Toàn bộ liệm phòng ẩm thấp và âm lãnh, bày ra một cái bàn vuông và vài cái ghế đều đã rất cũ, rất phù hợp với liệm phòng lạnh lẽo này.
Bạch phu nhân vội vả chạy lên mấy bước, đến trước một cỗ thi thể, đưa cánh tay run lẩy bẩy ra, từ từ kéo miếng vải đậy màu trắng, lộ xuất gương mặt trắng bạch của Bạch Tiểu Muội.
Bạch phu nhân lắc lư một chút rồi mềm nhũn sụm xuống. Bạch Thiên Tổng và Ân Đức vội vã đỡ Bạch phu nhân, Tống Vân Nhi cũng chạy đến trợ giúp vừa ấn lên nhân trung vừa lớn tiếng kêu gọi. Một lúc sau, Bạch phu nhân mới òa lên một tiếng bật khóc.
Bạch thiên tổng nhẹ nhàng an ủi: "Phu nhân, hài tử đã chết rồi, nàng cần kềm chế đau thương a. Chúng ta qua xem Tố Mai, rồi ra ngoài thôi."
Bạch phu nhân bi phẫn khóc lóc: "Con của ta a..." Bà muốn nói, nhưng nghẹn ngào không nói thành lời.
Ân Đức nói: "Đều tại tiểu tế con chiếu cố không chu toàn, và Ân gia của con không biết quản giáo, nuôi phải tên súc sanh Hồ Tam mặt người dạ thú, để hắn hại hai tỷ muội của nàng." Nói đoạn thương tâm cực độ, mặt mày đầu đau khổ.
Bạch Thiên Tổng vẫy vẫy tay: "Không thể trách ngươi! Ân nhi, ngươi không cần phải tự trách như thế."
Ân Đức nói: "Rất may hung thủ đã bị bắt quy án." Lại chỉ Dương Thu Trì, "Chính là vị tiểu ca này, đã xảo dụng một con tiểu cẩu truy tung, bắt được hung phạm."
Bạch Thiên Tổng ạ lên một tiếng, nhìn ngắm đánh giá Dương Thu Trì một lúc, rồi ôm quyền thi lễ: "Đa tạ công tử! Đã khiến đại cừu của con ta được báo."
Dương Thu Trì hoàn lễ, lúc này không phải là lúc huyên thuyên, nên hắn cũng không nói nhiều.
Bạch Thiên Tổng nói: "Chúng ta đến xem qua Tố Mai thôi." Bạch phu nhân gật đầu, Bạch Thiên Tổng đỡ bà đến tấm ván có đặt Bạch Tố Mai.
An Đức cầm tấm vải trắng che mặt lên, nhẹ nhàng đắp lên mặt Bạch Tiểu Muội. Đột nhiên, hắn kêu to một cái, quẳng miếng vải sang một bên, lùi lại mấy bước, đánh rầm một cái..., Mông đít của Ân Đức đã ngồi ép nát nhừ cái ghế phía sau, té trên mặt đất ẩm ướt, nhưng vẫn còn chưa phát giác mình té, miệng há hốc không nói được tiếng nào, sắc mặt tái xanh, ánh mặt nhìn chằm chằm thi thể của Bạch Tiểu Muội, tay chỏi lên mặt đất, lại lùi về sau một khoảng nữa.
"A...!" Ân Đức kêu thảm một tiếng, đưa tay lên, lúc này mới phát hiện bàn tay phải đã bị vài miếng gỗ mục đâm vào. Tay trái Ân Đức nắm khối gỗ đó kéo mạnh ra, lại kêu thảm một tiếng dài nữa. Miếng gỗ cầm trên tay trái quả nhiên có một cây đinh sắt dài, trên đó có dính đầy máu, đang long tong rớt xuống. Tay phải của hắn đã bị cây đinh đâm xuyên qua, tạo thành một cái lỗ to.
Thì ra vừa rồi Ân Đức trong lúc kinh khủng, đã đè cái ghế cũ kỹ vỡ nát, bàn tay vừa khéo đè lên cây đinh trên miếng gỗ đóng ghế.
Bạch Thiên Tổng, Dương Thu Trì cùng mọi người không nhìn rõ Ân Đức vì sao lại như vậy, nên cùng vây lại. Bạch Thiên Tổng hỏi: "Ân nhi, sao vậy?"
Sắc mặt Ân Đức trắng bạch, run lập cập chỉ thi thể của Bạch Tiểu Muội, vết thương trên tay trái không ngừng có máu tươi tiết ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tống Vân Nhi kỳ quái bước đến cạnh thân thể Bạch Tiểu Muội, lầu bầu: "Có chuyện gì đâu mà sợ thành như thế.... A....!" Lời chưa kịp dứt, ả cũng phát ra một tiếng kêu kinh hãi, lùi lại vài bước, cũng sợ đến mặt mày tái mét, đưa quyền lên miệng cắn mạnh, run lên bần bật.
"Nàng... Nàng... Nàng ta đang nhìn ta... Nhìn ta cười!"
Mọi người đều cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy khắp toàn thân, ngay cả Dương Thu Trì cũng không ngoại lệ. Tuy hắn đã kiểm nghiệm hơn trăm thi thể, nhưng điều đó không chứng minh hắn không biết sợ, bởi vì chuyện quỷ ở liệm phòng vô cùng nhiều, ai biết được có cái nào là giả, cái nào là chân.
Dương Thu Trì từ từ bước đến bên cạnh thi thể của Bạch Tiểu Muội. Quả nhiên, mắt của Bạch Tiểu Muội đang mở thật lớn, nhìn hắn trừng trừng.
Dương Thu Trì cảm thấy một hơi lạnh chạy khắp toàn thân, dường như đang có người bay phía sau đầu hắn đang cười lạnh, lại đưa miệng thổi một hơi khí lạnh lên cổ hắn. Tóc trên đầu Dương Thu Trì như dựng cả lên, vội quay ngoắc đầu lại, nhưng không thấy gì. Hắn thở ra một hơi dài, nhìn thấy gương mặt không còn màu sắc của Ân Đức và Tống Vân Nhi, lòng thầm nghĩ, ta là ngỗ tác, ta mà cũng sợ, thì còn làm được nữa sao?
Dương Thu Trì cố kiên trì, bước thêm một bước nữa, tử tế quan sát một chút nữa, phát hiện mắt của Bạch Tiểu Muội không hề chuyển động, thi ban màu tím đỏ ở dưới cổ hiện rõ ràng trước mắt, điều đó có thể cho thấy, Bạch Tiểu Muội đã chết thật rồi. Nếu là người chết, Dương Thu Trì không hề sợ. Hắn không tin thế giới này có quỷ. Bạch Tiểu Muội mở mắt, nhất định là có nguyên nhân.
Quan sát kỹ một hồi, không phát hiện gì dị thường, hắn đoán Bạch Tiểu Muội đột nhiên mở mắt, nhất định là nằm trong một số nguyên nhân, trong đó bao gồm hiện tượng điện sinh học, dẫn đến một số sự cố co giật của cơ thể người chết. Chuyện này trước đây đã từng có báo cáo thực tế.
Cho đến lúc này, Ân Đức mới có thể nói được: "Quỷ...! Có quỷ...! Nó đang cười!"
Dương Thu Trì đưa tay nhẹ vuốt hai mắt của Bạch Tiểu Muội, nói: "Không cần sợ, nàng ta đã nhắm mắt lại rồi." Lòng nghĩ, vị Ân công tử này có cái gan nhỏ quá, có nhiều người ở chỗ này như vậy, lại là ban ngày, ngay cả Tống Vân Nhi là một tiểu nữ hài như vậy mà cũng không quá sợ, hắn là một đại nam nhân sao lại hoảng hốt thành thế này, ngay cả tay bị thương cũng không hề biết.
