Lúc ban đầu, Bạch Thiên Tổng thấy Dương Thu Trì vừa hôn vừa sờ ngực thi thể con gái mình, nên cực kỳ tức giận, nhưng dần dần sau đó, thấy Dương Thu Trì cứ một mực nỗ lực thực hiện đi thực hiện lại một động tác đó, tuy không rõ làm như vậy có tác dụng như thế nào, nhưng lão bắt đầu tin rằng hắn đang thật lòng cứu sốn con gái của mình. Bởi vì, nếu như hắn chân chánh muốn làm nhục thi thể, thì bản thân hắn giữ chìa khóa của liệm phòng, muốn làm chuyện đó khi nào chẳng được, sao lại tự nhiên chọn lúc này.
Bạch Thiên Tổng thấy trán Dương Thu Trì tứa đầy mồ hôi, rõ ràng đã dùng tận lực, thở dài một tiếng, lòng nghĩ, cho dù hắn không cứu sống được con gái, bản thân không kiếm hắn làm phiền nữa.
Dương Thu Trì lại tiếp tục nỗ lực vài phút nữa, cuối cùng có chút nản lòng. Hắn muốn bỏ cuộc. Hắn muốn tuyên cáo thất bại, nhận mọi trừng phạt của bọn họ.
Nhưng khi hắn thẳng lưng lên, chuẩn bị tuyên bố thất bại, hắn đã thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bạch phu nhân đang nghẹn ngào khóc lóc.
Dương Thu Trì nghĩ đến mẫu thân của mình, phảng phất thấy mẫu thân đang ôm thân xác của mình bi ai khóc, lập tức lòng muốn vỡ ra. Hắn dằn lòng lại, quyết định nỗ lực thêm một lần nữa.
Dương Thu Trì bước lại chỗ Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi có hơi kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Ca, chuyện gì nữa vậy?..."
Không chờ ả nói hết, Dương Thu Trì đưa tay lấy một cây trâm nhọn hoắc trên đầu nàng, không hề hồi đáp, chuyển thân quay trở lại thi thể của Bạch Tố Mai, đưa trâm chích nhẹ vào giữ nhân trung của Bạch Tố Mai. Sau khi hắn rút trâm, một chút máu tươi từ vết thương từ từ ứa ra.
Lòng Dương Thu Trì thoáng nhẹ nhõm, máu huyết còn chảy như thường, màu sắc cũng như thường, điều này cho thấy Bạch Tố Mai chưa hề chết.
Trâm đâm nhân trung, chích máu cứu người, đó chính là phương cách cứu bệnh nhân hôn mê của Trung y, là một liệu pháp cực đoan trong tình huống châm cứu không thể sinh ra hiệu quả.
Hắn tiếp tục làm hô hấp nhân tạo thêm một hồi nữa, nhưng Bạch Tố Mai vẫn không phản ứng. Dương Thu Trì cầm bàn tay của Bạch Tố Mai lên, giữ chặt ngón tay thon nhọn của nàng, dùng châm chọc thông mười huyệt trên đầu ngón tay của nàng, tiến hành trích máu thi cứu. Nhưng Bạch Tố Mai vẫn không phản ứng.
Dương Thu Trì khẩn cấp rồi, xem ra chỉ còn dùng tuyệt chiêu cuối cùng nữa thôi!
Tay trái của Dương Thu Trì đặt lên nhũ phòng bên trái của Bạch Tố Mai, day day một hồi, rồi lấy hết tinh thần, tay phải nắm thành quyền giơ cao lên, hét to một tiếng, đấm mạnh xuống tay trái.
Bạch Tố Mai bị đấm khiến thân hình nẫy lên một cái, nhưng vẫn không phản ứng.
Do không có máy hồi nhịp tim, hắn chỉ có thể dùng phương pháp dân gian thế này. Dương Thu Trì lại đấm mạnh một quyền nữa, toàn thân Bạch Tố Mai lại giật nẩy lên.
Bạch Thiên Tổng thét: "Ngươi điên rồi! Mau dừng tay!"
"Lão tử giết chết ngươi!" Ân Đức kêu lên quai quái nhào tới.
"Uông uông uông!" Tiểu hắc cẩu chồm người tới.
Đúng lúc đó, "Khái .... Khái khái... Khái!" Một tràng tiếng ho phát ra, thân thể Bạch Tố Mai theo tiếng ho kịch liệt run bần bật. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Mai nhi!" Bạch Thiên Tổng vui mừng kêu lên một tiếng thật to, chỉ mấy bước đã tiến đến bên cạnh Bạch Tố Mai, đỡ vai của nàng dậy, thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, vừa ho vừa thở khò khè.
Bạch phu nhân vừa kinh vừa mừng, chạy tới ôm Bạch Tố Mai vào lòng, khẽ vuốt ngực nàng, gọi tên nàng, mừng quá nên bật khóc, nước mát rơi lã chã.
Ân Đức như chết đứng, giơ nắm đấm đứng như trời trồng, giống như trúng phải phép định thân .
Tống tri huyện và Tống Vân Nhi cũng ngẩn ra, chuyện này quá thần kỳ, người chết hết một ngày một đêm thế mà sống lại được!
Hai người cũng bước đến vây quanh, thấy Bạch Tố Mai ho liên tục, thần tình vô cùng thống khổ. Một lúc sau mới bình tĩnh lại, nàng từ từ mở mắt, nhìn mọi người, muốn nói nhưng lại dẫn đến một trận ho nữa.
Một điểm cũng không sai, người chết này quả thật là sống lại rồi!
Bạch phu nhân ôm chầm con gái, hỏi liên tục: "Con gái của ta, con thấy thế nào rồi? A? Chỗ nào khó chịu? Mau nói cho mẹ biết..."
Bạch Thiên Tổng quan tâm nhất là ai giết con gái của mình, vội hỏi: 'Mai nhi, là ai hại các con vậy?"
Chuyện này cũng là chuyện Tống tri huyện quan tâm nhất, vội dỏng tai lắng nghe. Nhưng Bạch Tố Mai ngoại trừ ho dữ dội, còn thì không nói được điều gì cả.
Dương Thu Trì đứng cạnh đó nói: "Xương hầu của cô ấy bị vỡ, hiện giờ không nói được đâu, các người mau tìm thầy lang chữa cho nàng đi thôi!" Nối xương hầu bị gãy là một thứ thủ thuật Dương Thu Trì có thể làm, nhưng bên cạnh hắn không có thuốc men hay dụng cụ gì, lại không biết Trung y, nên mới đề nghị họ tìm lang trung trong vùng đến cứu trị.
Bạch phu nhân lúc này mới phản ứng trở lại, ân nhân cứu mạng của con gái còn đứng bên đó, nên vội nói với Bạch Thiên Tổng: "Lão gia, mau đa tạ ân công người ta đi a."
Bạch Thiên Tổng thấy con gái quả nhiên sống lại, vừa kinh vừa mừng không thể nào kể xiết, bèn ôm quyền nói với Dương Thu Trì: "Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi đã cứu sống con gái ta. Vừa rồi Bạch mỗ có điều gì bất kính, thỉnh hải lượng dùm!"
Dương Thu Trì cười cười, ôm quyền hồi lễ.
Có thể cứu sống Bạch Tố Mai, lòng hắn thật cao hứng. Nheo mắt nhìn Ân Đức, thấy hắn mặt mày tái ngắt, nhất mực đứng ở đó, không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn hồn vía lên mây, trong lòng liền đoán được thêm nhiều điểm mấu chốt. Hắn cố ý bước lên, hỏi: "Ân côngtử, sao ngươi không đến nhìn nương tử của ngươi? Chẳng lẽ nương tử của ngươi sống lại, ngươi chẳng cao hứng hay sao?"
"Đúng đúng đúng!" Ân Đức hoảng loạn đáp ứng, đến bên cạnh Bạch Tố Mai, miệng hé ra ngậm lại, nhưng không nói được tiếng nào.
Bạch Tố Mai vừa nhìn thấy hắn, lập tức biểu tình lộ ra vẻ kinh khủng vạn phần, trong cổ họng ư ư liên hồi, sao đó là ho lên mãnh liệt. Nàng quay người lại, ôm chặt Bạch phu nhân, vùi đầu vào trong lòng của bà.
Dương Thu Trì đến bên cạnh Ân Đức, cười cười: "Ân công tử, xem ra tôn phu nhân có chút gì đó sợ ngươi a."
"Đúng ha đúng ha!" Ân Đức cười phụ họa, len lén nhìn Bạch Thiên Tổng, lại nhìn Bạch phu nhân, sau đó nhẹ gọi Bạch Tố Mai: 'Nương tử! Nương tử..."
Bạch Tố Mai nghe Ân Đức gọi, không hề quay đầu, ngược lại càng ôm chặt mẫu thân, toàn thân run rẩy.
Dương Thu Trì vỗ vỗ vai Ân Đức: "Thôi rồi, Ân công tử, cô ta hiện giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, có thể là không nhận ra ngươi. Các người cần phải mang về nhà trước, tìm một lang trung trị thương trên cổ, sau khi trị xong, cô ấy sẽ có thể nói được."
"Nàng ấy hiện giờ vẫn chưa thể nói sao?" Ân Đức ngẩng người, khóe miệng lộ ra nét cười khó thấy, thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, vừa rồi ngươi cũng nghe cũng thấy rồi đó, cô ấy không nói ra lời."
"Vậy cần bao lâu mới có thể nói được?" Ân Đức vô cùng quan tâm đến vấn đề này.
"Tìm một lang trung giỏi, khôi phục xương hầu của nàng trở về nguyên vị, sau đó dùng thuốc. Muốn nói được, chỉ sợ cần phải có một khoảng thời gian nữa."
Ân Đức a lên một tiếng, thần sắc khẽ dãn ra.
Bạch Thiên Tổng vẫn còn rất quan tâm đến vấn đề ai là hung thủ, nói: "Chúng ta đưa giấy bút cho nó, để nó viết ra ai là hung thủ đi nào." Nhìn bên bàn có bút nghiên, lão liền cầm bút lông lên, tẩm đầy mực, rồi lấy giấy cùng đưa cho Bạch Tố Mai, "Con gái ngoan, viết tên hung thủ ra đi con."
Bạch Tố Mai không nói gì cũng không tiếp lấy bút, rúc vào lòng Bạch phu nhân trốn.
Tống tri huyện nói: "Có thể là nàng ấy còn chưa tỉnh, chờ sau hẳn nói." Sau đó lão vỗ vai Dương Thu Trì, lắp bắp khen: "Hiền chất, không, không ngờ rằng cháu, cháu còn có bản linh này a, lợi hại, cho dù là Hoa, Hoa Đà tái thế, cũng, cũng bất quá là như thế."
Tống Vân Nhi cũng nhảy đến bên cạnh Dương Thu Trì: "Thì là vậy, ca, huynh thật là lợi hại!" Nàng cầm tay Dương Thu Trì lắc lắc, cười hỏi: "Đúng rồi, ca, huynh làm sao biết nàng ấy không chết?"
Muốn giải thích chuyện này cho rõ, ba câu bốn chuyện chẳng thể nào nói hết được. Liên quan đến vấn đề y học, có nhiều điều rất phức tạp, Dương Thu Trì khó có thể giải thích, chỉ nháy nháy mắt, bịa chuyện: "Thần tiên nói cho ta biết!"
Tống Vân Nhi thấy bộ dạng của hắn như vậy, biết hắn đang lừa mình, liền trợn mắt nhìn hắn, sau đó lập tức nồng nhiệt túm lấy tay hắn nói: "Không nói thì thôi! Ai thèm cầu huynh!" Chuyển đầu, nàng chỉ Bạch Tiểu Muội đang nằm ở tấm phản bên cạnh, nói: "Ca, huynh nếu như có thể cải tử hồi sinh, thì cứu sống nàng ấy luôn đi a!"
Bạch phu nhân nghe thế, lòng lập tức nhen thêm một tia hy vọng nữa, một mặt an ủi con gái lớn đang phục vào trong lòng mình, một mặt mắt nhỏ đầy lệ nói với Dương Thu Trì: "Đúng vậy đúng vậy! Dương công hãy đại phát từ bi, cứu, cứu con gái nhỏ của tôi luôn a!"
Dương Thu Trì cười khổ: "Ta không phải là thần tiên, có bản lĩnh cải tử hồi sinh gì chứ. Con gái lớn Bạch Tố Mai của bà chưa hề chết thật, nên mới có thể cứu sống lại, còn Bạch Tiểu Muội là chết thật rồi, không thể sống dậy được nữa đâu."
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!