Ma Giới Đích Nữ Tế Chương 436 : Quang ám! Thiếu nữ ma đế tại mại trường đặc biệt

Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh

Chương 436: Quang ám! Thiếu nữ ma đế tại mại trường đặc biệt

Dịch giả: Hoàng Ma xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Biên Dịch: Thiên Mạc
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu



Hai ngày sau, đại hội thương mậu của Huyết Sát đế đô cử hành theo đúng hạn.

Trần Duệ dùng tên giả, biến thành một tiểu thương trong mậu dịch hội. Chẳng qua tiểu thương này hơi đặc thù, đều chỉ tập trung vào ở một tiểu mại trường, nghe nói những thứ bên trong đều là vật phẩm đặc biệt vô cùng hiếm có, chỉ khách có thân phận đặc thù mới có thể vào xem mại trường này.

Tess phải rất vất vả mới nghe ngóng được tin tức này, Trần Duệ vốn muốn nhân cơ hội này tìm kiếm ốc nguyên chi nhưỡng, còn cả một ít nguyên liệu chế tạo thần khí nữa, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Chỉ là năng lực của Tess trước mặt không đủ để giúp hắn gia nhập hàng ngũ khách đặc biệt, cho nên Trần Duệ rất thông minh lựa chọn trở thành người bán đồ.



Mặc dù có Tess trợ giúp nhưng muốn tiến vào mại trường này không phải là một chuyện dễ dàng, nhất định phải có hàng hóa hiếm có không giống người. Trần Duệ lấy ra một ít đồ chơi nhỏ trước kia chế tác tại Thải Hồng sơn cốc. Chất liệu hoặc giá trị của mấy món đồ chơi này vốn không cao, nhưng sự đặc sắc của mại trường này không phải chỉ phụ thuộc giá trị cao, quan trọng nhất chính là “đặc biệt”, càng đặc sắc, càng cổ quái càng tốt. Cuối cùng mấy món đồ chơi của Trần Duệ cũng thông qua “xét duyệt”, thành công “nhập hàng” vào trong mại trường.

Trước khi mở hàng, các thương nhân tại mại trường độc lập này đều được tập trung lại nghe phát biểu, nội dung có liên quan đến một ít quy củ đặc thù của mại trường. Trong đó có một việc được nhấn mạnh đặc biệt, chính là đến một lúc nào đó, sẽ có một vị nữ khách mang thân phận tôn quý quang lâm mại trường độc lập này, phải dành mười hai phần tinh thần để chiêu đãi cho tốt, dù người khách này xem trúng cái gì cũng phải bán cho nàng, phương diện giá cả thì phải thích hợp, không được quá cao hoặc quá thấp.

Nếu như vị nữ khách này mua một thương phẩm, vậy thì sau hội sẽ giành được phần thưởng gấp năm lần giá thương phẩm, nếu như có thể làm vị khách này vừa lòng thì sau hội sẽ giành được phần thưởng gấp mười lần!

Có một số ít thương nhân đã từng tham gia loại mậu dịch tương tự ở Huyết Sát đế đô, nghe nói lúc đó cũng có loại quy củ đặc biệt này, mà sau đó lại còn khen thưởng đúng gấp mười, cho nên có thể tin ngay không cần nghi ngờ.

Vị nữ khách kia rất có thể là quý tộc nhất lưu của vương tộc cao quý, Trần Duệ hơi hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, không hề để ý quá nhiều trong lòng. Lực chú ý của hắn lúc này đang đặt trên hàng hóa của những “đồng nghiệp” kia, đúng là tìm được nguyên liệu cần thiết chế thần khí và một ít đồ tốt hiếm có, đáng tiếc không có ốc nguyên chi nhưỡng, cũng không nghe được tin tức của núi Sekeruide từ miệng những người này.

Làm đồng nghiệp buôn bán, Trần Duệ đã cùng thương lượng với mấy thương gia nhìn trúng kia, nếu như cuối cùng không có khách mua những tài liệu và thương phẩm kia, có thể trao đổi thương phẩm cần thiết hoặc là bán cho hắn bằng giá tiền hợp lý, chẳng qua người ta chắc chắn sẽ dùng tiền mua sắm, bởi vì những “thương phẩm” kia của Trần Duệ quá cổ quái, thật sự làm cho người ta khó mà hứng thú được.

