Thoạt tiên thằng nhóc Grenouille mở nút hũ rượu tinh cất. Nó bợ hũ lên một cách khó khăn. Vì bình để trộn với phễu thủy tinh nằm cao quá nên nó phải nâng lên tới gần ngang đầu, nghiêng hũ để rót thẳng rượu sang bình trộn, không dùng đến ly đong. Baldini thấy rợn người vì cái thằng quá sức vô tài bất tướng này, không những nó đã đảo lộn mọi quy cách trong thuật chưng cất nước hoa: nó đã sử dụng ngay dung môi dù chưa có sẵn tinh chất để hòa tan, mà sức vóc thế kia thì nó còn pha với chế gì nổi! Người nó run lẩy bẩy vì cố gắng quá mức, Baldini chỉ còn nước chờ từng giây phút cái hũ nặng kia rơi xuống, làm bể tan tành mọi thứ trên bàn. Mấy cây nến, ông chợt nhớ ra, Chúa ơi, mấy cây nến! Sẽ nổ mất, nó đốt nhà tôi...! Ông vừa dợm nhảy xổ tới để giằng lại hũ rượu từ tay thằng khùng đó thì Grenouille đã đặt hũ xuống nền nhà không chút suy xuyển rồi nút nó lại. Trong bình trộn sóng sánh cái chất lỏng nhẹ và trong, không giọt nào bắn ra ngoài. Grenouille thở lấy sức một lúc, gương mặt đầy vẻ hài lòng như thể đã làm xong phần việc nặng nhất rồi. Ðúng như thế, những việc tiếp theo xảy ra với một tốc độ mà Baldini nhìn theo cũng không kịp chứ chưa nói tới có thể nhận ra được thứ tự hay một tiến trình có lớp lang nào.
Nhìn thì thấy Grenouille như thể chụp tùy tiện vào dẫy chai lọ đựng tinh dầu, giật nút thủy tinh lọ này, đưa lên mũi một giây, rẩy vào phễu; nhỏ ít giọt từ lọ kia; rót một chút xíu từ lọ thứ ba và cứ tiếp tục như thế. Ống hút, ly thử, ly đong, muỗng con, que khuấy là những thứ mà nhà chế nước hoa cần trong quá trình trộn phức tạp thì Grenouille không đụng đến lấy một lần. Nó làm như thể đó chỉ là trò chơi, như thể nó đập và vọc nước, giống một đứa con nít bỏ cỏ, đất với nước vào nấu chung rồi nhất định bảo cái món gớm ghiếc nọ là canh. Phải, như một đứa con nít, Baldini nghĩ thầm; bỗng dưng trông nó như một đứa con nít thật dù hai bàn tay to xù, dù khuôn mặt chằng chịt những sẹo và mũi to như mũi ông già. Ta cứ nghĩ là nó lớn hơn đấy, giờ thì nó lại có vẻ nhỏ hơn; như chỉ mới ba hay bốn tuổi thôi; như những người vượn nhỏ thó, khó gần gũi, khó hiểu và ngang ngạnh; tưởng như ngây ngô, chỉ biết có mình trên cõi đời; họ muốn thống trị thế giới một cách bạo ngược và hẳn sẽ làm thế thật nếu được tự do thực hiện cuồng vọng của họ, mà không bị những biện pháp giáo dục chặt chẽ nhất khép dần vào kỷ luật để cuối cùng trở thành con người trưởng thành biết tự chủ. Một đứa con nít ngông cuồng như thế tiềm ẩn trong thằng nhỏ này đây, nó đứng cạnh bàn, mắt ngời sáng, quên mọi thứ xung quanh; dường như không biết rằng trong xưởng còn có gì khác ngoài nó và những chai lọ mà nó vụng về nhưng nhanh nhẹn nâng lên phễu để trộn cái thứ nước điên rồ của nó và rồi sẽ quả quyết rằng đó là nước hoa tuyệt diệu Amor và Psyché; và tự nó cũng tin như thế thật nữa chứ! Baldini thấy rờn rợn khi ông quan sát thằng người đang làm việc ấy một cách hết sức ngược đời nhưng hết sức tự tin trong ánh nến lung linh. Ngày trước thì những hạng như nó không thể nào có được; nó là một mẫu người mới, chỉ có thể sinh ra trong thời buổi suy đồi và băng hoại này thôi, ông thầm nghĩ và lại chợt buồn, thấy khốn khổ và tức giận như lúc xế chiều đứng nhìn thành phố đỏ rực trong ánh hoàng hôn... Nhưng nó cần phải nhận được một bài học, cái thằng oắt con mà cao ngạo này! Sau màn biểu diễn lố bịch này ông sẽ cạo cho đồ rác rưởi này một trận nên thân để nó phải lủi thủi cuốn gói lẻn đi với cái tướng nhẫn nhục của một tên vô danh tiểu tốt lúc nó mới đến. Quân vô lại! Thời buổi này thật chẳng còn nên giao du với ai nữa, vì nhan nhản toàn là phường vô lại nhố nhăng!
Baldini mải lo tức giận ngấm ngầm và kinh tởm thời đại nên khi Grenouille chợt nút lại tất cả các chai lọ, nhấc phễu ra khỏi bình trộn, bịt bằng tay trái rồi lắc lia lịa thì ông không hiểu thế nghĩa là gì. Chỉ sau khi cái bình xoay tít nhiều lần trong không khí, cái chất quý báu bên trong từ thân vọt lên cổ bình rồi lại chảy xuống thân như nước chanh thì Baldini mới bật ra tiếng kêu giận dữ và kinh hoàng. “Ngừng lại!” ông kêu thất thanh. “Ðủ lắm rồi! Ngừng lại ngay! Basta! Ðặt ngay cái bình xuống bàn và không được đụng tới nữa, hiểu chưa, cấm! Ta đúng là điên nên mới đi nghe những lời nhăng cuội vớ vẩn của mày. Cung cách mày sử dụng đồ vật, sự thô bạo của mày, sự ngu muội ấu trĩ của mày cho thấy mày là một thằng làm ăn ẩu tả; một thằng ẩu tả mọi rợ; hơn thế nữa một thằng nhãi bẩn thỉu hỗn hào khốn kiếp. Ngay cả pha nước chanh mày cũng không làm nổi, bán nước cam thảo mày cũng không làm nổi chứ đừng nói tới trở thành nhà chế nước hoa! Mày nên mừng, nên biết ơn và hài lòng khi chủ mày tiếp tục cho mày nghịch nước nhuộm da! Ðừng có mà liều lĩnh một lần nữa, nghe chưa; đừng có mà liều lĩnh một lần nữa bén mảng tới ngưỡng cửa một nhà chế nước hoa!”
Baldini nói như thế đấy. Và trong lúc ông còn đang nói thì căn phòng quanh ông đã đẫm mùi Amor và Psyché. Nước hoa có sức thuyết phục hơn lời nói, ánh mắt, cảm tính và ý muốn. Sức thuyết phục của nước hoa thì không chống lại được, nó đi vào bên trong ta như hơi thở đi vào phổi, nó rót vào ta, nó tràn ngập ta, không có gì cưỡng được.
Grenouille đặt bình xuống, chùi bàn tay bịt cổ bình đẫm nước hoa vào gấu áo. Bị Baldini sỉ vả một thôi một hồi, nó lùi một hai bước, lóng ngóng gập người lại làm không khí lan ra như sóng, mang theo mùi nước hoa mới hoàn thành. Không cần đợi lâu nữa. Tuy Baldini vẫn còn giận dữ, kêu trời và chửi mắng nhưng cái vẻ ngoài tức tối giảm đi theo từng hơi thở. Ông đã cảm thấy mình thua rồi nên chỉ còn biết làm cho những lời cuối thêm phần lâm ly nhưng rỗng tuếch. Rồi khi ông lặng thinh, lặng thinh một lúc lâu thì ông không cần phải đợi Grenouille nói “xong” nữa. Ông đã biết rồi.
Tuy vậy, tuy lúc này không khí nặng trĩu Amor và Psyché trùm lên ông từ mọi phía, ông vẫn bước lại cái bàn gỗ sồi cũ kỹ để kiểm chứng. Ông rút từ túi áo bên trái một chiếc khăn sạch trắng như tuyết, giở ra, dùng ống hút vài giọt từ bình trộn chấm lên khăn. Ông duỗi tay, lắc khăn để bay bớt mùi cồn rồi bằng động tác mềm mại lão luyện kéo khăn ngang mũi, hít mạnh hơi nước hoa. Ông ngồi xuống ghế đẩu trong lúc thở ra từng đợt ngắn. Mặt ông đang đỏ tía vì cơn thịnh nộ bỗng tái nhợt. “Không tin nổi,” ông khe khẽ lẩm bẩm, “Chúa ạ, không tin nổi” rồi lại gí mũi vào khăn, ngửi, lắc đầu và lẩm bẩm “không tin được”: đúng là Amor và Psyché, không còn chút nghi ngờ nào nữa; đúng là Amor và Psyché, cái nước hoa tài tình mà đáng ghét; bắt chước y hệt khiến ngay đến Pélissier hẳn cũng không thể phân biệt được với sản phẩm của gã.
Baldini vĩ đại mặt tái nhợt ngồi co ro trên ghế đẩu với cái khăn đưa lên mũi trông thật khôi hài, cứ như một cô gái bị sổ mũi. Ông như bị á khẩu, không còn lẩm bẩm “không tin được” nữa mà chỉ còn buột ra những tiếng đơn điệu “hừm, hừm... hừm... hừm” trong lúc liên tục gục gặc đầu, mắt nhìn trân trối bình trộn. Một lúc sau Grenouille lại gần, như một cái bóng, bước không một tiếng động tới cạnh bàn.
“Ðó không phải là thứ nước hoa tốt,” nó nói, “cái nước hoa này được trộn rất tồi.”
“Hừm, hừm, hừm,” Baldini nói và Grenouille tiếp: “Matre, nếu ông cho phép, tôi sẽ làm cho tốt hơn. Cho tôi một phút, tôi sẽ biến nó thành nước hoa thích hợp cho ông!”
“Hừm, hừm, hừm, hừm,” Baldini gật đầu. Chẳng phải vì đồng ý mà bởi vì ông ở trong một trạng thái uể oải đến nỗi ông cũng sẽ “hừm hừm” và gật đầu với mọi người và mọi việc. Rồi ông tiếp tục gật và lẩm bẩm “hừm hừm,” cũng chẳng tỏ ra ngăn cản khi Grenouille bắt đầu trộn lần thứ nhì: rót thêm cồn tinh chất từ trong hũ vào bình trộn đựng nước hoa có sẵn, cũng vẫn lấy chai lọ như thể tùy tiện, rót đại vào phễu. Lần này khi gần cuối quy trình, Grenouille không lắc mạnh bình nữa mà xoay nhẹ như thể xoay một ly rượu cô-nhắc, có thể vì tôn trọng sự nhạy cảm của Baldini, có thể vì đối với nó lần này nước hoa quý giá hơn - chỉ khi cái chất lỏng xoáy trong chai thì Baldini mới bừng tỉnh khỏi trạng thái hôn mê và đứng dậy, dĩ nhiên vẫn với chiếc khăn trước mũi như thể ông vũ trang để chống lại một cuộc tấn công mới vào nội tạng của ông.
“Xong rồi, Matre,” Grenouille nói. “Bây giờ là nước hoa tốt đấy.”
“Ừ, được rồi, được rồi,” Baldini đáp, phẩy cái tay không cầm khăn.
“Ông không muốn thử sao?” Grenouille tiếp tục khò khè, “Không ư, Matre? Không thử ư?”
“Lát nữa, bây giờ ta chưa định thử... ta còn bận nghĩ chuyện khác. Mày về đi! Nhanh!”
Rồi ông cầm một cây nến đi ra cửa, sang chỗ bán hàng. Grenouille bước theo, đi qua hành lang hẹp dẫn ra cổng dành cho người làm. Ông già lê ra cửa, kéo then mở cổng. Ông né sang bên cho thằng nhỏ đi ra.
“Tôi được làm việc cho ông không? Ðược không?” Grenouille hỏi, đứng nơi bậu cửa, lại co người, lại nhìn rình rập.
“Ta không biết,” Baldini đáp, “ta sẽ suy nghĩ. Thôi đi đi!”
Grenouille bị bóng đêm nuốt chửng. Baldini còn đứng đó, nhìn trân trối vào bóng đêm. Tay phải cầm nến, tay trái cầm khăn như một người bị chảy máu mũi nhưng thật ra ông sợ. Ông cài then vội vàng. Rồi nhét chiếc khăn đang che mặt vào túi, đi ngang chỗ bán hàng trở lại xưởng.
Mùi thơm thật tuyệt diệu khiến ông ứa nước mắt. Ông không cần thử, chỉ đứng cạnh bàn, trước bình trộn mà ngửi. Cái nước hoa mới thơm làm sao. So sánh với Amor và Psyché như thể một bản giao hưởng so với tiếng cò cử lẻ loi của một cây vĩ cầm. Hơn nữa chứ. Baldini nhắm mắt và sống lại những kỷ niệm tuyệt vời nhất. Ông thấy mình là một thanh niên trẻ trung đi trong các công viên ở Napoli_ khi hoàng hôn xuống; thấy mình nằm trong vòng tay của một thiếu phụ tóc đen, nhìn bóng một bó hoa hồng trên thành cửa sổ khi làn gió đêm thoảng qua; nghe lũ chim ríu rít bay đi và tiếng nhạc vọng lại từ một quán nước trên bến cảng; ông nghe tiếng thì thầm sát bên tai, nghe tiếng em yêu anh và thấy tóc dựng lên vì sung sướng tuyệt đỉnh, bây giờ! Ngay lúc này đây! Ông mở choàng mắt và rên lên sảng khoái. Nước hoa này không giống thứ đã biết. Ðó không phải là thứ làm cho người ta thơm hơn, không phải bột thơm, không phải đồ trang điểm. Nó hoàn toàn mới, có thể tạo dựng cả một thế giới thần diệu, tráng lệ khiến người ta quên ngay những bực bội quanh mình và cảm thấy rất giàu có, rất thoải mái, rất tự do, rất cao thượng...
Những sợi lông xù trên cánh tay Baldini xẹp cả xuống và tâm hồn ông thanh thản tuyệt vời. Ông cầm tấm da lừa nằm cạnh bàn, lấy dao xén. Rồi ông để những miếng da ấy vào bồn thủy tinh, rót nước hoa mới kia lên trên. Ông nhấn một tấm kính vào bồn rồi chắt phần nước hoa thừa vào hai cái lọ con; dán nhãn, đề Nuit Napolitaine_(27). Rồi ông tắt nến, đi lên lầu.
Ông không nói gì với vợ trong bữa ăn tối. Tất nhiên là không đả động gì tới quyết định long trọng mà ông toan tính hồi chiều. Vợ ông cũng không nói gì cả, vì thấy ông vui vẻ là bà mãn nguyện rồi. Ông cũng không đi sang Nôtre-Dame để cảm ơn Chúa đã ban cho ông cá tính mạnh. Chẳng những thế, đêm ấy là lần đầu tiên ông quên cả đọc kinh.
Hết chương 15. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.