Tống Vân Nhi cố gắng làm gan bước lại nhìn, thở dài một hơi nói: "Đúng vậy, mắt đã nhắm lại, không cần sợ nữa." Lại chuyển đầu hỏi Dương Thu Trì, "Ca ca, đây là chuyện gì vậy? Sao nàng ta đột nhiên mở mắt?"
Dương Thu Trì nhìn Ân Đức đang sợ run rẩy toàn thân, định giải thích, đột nhiên trong lòng chợt động, đáp: "Nàng ta có khả năng là gặp chuyện oan khuất gì đó chưa tỏ bày."
Ân Đức nghe thế, kinh khủng kêu lên một tiếng, lại lùi về sau thêm vài bước nữa.
Bạch Thiên Tổng trầm giọng nói: "Tiểu huynh đệ, hung thủ này chẳng phải là bắt được rồi sao? Con gái ta còn có oan khuất gì nữa?"
Dương Thu Trì cười cười lắc đầu: "Tôi chỉ nói bừa, nếu không vì sao nàng ta đột nhiên mở mắt?"
Bạch phu nhân lại kêu lên: "Con gái mệnh khổ của ta ơi...!" Rồi òa khóc lớn lên. Bạch Thiên Tổng lại ôn tồn an ủi, đỡ phu nhân đến bên thi thể của Bạch Tố Mai.
Ân Đức thấy thi thể của Bạch Tiểu Muội không hề động đậy, thần trí cũng từ từ thanh tỉnh lại. Lúc này, hắn mới cảm thấy lòng bàn tay bị thương đau nhức, cúi đầu nhìn vết thương, thấy nó thật sâu, xuyên qua luôn cả lòng bàn tay.
Ân Đức đứng lên, nhìn quanh nhìn quất, muốn tìm vật gì đó băng bó vế thương, cuối cùng phát hiện một khúc vải trắng để nằm lăn lóc bên cạnh, bèn xé một khúc, quấn lung tung xung quanh vết thương.
Dương Thu Trì nhất mực đứng một bên quan sát Ân Đức băng bó vết thương, bảo: "Ân công tử, vết thương của ngươi rất sâu, nên đi rửa sạch một chút..." Ân Đức phẩy phẩy tay: "Không cần gấp, quay về rồi hẵng hay." Nói xong không lý gì Dương Thu Trì nữa, bước lên mấy bước đến cạnh Bạch Thiên Tổng phu phụ.
Dương Thu Trì không hề bước lên, chỉ đứng một mình ở xa xa bồi tiếp.
Bạch Thiên Tổng nhẹ nhẹ kéo miếng vải che mặt của Bạch Tố Mai ra, lộ gương mặt kiều diễm bình an của nàng, phảng phất như là đang ngủ.
Bạch phu nhân kêu lên một tiếng: "Con của ta a....!" Rồi phục xuống người Bạch Tố Mai, cầm lên một cánh tay, đưa ấp vào mặt, kêu khóc thảm thiết.
Dương Thu Trì cũng cảm thấy khó khó chịu, hắn không thể chịu nổi người khác khóc. Lúc trước khi nghiệm thây, gặp trường hợp như vậy, Dương Thu Trì đều quay tránh đi. Thấy phu thê của Bạch Thiên Tổng thương tâm như vậy, hắn thở dài một tiếng, chuyển thân đẩy cửa bỏ đi.
Nhưng trong lúc đó, một cảnh tượng như sấm sét kích trúng Dương Thu Trì. Hắn vội quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Tố Mai. Cánh tay đó, cánh tay mềm oặt đang bị Bạch phu nhân đau lòng giữ chặt lấy, đang theo tiếng khóc nức nở của Bạch phu nhân khe khẽ chuyển động.a
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!