Phi Thăng Chi Hậu
Chương 536: Chiến cuộc
Tác giả: Hoàng Phủ Kì
Dịch: fishscreen
Biên: Kyon
Nguồn: TTV
Ma Đế Hoàng và một đám quần thần yên lặng nhìn về hướng cánh cổng truyền tống màu đen. Sự chống cự của Đao vực vô cùng mãnh liệt, dù với thực lực và sự phối hợp của Hắc Ám viễn chinh quân, Hắc Ám viễn chinh quân bên phía Ma Giới vẫn không thể trong thời gian ngắn hoàn toàn tiến vào Đao vực. Ngược lại tiếng hét lớn của nhân tộc càng lúc càng mãnh liệt. Lúc nhân tộc tấn công mãnh liệt nhất, một bộ phận Hắc Ám viễn chinh quân còn bị bức từ Đao vực Thái Cổ lui về phạm vi Ma Giới, giống như cánh cổng truyền tống kia đang phun người ngược trở về.
- Nhân tộc Thái Cổ quả nhiên đáng sợ.
Ma Đế Hoàng thở dài nói. Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng dù là Ma Đế Hoàng hay người áo đen thần bí kia, tâm thần hiển nhiên đều không ở đây.
- Ừ.
Người áo đen thần bí kia lạnh nhạt gật đầu một cái.
- Tiên sinh! Ta vẫn luôn có chút không hiểu.
Ma Đế Hoàng đột nhiên hỏi.
- Nhưng cường giả ta phái tới Thái Cổ thi hành nhiệm vụ, vì sao ngài lại chia làm năm đội? Nếu như nói bốn đội trong số đó là dùng để đối phó với bốn đại Chí Tôn của Thái Cổ, do thám một chút hư thật của bọn chúng, vậy ta còn có thể hiểu được. Nhưng chỉ vỏn vẹn một đám đệ tử của Kiếm vực, vì sao cũng phải sử dụng một đội lực lượng trong đó? Cũng không phải là đánh chết Kiếm Thần. Cao thủ Thái Cổ bình thường như vậy, có giết được nhiều cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa lực lượng chia làm năm đội, không khỏi hơi quá phân tán thế lực, còn không bằng tập trung chia làm bốn đội, như vậy đối phó với Chí Tôn chẳng phải là nắm chắc hơn sao?
Người áo đen thần bí lắc đầu một cái:
- Bệ hạ có điều không biết. Nhân loại Thái Cổ không như ma tộc, chết một người thì ít đi một người. Nếu như có thể hoàn toàn tiêu diệt gần ngàn vạn cao thủ của Kiếm vực, ý nghĩa của nó không hề kém hơn so với giết chết một Kiếm Thần.
Ma Đế Hoàng nhíu mày một cái gần như không thể quan sát, dường như không hài lòng lắm với lời giải thích này.
Mặc dù không quay đầu, nhưng người áo đen thần bí kia lại giống như nhìn thấy nhất cử nhất động của Ma Đế Hoàng. Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Có lẽ bệ hạ không biết, nhân loại và yêu ma vốn có sự khác biệt rất lớn. Không chỉ thể hiện trên kết cấu thân thể, mà còn biểu hiện ở tâm cảnh.
- Tâm cảnh?
Ma Đế Hoàng nghi hoặc nói. Mặc dù từng tham dự cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nhưng Ma Giới thật ra lại hiểu biết rất ít về nhân tộc Thái Cổ. Chỉ biết là nhân tộc Thái Cổ có rất nhiều công pháp kỳ diệu, bọn họ có thể thông qua những công pháp này để nâng cao thực lực của mình. Còn tại Ma Giới, hạn chế cấp bậc là vô cùng nghiêm ngặt, cấp Ma Đế trở xuống gần như không thể thông qua tu luyện để đạt tới cấp Ma Thần.
- Không sai.
Người áo đen thần bí khẳng định, trong giọng nói lộ ra sự hiểu biết đối với Thái Cổ:
- Dựa vào đặc tính có thể thông qua tu luyện để gia tăng cảnh giới võ công, nhân tộc Thái Cổ trong vô số năm nay đủ để sinh ra hàng vạn Chí Tôn, đó là nếu như không có tâm ma.
Thân thể Ma Đế Hoàng hơi rung lên:
- Hàng vạn!
- Đúng vậy.
Người áo đen thần bí nói:
- Mặc dù chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật khả năng lĩnh ngộ của nhân loại vượt xa yêu ma. Hơn nữa, loại nhân vật giống như Kiếm Thần cũng chỉ là lực lượng bề ngoài của nhân loại Thái Cổ, cũng không ai biết rốt cuộc Thái Cổ còn chôn giấu bao nhiêu thế lực. Ta từng từ trong miệng một cao thủ Thái Cổ khác biết được, Bắc Hải chính là mộ của Hiên Viên. Có điều bởi vì thân phận đặc biệt của ta, cho nên ta vẫn không thể đến Bắc Hải thăm dò một phen. Mỗi lần chỉ cần đến gần Bắc Hải trong vòng vạn dặm, lập tức sẽ bị cao thủ bảo vệ nơi đó phát giác. Ta từng ba lần định đi đến Bắc Hải nhìn một chút, nhưng cả ba lần đều chưa đến gần, trong lòng liền dâng lên một cảm giác nguy cơ to lớn. Chắc hẳn ngài cũng biết vì sao tất cả ma tộc còn chưa đến Bắc Hải đều đột ngột chết đi.
- Tuy ta không thể tiến vào Bắc Hải, nhưng cũng không phải là không thu được bất cứ tin tức gì về Bắc Hải. Tại Bắc Hải tồn tại một quân đoàn tâm ma cường đại.
Người áo đen thần bí lần lượt nói ra những bí mật của Thái Cổ. Ở chung quanh, đám đại tướng của vương triều Ma Đế Hoàng đều lộ ra vẻ trịnh trọng. Những tin tức này bọn họ là lần đầu tiên nghe đến.
- Những kẻ đó đều có hi vọng trở thành Chí Tôn, nhưng bởi vì tâm ma nên không thể tiến vào cảnh giới Chí Tôn. Trong số những kẻ đó, người có công lực cao nhất có thể không thể sánh được với Kiếm Thần, nhưng cũng không chênh lệch quá xa. Phàm là bị đả kích lớn, nhất định sẽ có tâm ma, vì vậy không thể tiến vào Chí Tôn. Bệ hạ, có một chuyện chắc ngài còn chưa biết, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ đã được Đông Phương Thanh Long thánh thú chấp nhận rồi.
- Quả nhiên là thế.
Ma Đế Hoàng đứng chắp tay, như có suy nghĩ nói:
- Ngày đó thiếu chút nữa ta còn tưởng là Hiên Viên của Thái Cổ đột nhiên tiến vào Ma Giới, dọa cho chúng ta…
Đột nhiên nhận ra được mình có chút lỡ lời, Ma Đế Hoàng liền ho khan mấy tiếng, mượn cơ hội này dùng ánh mắt nghiêm nghị quét qua trên người đám thuộc hạ. Đám yêu ma trong lòng hiểu rõ, liền vội vàng cúi đầu xuống.
- Chúng ta tự biết là không địch lại, cho nên đã rút lui.
Ma Đế Hoàng không hề biến sắc, đồng thời thần thái trịnh trọng nói:
- Không ngờ Thái Cổ quả nhiên đã sinh ra Đệ Ngũ Chí Tôn. Chúng ta vẫn không hề nhận được tin tức gì.
Người áo đen thần bí cười nhạt một tiếng, cũng không muốn vạch trần tình thế khó xử của Ma Đế Hoàng.
- Nói hắn là Đệ Ngũ Chí Tôn cũng đúng. Nói hắn không phải là Đệ Ngũ Chí Tôn cũng không sai. Được thánh thú chấp nhận và dung hợp một phần, vẫn có sự khác biệt lớn so với hoàn toàn dung hợp. Ít nhất về mặt phát huy lực lượng của thánh thú, năng lực của Kiếm Thần còn kém xa so với Chí Tôn. Lực lượng của Chủ Thần cũng không phải trình độ như hắn có thể đối kháng được.
- Phong Vân Vô Kỵ mặc dù được thánh thú Thanh Long chấp nhận, nhưng cũng không dung hợp hoàn mỹ. Đạo của Chí Tôn mặc dù ta chưa chạm đến, nhưng bởi vì thân phận nên cũng kah1 hiểu rõ về chuyện này. Với năng lực và tư chất Phong Vân Vô Kỵ, nếu ngay cả hắn cũng không được thánh thú Thanh Long chấp nhận thì mới là kỳ lạ. Với tư chất của hắn, e rằng không hề dưới Hiên Viên Chí Tôn năm đó, thậm chí còn có phần cao hơn.
Lời tán dương của người thần bí khiến đám yêu ma chung quanh có chút không vui, đáy lòng cũng không phục cho lắm.
- Ta từng đi qua Kiếm vực, nhìn thấy Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do hắn tự nghĩ ra. Với sự kiêu ngạo của ta cũng không thể không thán phục một tiếng. Công pháp kia quả thật là đã vượt qua tạo hóa của trời đất và huyền bí của vũ trụ. Hắn có thể trong ngàn vạn năm đạt được thành tựu như vậy cũng không phải là không có đạo lý.
- Năm đó, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, ta gần như đã đọc qua tất cả võ học được khắc trong hang động dưới lòng đất Thánh sơn. Trong đó có một bộ công pháp không trọn vẹn cũng tên là “Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp”. Ta gần như là vừa nhìn liền nhận ra, công pháp của Phong Vân Vô Kỵ chính biến thể của một sót bộ công pháp tàn khuyết. Có điều mặc dù là biến thể, nhưng kẻ này lại dùng ngộ tính của mình, dựa vào cơ sở để suy diễn ra một bộ công quyết gần như hoàn toàn khác hắn, uy lực càng vượt trên khẩu quyết không trọn vẹn kia, có thể xưng là một trường phái riêng.
- Mà trước đó không lâu, Kiếm Thần tại Thái Cổ thi hành “Thiên hạ luận võ” buồn cười gì đó, lại đem cả võ học của mình công bố ra. Đúng là tiện nghi cho ta. Hừ…
Trong giọng nói của người áo đen thần bí lộ ra vẻ châm chọc.
- Không biết chuyện này và hành động của chúng ta có quan hệ gì?
Ma Đế Hoàng mặt không biến sắc nói.
- Đương nhiên là có quan hệ. Phong Vân Vô Kỵ tại Thánh điện đã tiết lộ chuyện hắn là Đệ Ngũ Chí Tôn. Ta lập tức biết được một chuyện, đó là Chí Tôn của nhân tộc là Hiên Viên vẫn chưa chết.
- Quả nhiên là thế. Chúng ta đã sớm cảm thấy trong đó có vấn đề.
Ma Đế Hoàng có vẻ rất cảm xúc nói.
- Phong Vân Vô Kỵ không thể dung hợp với thánh thú Thanh Long, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là như thế. Ban đầu người nọ nói với ta, hài cốt của Hiên Viên đang ở trong lăng Hiên Viên. Người nọ không biết thân phận của ta, cho nên không thể nào gạt ta được. Trong chuyện này cũng có chút kỳ lạ. Ta đoán rằng Hiên Viên mặc dù chưa chết, nhưng e rằng cũng còn cách cái chết không xa.
Lời nói của người áo đen thần bí rất sắc bén. Trí khôn và năng lực suy diễn mà hắn biểu hiện khiến Ma Đế Hoàng bên cạnh trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
“May mà trên người kẻ này có huyết thống của ma tộc ta, nếu không với trí tuệ của hắn, e rằng sẽ cực kỳ bất lợi đối với ma tộc ta!” - Ma Đế Hoàng mặt không đổi sắc liếc nhìn người áo đen bên cạnh một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, nghiệt duyên do người Thái Cổ tự mình tạo ra, bây giờ hãy tự trả giá đi!”
Người áo đen thần bí dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Nếu như chỉ vỏn vẹn giết chết ngàn vạn người Thái Cổ khiến bệ hạ bất mãn, vậy thì làm cho một Chí Tôn trở về nguyên hình, có thể khiến ngài hài lòng không?
- Hử?
Ma Đế Hoàng tâm thần khẽ động:
- Tiên sinh nói thế là có ý gì? Có thể nói kỹ càng hơn không! Trẫm có chút không hiểu, chẳng lẽ công lực như Thái Cổ Chí Tôn cũng có thể bị đánh trở về nguyên hình?
- Loại người giống như Phong Vân Vô Kỵ, tu vi càng cao thì tâm chí cũng càng kiên định, chỉ mới ngàn vạn năm đã có thể chạm tới cảnh giới Chí Tôn, có thể mượn dùng một bộ phận thánh lực. Nhưng với tiến cảnh nhanh như vậy, cho dù hắn là thiên tài tuyệt thế thì trên tâm cảnh cũng luôn có chút sơ hở. Mà đệ tử Kiếm vực chính là sơ hở của hắn. Ta đã thu thập tư liệu của kẻ này, lại tiến hành phân tích đặc biệt về hắn. Kẻ này tâm chí kiên nhẫn, mặc dù có lạnh lùng vô tình, tâm vững như sắt, nhưng cũng có một phần nhiệt huyết xung động. Kẻ này rất quan tâm đến đệ tử Trì Thương của mình và các đệ tử của Kiếm vực. Có câu là “quan tâm sẽ loạn”, chỉ cần chúng ta giết chết đệ tử Trì Thương của hắn và toàn bộ đệ tử Kiếm các, khiến cho Kiếm vực máu chảy thành sông, nếu có thể thì cố gắng làm cho cách chết của bọn chúng thê thảm một chút, như vậy đợi đến lúc Kiếm Thần chạy về Kiếm các, với tính tình của hắn nhất định bị đả kích lớn. Hắn sẽ trở nên giống như những Bắc Hải tù đồ kia. Chỉ cần trong lòng sinh ra tâm ma, kẻ này sẽ bị trở về nguyên hình. Ít nhất theo như hiểu biết của bản tọa, thánh thú tuyệt đối sẽ không chấp nhận một nhân loại không thuần khiết.
- Chỉ cần lần này chúng ta hành động theo như ước định, Thái Cổ chắc chắn sẽ bại. Đến cuộc chiến thần ma lần thứ hai, Thái Cổ sẽ trở thành lịch sử. Tất cả nhân loại Thái Cổ đều… nhất, đinh, sẽ, chết!
Nói đến câu cuối cùng, người áo đen thần bí lại gằn từng tiếng một.
oOo
Tại Kiếm vực, lúc Ma tộc phát động thế công.
Bầu trời mây nhạt gió lay. Sau khi Phong Vân Vô Kỵ rời đi, đám chiến sĩ Kiếm vực vẫn duy trì sự cảnh giác, nghiêm ngặt thủ vệ toàn bộ Kiếm vực. Trên trời, dưới đất và trong tháp các ở gần đều có đệ tử Kiếm vực.
Trên đỉnh núi sừng sững trong Kiếm các, Trì Thương mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, ngồi xếp bằng ở nơi Phong Vân Vô Kỵ thường ngồi trước đây, nhắm mắt buông màên lặng tĩnh tu.
Phong Vân Vô Kỵ rời đi, Thánh Giả cũng rời đi, sau đó pháp tu của Kiếm vực lại bị Thánh Giả gọi đi, nghe nói là vì nghênh đón những đồng đạo sắp đến Hoàng Kim thành. Không lâu sau Cổ Vu cũng trở về Vu vực để chuẩn bị một chút. Toàn bộ Kiếm vực chỉ còn lại Trì Thương và một phần cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Chiến tộc bảo vệ.
- Ma khí?
Trong suy tư, thần thức của Trì Thương dung nhập giữa trời đất đột nhiên cảm giác được phương xa có một đoàn khí tức u ám kinh người phóng lên cao, khiến cho cả trời đất đều hơi rung động. Ma khí kia giống như một con mãnh thú cuồng bạo và hung ác đánh vào giác quan của Trì Thương.
- Địch tấn công!
Bên ngoài Kiếm các, một tên đệ tử Kiếm các đứng trên tháp các sừng sững bơi đỉnh núi, nhìn về nơi chân trời phía đông, đột nhiên hét lớn.
Tiếng hét này như sấm sét kinh động toàn bộ Kiếm vực.
“Vèo!”
Một vệt nhỏ màu đen mắt thường khó phân biệt xuất hiện ở chân trời, dùng tốc độ kinh người xuyên qua tầng tầng hư không, cắm vào lồng ngực của tên đệ tử Kiếm các vừa phát ra cảnh cáo kia. Lực lượng mạnh mẽ trên mũi tên đẩy tên đệ tử Kiếm các kia bay về phía sau mấy trăm trượng, sau khi liên tiếp xuyên qua tám chín tên đệ tử Kiếm các mới hết đà, nổ thành một chùm sương mù tiêu tán.
Tốc độ của mũi tên kia quá nhanh. Trì Thương mới vừa vượt qua ngưỡng cửa Kiếm các, mũi tên đã xuyên qua mấy tên đệ tử Kiếm các. Trì Thương cứ trơ mắt nhìn chín gã đệ tử Kiếm các từ không trung rơi xuống như vậy, tâm thần chấn động.
“Ầm!”
Ngay khi mũi tên kia vừa biến mất, Trì Thương còn chưa từ dưới đất vọt lên không, toàn bộ Kiếm vực đột nhiên đất bằng nổi sóng. Mặt đất Kiếm vực và cả mấy tòa sơn mạch chung quanh đều rung động kịch liệt, từng đoàn khói bụi bốc thẳng lên trời. Trong phạm vi trăm dặm chung quanh Kiếm các, nơi chân trời bỗng xuất hiện ma khí dày đặc nối thành một đường, sau khi vòng quanh Kiếm các một vòng liền bắn thẳng lên trời.
Từ đường chân trời hướng đến Kiếm các, bầu trời nhanh chóng trở nên tối sấm, đồng thời từng đoàn mây đen khoách triển trên màn trời với tốc độ kinh người. Chỉ trong nháy mắt thời gian, Kiếm các đã bị bóng tối dày đặc che phủ.
Bước chân của Trì Thương hơi khựng lại, sau đó rụt trở về, đồng thời trong lòng trầm xuống. Trong vòng trăm dặm xung quanh Kiếm vực đã bị người ta dùng “cấm chế không gian”, nói cách khác là tất cả tin tức ở nơi này đều không thể truyền ra ngoài được.
“Xoẹt xoẹt!”
Chung quanh bỗng vang lên những tiếng xé gió, sau đó trên bầu trời Kiếm vực bỗng xuất hiện những bóng đen lơ lửng trên không, ánh mắt lạnh giá và tàn nhẫn. Từ trên người bọn chúng, Trì Thương cảm nhận được ma khí và sát khí mãnh liệt ngút trời. Trong tai nghe được tiếng xé gió liên miên không dứt, chỉ trong khoảnh khắc trên bầu trời Kiếm các đã có đông đảo ma tộc tụ tập.
Bầu không khí của Kiếm vực đầy trầm trọng . Hoàng Kim giáp sĩ, Chiến tộc, Phong tộc, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn lên trời. Mỗi người đều có thể cảm giác được sự cường đại của những yêu ma này. Không ai ngờ tới tại Kiếm vực lại xuất hiện đông đảo yêu ma như vậy.