Trong một mại trường đơn độc, mua bán đặc thù lặng lẽ bắt đầu. Khác với không khí náo nhiệt ở bên ngoài, những thương gia trong mại trường này đều được thiết kế không gian cách ly hữu hiệu. Có hàng có lối, đường thông hè thoáng, vừa nhìn là thấy ngay thương gia và thương phẩm, không hề có vẻ chen chúc.

Theo quy củ, người bán hàng ở mại trường đặc thù không thể nói to, trước mỗi quầy hàng đều có một cái thẻ, liệt kê chi tiết hàng hóa và giá cả của mình, chỉ khi những người khách kia xem trúng hàng hóa nào đó rồi hỏi han thì mới được lên tiếng, một khi vi phạm thì sẽ bị trục xuất khỏi mại trường.

Khách tới nơi này cũng không nhiều, từ cách ăn mặc hoặc nói năng xem ra hầu hết có thân phận bất phàm, ra tay rất hào phòng, rất ít mặc cả. Gần một giờ, mấy thương nhân đã kiếm được rủng rỉnh đầy túi, mặt mày hớn hở.

Khác với những người bán hàng thu hoạch khá khẩm kia, mấy món hàng cổ quái trên quầy của Trần Duệ rất ít được hỏi thăm, ngay cả lão địa tinh bán kỳ hình ma thú bên cạnh cũng vừa mới bán được hai con, mà Trần Duệ vẫn chưa có ai mở hàng.

Lão địa tinh kia nhìn hắn thị uy một cái, lại bắt đầu cẩn thận kiểm tra lồng ma pháp, chỉ sợ xuất hiện vấn đề, làm những bảo bối phát tài kia trốn mất.

Vừa lúc đó, có một vị nữ tử xuất hiện trong mại trường đặc thù, nữ tử này bước đi nhẹ nhàng, mặc một cái váy ngắn tay màu trắng viền bạc, vóc người cân xứng mười phần, mái tóc màu lam nhạt kết thành hai búi, trên mặt che một tầng mạng mỏng, không nhìn rõ mặt mũi, thế lại càng thêm thần bí, nhìn đôi tròng mắt long lanh mà linh động kia thì chắc là một mỹ nữ có tướng mạo xuất chúng.

Nữ tử này lại xuất hiện đúng lúc này, hơn nữa lại giống vị nữ khách tôn quý được miêu tả trong “hội làm quen” lúc nãy. Một lúc sau, gần như tất cả các thương gia đều phấn chấn tinh thần, khát vọng vị “nữ thần tài phú” này có thể chú ý đến quầy hàng của mình. Nếu như không có quy định nghiêm khắc thì chỉ sợ đã có người tiến lên chào hàng rồi.

Trần Duệ từ xa nhìn thoáng qua nữ tử kia, trong lòng không cho là đúng, lần này hắn tới cũng không phải vì tiền, mà lại tài sản Trần Duệ có hiện nay chỉ cần lấy ra một ít đã có thể mua cả cái mậu dịch đại hội này, hắn không cần để phần thưởng nho nhỏ này trong lòng.

Còn về mỹ nữ này trông như thế nào lại càng không hứng thú, cho có được mặt xinh dáng đẹp cũng không phải chuyện của hắn - mấy lão hổ cái xinh đẹp trong nhà minh tranh ám đấu, thỉnh thoảng có chút cạnh tranh nhỏ, mâu thuẫn nhỏ đã làm cho người ta đau hết cả đầu, hắn còn quý cái mạng già, rời xa sắc đẹp cho lành.

(Chú ý: “sắc đẹp” này không bao gồm nữ hiệp + yêu nữ + long nữ + cô cấp trên + nữ hoàng giấu mặt!)

Nữ tử kia dường như cái gì cũng hiếu kỳ, một đường nhìn đông nhìn tây, cưỡi ngựa xem hoa, thỉnh thoảng lại cầm lấy một thương phẩm, mà chủ quầy nhìn với ánh mắt tha thiết thì lại bỏ xuống, mắt thấy đã đi tới hướng của Trần Duệ.

Có lẽ liên quan đến việc các thương nhân khác biểu hiện quá ân cần mà Trần Duệ lại hiện vẻ lãnh đạm, ánh mắt của nữ tử liếc qua hóa thân đại ác ma của Trần Duệ. Ánh mắt khi rơi xuống đống đồ chơi cổ quái trước mặt hắn thì bỗng dưng chớp chớp, không nhìn những quầy hàng còn lại mà trực tiếp đi tới hướng của Trần Duệ.

Tiểu thương bên cạnh hối không kịp, biết thế học theo tên đại ác ma giảo hoạt kia giả vờ lãnh đạm, đúng rồi, chính là câu cổ ngữ của ma tộc cổ đại, gọi là… lập dị!

Nữ tử cầm lấy một cái máy đếm ngược thời gian thô sơ làm từ cổ phù ngữ, quan sát một lúc, lại cầm lấy một cái vòng tay sáng lên dựa vào thời gian, mở miệng hỏi một câu: “Ngươi tự làm mấy thứ này à?”

Nghe thanh âm thì hình như là một thiếu nữ, nhu hòa lại dễ nghe, Trần Duệ không mở miệng mà chỉ gật gật đầu.

Lão địa tinh bên kia đố kỵ tới mức lồi cả mắt, vị “nữ thần tài phú” này tuy rằng xem không ít đồ nhưng lại không nói một câu nào, không ngờ lại mở miệng với tên đại ác ma đáng chết này! Điều này có nghĩa là nàng có thể đã hứng thú với thương phẩm của tên khốn kiếp này, thậm chí còn định mua thương phẩm của hắn!

Không chỉ có mình lão địa tinh đố kỵ mà còn có cả bọn thương gia xung quanh, nhưng mà ai cũng không biết trong lòng Trần Duệ đang kinh hãi, lúc này hắn đang mạnh mẽ áp chế dao động của tâm tư, bởi vì hơi không cẩn thận một chút là có thể bị đối phương phát hiện.

Chủng tộc: Tham lam vương tộc.

Thực lực tổng hợp: C+ (S)

Thể chất: C- (S-). Lực lượng: C (S-). Tinh thần: C (S). Mẫn tiệp: C (S)

Phân tích: ám thuộc tính, quang thuộc tính.

Lại là một cường giả ma đế cấp, lại còn là con gái của vương tộc Mammon!

Từ khi bảy đại đế quốc của ma giới lúc sơ khai cho đến bây giờ chỉ còn lại ba đại đế quốc, Huyết Sát, Âm Ảnh, Đọa Thiên Sứ có thể đứng sừng sững ở ma giới nhiều năm như thế mà không ngã, chắc chắn có con át chủ bài hùng hậu của mình, cũng chính là cường giả ma hoàng và ma đế cấp. Từ đấu giá hội ở Ám Nguyệt lần trước, Hắc Diệu một lúc phái ra hai thích khách ma đế cấp là có thể thấy được điều đó, chẳng trách ngay cả dạng tổ chức cường đại như Huyết Yên cũng chỉ có thể ẩn náu trong bóng tối, dùng âm mưu quỷ kế để lật đổ chính quyền mà không phải đoạt lấy bằng vũ lực.

Cường giả của Huyết Sát đế quốc ngoại trừ bản thân Raizen đại đế ra thì Trần Duệ còn từng nhìn thấy tướng quân Gustav (Bridget), hai vị hoàng tử Lanka, Edmond, lại thêm cả người con gái thần bí này nữa, đã là năm người rồi, không biết còn ẩn dấu bao nhiêu thực lực đáng sợ nữa.

Vốn lúc Ám Nguyệt bị đế đô áp chế, cường giả tối cao mà Trần Duệ gắp được cũng chỉ là đại ma vương cấp như Mejia (hiện đã là ma hoàng), theo sự tăng trưởng của kiến thức và sự đề cao đẳng cấp của hắn, cường giả trong mắt hắn cũng dần dần tăng lên. Chính hắn cũng trở thành một cường giả “cao tầng”, cũng có hi vọng tiến cao hơn một bước, những cường giả đỉnh phong trước kia bây giờ không còn là không thể chạm đến.

