Râu quai nón hùng hổ đập tới.
Chu Cửu Giới thấy hắn chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử thì đâu thèm để vào mắt, chỉ vận hộ thể thần công lên. Râu quai nón vừa vọt tới sau lưng thì như đâm vào chiếc túi da vô hình, cả người bị bắn đi rơi uỵch xuống hành lang.
"Ai ôi!!!." Râu quai nón nhếch miệng, cả buổi cũng không đứng lên được.
Cô gái sửa sang áo sống, chạy đến hỏi: "Anh sao thế?"
"Cút ngay." Tên Đại Sơn đẩy cô gái ra, thế nhưng động tác này khiến hắn đau đến trẹo quai hàm.
Đúng lúc này, một cô gái đi tới.
Nàng cũng mặc một bộ áo trắng, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẻ xinh đẹp, thuỳ mị vẫn đậm đà.
Hộ sĩ áo trắng lập tức chạy lại nói: "Chủ nhiệm Thiết, xảy ra chuyện rồi."
Trương Đại Sơn trông thấy vị chủ nhiệm Thiết liền quát lên: "Thiết San, bác sĩ phụ khoa các cô giở trò lưu manh, tôi sẽ kiện hắn."
Cô gái đẩy ra một chút.
Trương Đại Sơn nói: "Hắn ăn ngươi đậu hũ, ta sẽ không để yên cho hắn."
Thiết San nghiêm túc hỏi hộ sĩ: "Bạch Tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Tĩnh chỉ chỉ Chu Cửu Giới, miệng anh đào há ra rồi ngậm lại, muốn nói nhưng lại xấu hổ.
Chu Cửu Giới đi ra, lạnh nhạt nhìn Thiết San, thầm giật mình: chẳng lẽ mọi thứ đều đã thay đổi rồi sao, cô gái này là ai, nhìn vẻ mặt lạnh băng của nàng chẳng lẽ là lão bà Thạch viên ngoại sao? Nghĩ vậy, Chu Cửu Giới cao giọng nói: "Được, gọi cả đám tiểu thiếp ra chưa?"
Thiết San trông thấy Chu Cửu Giới liền biến sắc: "Bác sĩ Chu... Anh... Không phải anh đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy, ta đã chết rồi, nhưng là Diêm vương không chịu nhận ta nên ta vẫn sống đến giờ."
Thiết San nghe hắn nóirất cổ quái, trong lòng đã tức giận, nàng nhận hồ sơ bệnh trong tay Bạch Tĩnh rồi quay qua cô gái: "Cô là Trần Châu à? Bộ ngực không khỏe sao?"
Cô gái gật đầu: "Vâng, đúng vậy." Nói xong, lườm Chu Cửu Giới: "Chủ nhiệm Thiết, sao trong phòng phụ khoa lại có bác sĩ nam thế?"
Thiết San nói: "Nam nữ làm thì sao? Cô là người bệnh, chỉ cần biết có bác sĩ xem bệnh cho là được rồi."
Trần Châu nhìn Trương Đại Sơn nhỏ giọng nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Trương Đại Sơn vịn tường đứng lên, tựa hồ nghĩ phất phất nắm đấm, cánh tay vừa đưa lên một nửa lại rơi xuống, hắn tức giận mắng: " Cái bệnh viện quái gì thế, một đám trộm cắp kỹ nữ."
Thiết San đỏ mặt.
Vành mắt Bạch Tĩnh lập tức đỏ lên, nhìn Thiết San hỏi: "Chủ nhiệm Thiết, vừa rồi cô đi đâu vậy? Nếu lúc đó cô ở đây thì tốt rồi."
Thiết San nói: "Tôi... Tôi đi khám nam khoa cho viện trưởng Trịnh."
Bạch Tĩnh lập tức không nói gì.
Viện trưởng Trịnh thật ra là phó viện trưởng quản lý nhân sự.
Viện trưởng Trịnh không có việc gì sẽ lại gọi Thiết San đi, đôi khi hơn nửa ngày không cho nàng trở về, cũng mặc kệ phụ khoa bề bộn ra sao. Ngay từ đầu, Thiết San cũng đã nói: "Viện trưởng Trịnh, tôi còn phải trở về đây, bên kia nhất định đã có không ít bệnh nhân đang chờ rồi." Viện trưởng Trịnh liền nói: "Họ là người bệnh, chẳng lẽ tôi không phải là người bệnh sao? Phía dưới của tôi không thoải mái."
Thiết San nói: "Phía dưới của ngài không thoải mái thì đi khám nam khoa chứ"
Viện trưởng Trịnh cười cười mập mờ: "Không cần, ta biết là cô đã học về nam khoa, cô cứ nhìn cho tôi một cái cũng giống như vậy thôi."
"Thế nhưng... Sắp hết giờ rồi, tôi còn phải đi lấy vân tay chấm công. . ."
" Chấm công cái rắm, cuối tháng ta ký cho ngươi một chữ, tiền lương cứ theo đó mà phát." nguồn t r u y ệ n y_y
Đừng nhìn Thiết San quyền uy tại phụ khoa thế nào, ở chỗ viện trưởng Trịnh cũng không dám phóng một cái rắm.
Một lúc sau, đám nhân viên đều cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Thiết San đến chỗ viện trưởng Trịnh, bất kể phòng phụ khoa có bệnh nhân gì cũng không dám đi gọi. Có đôi khi, Thiết San cũng sẽ lỡ miệng: "Bạch Tĩnh, nếu người bệnh đến thì cô cứ xem trước đi, tôi phải đi khám cho viện trưởng Trịnh."
Trương Đại Sơn đang muốn nện dẹp đầu Chu Cửu Giới, nhưng lại nhớ tới chuyện phát sinh vừa rồi lại thấy sợ, chẳng lẽ trong bệnh viện có quỷ? Thường nghe người ta nói, phía dưới bệnh viện có một tòa mộ cổ, trong này có đến hơn mười cỗ tử thi, tất cả đều là chết oan.
Đừng nhìn Trương Đại Sơn cao lớn thô kệch, kỳ thật lá gan cũng không lớn, hắn kéo Trần Châu lại, nói: "Đi, chúng ta đến chỗ viện trưởng Trịnh."
Chu Cửu Giới thấy Trương Đại Sơn cùng Trần Châu đi rồi, Thiết San lại gọi Bạch Tĩnh vào phòng bệnh, nhưng không có khi nào, chợt nghe chẩn đoán bệnh phòng cửa cạch mà mở. Thiết San như một con sư tử cái, chỉ vào Chu Cửu Giới kêu to: "Họ Chu kia, ngươi vào đây cho ta!" Thiết San kêu xong, lại hô lên với Bạch Tĩnh: "Chu Cửu Giới đến phụ khoa là để làm tạp vụ, ai bảo hắn chẩn đoán bệnh hả?"
Bạch Tĩnh cúi đầu nói: "Tôi... Lúc ấy tôi không phải tìm không thấy cô mà."
"Tiểu tử này bình thường rất trung thực, không ngờ lại giở trò lưu manh, thực không phải là đồ tốt."
Chu Cửu Giới rùng mình: làm gì, muốn động thủ à? Hai cô gái nhỏ yếu như vậy cũng muốn đối phó ta sao, quá xem nhẹ ta đó.
Chu Cửu Giới ưỡn ngực đi vào: "Phu nhân muốn thế nào?"
Thiết San sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã nghe được mọi chuyện từ Bạch Tĩnh, lại nghe Chu Cửu Giới gọi cái gì phu nhân, sững sờ: " Phu nhân gì?"
"Chẳng lẽ bà không phải là vợ cả Thạch viên ngoại sao?"
Thiết San lại ngẩn ngơ.
Bạch Tĩnh nói nhỏ bên tai nàng một câu, lại thấy Thiết San gật đầu: "Có khả năng." Nói ra, nàng quay lại: "Chu Cửu Giới, hiện giờ có phải cậu cảm thấy đầu óc lú lẫn, rất nhiều chuyện không nhớ được hay không?"
Chu Cửu Giới nói: "Đánh rắm, con chó viên ngoại giết cả nhà của ta, làm sao ta quên được."
"Xem ra đầu óc đúng là có vấn đề." Thiết San lắc đầu: " chuyện ngày hôm nay chúng ta hãy nói sau, anh về nghỉ trước đi, đợi khi đầu óc tỉnh táo rồi lại đi làm."
"Trở về? Ngươi chịu thả ta về sao?" Chu Cửu Giới thầm nghĩ: chẳng lẽ con chó viên ngoại không muốn mệnh ta ư? Hắn không muốn giết ta, ta cũng muốn giết hắn, không được, mình vừa mới tỉnh lại, còn chưa quen thuộc cảnh vật chung quanh, không bằng trước trì hoãn một bước, xem tột cùng là gì. Nghĩ vậy, Chu Cửu Giới nói: "Được, vậy ta đi."
Nói xong, Chu Cửu Giới liền ra khỏi phòng bệnh.
Ra cửa cao ốc, Chu Cửu Giới không khỏi quay đầu lại nhìn chỗ tòa kiến trúc to lớn, thầm nghĩ: con chó viên ngoại càng ngày càng biết hưởng phúc. Hắn đi dạo chung quanh, đột nhiên ngẩn ngơ: những thứ này là gì?
Nguyên lai, Chu Cửu Giới nhìn thấy những chiếc ô tô đỗ trước cửa cao ốc.
Chu Cửu Giới vừa rồi không chú ý, lúc này nhìn đến liền thấy kinh ngạc, hắn phát hiện có người ngồi phía trên, bánh xe phía dưới chuyển động đưa xe bay nhanh đi, thầm nghĩ: mẹ ôi, con chó viên ngoại lấy từ đâu ra những thứ đồ chơi này.
Một chiếc xe hơi hướng mình mở đến. Chu Cửu Giới thu tay muốn phát động thế công, đã thấy ô tô đầu rẽ ngang đi sang bên trái.
Bên trái có một cánh cửa lớn, cỗ xe cứ thế xuyên thẳng qua, người đến người đi, chính là con đường phồn hoa, khang trang nhất thành phố A.
Đột nhiên, một cái cô gái phóng mô tô tới. Nàng kia mặt ngọc kiều diễm, mái tóc tung bay, đúng là Thường Nguyệt.
Thường Nguyệt mặc một bộ T-shirt màu cà phê, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen, hai đùi thon dài tròn vo lộ ra ngoài hơn nửa, Chu Cửu Giới không khỏi có những ý nghĩ kỳ quái.
Xe dừng lại trước mặt Chu Cửu Giới, Thường Nguyệt nói: "Tỷ phu, lên xe đi, tỷ tỷ bảo em tới đón anh về nhà."
"Xe ư?" Chu Cửu Giới nhìn đồ vật dưới háng nàng, thốt ra: " Cái thứ này gọi là xe ư?"
"Xe chạy bằng điện đó, anh quên rồi, xe này là anh mua cho em đấy." Nói xong, Thường Nguyệt vỗ vỗ phía sau xe: "Tỷ phu, mau lên đây...."