Nguyệt Mãn Kinh Hoa Chương 1

Chương 1
Bảo Khâm không làm khó Tần Liệt, một mặt vì hắn có thái độ tốt tự nhận lỗi,

 

mặt 79khác đây đâu 3 phải chuyện g5d ì xấu xa t8b áng tận a lương tâm. 4d t© DiendanLeQuyDon.com uy nàng chưa c5 ó kinh nghiệm fa yêu đương, 6 nhưng suy c6a ho cùng nàng 4 cũng từng c6 ầm quân, 5eđối với 3f những binh se ĩ phạm l7 ỗi nhỏ chỉ có thể 1 phạt cảnh e cáo chứ t1 uyệt đối k7 hông lạm 0 dụng quân 2 hình, ứng 60 xử không 6 tốt sẽ d khiến cho b4d inh sĩ nổi 92 loạn, đến l2 úc đó, 72 y phong chưa t83 hấy mà d2 mạng đã e tong!

Bởi 3d ậy, nàng 98 hỉ ném 80 ho hắn một a hiếc giày, f4 ại giả 5 ộ ầm ĩ 3lên một 18lúc rồi 88hai người 3làm hòa 7ngay.

Hôm 33qua Tần 3Liệt trở 1về rất 2dmuộn, lại 7chỉ để 33tâm chuyện bthân mật 85khiến Bảo 39Khâm quên 0mất việc f6chính, đến 17hôm nay mới 2có thời e9gian nói avề chuyện d6thích khách.

Vừa 9fnhắc đến bthích khách, bTần Liệt 58lập tức datrở nên cnghiêm túc, 9mặt không 58đổi sắc 0nghe Bảo 6eKhâm tỉ 0mỉ thuật d2lại sự 4btình, cẩn 7thận hỏi ffhan chi tiết 28rồi mới 2bnói: “Giữa acban ngày 66ban mặt emà dám ngông 7nghênh đi 29lại, chắc 45chắn hắn 7ecó chỗ 6dựa. Nếu d6hắn đã 42nói là thuộc 8hạ của bLão Tứ, 7dvậy ta sẽ 1cho người 83thăm dò 3bên đó. a © DiendanLeQuyDon.comDù có lật 8tung cả 3ecái doanh 4atrại này 2lên cũng aephải tóm 13bằng được”

Bảo 6cKhâm nói: 85“Chỉ tiếc c6thiếp không dfthấy rõ 6btứớng 5mạo hắn 19nên không d9thể vẽ d1ra được, 6nhưng Tần adTu đã trông 28thấy rồi...”

Nói eđến đây, 6fnàng bất dagiác cười 8khổ, thở 98dài một ftiếng bất 3đắc dĩ dnói: “Nhưng 6mà với 2trí nhớ fcủa Tần 8Tu, e rằng 52chỉ cần 66quay lưng 5đã quên 1ngay tướng emạo kẻ dkia.” Nếu c6không phải e3có tật 9hay quên 3mặt, lâu 3như vậy bcrồi sao ddTần Tu còn cchưa nhận c5ra nàng.

Tần 5Liệt tất 00nhiên cũng dhiểu rõ b1điều này, 5nghe vậy 0lắc đầu: e“Nếu không 55được thì f7chỉ còn 6cách đi 80tìm Ngô 3tiểu thư, 8chẳng phải cfcô ấy cũng fnhìn thấy 3tên thích d1khách rồi 47sao?”

Bảo 5eKhâm dở akhóc dở 5dcười. Tuy 5từ nhỏ 0anàng được 3nuôi như cbcon trai, 1nhưng dù 50sao lớn dlên ở nước eTrịnh, chịu asự hun đúc 2của quy 52tắc lễ 50nghi theo 3khuôn khổ, 1cũng biết 1chuyện nào 2enên nói, 8chuyện nào athì không. 2d © DiendanLeQuyDon.comViệc Ngô 5cThúy Bình bvào rừng dtiểu tiện cquên mang 8theo giấy abthực sự brất khó 8bmở lời, 1ahơn nữa 5dcòn liên 5bquan đến 85danh dự 17con gái nhà 9người ta, 83bởi vậy 0akhi nãy nhắc 5đến việc fagặp thích 22khách cho feTần Liệt 71nghe, nàng bđã bỏ 9qua nguyên 60nhân tại a3sao, không 6dngờ hắn 0lại nhắc bđến Ngô fThúy Bình.

“Sao 9thế?” 94Tần Liệt bthấy sắc damặt nàng ddthay đổi, a7sợ mình 7lại nói e4sai gì, vội 6dvàng hỏi fhan.

Bảo 64Khâm vuốt 0avuốt tóc, 1dáng vẻ 2khó xử: cd“Khi đó 8tình hình 55có chút 1phức tạp, 3e rằng muội 66ấy cũng 62không còn 2tâm trí 4anhìn mặt 1gã kia.” 99Tuy nói như 1vậy nhưng 68Bảo Khâm 7bvẫn quyết c5định sau 0dkhi Tần 3Liệt rời ađi sẽ đích bthân tìm 10Ngô Thúy 2Bình. Có 11những chuyện f7nói rõ ra 0sẽ tốt 2hơn, hơn f7nữa, Ngô 20Thúy Bình 1vốn là 20một cô 97gái cởi 87mở thẳng 3bthắn, hẳn 02sẽ không 5vì chuyện anày mà hiềm 15khích với 43nàng.

Tần 1Liệt ở eflại chỗ 6của Bảo cKhâm cho 0tới khi c7Ngũ Cân 2đến gọi, a0nói là Tần 8Đế triệu 64kiến, hắn 3mới rời 7đi. Bảo 09Khâm ngủ cbthêm một d9lúc, sau d5khi dậy 3liền cùng 0Thanh Nhã dtìm tới cNgô Thúy 08Bình.

afnước Tần, 03Ngô gia chưa c9thực sự ađược coi 1dlà danh gia dvọng tộc, bđến đời 53phụ thân 0của Ngô 74Thúy Bình 95là Ngô thị 03lang mới ebắt đầu f4khấm khá, 4bnhưng chức aquan cũng 4fkhông lớn 46lắm, chỗ 88ở được ephân cho 5fcũng nhỏ, dmột số cbkẻ hầu 2người hạ 9không có 81phòng, phải 4ở tạm 7etrong lều.

Nghe 4gia nhân 9fbẩm báo, cNgô Thúy 6Bình vội c6vàng ra nghênh 4tiếp, vừa ecgặp mặt 0bđã thân 9thiết nắm 59tay nàng, 24nhỏ giọng cnói: “Cuối bdcùng Công 61chúa cũng 70đến rồi, fdhôm đó 1người có 5việc đi 7atrước nên fakhông biết b2muội đã 38mất mặt 44thế nào c1đâu, hai 09ngày nay 2muội luôn 89trốn trong b9phòng, không 99dám ra ngoài…”

Nàng 7ấy đúng 4dlà thẳng 26thắn, vừa cgặp đã 02kể hết 1dmọi chuyện 7ra rồi. 0 © DiendanLeQuyDon.comNhưng nàng 06càng như dcvậy, Bảo aKhâm càng 8thấy áy 1fnáy, khó f8xử nhìn 2dThúy Bình, 2định nói 12rồi lại 6bthôi.

Ngô 33Thúy Bình 1không phải 7kẻ ngốc, 6brất nhanh dđã phát 4hiện ra c9có điều cbất thường, 3dnàng nháy bmắt ra hiệu 24cho người 1hầu lui bxuống rồi 0mới cắn 2môi, hoài 5nghi: “Có 6cphải lúc bđó Công 26chúa căn d0bản chưa cehề rời 65đi?”

Bảo bKhâm lúng 6túng nhìn 8Thúy Bình, 4cười gượng: 6“Lúc đó 4ta vẫn nấp 38ở trong 0arừng…” bNói rồi 64nàng đem atoàn bộ e5sự tình 26thuật lại.

Ngô eThúy Bình fnghe xong 6đầy kích aeđộng và c4hưng phấn 4nói to: “Tại 2esao lúc đấy 8tỷ không 39đi ra? Dù 3gì muội fcũng biết 3chút võ 06công, Tần fTu cũng ở bđấy, chỉ bcần tỷ 3egọi chúng 59ta nhất dđịnh có 86thể bắt 9được hắn, 58đâu có 9bchuyện để 3hắn thoát 9dnhư vậy?”

Nàng 7anào biết 03Ngô Thúy 82Bình từng 6học võ? 5cChuyện lớn f7như vậy, 1nàng ấy fcũng chưa 94từng nhắc 6đến.

Ngô 7Thúy Bình 7dnói xong 2mới phát 6hiện mình e4đã lỡ 5lời, vội 9lấy tay 9bịt miệng, d5đảo mắt 27quay đi, 99xác định axung quanh 1không có cai mới thở 9phào, ghé 1tai Bảo 95Khâm nói ecnhỏ: “Chuyện 5muội học 7cvõ, cha muội 7ckhông cho 28nói ra. Cha b2bảo muội 46vốn dĩ 7eđã kém 0thông minh 34hiền thục, 2atính tình 9elại không 35tốt, nếu a4bị người 4khác biết 3muội còn 3dvung đao 0múa kiếm b8thì chắc 9chắn không d4thể gả 3cho ai.”

Nói 6rồi sắc bbmặt nàng cbảm đạm, 4nắm chặt bchéo áo edvặn vào a6nhau, bộ 06dạng không 2avui: “Tuy b6bệ hạ 1bđã chỉ 6bhôn cho muội evà Ngũ điện bhạ, nhưng f3hắn không 8thích muội, 58còn nói 0muốn hủy f6hôn, mọi 4người đều 9cđang chờ bxem muội flàm trò f9cười thôi.”

“Biết evõ thì sao 21chứ?” faBảo Khâm eflập tức bdbất bình afthay nàng 92ấy, nói 1lớn: “Người f4ta muốn 4học còn 4không được. dd © DiendanLeQuyDon.comMuội không 0acần quan 26tâm người 6khác nói 5gì, Tần eTu cũng không 95phải loại 2người xấu 22xa, hắn…”

Bảo 2Khâm cũng 7không biết 5nên nói a5tốt như 33thế nào 2evề Tần 9bTu mới phải, 38nàng chau amày suy nghĩ, 1bphẩy tay 1nói: “Hôm 82qua không 88phải muội 5cũng thấy 2crồi sao, 4hắn hơi a7độc miệng canhưng tâm eđịa rất 5tốt, hơn dnữa cũng bbiết chừng 11biết mực.” 8Ít nhất 8chuyện của 45Ngô Thúy 3Bình hắn 2ekhông bô 3bô ra ngoài, 93nếu đổi 2lại là c8người con degái khác, 2chỉ e với c5cái miệng a1lắm lời cấy, cả 7thiên hạ 0đều biết d9hết.

Ngô 4Thúy Bình 3được an 2ủi, sắc 6mặt tốt blên rất 75nhiều, sau 4dđó nghĩ 46đến chuyện 2dthích khách, 6nàng vỗ efđầu, nói: d4“Hai người 1chúng ta 2fở đây 5nói chuyện 97cũng chẳng 4giải quyết 45được vấn 1đề gì, b5sao không bbđi tìm Tam 0điện hạ 46nhờ giúp 0eđỡ. Nếu 2ngài hạ 9lệnh tìm 2người, athế nào 1cũng sẽ cbắt được ethích khách.”

Bảo e8Khâm không dhề thấy dxấu hổ 7achút nào, ecười nói: a“Ta sớm 7đã đi tìm bTam điện chạ rồi, cnhưng hôm 9qua ta trốn dtrong bụi fcỏ, không e5nhìn rõ 7được tướng 5cmạo hắn. 1 © DiendanLeQuyDon.comTrí nhớ 13của Tần aTu lại không 7tốt, chẳng f3hi vọng 4được gì. 21 © DiendanLeQuyDon.comHiện nay d4chỉ có 5thể vẽ 4đại khái 1chình dáng 8tên thích 5akhách, nhờ cbTam điện 33hạ âm thầm dđi tìm người 6thôi.”

Ngô 0Thúy Bình 4lập tức f9cao giọng: 4“Sao tỷ 8không đến etìm muội b6sớm, muội acó thể 0nhận ra 1ehắn.” eDứt lời, a4nàng vội 7avàng kéo 56Bảo Khâm 5dvào thư cphòng, vừa 0đi vừa 0nói: “Tuy bmuội không 48giỏi cầm 1kỳ thi họa, 83nhưng bù d2lại trí 68nhớ rất 1tốt, khi 3còn nhỏ 4đọc 'Ấu 6học quỳnh c9lâm', chỉ b3nhìn qua 1vài lần 2dlà thuộc. 1c © DiendanLeQuyDon.comChẳng qua 12muội nhớ 22không được 5clâu, vài 79ngày sau 5liền quên f6mất. May dfthay chuyện anày mới bxảy ra hôm b1qua, tướng 3mạo gã 3đó muội 3vẫn còn bnhớ rõ bràng…”

Vào 40tới thư 9phòng, nàng 5xắn tay báo mài mực, 1sau đó cầm f5bút lông, 9fchỉ vài 32ba nét đã 8phác họa 9ađược khuôn 8mặt tên 14thích khách, 2tuy không c9hoàn toàn 10chuẩn xác, 1nhưng ngũ 9quan thần 5athái lại e1vô cùng 3sinh động. 1 © DiendanLeQuyDon.comBảo Khâm eathấy vậy 44vừa kinh cngạc lại 2vừa vui 6dmừng, tán 17thưởng: d“Thúy Bình, 54muội giỏi 97quá, tài anghệ tuyệt 6vời!”

Ngô 69Thúy Bình 3nghe lời ekhen mà đỏ a3mặt ngượng dngùng nói 7nhỏ: “Muội 59vẽ không dđẹp. Trước bđây những 54tỷ muội bchọc vẽ ccùng đều fchê những a5thứ muội 17vẽ thô f2thiển, không 1thanh nhã.”

Bảo 8Khâm cười enói: “Học aavẽ chẳng 04qua chỉ 4để tiêu efkhiển, có 50mấy người 01được thành 77công. Chẳng 68lẽ cứ 06để người cta đánh 7fgiá mình 9ephải vẽ 7bthế nào 9chay sao?”

Ngô acThúy Bình fnghe những 5dlời này 9thấy vô 5cùng thoải 4mái, càng 4thêm tâm b4đầu ý 30hợp với 4Bảo Khâm. 9 © DiendanLeQuyDon.comHai người 3tíu tít 8anói chuyện ftrong phòng, dđến tận fkhi trời d4tối Bảo 6Khâm mới 8về.

Buổi 96tối nàng 81gọi Thanh 3Nhã đưa cbức tranh 82đến chỗ 71Tần Liệt, 22sau đó Tần eLiệt trả 24lời rằng dđã phái b5người đi a9tìm kiếm, 31có tin tức 78gì sẽ báo 5lại.

Hai b6ngày sau 8đó Tần 5Liệt không bhề đến 3etìm nàng, a4nghe nói f5Lương Khinh 5dNgôn mang 6theo tin tức 37gì đó từ 6nước Trịnh 70đến, mọi bngười vẫn c7đang thảo 7luận rất 77gay gắt 46trong triều, 2chẳng biết 85bao giờ ekết thúc.

6thể khiến dcho hai nước 41Tần - Trịnh 7nghiêm túc cbnhư vậy achỉ có 60thể là 3dchuyện của 7Bắc Yên. 34 © DiendanLeQuyDon.comBảo Khâm 9có thể 11lờ mờ eđoán ra, 47nhưng chẳng fbuồn nghĩ 1dtiếp nữa. 7 © DiendanLeQuyDon.comNàng đã ekhông còn 9là Chung e4tiểu tướng b8quân, đâu edđến lượt 5nàng phải alo lắng.

Bảo fKhâm hoàn eftoàn không 5biết, có f4lúc, những echuyện tranh b3luận không 0ngừng trên 7btriều chưa 2chắc đã 7là chính 0esự.

Trên dđại điện, 1Lương Khinh a1Ngôn trình 49bày xong 8quốc sự, 31đột nhiên a2chậm rãi 2fnói: “Trước 4lúc tại 0ahạ đi, 9Hoàng thượng 8có nhắc 3đến hôn fasự của 3Thất Công e5chúa và 58Tam điện 5hạ.”

Tuy 5eBảo Khâm 0nói là Lương ebKhinh Ngôn bđã đồng 2ý nhưng c2Tần Liệt b4sớm đoán 98biết việc 8enày không 83thể kết 1thúc đơn 9giản như dvậy. Vừa 5fnghe thấy 3lời này, 6ftrong lòng ahắn bỗng 1sợ hãi, aánh mắt 4sắc lạnh enhư dao, 63u ám quay 4dsang nhìn bLương Khinh bNgôn.

Lương 22Khinh Ngôn fcoi như không 2thấy, vẫn 09chậm rãi 1tiếp tục: f“Thất 7Công chúa fdvà Tam điện fhạ trai 60tài gái d4sắc, có 88thể nói 4là duyên 2trời tác ehợp. Đáng 91tiếc Tiên fđế băng ahà, hôn e1sự tốt 7đẹp này 12cũng phải 40lui lại. 3a © DiendanLeQuyDon.comCông chúa a9hiếu thuận 7để tang 06Tiên đế, 7đừng nói cba năm, dù 1là tám năm emười năm 09cũng phải bđạo. Nhưng 4kéo dài dhôn lễ 09của Tam 6điện hạ, 26Trịnh Đế 8cvô cùng 4bất an, 3đặc biệt 7edặn dò cdtại hạ 2nhất định cphải bàn b4bạc với cquý quốc, 7làm thế 6nào để acó được 7kế sách 2vẹn toàn.”

Hắn 0nói rất 24có lí, Tần bĐế tuy 11chưa trả 8lời nhưng dnét mặt cthể hiện 9rõ ý tán b5đồng. Mọi 7cngười đều 0là cao thủ 9dnhìn mặt 0đoán ý, 4thấy thế 14lần lượt 04hùa theo. f © DiendanLeQuyDon.comChỉ duy 8có Tần bLiệt vẫn aim lặng, fnheo mắt 9nhìn Lương 4Khinh Ngôn, 5elạnh lùng 6nói: “Tiếp 2tục đi...”

Lương 6aKhinh Ngôn ađiềm nhiên 9cười, nói 7atiếp: “Khi 9Công chúa a9xuất giá, aevốn dĩ f4mang theo b0mười hai 87vị đằng 21thiếp, tiếc f9là trên c4đường dfgặp chuyện, 6chúng thị 4vệ liều emạng bảo 4vệ Công fechúa, còn 6các nàng 0đều mất 4mạng trong 4ftay lũ cướp 9kia. Trịnh 58Đế nghe 22tin dữ vô 66cùng đau bbuồn. Bởi 1vậy lần 8này tại e2hạ đi sứ, 1người đặc 8cbiệt dặn 0dò phải a9đưa mười fhai vị tiểu 1thư sắc anước hương f3trời được 6atuyển chọn adtừ các ecdanh gia trong 13thành tới 4đây, coi 9như là bù a9đắp.”

 

Nguồn: truyen8.mobi/t78967-nguyet-man-kinh-hoa-chuong-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận