Màn đêm dần buông xuống.
Thường Nguyệt đột nhiên cảm thấy tinh thần hơi bất an, nàng đi tới cửa nhìn ra xa, thầm nghĩ: "Sao giờ tỷ tỷ còn chưa trở lại vậy?"
Lúc này, điện thoại vang lên, là số của tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ..."
Đối phương là giọng một người đàn ông: "Tôi là một người qua đường, mời cô lập tức đến thành Bắc, chỗ này phát hiện một xác chết, tôi nhặt được điện thoại bên cạnh nên gọi đến..."
Nói xong, đối phương liền cúp máy.
Thường Nguyệt ngẩn ngơ, hét to một tiếng: "Tỷ phu."
Chu Cửu Giới vội chạy tới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mau, mau tới bờ sông."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Là tỷ tỷ, tỷ tỷ đã xảy ra chuyện."
Chu Cửu Giới giật mình, vội vàng lấy xe chở Thường Nguyệt đi tới bờ sông.
Ánh trăng như nước.
Bờ sông yên tĩnh, một xác chết nằm cách đầu cầu không xa.
Ngẫu nhiên, có một chiếc xe hơi ngừng lại trên đường, lái xe có vẻ thấy được nữ thi ven đường nhưng không ngừng lại mà vội vàng rời đi.
Rất nhanh, Chu Cửu Giới cùng Thường Nguyệt đã đến.
Thường Nguyệt vừa nhảy xuống xe liền chạy tới chỗ cái xác, khi nàng thấy rõ người chết đúng là Thường Nga thì gào khóc.
Chu Cửu Giới chạy đến bên cạnh Thường Nga, sờ mạch đập nàng nhưng mạch đập lạnh như băng: hơi thở của Thường Nga đã không còn.
Nhìn sau gáy nàng máu tươi vẫn còn chảy ồ ồ, bên hông biến hình, có vẻ xương sườn đã gãy. Mượn ánh trăng có thể thấy được, quần áo Thường Nga còn mơ hồ có một bánh xe đè lên.
Là mưu sát hay chỉ là tai nạn xe cộ đột phát? Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Vốn là đường đi vắng vẻ càng thêm thê lãnh.
Chu Cửu Giới cực kỳ thống khổ, hắn đang muốn làm bổn phận của một người trượng phu, không ngờ tai họa ập tới, Thường Nga đã đi rồi.
Chu Cửu Giới thét to một tiếng, vỗ một chưởng ra khiến nước sông bay lên hơn mười thước.
Thường Nguyệt hai mắt đẫm lệ, quay đầu nhìn qua Chu Cửu Giới rồi bổ nhào vào trong ngực của hắn, khóc không ra tiếng: "Tỷ phu, tỷ tỷ đã chết như thế nào vậy?"
Chu Cửu Giới cắn răng nói: "Là có người hại nàng."
Thường Nguyệt nhớ tới một người, trong lòng giật mình : "Chẳng lẽ là hắn?"
"Ai?"
Thường Nguyệt nghĩ ngay tới lão Vu kia.
Nhưng nàng biết rõ thế lực của hắn, một khi động phải hắn thì vĩnh viễn không có ngày bình yên.
"Chúng ta... Chúng ta xử lý chuyện của tỷ tỷ đi đã."
"Chẳng lẽ để cho cô ấy đi không minh bạch như vậy sao?"
"Thế nhưng... Thế nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì, Thường Nguyệt, có phải muội biết cái gì hay không, đến giờ phút này rồi mà còn có cái gì phải giấu diếm chứ."
Thường Nguyệt ngẫm lại, đành phải nói chuyện ông chủ Vu hãm hại ra, cũng nói cả chuyện hắn và tỷ tỷ biết bí mật của lão nên lão chủ nhất định phải giết người diệt khẩu.
Chu Cửu Giới cả giận quát: "Họ Vu kia, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu."
Thường Nguyệt vội ôm cánh tay hắn: "Anh nhất định phải tỉnh táo lại, giết người đền mạng đó...."
Chu Cửu Giới lặng yên: "Chúng ta lên báo quan phủ."
Thường Nguyệt nhặt điện thoại bấm 110.
Không đến 10 phút, cảnh sát 110 đi tới hiện trường, cầm đầu là một người chừng ba mươi tuổi, họ Hoàng, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Hoàng đội trưởng hỏi han cụ thể tình của huống Thường Nguyệt, nói: "Từ hiện trường cho thấy đây rất có thể một vụ án tai nạn xe cộ, nhưng không thể khẳng định là án giết người, chúng tôi còn phải thông qua nhiều thứ để thăm dò động cơ gây án, nếu như xác thực có ý định giết người thì chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ."
Chu Cửu Giới lần đầu nhìn thấy chấp pháp nhân viên, thấy bọn họ nguyên một đám mặc đồng phục, làm cho người ta có một cảm giác lạnh như băng, bèn nói: "Hi vọng các vị quân gia phá án công bằng."
Đội trưởng Hoàng liếc nhìn hắn một cái: "Quân gia gì cơ? Gọi đồng chí là được, chúng tôi đương nhiên sẽ phá án theo lẽ công, nếu hai người còn có nghi vấn thì có thể đưa xác chết đến nhà tang lễ, nếu không có gì thì tự xử lý đi."
Chu Cửu Giới nhìn Thường Nguyệt: "Muội nói làm sao bây giờ? Ta hoàn toàn không hiểu mấy thứ này."
Thường Nguyệt nói: "Chuyện đã đến mức này thì còn có thể làm được gì đây? Em chỉ lo lắng mụ mụ và ba ba, bọn hắn như thế nào tiếp nhận được?"
Nói đến đây, Thường Nguyệt lại khóc rống một hồi.
Chu Cửu Giới nói: "Chúng ta có thể gạt hai bác hay không?"
"Gạt ư?"
"Đúng vậy, cha đã mắc bệnh, cần người chăm sóc, mẹ vốn đã yếu, nếu nói chuyện này ra thì còn không khiến hai người chết sao."
"Anh nói cũng có đạo lý... Được rồi, dù sao nhà chúng ta cũng không có thân thích gì, trước không nói việc này với ba mẹ, kéo nhất một thời gian rồi chờ lúc thích hợp sẽ nói cho hai người."
Vì vậy, hai người đưa thi thể Thường Nga tới nhà xác, cả đêm tiến hành hoả táng. Trong lúc đó, Thường Nguyệt gọi điện thoại về nhà nói với mụ mụ là tỷ tỷ nhận được một đợt huấn luyện khẩn cấp nên phải đi, nàng cùng tỷ phu tới nhà ga.
Xử lý xong chuyện của Thường Nga, hai người trở lại Thường trang lúc gần hai giờ sáng.
Thường Nguyệt khóc đến sưng đỏ hai mắt, Chu Cửu Giới nhắc nhở nàng chú ý tâm trạng đừng để mụ mụ nhìn ra.
Quả nhiên, bà Thường thấy bộ dạng Thường Nguyệt liền hỏi: "Nguyệt Nguyệt, mắt con sao lại sưng lên thế?"
Thường Nguyệt nói: "Còn không phải tại con gái lớn của mẹ ư, ra nước ngoài học tập không biết đến bao giờ mới trở về, đương nhiên là con mất không ít nước mắt."
Bà Thường nói: "Con bé này, trước khi đi cũng không nói lời tạm biệt với ba mẹ."
"Mẹ cũng đừng trách tỷ tỷ, tỷ cũng định đến nhưng con nói là thôi, nói không chừng còn khiến ba mẹ khóc một hồi, tỷ tỷ đành đi luôn."
"Ai, nó ra ngoài học tập cũng tốt, xã hội bây giờ không thành thạo một nghề cũng không được."
Chu Cửu Giới nhẹ nhàng thở ra.