Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ Chương 124: Vị ca ca này chưa bao giờ gạt người đâu

"Ca Ca, Tỷ Tỷ. . . . . . Nơi nào có thể tìm được tiền. . . . ." Cô bé nét mặt ngây thơ, nhờ giúp đỡ.

Nhan Nhiễm Y ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu cô bé, hắn cười cười ôn hòa, nói: "Nói cho ca ca biết, muốn tiền làm gì. . . . . ."

Áo tím kéo lê dưới đất, bụi bậm trên đất dính vào nhưng nụ cười trên mặt hắn và động tác nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy hắn đang làm chuyện thiêng liêng.

Diệp Linh Cẩm sẽ không thừa nhận mình mới vừa nhìn trong chớp mắt, tâm thần bị lay động. Sau đó, trong lòng nàng lại thấy có chút không công bằng. Tại sao Nhan Nhiễm Y đối với người khác dịu dàng như vậy, bộ dạng sờ đầu người khác cũng rất dịu dàng, tại sao lúc hắn sờ đầu của mình…, Diệp Linh Cẩm liền không nhịn được trong lòng cười châm biếm “đúng là dưới lầu sờ đầu chó”. . . . . . mà?

Yêu cầu đối đãi công bằng . . . . . . Diệp linh Cẩm trong lòng kháng nghị.

"Cha bị bệnh. . . . . . Mẹ nói, có tiền mới có thể cứu cha. . . . . . Không có tiền cha sẽ chết. . . . ."

Lúc cô bé nói chuyện, đôi mắt to tràn đầy hy vọng nhìn Nhan Nhiễm Y.

Bị bệnh? Diệp Linh Cẩm chợt nhớ tới Nhan Nhiễm Y trước mặt, tuy là sử dụng độc rất nghịch thiên nhưng chữa bệnh cũng có thể, vì vậy cũng ngồi xổm xuống, kéo kéo hắn.

Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu nhìn Diệp Linh Cẩm cười một tiếng, lại quay đầu nhìn cô bé nói: "Ca ca không thể cho ngươi tiền đâu. . . . . ."

Cô bé vừa nghe, lập tức khóc òa lên. Diệp Linh Cẩm trừng mắt liếc hắn một cái, nói chuyện với đứa bé còn muốn quanh co.

Nhan Nhiễm Y mỉm cười ôn hòa, dường như hắn cười có năng lực chữa khỏi bệnh, sau đó nói tiếp: "Bất quá. . . . . . Mang ca ca về nhà, ta có thể trị hết bệnh cho cha ngươi. . . . . ."

"Thật không?" Cô bé trợn to hai mắt, vẻ mặt vui sướng, trong hốc mắt vẫn còn đọng giọt nước mắt. Diệp Linh Cẩm thở dài, đứa bé chính là như vậy, nói khóc liền khóc, nói cười liền cười.

"Dĩ nhiên, vị ca ca này cho tới bây giờ không gạt người đâu. . . Gạt người lỗ mũi sẽ bị dài nhé ….." Diệp linh Cẩm cười cười nhìn cô bé, dối lòng nói. Nhan Nhiễm Y chưa bao giờ gạt người? Ha ha. . .

"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . . ca ca này nói hắn không có tiền a. . . . . ." Cô bé vẻ mặt tủi thân nói.

"A, . . . ." Diệp Linh Cẩm không biết nên giải thích làm sao với nó. Nhan Nhiễm Y cười cười nói: "Dẫn chúng ta về nhà là tốt. . . . . . Ngươi đi ra ngoài, mẹ ngươi có biết không. . . . . ."

"Mẹ. . . . . . Chăm sóc cha. . . . . ." Cô bé nói.

Xem ra chính là tự mình chạy đến . . . . . . Diệp Linh Cẩm thật không biết nên cảm thán đứa nhỏ này thật hiểu chuyện hay nên chán ngán đứa nhỏ này thực phiền phức đây. . . . . . Nói không chừng mẹ nó cũng vội muốn chết.

"Mang Ca Ca, Tỷ Tỷ đi đến nhà của ngươi được chứ. . . . . . Lớn như vậy nên nhận biết mình nhà thôi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười cười.

"Dĩ nhiên!" Nói xong, dùng bàn tay nhỏ bé của nó lôi kéo Nhan Nhiễm Y đi, tay kia cũng không kéo tay mình, chuyện này mình không được hoan nghênh bằng Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm lặng lẽ, đau buồn.

Nhan Nhiễm Y đứng lên, để tùy ý cô bé lôi kéo hắn đi, cái tay còn lại, kéo Diệp Linh Cẩm vẫn còn đang buồn rầu vì bản thân mình không được hoan nghênh.

Một đứa bé, hai người lớn, đi lúc hoàng hôn , Diệp Linh Cẩm nhìn mình và Nhan Nhiễm Y đan tay, môi cong cong.

Bọn họ đi vào một cái hẻm nhỏ, vòng vo ngoằn nghèo nhiều lần, rồi đi đến một căn nhà cửa chính đang mở rộng, cô bé buông tay Nhan Nhiễm Y ra, chạy vào, vừa vui mừng kêu: "Mẹ. . . Mẹ. . . .. Có tiền. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nghe xong xấu hổ, đứa nhỏ này quả nhiên không phân biệt được việc Nhan Nhiễm Y có thể cứu người và vấn đề có tiền.

Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm gõ vào cái cửa đang mở lớn.

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . Ngươi đâu rồi. . . . ." Dường như mẹ cô bé không có ở đây.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc y phục vải thô, có chút tiều tụy nhìn thấy hai người có mặt mũi và cách ăn mặc không tầm thường đang đứng trước cửa nhà mình, trong lòng có chút sợ hãi, nhịn xuống lo lắng, từ từ đến gần, nói: "Hai vị đây là. . . . . ."

Nghe được tiếng của mẹ mình, cô bé chạy ra."Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."

Nghe thấy tiếng cô bé, trong lòng của người phụ nữ rốt cuộc cũng được thả lỏng, ngay sau đó vẻ mặt tức giận, đi tới giọng nói nghiêm khắc: "Ngươi, ngươi đi đâu! Ai cho ngươi không nghe lời chạy loạn đấy! Nếu như ngươi . . . . . Nếu như có việc không hay xảy ra …..". Nói xong liền muốn rơi lệ.

Nhìn thấy mẹ mình đau lòng, cô bé nóng nảy nói: "Mẹ …. Đừng nóng giận. . . . . . Ta không loạn chạy. . . . . ."

Người phụ nữ trẻ tuổi mới nhớ tới còn có hai người đứng ở cửa nhà mình, nhìn y phục và khí chất, trong lòng có chút sợ hãi, nói: "Có Hương Nhi đã gây ra tai họa gì phải không?"

Thì ra là đứa nhỏ này gọi Hương Nhi. Diệp linh Cẩm nở nụ cười nhìn người phụ nữ trẻ tuổi, nói: "Không có. . . Chúng ta tới chữa bệnh cho cha Hương Nhi. . . . . ."

Hương Nhi gật đầu nói: "Đúng vậy, mẹ. . . . . . Vị ca ca này nói có thể trị hết bệnh cho cha . . . . . Cha cũng không chết nha. . . . . ."

"Chữa bệnh?" người phụ nữ trẻ tuổi nhìn Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm một chút, có chút hoài nghi.

"Đại tẩu. . . . . tại hạ đúng là vội tới để chữa bệnh cho cha Hương Nhi. . . ." Nhan Nhiễm Y thân thiện nhìn người phụ nữ trẻ tuổi mỉm cười.

Nụ cười ấm áp của Nhan Nhiễm Y có lực sát thương, căn bản là không người nào có thể ngăn cản. Người phụ nữ trẻ tuổi do dự một chút rồi nói: "Mau …... Mau …… Hai vị quý nhân xin mời vào ….

Nhà chúng ta đơn sơ, xin đừng chê trách ….." Dứt lời, mời hai người đi vào.

Vào trong sân, Diệp Linh Cẩm quan sát một chút, đều là xây bằng bùn (đất sét), trong phòng trừ một cái bàn nhỏ, mấy băng ghế, căn bản không có đồ gì khác, quả nhiên rất đơn sơ.

"Mời ngồi. . . . . . mời ngồi. . . . . ." Người phụ nữ nói.

Diệp Linh Cẩm và Nhan Nhiễm Y ngồi xuống.

Diệp Linh Cẩm vốn tưởng rằng Nhan Nhiễm Y sẽ ghét bỏ nơi quá rách nát này, hơn nữa còn ngồi băng ghế nhỏ, nhưng hắn hoàn toàn không do dự.

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy bộ dạng hai người không ghét bỏ, trong lòng lo sợ bị thất lễ với người, liền nói: "Hương Nhi. . . . . . Rót nước. . . . . ."

"Để tự chúng ta làm là được . . . ." Diệp Linh Cẩm đứng lên. Để đứa bé mới 5, 6 tuổi rót nước, nàng không yên lòng.

Người phụ nữ trẻ tuổi vội vàng nói: "Không, không, không. . . . sao có thể kêu các ngươi rót nước. . . . . . hãy để ta đi cho . . . . ."

Diệp Linh Cẩm không tranh với cô ấy, cũng liền bỏ qua, ngồi xuống. Hương Nhi tựa hồ thật vui mừng, chạy xung quanh bọn họ.

". . . . . . Hai vị uống nước …. Cái đó . . . Không có lá trà . . . ." Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm có chút ngượng ngùng.

Diệp Linh Cẩm hiểu có một số việc không phải lập tức có thể giải quyết nên không hề ép buộc Người phụ nữ trẻ tuổi.

"Đại tẩu (chị dâu) xưng hô như thế nào?" Diệp Linh Cẩm hỏi.

Người phụ nữ trẻ tuổi nói: "Chồng tôi họ Trương. . . . . ."

"Vậy thì gọi là Trương tẩu nhé …. Nghe nói Trương đại ca nằm trong phòng sao, có thể dẫn chúng ta đi xem hắn một chút không …" Diệp Linh Cẩm hỏi.

Trương tẩu nghe, trong mắt dường như dấy lên tia hi vọng, vội vàng nói: "Được, được. . . . . ." Nói xong liền dẫn bọn họ đi vào một gian phòng. Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm cùng đi vào.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngoc-luu-lac-giang-ho/chuong-124/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận