Nàng cười khẽ nói:
- Đa tạ tướng quân quan tâm, Trương Ninh sẽ vô cùng "cẩn thận".
Trương Lãng gật đầu, đứng dậy duỗi lưng, thở ra một hơi nói:
- Mọi người ăn xong thì bắt đầu chuẩn bị đi, tối nay dù thế nào thì chúng ta cũng phải chiếm được căn cứ thủy trại này.
Các vị tướng dù có ăn xong hay chưa đều ngay ngắn đứng dậy, vang dội nhận lệnh.
Đêm đã sâu, Ba Khâu hồ rơi vào hắc ám. Bầu trời dày đặc mây đen, ánh sao lấp lánh biến mất. Vầng trăng sáng ngời không biết đã giấu đi đâu rồi, chỉ có sóng biển không ngừng vỗ bờ và tiếng cú kêu thê lương.
Hàng loạt tên bay mang theo sương khói nhẹ rạch phá trời đêm tĩnh lặng.
Tiếp theo không lâu, bên trong thủy trại Ba Khâu bắt đầu có người ồn ào, ngọn lửa đốt cháy rừng rực khắp nơi, chiếu đêm đen một mảnh lửa đỏ. Bên trong thủy trại không ngừng truyền ra tiếng quát tháo, tiếng hú chói tai và tiếng rên rỉ thảm thiết, khiến trời đêm càng biết sâu thẳm khủng bố. Từng đoàn sương khói năm sắc tràn ngập khắp nơi trong thủy trại.
Sương khói ngày càng đậm, khiến binh sĩ canh giữ vị trí chảy nước mắt, giương mắt lên gần như không thấy rõ vật ngoài mấy thước. Quân Lưu Biểu cho rằng Trương Lãng bắt đầu tập kích đêm, tất cả binh sĩ khủng hoảng. Vì xua tan ám ảnh tâm lý, chúng đều cầm lấy cung tiên, bắn loạn xạ.
- Khặc khặc khặc….
Trời đêm bỗng vang tiếng cười âm trầm như có như không, kèm với từng đợt gió lạnh khiến người rùng mình, xuyên thấu qua sương mù mịt vang vọng cả thủy trại. Gần như mỗi người đều giật nảy mình, dường như là tiếng hồn ma, khiến binh sĩ nhát gan vốn đã căng thẳng thần kinh bị hù đến tinh thần thác loạn, lo sợ kinh hoàng.
Mơ hồ có hàng đống quỷ quái thần ma, mỗi con tóc tai bù xù, răng nanh sắc nhọn, mắt xanh biếc kinh người, đầu lâu trắng hếu, từ lỗ mũi, miệng, tai bò ra con sâu khiến người buồn nôn. Chất lỏng xanh nhạt từ người chúng chậm rãi trào ra. Tay cầm dẫn hồn phiên, thỉnh thoảng lóe ánh sáng xanh tựa như lệ quỷ bò ra từ mười tám tầng địa ngục, mê hoặc lòng người.
Binh sĩ trông thấy sớm bị hù bay mất hồn vía, gan bé thì ói mửa không ngừng.
Nhờ vào sức uy hiếp của quỷ hồn, khô lâu binh nhân lúc đối phương hoảng loạn thẳng tiến đại trại.
Thủ tướng vốn không biết tiền tuyến xảy ra chuyện gì, cho rằng Trương Lãng tập kích, miệng lớn tiếng hét to:
- Không được hoảng, ổn định trận hình cho ta! Cung tiễn thủ lên, hung hăng bắn cho ta!
Một đám mưa tên lác đác bay ra.
Khô lâu binh có sương khói năm sắc lượn lờ, không để chúng tỏa định mục tiêu, chỉ có thể bắn loạn. Nhưng dường như điều này không đem lại chút tác dụng, khô lâu binh chỉ ngừng chút rồi lại chậm rãi đi tới, rất nhanh đã tới bên ngoài đại trại, còn bắt đầu trèo hàng rào vào. Có một số khô lâu binh cầm một phác đao trông vô cùng sắc bén bắt đầu chém vào cửa trại.
*Vèo vèo vèo* Lại là một loạt mưa tên, mang theo vải dầu rơi vào đại trại.
Một cung tiễn binh vừa giơ cung lên, ánh lửa bỗng xuyên thấu sương khói. Tiếp theo gã thấy một cái đầu lâu trắng bệch, đôi mắt lóe lửa ma trơi, lộ ra cái lưỡi dài đỏ rực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Gã bị hù mất hồn mất vía, phát ra tiếng hét kinh thiên động địa:
- Quỷ!!!
Sau đó hai chân mền nhũn, hôn mê.
Tiếng hét thảm cùng loại liên tiếp vang lên, khiến cung tiễn thủ gần cửa trại như thủy triều rút đi. Thủ tướng tức giận dẫn một đội trường thương binh xông lên, thông qua hàng rào dùng sức đâm loạn ra ngoài. Chúng hy vọng có thể nhờ vào trường thương binh đem khô lâu binh chặn ở ngoài trại.
Lúc này bầu trời lại lần nữa nhấp nhoáng lửa như sao băng, chớp mắt rơi vào trong thủy trại.
Mũi tên rơi xuống đất, lại bắt đầu tỏa ra sương khói đủ màu sắc, dần dần nguyên thủy trại bị bao phủ trong sương khói.
Vốn sương khói hơi nhạt đi lại bắt đầu tràn ngập. Chỉ huy Lưu quân bắt đầu mất hiệu quả, binh sĩ như là ruồi bọ chạy nhặng xị, nếu không phải chúng rất quen với hoàn cảnh nơi này thì sợ là sớm không biết đang ở chốn nào.
Thủ tướng thủy trại đứng ngồi không yên trên tướng đài, lòng sợ hãi dẫn theo thân vệ xông lên. Trong sương khói tràn ngập, gã túm lấy một binh sĩ hoảng sợ, lạnh lùng nói:
- Hoảng cái gì, quân pháp có lệnh, người gặp trận bỏ chạy, giết không tha!
Binh sĩ bị hù chân nhũn ra, quỳ trên mặt đất cầu xin nói:
- Tướng quân, đừng giết ta, đằng trước có quỷ!
Thủ tướng lập tức rút ra binh khí chém binh sĩ, máu bắn tung tóe.
Gã rống to:
- Gặp trận bỏ chạy, lại nói nhảm mê hoặc người, ngươi chết chẳng đáng tiếc! Mọi người đừng bị mắc mưu, đây là thuật mê hoặc của Trương Lãng mà thôi! Những khô lâu binh này là con người giả ra, mọi người không phải sợ, hết sức chém cho ta!
Gã vừa hét vừa liều mạng chỉ huy binh sĩ phản kích.
Thủ tướng rống lên tuy có chút tác dụng nhưng lúc này trong trại đã rối loạ. Kẻ gan nhỏ trốn trong góc phòng run cầm cập, bị hù thì kêu cha gọi mẹ chạy trốn. Những binh sĩ được thủ tướng nhắc nhở ở trước cửa trại chặn khô lâu binh thì đầu óc trống rỗng, không thể khống chế tay chân run rẩy.
- A….
Mấy tiếng hét thảm rung động lòng người phát ra từ cửa trại.
Cùng lúc đó, có binh sĩ Lưu Biểu lớn tiếng kinh kêu:
- Nguy rồi, khô lâu binh đánh tan cửa trại, bắt đầu xông tới. Má ơi, a….
Hiển nhiên binh sĩ cao giọng cảnh báo đã bị tiêu diệt, miệng phát ra tiếng hét thê lương.
Trong thủy trại mỗi binh sĩ đánh rùng mình, cảm giác không thể phản kháng sinh ra từ đáy lòng.
Tiếng cười âm trầm lại vang lên:
- Khặc khặc….
Mặt thủ tướng trắng như tờ giấy
Lúc này một thị vệ bên cạnh gã kinh hoàng nói:
- Tướng quân, tình hình cực kỳ nguy cấp, không bằng nhân lúc còn sớm chuẩn bị thuyền, nếu chậm trễ thì không đi được nữa!
Thủ tướng tức giận nhìn thị vệ đó, đôi mắt như bắn ra lửa.
Phía xa trên một ngọn núi nhỏ, Trương Lãng lạnh lùng nhìn thủy trại Ba Khâu dưới núi rực cháy lửa như Bàn Vân.
Quách Gia đứng bên tay phải hắn, gật gù nói:
- Tuy thủy trại Ba Khâu chiếm vị trí địa lý quan trọng, đáng tiếc Vương Uy không thể sử dụng hết ưu điểm. Cho dù tối nay chúa công không xuất động khô lâu binh, chỉ bằng Mao Anh, Mao Kiệt và ba ngàn Sơn Việt binh cũng có thể đánh chiếm nơi này. Xem ra ta vẫn là đánh giá cao Vương Uy, đánh giá cao Lưu Biểu.
Tuy Trương Lãng không biết tình hình chiến đấu cụ thể, nhưng không cần đoán cũng biết sẽ có kết quả gì. Hắn nghe vậy thì gật đầu, cúi đầu suy tư.
Một lát sau hắn chậm rãi nói:
- Sau này chúng ta nên ít dùng khô lâu binh, trừ phi vào lúc cực kỳ mấu chốt. Nếu thường xuyên xuất động, chỉ sợ sớm muộn gì sẽ bị người bắt được sơ hở, đến lúc đó thiếu đi vũ khí đắc lực công thành đoạt đất thì đáng tiếc.