“Xèo!”
Yêu ma đầy trời lơ lửng trên không khiến người ta phát lạnh. Trong hư không, từng vầng sáng lĩnh vực trong nháy mắt hiện lên rồi biến mất. Sau khi lĩnh vực như hoa quỳnh nở ra kia biến mất, liền có một lượng lớn đệ tử Kiếm các biến mất không tung tích. Mặc dù bọn họ định giãy giụa, định phản kháng, nhưng đứng trước thực lực to lớn, tất cả sự phản kháng đều chỉ là phí công.
- Giết!
Trên mặt đất, một đợt tiếng thét hợp thành một con rồng lớn bay lên trời, phá vỡ sự yên tĩnh như chết chóc đột ngột xảy ra này.
Bất luận là sống hay chết, chỉ có “chiến” mà thôi, đây chính là Hoàng Kim giáp sĩ. Từ trước đến giờ không có chiến sĩ nào trên chiến trường đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình lại không chiến trở lui, mà Hoàng Kim giáp sĩ chính là loại “chiến sĩ” như vậy.
Một tiếng hét giận dữ vang lên, Hoàng Kim chiến quyết vận chuyển. Trong tiếng răng rắc giòn giã của xương cốt, tất cả Hoàng Kim giáp sĩ thân thể đều phình lớn, so với những đệ tử Kiếm các khác còn cao hơn ba cái đầu. Theo tiếng hét giận dữ này, bên dưới vách đá Kiếm các, từng cây trường kích hoàng kim lớn dài từ dưới đất vọt lên, phát ra tiếng như ong kêu, hóa thành một phiến sóng dữ màu hoàng kim tràn về phía đám yêu ma trên không trung đang đưa mắt nhìn xuống khu vực này.
Ánh sáng lấp lánh chiếu rọi toàn bộ Kiếm các, giống như chiếc đuôi lửa của một ngôi sao băng bay về hướng bầu trời.
Phía trên Kiếm các, mấy trăm tên yêu ma di động về hướng trung tâm, đồng thời hướng về phía cơn sóng dữ màu kia ngang nhiên xuất thủ.
“Ầm ầm ầm!”
Mấy chục luồng ma khí như một cuộn vải treo ngược từ bầu trời trút xuống, hội tụ cùng với nhau, dùng khí thế vạn cân đánh vào hàng chục vạn thanh trường kích từ phía dưới bắn lên.
“Ầm!”
Sau nột tiếng nổ lớn long trời lở đất, cơn sóng dữ do trường kích hoàng kim đầy trời hợp thành liền tiêu tán không còn bóng dáng, chỉ còn lại vô số mảnh vụn màu hoàng kim từ không trung ào ào rơi xuống.
Trong lòng Trì Thương như có tảng đá ngàn cân đè nặng. Không ai ngờ được Ma Giới lại xuất động nhiều cao thủ như vậy đến tấn công Kiếm vực.
Lỗ mãng ra tay cũng không phải là bản tính của Trì Thương. Trong lúc suy nghĩ, Trì Thương liền dùng thần thức liên lạc với đám cao thủ trong Chiến tộc gần đây đã dung hợp chiến nguyên châu do các chiến tướng đời trước lưu lại, đồng thời nói: “Quân địch có quá nhiều cao thủ, Các chủ lại không có mặt, chúng ta không thể nào chống đỡ được. Ta sẽ dùng Thái Cực kiếm đạo cầm chân bọn chúng, các người hãy chạy về phía tây, cùng nhau công kích tên yêu ma yếu nhất đang thi triển cấm chế không gian, cố gắng mở ra một khe hở. Chỉ cần cấm chế không gian có một chút dao động, ta sẽ có thể truyền tin tức ra ngoài. Sống hay chết đều nằm ở lần hành động này, xin nhờ chư vị!”
“Thiếu các chủ yên tâm!” - Bên dưới vách núi, đám cao thủ Chiến tộc đứng trong đoàn người cũng trong lòng nặng trĩu, nghe Trì Thương nói như vậy liền quả quyết đáp lời.
“Ừm.” - Trì Thương gật đầu, ống tay áo phất một cái trên mặt hiện lên vẻ kiên định, sau đó lập tức vọt lên không. Cùng lúc đó, trong đám người bỗng mấy bóng trắng dán mặt đất chay về bốn hướng, trong nháy mắt đã lướt ra xa ngàn trượng.
Trên bầu trời, một tên yêu ma khí tức mạnh nhất ánh mắt khẽ động, kêu lên một tiếng, lập tức có mấy chục tên yêu ma chia làm mấy phương hướng, từ bầu trời bắn về phía những bóng trắng đang bỏ chạy kia.
Lúc đám yêu ma trên trời hành động, trong đám người lại có đông đảo cao thủ Chiến tộc phân làm bốn hướng bay đi. Tất cả Chiến tộc đều đè nén khí tức lại một mức độ như nhau, làm cho người ta khó phân biệt được thật giả.
Tên yêu ma kia hơi nhíu mày, móng tay ngoằn ngoèo chỉ một cái, lại có đông đảo yêu ma phân ra đuổi theo về bốn hướng. Đến lúc này, cao thủ Thần cấp của Chiến tộc mới theo lời Trì Thương, như tia chớp lao về hướng chân trời phía tây Kiếm các.
Ánh mắt lướt qua Trì Thương như một đoàn mây trắng từ dưới đất bay vụt lên, tên yêu ma giống như chỉ huy kia hơi nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, chỉ vào Trì Thương nói:
- Trì Thương, không sai, chính là hắn, đệ tử của Kiếm Thần! Giết chết hắn!
Tên yêu ma kia vừa dứt lời, trên bầu trời, những ánh mắt lạnh như băng liền từ các hướng tập trung vào trên người Trì Thương.
“Gào!”
Mây đen trên bầu trời phía sau đám yêu ma quay cuồng, bên trong hiện ra những khuôn mặt dữ tợn. Vô số bóng ma lượn lờ như con thoi quanh người đám yêu ma.
“Xoẹt!”
Hư không rung động. Các loại công kích từ trời giáng xuống. Gần như cùng lúc đó, những ma tộc ở các hướng đuổi theo những Chiến tộc “chạy trốn” cũng ngang nhiên ra tay. Giữa trời đất áp lực đột nhiên tăng mạnh. Ngay vào lúc này, một tiếng hét lớn bỗng phá vỡ trời cao.
- Thái Cực kiếm đạo!
Giữa không trung, Trì Thương không hề sợ hãi nhìn công kích hùng hậu từ trời đánh xuống. Xích Tiêu trong tay bốc cháy rung lên, từng vết cắt màu đỏ huyền ảo phù hợp với trời đất từ thân kiếm tỏa ra.
“Đinh!”
Sau một tiếng kiếm ngân vang réo rắt, phía trên Kiếm các bỗng xuất hiện một thái cực đồ đen trắng, trong nháy mắt đem bao trùm lấy thân thể Trì Thương. Thái cực đồ đen trắng kia sau khi xoay nửa vòng trong hư không thì hơi chậm lại, tiếp đó xoay về hướng ngược lại, đồng thời nhanh chóng mở rộng, trong chớp mắt đã khoách triển đến toàn bộ bầu trời Kiếm vực, lơ lửng giữa không trung một cách kỳ dị.
- Ha!
Trong ánh sáng hai màu đen trắng vang lên một tiếng quát lớn, biến động khác thường liền nổi lên. Công kích do đám yêu ma đầy trời phát ra đều bị một lực lượng bẻ cong, nửa đường bỗng nhiên biến mất, như sông lớn chảy vào biển hội tụ vào trong thái cực đồ đen trắng, ven rìa bốc cháy những tia lửa đỏ thẫm trong hư không kia.
Nơi chân trời phía tây Kiếm các, những bóng trắng cũng hét lớn một tiếng. Chiến quyết của Chiến tộc lập tức công kích vào một tên yêu ma giữa không trung đang giơ tay lên trời, tham gia vào cấm chế hư không. Từng luồng đao khí tựa như sương trắng chém thẳng ra. Cách đó mấy chục trượng, hư không giữa tên yêu ma kia và đám chiến tướng mới của Chiến tộc nổi lên tầng tầng sóng gợn. Đao khí của mọi người đã làm rung chuyển vách chắn nơi không gian cấm chế.
Ơ bên ngoài vách chắn không gian, tên kia yêu ma nhìn chằm chằm vào đám cao thủ Chiến tộc trước người cách đó không xa, ánh mắt hơi có vẻ lúng túng.
- Ha!
Lại một tiếng quát lớn vang lên, từng luồng đao khí bá đạo như rồng lớn gầm thét, một lần nữa đánh vào một điểm trong không gian.
“Ầm!”
Hư không kịch liệt rung động. Vách chắn không gian trong suốt cuối cùng đã xuất hiện một khe hở nhỏ, từng tia đao khí yếu ớt trút ra ngoài. Mặc dù chỉ là một cút, nhưng lại làm cho tên yêu ma tham gia vào cấm chế không gian kia trong lòng hoảng loạn. Cùng lúc đó, mấy luồng chiến ý bá đạo tuyệt luân xuyên qua khe hở kia đánh vào trong lòng hắn.
- A!
Tên yêu ma kia kêu thảm một tiếng, bị chiến ý đánh cho mắt nổ đom đóm, há miệng phun ra một ngụm máu to, hai tay giơ quá đỉnh đầu không khỏi buông lỏng, đồng thời thân thể loạng choạng lui lại mấy bước. Trong hư không lập tức nổi lên những gợn sóng lớn.
Đạo của cấm chế vốn không thể dễ dàng phá hủy như vậy. Mặc dù các chiến tướng của Chiến tộc đã công kích vào một điểm, nhưng chỉ cần tên yêu ma kiên trì một lát, lực lượng cấm chế do những yêu ma khác phát ra sẽ từ bốn phương hội tụ đến, ngăn chặn công kích do chiến tướng của Chiến tộc phát ra, giảm bớt áp lực của nó. Nhưng công lực bản thân tên yêu ma này vốn yếu nhất trong số những kẻ tham gia cấm chế, đồng thời tâm trí lại không kiên định, bị chiến ý bá đạo của chiến tướng Chiến tộc đột nhiên công kích, lập tức trở nên hoảng loạn.
Chỉ một khe hở và hỗn loạn này, đối với Trì Thương đã là đủ rồi. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“Đùng!”
Sau một tiếng vang lớn, trong thái cực đồ đen trắng giữa trời bỗng dâng lên hai đoàn kình khí hùng hậu bán kính đạt đến mấy chục trượng, tràn về phía đám yêu ma trên bầu trời. Đối mặt với hai đoàn kình khí mênh mông này, đám yêu ma đều cả kinh thất sắc, ào ào né tránh. Từ trong hai đoàn kình khí đó, bọn chúng còn cảm giác được công kích do mình phát ra lúc trước.
“Ầm!”
Kình khí bị Thái Cực kiếm đạo trộn lẫn đánh vào trên màn trời. Nhờ vào dao động không gian cấm chế do chiến tướng của Chiến tộc gây nên, toàn bộ không gian cấm chế cuối cùng lộ ra một khe hở thật lớn.
“Đinh!”
Giữa không trung, Trì Thương vung tay ném một cái, Xích Tiêu trường kiếm liền xuyên qua tầng tầng không gian bay ra bên ngoài cấm chế. Sau một tiếng kiếm ngân vang réo rắt, trên thân Xích Tiêu liền bắn ra một luồng ánh sáng đỏ tươi chói mắt. Ánh sáng đỏ tươi kia hóa thành một cột khí xuyên qua toàn bộ trời đất, bắn thẳng đến bên ngoài trời cao.
- Ngươi!
Trên bầu trời, tên kia yêu ma trông thấy kế hoạch dày công sắp đặt bị một kiếm của Trì Thương phá tan, nhất thời giận dữ, thân thể nhoáng một cái đã xuất hiện trước người Trì Thương, một quyền đánh mạnh vào Trì Thương sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn và yếu ớt. Một lần bắn trả công kích của nhiều yêu ma cường đại thực lực không kém mình như vậy, vẫn có chút vượt quá năng lực của Trì Thương.
“Rắc rắc!”
Lồng ngực Trì Thương gần như trong nháy mắt rạn nứt, lực lượng bá đạo khiến cho thân thể y từ không trung như sao băng rơi xuống mặt đất.
- Đánh nhanh thắng nhanh, lập tức ra tay toàn lực, giết chết tất cả bọn chúng!
Trên bầu trời, sắc mặt tên yêu ma kia biến đổi, lập tức hét lớn. Đám yêu ma bốn phương liền mở rộng hai tay, trước ngực lập tức xuất hiện từng quả cầu sấm sét màu đen ẩn chứa kình khí hủy diệt, mặt ngoài không ngừng vang lên tiếng lẹt xẹt.
“Đinh!”
Tiếng kiếm ngân vang truyền khắp bốn phương. Giờ phút này, đám cao thủ ở các nơi đều bị thu hút bởi tiếng kiếm ngân đột nhiên từ Kiếm vực truyền tới, từng người từ xa xa nhìn về phía đoàn ánh sáng đỏ thẫm xuyên qua trời đất tại Kiếm các.
Tại Ma Giới.
Phong Vân Vô Kỵ đang cau mày suy nghĩ làm cách nào để cứu Phượng Phi, đột nhiên kiếm nguyên trong đan điền chấn động, sắc mặt lập tức biến đổi: “Không hay, Trì Thương gặp nạn rồi!”
- Kiếm Thần, ngươi muốn đi đâu!
Sự khác thường của Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị Ám Cát Cổ Đức phát hiện. Tay phải của hắn liền vươn ra như tia chớp, đặt vào dưới cổ Phượng Phi, năm móng tay dài ra. Trên chiếc cổ trắng nõn như thiên nga của Phượng Phi lập tức xuất hiện năm vết máu, từng giọt máu rỉ ra.
“Trì Thương ở tại Kiếm vực, Trì Thương gặp nạn cũng tức là Kiếm vực gặp nạn, chẳng lẽ là bị kẻ địch tấn công? Một bên là công chúa Phượng Phi, một bên là Kiếm vực, rốt cuộc nên cu7u1c ai đây? Cho dù bây giờ trở về, với tốc độ của mình liệu có thể cứu được đám đệ tử Kiếm vực không?” - Phong Vân Vô Kỵ trên trán đổ mồ hôi lạnh. Tình thế qua cấp bách, hắn căn bản không có thời gian suy nghĩ. Phong Vân Vô Kỵ chưa bao giờ cảm thấy khó quyết định giống như như vậy.
Cắn răng một cái, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên quát lớn, trong đầu tầng tầng ý thức phong ấn tràn ra, thần thức cường đại đến khó mà bộc phát nhanh chóng chiết xạ về bốn phía.
- A!
Đám yêu ma kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy ý thức đau đớn, lập tức như diều đứt đây bay ra ngoài. Ám Cát Cổ Đức cũng là kêu lên một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, thân thể lay động kịch liệt một chút. Một vệt máu từ khóe miệng hắn chảy ra, nhưng thân thể vẫn không ngã xuống.
Một vệt sát khí dày đặc lóe lên trong mắt Ám Cát Cổ Đức, năm ngón tay đang khống chế Phượng Phi đột nhiên co lại, muốn bóp vỡ cổ của Phượng Phi. Dưới khoảng cách gần như vậy, Ám Cát Cổ Đức thầm hạ quyết tâm, cho dù bị trúng một chưởng của Phong Vân Vô Kỵ cũng phải giết chết cô gái này, khiến Kiếm Thần hối hận cả đời.
“Kéc!”
Ngay lúc Ám Cát Cổ Đức ra tay, một tiếng phượng kêu bỗng vang khắp chín tầng trời. Ám Cát Cổ Đức chỉ cảm thấy nơi bàn tay có một luồng lực lượng nóng rực truyền đến, giống như muốn đốt cháy ngón tay của hắn.
- A!
Ám Cát Cổ Đức kêu lên một tiếng, ngón tay đang bấm chặt bất giác rụt lại. Hắn đưa mắt nhìn, trông thấy nơi cổ Phượng Phi một phiến đỏ tươi, có một con chim nhỏ giương cánh từ dưới da nàng chui ra, đập đôi cánh non nớt vài cái, sau đó đậu xuống trên bả vai gầy gò của Phượng Phi.
Còn chưa kịp suy nghĩ biến cố đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là sao, nơi khóe mắt bỗng có một bóng trắng lướt tới, Ám Cát Cổ Đức không hề nghĩ ngợi liền đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Cổ tay Ám Cát Cổ Đức vung ra, Tuyệt Đối lĩnh vực tại một khoảnh khắc cuối cùng chặn lại công kích của Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời dưới chân nhún một cái, hóa thành một dòng ảnh màu đen lui ra ngoài.
Một chưởng đánh lui Ám Cát Cổ Đức, Phong Vân Vô Kỵ liền bắt lấy bàn tay của Phượng Phi, sau đó nhanh chóng lao ra bên ngoài.
- Ngăn bọn chúng lại!
Ám Cát Cổ Đức ở phía sau quát lớn.
Đám yêu ma đầy trời gào thét lập tức xông tới. Trong số đó có hai tên mặc áo bào đen, trên đầu đội mũ trùm đầu, không bị người khác chú ý lẫn vào trong đám yêu ma, cũng lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Trông thấy đám yêu ma từ bốn phương xông tới, Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, tay phải liền mở rộng, muốn phát ra Kiếm chi lĩnh vực. Nhưng lĩnh vực còn chưa rời khỏi tay, một cảm giác cực độ nguy hiểm liền dâng lên trong lòng. Ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, rất nhanh dừng lại ở hai bóng đen lặng lẽ đánh về phía mình.
“Ầm!”
Kiếm chi lĩnh vực mới tỏa ra một nửa, hai tên Hắc Ám Chi Nô dùng áo bào đen che giấu liền hoàn toàn nổ tung giữa hư không, ánh sáng chói lòa trong nháy mắt chôn vùi tất cả yêu ma, đồng thời cũng bao trùm lấy bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ và Phượng Phi. Nơi uy lực lan đến, Ám Cát Cổ Đức đã mở ra Tuyệt Đối lĩnh vực cũng kêu thảm một tiếng, cả người bốc lên khói xanh, như diều đứt dây bay ra ngoài, một đường máu như suối phun.
Ngay lúc Trì Thương dùng kiếm khí bên trong Xích Tiêu phát ra tín hiệu cầu cứu, tại hướng tây bắc của Ma Giới.
Thân hình Bổn Tôn như u linh chậm rãi hiện ra cách quốc độ của Hoàng không xa, ngẩng đầu nhìn một phiến tối đen dày đặc dần dần mở rộng giữa không trung, lại nhìn quốc độ huy hoàng phía dướ, Bổn Tôn do dự một chút, cuối cùng mở ra một thông đạo không gian bay về hướng Thái Cổ xa xôi.
Sâu trong bóng tối, một chiếc vương miện lấp lánh chậm rãi hiện lên, bên dưới loáng thoáng có một hình người màu đen trong suốt đang giãy dụa.