nhưng đôi mắt chị một lần nữa lại tối sầm lại. Truyen8.mobi

- Monira, con gái yêu quý của em... Em phải một mình nuôi hai con em, dĩ nhiên là với điều kiện mẹ chồng em để em gặp các cháu. Mohammad chưa bao giờ là một người cha tốt cả. Và hắn cũng không phải người chồng tốt...

Chị im lặng rồi tiếp tục nói:

- Có lẽ em cũng ở vào độ tuổi của Nojoud khi người ta buộc em lấy hắn... Gia đình em và em từng trải qua những ngày hạnh phúc tại Khardji. Cho đến cái “ngày đen tối” đã xáo lộn tất cả ấy...

Em nheo mắt và nhẹ nhàng tiến lại gần để nghe chị được rõ hơn. Em nghĩ rằng vào tuổi mình, nghe như thế là quá nhiều. Nhưng giờ đây, em nhất định muốn biết phần kết câu chuyện. Suy cho cùng, đó là chị gái em, và thật kỳ lạ, em cảm thấy mình phải có trách nhiệm với chị ấy.

- Lúc đó, Omma vừa lên thủ đô Sanaa cấp cứu. Mẹ gặp phải những vấn đề trầm trọng về sức khỏe và các bác sĩ khuyên mẹ nên đi gặp một bác sĩ chuyên khoa tại thủ đô. Như thường lệ, Aba ra khỏi nhà sớm để chăm sóc đàn gia súc. Em ở nhà một mình cùng các em trai và Nojoud, lúc đó mới chỉ là một đứa bé... Một gã đàn ông em không hề quen biết tiến lại gần ngôi nhà. Hắn trạc ba mươi tuổi. Hắn bắt đầu cầu thân với em... Em đã uổng công khi cố đuổi hắn đi, cuối cùng hắn cũng đẩy em vào phòng. Em đã chống cự. Em đã hét lên. Em đã nói “không”. Nhưng...

Chị ngừng lại.

- Khi Aba trở về thì đã quá muộn. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng...

Em không tin vào tai mình nữa! Chị Mona tội nghiệp. Chị ấy cũng... Đôi mắt luôn luôn nghiêm khắc này, ánh mắt trầm uất giữa hai lần bật cười điên dại vì kích động này... Vậy ra mọi chuyện là thế.

- Aba nổi giận. Cha vội tập hợp những người xung quanh chúng em để hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cha tố cáo dân làng đã mưu toan như thế. Nhưng khắp xung quanh, chẳng ai muốn nghe gì cả. Được thông tin về vụ việc, người đứng đầu làng thấy không gì tốt hơn là tổ chức gấp đám cưới cho chúng em, trước khi những tin đồn ác ý lan truyền từ nhà này sang nhà khác, từ thung lũng này sang thung lũng khác. Để cứu vớt danh dự! Ông ta nói rằng tốt hơn hết là dập tắt câu chuyện này càng nhanh càng tốt. Truyen8.mobi

“Em thì người ta không thèm hỏi ý kiến. Người ta đã tống cho em một chiếc váy màu xanh da trời và chỉ ngày một ngày hai, em trở thành vợ hắn. Giữa lúc đó, Omma trở về làng. Mẹ giơ hai tay lên trời, mẹ oán trách bản thân vì đã vắng nhà. Aba rất xấu hổ. Cha muốn trả thù. Cha nói rằng đó là lỗi của hàng xóm, rằng chắc chắn có ai đó muốn hại ông nên mới tấn công con các ông. Cha cảm thấy bị sỉ nhục, bị phản bội. Một buổi tối, tất cả bọn họ tụ họp nhau lại. Họ tranh luận. Họ cao giọng. Họ bắt đầu lăng nhục nhau và rút jambia ra. Một lúc sau - vào buổi tối hay vào ngày hôm sau, em không nhớ rõ nữa - những người hàng xóm quay lại với những khẩu súng lục. Họ đe dọa chúng em bằng cách ra lệnh cho chúng em phải nhanh chóng biến đi... Cha mẹ em đã lên đường đến Sanaa. Cùng chồng mình, em đến ẩn náu tại một nơi khác trong vòng vài tuần trước khi đến gặp lại gia đình tại thủ đô.

Em run rẩy bên trong người. Chuyến đi vội vàng đến Sanaa... Cơn giận dữ của cha em... Nỗi buồn phiền của chị Mona và sự chú ý đáng ngạc nhiên của chị ấy dành cho em... Thì ra mọi chuyện là như vậy đó.

- Vài năm sau, khi cha em thông báo với chúng em rằng Nojoud sắp lấy chồng, em phát ốm vì điều đó. Em không ngừng van xin cha hãy suy nghĩ lại và nói với cha rằng Nojoud còn quá trẻ. Nhưng cha không muốn nghe gì hết. Cha nói rằng nếu lấy chồng, em ấy sẽ được bảo vệ khỏi những kẻ bắt cóc và những người đàn ông lang thang trong phố... Cha bảo đã khổ tâm vì em và chị Jamila đủ rồi... Khi cánh đàn ông trong gia đình tụ họp để ký kết hợp đồng hôn nhân, thậm chí họ còn nói tới chuyện tặng, trong khuôn khổ một sighar, một “đám cưới trao đổi”, em gái của chú rể cho em Fares, nếu một ngày nào đó, em ấy cũng trở về từ Ả rập Xê út...

“Buổi tối hôm tổ chức đám cưới, em không thể kìm được nước mắt khi thấy bé Nojoud mất hút trong chiếc váy quá dài rộng. Em ấy đúng là còn quá trẻ! Em đã rớt nước mắt vì điều đó! Với hy vọng bảo vệ em ấy, thậm chí em đã đi nói chuyện với chồng con bé. Em đã bắt hắn thề trước Thượng đế là sẽ không đụng tới con bé, phải đợi đến khi con bé dậy thì và phải để con bé chơi với những đứa trẻ trạc tuổi nó. Hắn trả lời em: “Tôi hứa.” Nhưng hắn đã không giữ lời... Đó là một tên tội phạm! Đàn ông hết thảy đều là những tên tội phạm. Không nên nghe họ. Không bao giờ... Không bao giờ...

Em không thể ngừng nhìn chiếc niqab của chị Mona. Thậm chí vào lúc này đây, em còn thích được quan sát từng nét dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt chị, khuôn mặt bị giấu dưới tấm lưới màu đen, được thấy những giọt nước mắt mà em tưởng tượng đang chảy tràn trên đôi má chị. Em xấu hổ vì nghi ngờ chị muốn theo dõi chúng em... Giá như em biết! Tất cả những nỗi đau khổ đó trong từng ấy năm tháng, tất cả những cam chịu mà không hề phản đối, không hề cao giọng, không hề phàn nàn, không hề lánh mình dưới đôi cánh bảo trợ nào. Mona, chị gái em, bị cầm tù trong một số phận còn bi kịch hơn số phận của em, bị sập vào cái bẫy mê đạo nhiễm phải đủ thứ vấn đề. Tuổi thơ của chị đã bị đánh cắp. Cũng như em. Nhưng vào lúc này, em hiểu rằng ngược lại với chị Mona, em đã có được sức mạnh nổi dậy chống lại số phận của em và em đã có được may mắn là tìm thấy sự giúp đỡ. Truyen8.mobi

- Chị Mona! Chị Nojoud! Nhìn chúng em này! Nhìn chúng em này!

Chúng em ngẩng đầu lên. Ngồi trên một chiếc ghế đu, em Haêfa giữ bé Monira thật chặt giữa hai đầu gối mình và cười vang. Chị Mona đứng dậy, em đi theo chị. Chiếc ghế đu bên cạnh vẫn còn trống.

- Nojoud, giúp chị bay lên nào, chị nói với em.

Chị Mona ngồi vào chiếc ghế đu. Em trèo lên đứng sau chị ấy, vừa đặt chân lên hai bên cạnh chiếc ghế bằng gỗ vừa dùng hai tay nắm chặt lấy hai sợi dây. Em bắt đầu uốn lượn cơ thể mình. Ra đằng trước. Ra đằng sau. Ra đằng trước. Ra đằng sau. Ngày càng nhanh hơn.

Chiếc ghế đu bay lên.

- Nữa đi, Nojoud, nữa đi! chị Mona phấn khởi.

Gió quất lên khuôn mặt em. Thật là mát! Chị Mona cười lớn. Chị đã được thanh thản trong lòng. Cơ thể chị cũng nhẹ bỗng. Đó là lần đầu tiên em nghe thấy chị cười một cách tự nhiên như vậy. Và đó là lần đầu tiên chúng em chơi đu cùng nhau! Em cảm giác như mình đung đưa trong gió như một chiếc lông chim. Hương vị của sự ngây thơ tìm lại được thật là ngọt ngào...

- Omma bay! Omma bay! bé Monira vui đùa ở bên cạnh. Truyen8.mobi

Chị Mona thốt lên những tiếng kêu nho nhỏ vì vui sướng. Chị không muốn ngừng lại nữa.

Sau vài phút, cuối cùng chiếc khăn em đội cũng phải nhượng bộ trước sức gió. Đó là lần đầu tiên, em không có phản xạ choàng ngay lại khăn. Mái tóc em xõa tung trên vai em và bay phấp phới trong gió. Em cảm thấy tự do. Tự do!

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/24817


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận