Qùa Tặng Mẹ Truyện ngắn 3

Truyện ngắn 3
Mẹ là trang sách đầu tiên (Đồng giải Ba tháng 2 đợt 1)

 

Mẹ tôi - một người phụ nữ bạc mệnh. Đến sớm và ra đi cũng sớm. Suốt quãng tuổi thơ mình, tôi chạy đuổi theo mẹ nhưng chẳng thể nào chạm được vào chiếc bóng mẹ. Mẹ xa khuất bên kia con dốc cuộc đời. Chạy mỏi chân, nhìn mỏi mắt, tôi vẫn chẳng thể thấy.

Tôi nhớ về người mẹ ấy bằng một vài kí ức rời rạc, ít ỏi bởi ngày tôi chưa tròn bảy tuổi, mẹ đã bỏ tôi đi. Những ngày ăn cơm cháy và uống nước lạnh sau đó, tôi thấy tủi hổ và nhớ mẹ đến vô cùng. Tôi hay nghĩ về mẹ như nghĩ về những trang sách đầu đời mà tôi chưa kịp lần dở hết. Những bài học mà tôi đọc được trong trang sách ấy còn mãi theo tôi trên từng quãng đường đời mà tôi sẽ qua.

Sáu tuổi, tôi đi học mẫu giáo. Cô dạy chúng tôi chào hỏi, lễ phép với người lớn, biết cảm ơn và biết nói lời xin lỗi. Mỗi lần tan lớp, nếu chúng tôi chưa kịp đứng lên chào cô thì cô sẽ quát rất to rằng: “Các em không chào cô để về à?”. Bạn nào không chào, cô sẽ phạt.

Còn mẹ thì khác, có hôm tôi đeo cặp đi học và quên chào mọi người, nghe tiếng mẹ chào bà nội để đưa tôi đi lớp, tôi chợt nhớ ra và chạy vào tíu tít chào mọi người. Bà xoa đầu khen tôi ngoan.

Tôi nhớ có lần tôi rất thích cây bút chì màu trắng, trên đó in rất nhiều hình con thú ngộ nghĩnh của bạn Hằng. Trong khi tôi chỉ có cây bút chì màu kẻ sọc (500 đồng một cây). Tôi nghĩ mẹ bạn ấy nhiều tiền, nếu mất thì mẹ sẽ mua cho bạn ấy một cây bút khác có khi còn đẹp hơn, nên tôi đã lấy trộm cây bút ấy và giấu vào trong cạp quần để không ai nhìn thấy. Mặc dù bạn ấy không biết là mình mất bút chì nhưng tôi thì rất run, hai chân như muốn quỵ xuống. Chẳng biết làm sao mà mẹ tôi lại biết chuyện ấy. Tôi sợ mẹ bắt quỳ trên xơ mít và đánh bằng nẹp tre. Nhưng cuối cùng những điều tôi lo sợ đã không đến. Mẹ tôi không đánh cũng không bắt quỳ xơ mít. Mẹ bảo tôi đi lấy cho mẹ cái áo đẹp nhất của tôi. Rồi mẹ vẩy lên đó mấy giọt phẩm mực của chú Út. Thấy áo đẹp bị mẹ làm bẩn, tôi đã giật cái áo chạy nhanh ra ngâm ngay vào chậu nước và khóc nức nở. Cả buổi chiều ấy tôi hì hục vò chỗ áo dính bẩn nhưng vẫn không thể nào tẩy được dấu mực.

Buổi tối, tôi dỗi mẹ nên lên ngủ với bà, mẹ lại gần nói với tôi lời xin lỗi và bảo rằng: “Con người cũng như chiếc áo đẹp, nếu để dính bẩn một lần thì sẽ không thể nào đẹp như trước nữa. Ăn cắp cũng là một tính xấu. Tuy là không ai nhìn thấy nhưng làm sao lại không có người biết. Mai con hãy mang bút chì đến trả vào ngăn bàn của bạn vào giờ ra chơi con nhé”. Tôi nằm giả vờ như ngủ rồi và không nghe những gì mẹ nói bên tai. Tuy nhiên, hôm sau đến lớp, tôi đã làm như những gì mẹ đã dặn.

Rồi tôi vào lớp một, có một lần tôi đạt giải nhất cuộc thi viết vở sạch chữ đẹp cấp trường, tôi vui mừng hớn hở bước lên bục nhận giấy khen. Khi quay về chỗ ngồi, tự dưng tôi nghe ở bên dưới có tiếng khóc. Tôi nhận ra bạn ấy thi cùng phòng với tôi trong kì thi vừa rồi nhưng không được giải gì. Tôi cũng không quan tâm đến điều ấy lắm. Rồi tôi quay ra chúng bạn ngồi bên cạnh, chìa cái giấy khen và hỏi: “Các bạn thấy mình có giỏi không?”.

Vào bữa cơm trưa tôi đã kể lại cho mẹ nghe chuyện ấy. Tối hôm đó, tôi thấy mẹ gập tấm chăn ở giường của tôi và mẹ mang lên đổi lấy tấm chăn của bà nội. Tôi bảo mẹ chăn của bà bé hơn, làm sao đủ cho hai người mẹ với con đắp. Mẹ xoa đầu tôi mỉm cười: “Con gái ngoan nói đúng đấy. Hạnh phúc cũng giống như một tấm chăn nhỏ hẹp, không đủ ấm cho hai người. Giờ thì con hiểu vì sao sáng nay khi con được nhận giấy khen thì bạn con bật khóc rồi chứ? Con gái mẹ đã lớn thật rồi đấy”. Và mẹ lại mang chăn đi đổi cho bà.

Tôi nghĩ rằng đó là những bài học đầu đời mà mỗi người ai cũng sẽ lần lượt được học và phải học. Dường như mẹ tôi biết được sự ra đi vội vã của mình nên đã sớm dạy cho tôi những bài học ấy. Những trang sách phía sau chưa kịp lần mở thì đã vội vàng khép lại. Mẹ ra đi không để gì cho tôi ngoài tình mẫu tử dang dở nhưng những bài học đầu tiên ấy như chiếc chìa khóa vạn năng giúp tôi tự mở ra cánh cửa, tìm đúng con đường để đi về phía trước.

Mọi thứ trên đời này đều có nhiều hơn một, nhưng chỉ có duy nhất một người mẹ cho tôi, cho các bạn. Và những bài học đầu tiên như thế sẽ chẳng thể học ở đâu ngoài người mẹ của mình. Ngày tôi trưởng thành thì đã không còn mẹ để yêu thương và đền đáp. Tôi thèm được như các bạn, thèm một mùa vu lan đến chùa được người ta cài lên ngực áo một bông hồng đỏ thắm.

Tôi thấy đau lòng mỗi khi nhìn ai đó làm cho mẹ mình buồn và lo lắng, phiền muộn. Đừng để đánh mất rồi mới biết là mình đã có điều đó.

 

Nguyễn Thị Nga

Tổ 8, Hà Bình, Bình Minh, Thăng Bình, Quảng Nam

Email:  thocondethuong@yahoo.com

 

Nguồn: truyen8.mobi/t77428-qua-tang-me-truyen-ngan-3.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận