Chương 344 : Giao dịch giữa hư không
Dịch : fishscreen
Nguồn : TTV
Trên mặt đất mênh mông, một gã nam tử áo trắng chạy thục mạng, hoảng sợ như chó nhà có tang. Từ y phục của hắn mà nhìn, đúng là Phong Ma, một trong năm ma tướng của Ma vực.
Nghe đồn Ma vực tuy là bị Chiến Đế tiêu diệt, nhưng tất cả đệ tử cũng không phải đều tập trung ở đó, Phong Ma này không thể nghi ngờ chính một con cá lọt lưới.
Phong Ma một đường chạy trốn, cũng không dám quay đầu lại, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, toàn thân càng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhìn của dáng dấp của hắn, có thể thấy đã chạy trốn như vậy không chỉ một hai ngày, nhưng khiến cho kẻ khác kỳ quái chính là, phía sau hắn không hề có một bóng người nào.
- Đại nhân… ngài hãy tha cho nô tài đi! Nô tài không dám nữa…
Phong Ma bị dồn đến đường cùng, nhịn không được ngẩng đầu lên trời gào lên, trong thanh âm lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào che giấu.
Từ không trung nhìn xuống, chung quanh Phong Ma chỉ có thảo nguyên mênh mông và núi non trùng điệp, không hề một bóng người nào.
Thiên địa yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi làm bạn.
Một lúc sau, một giọng nói xót xa bỗng từ phía sau Phong Ma vang lên:
- Tên cẩu nô tài ngươi, lén trộm đi nửa cuốn “Phong Ma Thiên Hạ quyết”, sao đó còn trốn khỏi tộc. Ngàn vạn năm rồi, không ngờ ngươi lại đi làm môn hạ của môn hạ của Ma vực gì đó. Chạy đi… vì sao không chạy? Người mà Phong tộc ta chú ý, một kẻ cũng đừng mong chạy thoát. Hừ!
Phong Ma không ngừng run lên, bước chân càng lảo đảo, thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống.
“Bình!”
Một luồng kình phong tràn đến, Phong Ma kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây xoay tròn bay ra ngoài, nửa thân bên phái máu chảy ra như suối.
- A! truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Phong Ma rơi xuống mặt đất, vừa giãy dụa đứng lên, lại một luồng cương phong tràn đến, một lần nữa bay ngược ra ngoài. Nơi mà hắn vừa đứng, một chùm sương máu mờ mịt không tan…
Trong cơ thể Phong Ma, lượng máu đã mất đi ba phần hai, nội tạng phồng lên như muốn nứt ra. Toàn thân hắn không tìm được một miệng vết thương nào, đây chính là “Phong Ma thiên hạ quyết”. Khi Phong Ma sử dụng công quyết này, đối phương đều xuất hiện trạng thái sợ hãi, nhưng lần này đối tượng lại trở thành chính hắn, hơn nữa vận dụng so với hắn còn tinh thâm hơn nhiều.
- Đứng lên, đứng lên! Tên cẩu nô tài ngươi, lúc trước không để ý đến lệnh cấm, lén từ trong tộc trốn ra, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay…
Chung quanh Phong Ma, từng luồng kình phong thổi mạnh không hề có phương hướng, khi đông khi tây, cho dù có ngọn núi cách trở vẫn như trước thổi qua.
Thân thể Phong Ma như cọng cỏ không ngừng run rẩy, gian nan đứng lên, cổ họng giật giật, ngẩng đầu gầm lên như dã thú:
- Phong tộc các ngươi không có ai là thứ tốt, có bản lĩnh thì cứ giết ta đi!
Phong Ma lúc này đã không còn nửa điểm tiêu sái phong nhã của ngày thường.
Bốn phía yên tĩnh, luồng không khí quái dị vẫn quanh quẩn chung quanh, giống như đang suy nghĩ. Một lúc sau…
- Muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy… Bổn tọa muốn cho ngươi sống không bằng chết.
Tiếng gió thổi đột nhiên ngừng lại. Từ trong kình phong, thân hình của một gã nam tử trung niên áo trắng lộ ra, tay rung lên, từ dưới ống tay áo rộng thùng thình bay ra một sợi dây thừng không biết làm bằng chất liệu gì, trực tiếp xuyên thủng hai xương bả vai của Phong Ma, lượn một vòng, lại trở về trong tay của tên nam tử áo trắng kia.
- Sau này, ngươi hãy ở trong phong động làm nô tài…
Tên nam tử kia cười hung ác, cổ tay rung lên, một cỗ lực lượng vô hình liền xuyên qua dây thừng truyền vào trong cơ thể Phong Ma.
Thân thể Phong Ma kịch liệt run lên. Dây thừng màu xám kia như có sinh mệnh, không ngừng rút máu tươi từ trong cơ thể hắn, dần dần biến thành màu đỏ, đồng thời phát ra tiếng kêu như trẻ con bú mẹ. Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Phong Ma nhỏ xuống.
Bỗng nhiên một vật gì đó từ trên trời cao bắn xuống, rợi xuống dưới chân tên nam tử trung niên kia.
Tên nam tử kia sửng sốt, sau đó ngửa đầu cười lớn:
- Ta tưởng là ai, thì ra là Thánh điện sứ giả…
Trong hư không trước người xuất hiện một phiến sóng gợn, một lão giả tóc bạc áo xanh từ trong đó bước ra, từ xa hướng về tên nam tử kia chắp tay cúi chào, cung kính nói:
- Tại hạ Thánh điện đặc sứ, ra mắt Phong Ma đại nhân!
Đối tượng mà lão giả này nói, tự nhiên không thể là tên Phong Ma của Ma vực trên mặt đất kia, như vậy thì chỉ có thể là tên Phong tộc đứng thẳng bên cạnh.
Tiếng cười của tên nam tử trung niên kia liền dừng lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ căm hận, nhìn chằm chằm vào lão giả kia:
- Chúng ta cũng không vi phạm ước định lúc trước, ta chỉ tới để thu thập tên tiểu tử này thôi… Tên hỗn đãn này, không ngờ lại dám dùng danh hiệu của lão tử ở bên ngoài huênh hoang, không thu thập hắn, mặt mũi của bổn tọa để ở đâu. Thế nào, Thánh điện phái ngươi tới để cảnh cáo bổn tọa sao?
- Không dám!
Lão giả tóc bạc áo xanh thần thái cung kính:
- Tôn giá hiểu lầm rồi. Tại hạ đến đây là vì ước định mười tỉ năm trước. Lần này, chẳng những không phải vì khuyên tôn giá trở về nơi ẩn cư, hơn nữa còn đặc biệt mời Phong tộc một lần nữa xuất sơn.
- Cái gì!
Trên mặt tên nam tử kia không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên tình huống này căn bản không nằm trong dự liệu của hắn.
- Chiến tộc sinh từ hồng hoang đã vi phạm lời hứa, xuất hiện tại Thái Cổ, hơn nữa còn có ý muốn tái hiện sự thống trị ngày trước, một đường giết chóc vô số. Thánh điện vì vậy mới phái tại hạ đến đây, hi vọng lần này có thể được Phong tộc tương trợ, trừ khử nanh vuốt của Chiến Đế… Mười tỉ năm trước, Chiến tộc đã tại Thái Cổ làm dấy lên huyết kiếp vô biên, hôm nay trở lại… Ai!
Dứt lời, lão giả tóc bạc áo xanh lại thở dài một tiếng.
- Cái gì!
Trên mặt tên Phong Ma thật sự kia lộ ra vả khó tin:
- Có phải ta nghe lầm không? Ngươi vừa mới nói, Chiến tộc đã trái ước xuất hiện?
Nhìn lão giả tóc bạc gật đầu, vẻ mặt tên Phong tộc kia bỗng nhiên trầm xuống:
- Hừ! Từ sau khi Huỳnh Hoặc rời đi, Thánh điện càng ngày càng không ra gì. Chiến tộc tái hiện? … Hắc! Ngươi cho là lão tử ngu ngốc sao? Trong bốn tộc, thế lực không có khả năng trái ước nhất chính là Chiến tộc. Có điều…
Tên nam tử trung niên cười hắc hắc:
- Quản nhiều như vậy làm gì! Chiến tộc từ xưa đã đối đầu cùng với Phong tộc… Mặc kệ nó thật hay giả, ngươi hãy theo ta!
Tên nam tử trung niên kia một tay nhấc “Phong Ma” giả hiệu trên mặt đất, thân hình chợt biến mất, chỉ còn lại một luồng kình phong thổi về hướng không trung.
Trong mắt lão giả tóc bạc thoáng hiện lên vẻ khác liền, bàn tay duỗi ra, cầm lấy lệnh bài trên mặt đất, sau đó đuổi theo sát luồng khí kia.
Một lúc sau, tại một nơi bí ẩn, luồng gió kia liền ngừng lại, lộ ra hình dánh của nam tử trung niên kia. Hắn nhấc “Phong Ma” lên, trực tiếp đi vào trong một huyệt động hình vuông rộng mấy trượng dưới lòng đất, bên cạnh huyệt động có một dòng sông lớn chảy qua…
Trên mặt lão giả tóc bạc lộ ra thần sắc do dự, cuối cùng cắn răng một cái, bước vào trong địa huyệt đen kịt sâu thẳm, không biết thông đến nơi nào.
oOo
Trong bóng đêm vô tận giữa vị diện.
Một đạo khí tức giết chóc, khát máu và tàn bạo đột nhiên xuất hiện trong hư không, so với khí tức của cao thủ Thần cấp bình thường quả thật khác nhau một trời một vực.
“Keng keng!”
Từng tiếng phiến giáp va chạm từ trong khí tức tàn bảo kia vang lên, sau đó trong hư không vô tận, một thân ảnh khôi ngô cao đến mấy trượng bỗng nhiên xuất hiện. Người nọ ăn mặc như tuyệt thế mãnh thú, khôi giáp màu xanh nhiều chỗ duỗi nhọn ra, mũ giáp như một hồng hoang cự thú, dữ tợn mà đáng sợ, hoàn toàn che giấu khuôn mặt của y.
Người nọ đứng thẳng trong hư không, sừng sững bất động. Trong phạm vi mấy ngàn trượng, vô số hư ảnh phi cầm tẩu thú không ngừng biến ảo.
Người này giống như đang đợi cái gì…
Bỗng nhiên, một luồng ma khí nồng đậm từ nơi nào trong hư vô tràn ra, khí thế điên cuồng bá đạo, cuồn cuộn bao phủ phạm vi mấy ngàn trượng, hình thành một bức tượng ma thần to lớn nhiều cánh tay. Từ phần bụng của tượng ma thần kia, từng vòng sóng gợn đen kịt lan rộng, một bóng người mờ ảo từ bên trong bước ra. Bóng người mờ ảo này vừa xuất hiện, trong hư không bỗng vang lên tiếng tiếng ma quỷ gào thét, bốn phía, ma khí vô tận hình thành vô số ma ảnh, hướng về bóng đen có khí tức như vực sâu kia quỳ lạy, giống như triều kiến thần linh.
- Đến rồi!
- Ừ!
Đối thoại mở màn rất ngắn gọn, hiển nhiên hai bên đều biết nhau.
- Thời cơ đã đến, Thiên Ma tộc các ngươi cũng nên xuất thủ rồi. Thế lực ma tộc tại Thái Cổ chúng ta sẽ hiệp trợ các ngươi.
Bên trong hàng tỉ ma ảnh, thân ảnh như vực sâu kia mở lên tiếng, thanh âm khàn khàn mà vang vọng.
Cường giả ẩn thân trong chiến giáp màu xanh như tuyệt thế mãnh thú nhìn chằm chằm vào bóng người mờ rõ kia, giống như muốn nhìn thấu y, một lát sau lạnh lùng nói:
- Đồ vật nói đến trong hiệp nghị thì sao?
- Chuyện này các ngươi hãy tự mình điều tra! Người của chúng ta lẻn vào trong Thánh điện hiện nay đã nắm giữ được một chút thực quyền, sợ rằng còn phải qua một đoạn thời gian…
- Đồ vật!
Tên cường giả thân mặc hung giáp kia đột nhiên lớn tiếng quát.
Trong bóng ma vô tận, bóng đen mờ ảo kia chợt ngậm miệng, yên lặng không nói.
- Không nên cố đoạt lấy thứ không thuộc về các ngươi!
Tên tuyệt thế cường giả thân mặc hung giáp lạnh lùng nói:
- Đây là thứ thuộc về Thái Cổ, thuộc về chủ nhân vĩ đại của chúng ta, nếu như các ngươi muốn nhân dịp này lấy đi nghiên cứu một phen, vậy thì… đừng trách chúng ta không khách khí! Người khác không thể phát hiện ra ma khí trên người các ngươi, Thiên Ma tộc chúng ta chẳng lẽ không phát hiện được sao? Vị trí ở đâu? Chúng ta sẽ tự mình đi lấy.
Cường giả kia hiển nhiên tại Ma giới cũng có rất có địa vị, nghe được những lời này, khí thế lền tăng vọt, một cỗ khí tức hung bạo phá thể xuất ra, lượn quanh thân ba vòng, như độc xà nhìn chòng chọc vào cường giả Thiên Ma tộc cách đó không xa.
- Không nên cố gắng thử thách lòng kiên nhẫn của ta!
Tên cường giả Thiên Ma tộc kia hừ lạnh một tiếng:
- Nếu như không phải vì chủ nhân, bổn tọa làm sao lại có thể giao tiếp với đám ma tộc ti tiện các ngươi.
“Ầm!”
Phía đối diện, tên cường giả ma tộc kia nghe được liền biến sắc, khí thế bên ngoài cơ thể như thực chất, hóa thành một bộ xương to lớn, mang theo tiếng rít mạnh mẽ đánh vào người cường giả Thiên Ma tộc kia.
Một tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, cường giả Thiên Ma tộc kia vẫn sừng sững bất động, cũng không hề ra tay. Tại khoảnh khắc bộ xương khô đánh lên người, trên khôi giáp dữ tợn đáng sợ bên ngoài cơ thể, nhưng mũi nhọn bỗng nhiên kịch liệt rung động, phát ra từng tiếng rít chói tai, ma khí đánh lên hung giáp gần như trong nháy mắt bị những mũi nhọn kia phá nát.
Cường giả Thiên Ma tộc lại không hề bị thương.
- Không nên tiếp tục làm những chuyện vô ích này… Nói cho ta biết, mũ giáp rốt cuộc ở đâu?
Nam tử Thiên Ma tộc kia giống như đã tức giận, tỏ vẻ một lời không hợp sẽ lập tức hủy diệt đối phương.
- Bên trong Cửu Vu tộc, có cao thủ Thánh điện trấn áp. Sau khi người của ngươi đến, chúng ta sẽ phái người chỉ dẫn nơi của mũ giáp cho ngươi.
Tên ma tộc kia rốt cuộc lên tiếng…
Trong phiến hư không đen kịt này, cách hai người không xa, một không gian nhỏ bé bỗng nhiên trôi qua. Hai người bất giác ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy trong không gian nhỏ hẹp kia có một phần mộ trơ trọi, còn có một chiến bia; trước chiến bia, một gã nam tử mặc áo bào trắng ngồi xếp bằng quay lưng về phía hai người…
Hai người gần như đồng thời lên tiếng:
- Người này không thể lưu lại!
Nghe đồn, vào mười tỉ năm trước, trước khi ngũ vực xuất hiện, Thái Cổ có đến trăm tộc cùng tồn tại, bên trong dùng bốn tộc Phong, Hỏa, Chiến, Thủy làm đầu. Mà ngoại trừ bốn tộc này, còn có một chủng tộc chuyên hành tẩu trong bóng tối, rất ít người biết, từng mang đến cho Thái Cổ một kiếp nạn nặng nề, đó chính là Thiên Ma tộc.
Tại Thái Cổ, gần như tất cả chủng tộc đều chú trọng đề cao thực lực bản thân, binh khí chiến giáp các loại chỉ dùng để phụ trợ, rất ít người hao phí nhiều tâm lực vào binh khí. Trong mắt Thái Cổ nhân loại, chỉ có gia tăng thực lực bản thân mới là vương đạo, dựa vào binh khí khó tránh khỏi trở nên yếu kém, vả lại công pháp của Thái Cổ huyền diệu khó lường, thậm chí có cường giả đỉnh cấp còn đem thân thể luyện đến mức không khác gì thần khí.
Thế nhưng, có một chi nhánh của nhân loại lại không nghĩ như vậy, bọn họ hầu hết đều mang trên người một bộ chiến giáp, luyện đến mức người và giáp dung hợp, chiến giáp đối với bọn họ chính là một bộ phận thân thể, đây chính là Thiên Ma tộc.
Tộc trưởng của Thiên Ma tộc, chính là nhân vật cực độ tà ác trong truyền thuyết, đã tạo thành kiếp nạn nặng nề cho Thái Cổ. Người này cũng mặc một bộ tuyệt thế chiến giáp, dựa vào bộ chiến giáp này, toàn bộ Thái Cổ ngoại trừ một số ít tuyệt thế cường giả, cho dù y đứng yên bất động mặc cho người công kích, cũng rất ít người có thể chân chính đả thương được y.
Cảm nhận được sát ý của hai gã tuyệt thế cường giả này, bên trong chiến phần, Bổn Tôn chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hai người. Hai con ngươi màu trắng bạc phản chiếu vào trong mắt, hai người đều giật mình, một loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu từ đáy lòng dâng lên.
Không nói một lời, hai người đồng thời xuất thủ. Tên cường giả Thiên Ma tộc kia trực tiếp rút ra một thanh ma nhận màu đỏ đen, tay giơ lên, một đạo đao khí hình cung liền vô thanh vô tức chém về phía Bổn Tôn bên trong chiến phần. Một bên khác, tên cường giả đến từ Ma giới kia đột nhiên vọt lên, từ trong ma ảnh gào thét trong không gian hóa thành một hư ảnh ngoằn ngèo, lao về hướng Bổn Tôn…