Cũng phải nói lại, nếu như ma đế trước mắt là một thiếu nữ thanh xuân thì những ma hoàng ma đế “cao tuổi” kia thật là đáng khóc thương lắm chứ.


Làm Trần Duệ không thể tưởng tượng nổi chính là, không ngờ thuộc tính của cô gái này ngoại trừ ám thuộc tính vốn có của vương tộc Mammon, lại còn có cả quang thuộc tính!

Ma giới là thế giới của ám nguyên tố, quang nguyên tố đối nghịch với nó bị áp chế đến một mức cực thấp ở nơi này, Samuel, Nero, chiến đấu lực những nhân loại tu hành ma pháp quang hệ này tất nhiên cũng bị hạ thấp không ít, đương nhiên, từ mặt nào đó mà nói thì đây cũng là một loại ma luyện rất tốt.

Chỉ là, cô gái tham lam vương tộc này không ngờ có cả ám thuộc tính và cả quang thuộc tính, điều này có ý nghĩa gì? Biến dị?

Nếu như không phải siêu cấp hệ thống hiển thị ra thân phận vương tộc ma giới của nàng, Trần Duệ còn tưởng đây là một cô gái loài người tiến vào ma giới.

Nữ tử không hề phát hiện sự dị thường của Trần Duệ, hoặc nói là không thèm chú ý đến hắn, mà là cầm lấy từng đồ vật nhỏ kia, không ngừng gật đầu: “Oa! Tuy rằng cao nhất cũng chỉ là hai nguyên, nhưng mà những sáng kiến này rất có ý nghĩa! Ngươi học được ở nơi nào?”

Mấy câu đó rơi vào trong tai Trần Duệ làm hắn cả kinh, “hai nguyên” này có thể không phải hai nguyên giống như tiện lợi điếm, mà là đẳng cấp của thượng cổ phù ngữ dùng để chế tác món đồ chơi. Không ngờ nữ tử này lại nhìn thấu, không nghĩ đến, ngoại trừ Lola, ma giới còn có một nữ nhân kỳ dị tinh thông thượng cổ phù ngữ thế này!

Tâm niệm Trần Duệ chuyển nhanh, lập tức bịa ra một câu chuyện xưa: “Đó là do một cụ già trong thôn truyền thụ cho ta khi ta còn nhỏ, kỳ diệu vô cùng, đáng tiếc sau này không biết tung tích ông ấy. Mấy năm nay ta hao phí rất nhiều tâm lực cũng chỉ có thể đạt đến loại trình độ này…”

“Nếu chỉ nói hai nguyên thì ngươi đã rất khá rồi…” Nữ tử nói, lại hiếu kỳ hỏi một câu: “Cụ già kia trông như thế nào?”

“Không nhớ rõ lắm, hình như là mang khăn trùm đầu màu đen, chỉ lộ râu mép bạc trắng, không có tên, mọi người đều gọi ông ấy là lão râu trắng. Ta nhớ mang máng trước khi ông ấy đi thì có nhắc tới núi Sekeruide gì đó, không biết có phải nơi ông ta muốn tới hay không. Sau này ta luôn tìm kiếm ông cụ này cùng với núi Sekeruide, đáng tiếc cuối cùng cũng không rõ tung tích.”

Lão râu trắng này được mượn hình tượng của Kaman trứ danh đã xem qua lúc trước, Trần Duệ suýt nữa thì thuận miệng nói ra tứ hoàng, bá khí gì gì đó, may mà còn kịp thời ngậm miệng lại.

“Núi Sekeruide?” Ánh mắt của nữ tử chợt lóe, lập tức lắc lắc đầu: “Chỗ đó cũng không có lão râu trắng nào hết, ngươi không cần phí công nữa.”

Trần Duệ lúc nãy chỉ là linh cơ chợt động, ôm tâm lý ném đá dò đường, không nghĩ “đụng” trúng ngay tin tức núi Sekeruide, nhịp tim không khỏi nhanh lên, buột miệng nói: “Tiểu thư biết núi Sekeruide?”

Nữ tử dường như phát hiện mình lỡ lời, cuống cuồng bụm miệng lắc đầu, bộ dạng đúng kiểu dấu đầu lòi đuôi, làm cho người ta càng lúc càng cảm thấy nàng giống một thiếu nữ thiên chân khả ái, chẳng giống với người mang thực lực ma đế cấp khủng bố tí nào.

Trần Duệ hỏi vòng vèo mấy lần vẫn không có kết quả, trong lòng vừa động, chuyển đề tài tới thượng cổ phù ngữ: “Vị tiểu thư tôn quý này, hình như tiểu thư hiểu được loại phù văn ma pháp này? Nếu như có thể, hy vọng ta có thể thỉnh giáo tiểu thư một chút.”

Thiếu nữ chỉ lắc đầu, bị hỏi đến cuống lên, xoay người muốn rời khỏi luôn, Trần Duệ làm sao mà chịu vứt bỏ nguồn tin quan trọng thế này: “Tiểu thư, chờ một chút, ở chỗ này của ta còn có một món đồ chơi đặc biệt mới lạ nhất, bảo đảm tiểu thư chưa nhìn qua.”

Câu này làm cho thiếu nữ dừng bước, quay đầu nhìn lại thì đã thấy trong tay Trần Duệ xuất hiện một món đồ kỳ lạ lớn chừng hai bàn tay, dường như là một khối tinh thạch dẹt hình vuông, mặt ngoài bóng loáng bằng phẳng, lóe ra hào quang thần bí.

Thiếu nữ quay người, hiếu kỳ hỏi: “Đây là món đồ chơi mới lạ gì?”

“Đây là một đạo cụ ma pháp cực kỳ huyền ảo, nó ẩn chứa triết lý và trí tuệ vô biên, thông qua một loại trò chơi rất vui để nói cho chúng ta biết, sai lầm phạm phải sẽ tích lũy, thành công giành được thì lại dần tan biến.”

Trần Duệ bày ra bộ dáng trí tuệ thâm trầm, đáng tiếc chỉ là phí công diễn trò, thiếu nữ chẳng nghe thứ gì khác, chỉ riêng bốn chữ “trò chơi rất vui” thì lại nghe rõ ràng rành mạch, con ngươi lập tức lấp lánh như sao.

Cái gọi là “đạo cụ ẩn chứa triết lý và trí tuệ vô biên” trên thực tế là trò xếp hình Russia (*) do Trần Duệ lợi dụng phù ngữ và chế khí thuật làm ra. Trong kiếp sống kinh khủng, làm lao công + đầu bếp + thực nghiệm phẩm + phó cốc chủ ở Thải Hồng sơn cốc lúc trước, “máy chơi game” tạm thời này đã theo hắn trải qua những tháng ngày gian nan, cuối cùng vượt qua được cửa ải khó khăn, chào đón cuộc sống hạnh phúc khi “abc” với cốc chủ đại nhân xinh đẹp.

(*) Russia: trò xếp hình trong cái máy chơi game cầm tay đen trắng, có cả mấy trò bắn xe tăng… nữa ý.

Đây là một máy chơi game đã qua cải tiến, đáng tiếc thượng cổ phù ngữ quá phức tạp, chỉ có thể mô phỏng ra được loại trò chơi nho nhỏ đơn giản như thế này, nếu không Trần Duệ còn muốn mở một công ty game online, lợi dụng phương thức khuyến mãi lừa tình trong thế giới kia, làm một nhà cung cấp game vô lương chuyên hốt tiền ở ma giới.

“Cái này thì di động vị trí, cái này thì xoay hướng đi, cứ xếp xuống thành hàng như thế là có thể ăn được…”

“Bên cạnh là khối tiếp theo sẽ rơi xuống, những chữ số kia là kỷ lục mà ta lưu lại…”

“Ăn liên tục hai hàng còn có phần thưởng thêm nữa…”

Thiếu nữ quan sát kỹ, nhìn một trận hắn chơi, tròng mắt đã chớp chớp những ánh sao nhỏ lập lòe: “Có thể cho người ta chơi thử hay không…”

Thế là, dưới sự chỉ đạo của Trần Duệ, thiếu nữ bắt đầu thử thâm nhập nghiên cứu “triết lý”, kết quả thua lên thua xuống. Bất tri bất giác, hai giờ đã trôi qua, thiếu nữ vẫn chăm chú nắm lấy khối tinh thạch như cũ, không hề có ý nghĩ rời đi, những thương nhân xung quanh đều đỏ rực cả mắt lên.

“Tiffany tiểu thư, ta còn phải buôn bán, không bằng, cái kia…” Trần Duệ trong lúc bắt chuyện đã hỏi ra tên của thiếu nữ này, nhưng mà cũng chỉ đến như thế mà thôi. Hiện nay Tiffany đã trầm mê trong trò chơi, lỗ tai không nghe được mấy câu thừa thãi.

“Ấn lên cái ký hiệu màu đỏ kia!”

Tiffany ấn lên cái ký hiệu kia, kết quả trò chơi tạm dừng, dường như bây giờ nàng mới sực tỉnh, hơi hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi, Simon, người ta vô cùng vô cùng thích cái đạo cụ ma pháp này, ngươi bán bao nhiêu tiền?”

Simon là tên giả mà Trần Duệ dùng, trong lúc trò chuyện hắn đã dò xét ra, thiếu nữ này thuộc về loại hình ôn nhu mà thông tình đạt lý, sẽ không ỷ vào thân phận vương tộc và thực lực ma đế cấp để cướp đoạt, nếu như là Lola thì chỉ sợ trò chơi này sớm đã là của “bản tiểu thư” rồi.

“Đây là kỷ vật duy nhất, cũng là trân quý nhất mà lão râu trắng để lại cho ta, không phải để bán…” Nhìn thấy Tiffany lộ ra ánh mắt thất vọng, Trần Duệ nắm chặt thời cơ nói một câu: “Nhưng mà lão râu trắng cũng từng nói qua, ông muốn đi tìm một thứ gọi là ốc nguyên chi nhưỡng, nếu như Tiffany có thể cho ta ốc nguyên chi nhướng, ta nguyện ý mang kỷ vật trân quý nhất này ra trao đổi.”

“Ốc nguyên chi nhưỡng!” Tiffany dường như hơi kinh ngạc, lập tức lắc lắc đầu, tròng mắt lại nhìn chằm chằm cái “máy chơi game” kia không rời đi được.

Kỳ thực mấy lời này của Trần Duệ có sơ hở, trước thì chỉ nhớ rõ lão râu trắng nói đến núi Sekeruide, bây giờ lại có thêm ốc nguyên chi nhưỡng. Nhưng mà hiển nhiên Tiffany không phải loại người tâm kế thâm trầm như thế, hơn nữa lại bị máy chơi game hấp dẫn, không hề để ý nhiều như vậy. Chỉ là dù Trần Duệ có dụ dỗ thế nào thì thiếu nữ vẫn không chịu nói sự tình liên quan đến núi Sekeruide và ốc nguyên chi nhưỡng.

Trần Duệ cũng biết đối phương có thực lực ma đế cấp, không thể làm quá được, lập tức than thở: “Hôm nay gặp được Tiffany tiểu thư, cũng coi như là kỳ ngộ hiếm có, như vậy đi, món đồ chơi tinh thạch này tặng cho tiểu thư, coi như là lễ vật của bằng hữu đi.”

“Cám ơn ngươi, Simon!” Tiffany mừng rơn, nhận lấy giống như được chí bảo, nhìn lại bộ dạng lắc đầu than thở của Trần Duệ thì lại cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi, có một số chuyện người ta không nói cho ngươi được, ốc nguyên chi nhưỡng kia… ta chỉ nhớ trong kho tư liệu của đồng minh chế khí sư đế đô chắc có ghi chép, nếu có cơ hội ngươi có thể đi xem một chút. Chẳng qua, thứ như vậy thật sự ngươi không tiếp xúc được, người ta bây giờ phải đi, hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp mặt lần sau. Để biểu thị sự cảm tạ với lễ vật trân quý này, ạch… ta mua tất cả đồ vật trên quầy hàng của ngươi nhé.”

Trần Duệ không cự tuyệt ý tốt của Tiffany, bởi vì thân phận của hắn bây giờ là “thương nhân”.

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng thì sự tình cũng có chút manh mối, xem ra phải đi một chuyến đến đồng minh chế khí sư kia rồi.

Nguồn: tunghoanh.com/ma-gioi-dich-nu-te/chuong-436-daKaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận