Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Khai Hoang
Chương 271: Không gian linh thạch
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvanda
Làm sao có thể, tứ phẩm! Không đúng! Một ngũ phẩm linh mạch, làm sao có thể sản xuất tam phẩm nguyên quáng linh thạch?
- Linh lực này chắc chắn không giả, để xem đồ bên trong thế nào! Nếu bên trong là tam phẩm linh thạch, như vậy hậu sinh này của Quảng Lăng Tông đúng là phát tài! Cho dù không có những linh vật khác thì ít nhất cũng không hao vốn!
- Hài tử này đúng là vận khí tốt.
Cả trong đại sảnh đột nhiên ồn ào, ánh mắt mọi người đều sáng lên mong đợi nhìn linh thạch dưới chân Nhạc Vũ, một số có giao tình tốt với Quảng Lăng Tông lại càng rối rít bàn tán.
Một tam phẩm linh thạch, linh thạch tốt nhất mà bắc hoang sản xuất ra cũng chỉ là tam phẩm mà thôi. Lượng sản xuất hàng năm chỉ hơn mười viên chừng. Nếu phối hợp với tài liệu tốt hơn có thể chế tạo ra một thanh huyền binh pháp bảo tứ phẩm trở lên. Nếu gặp tạo sư có thủ đoạn xuất chúng thì nhị phẩm tam phẩm cũng có thể, chính là tài nguyên mà các đại tông môn tu chân khan hiếm nhất hiện giờ. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nếu thật sự bên trong khối nguyên thạch này có một viên như vậy thì lần đầu tư của thiếu niên thanh tú kia đúng là có thể kiếm được một món lớn, tối thiểu phải gấp mười lần! Vận may như vậy thật khiến cho người ta ao ước.
Ở một góc khác, sắc mặt của Lệnh Hồ Văn lại càng xanh mét, lúc này bị người bên cạnh cười nhạo đã không phải là Nhạc Vũ, mà là hắn.
Nếu vừa rồi thêm vào một ngàn viên linh thạch thì tình hình đã hoàn toàn khác!
Chẳng qua là ai có thể nghĩ đến, một quáng thạch không hề bắt mắt sản xuất từ ngũ phẩm linh mạch khi cắt ra lại có thể xuất ra linh lực cấp cao như thế?
Nghiêm Hạo trên kia thì khẽ mỉm cười, Quảng Lăng Tông năm nay lấy được không ít linh thạch cao cấp, nếu bên trong chỉ có khoáng vật thượng giai thì cũng là thôi, nếu là linh thạch thì đối với bọn họ cũng không thiếu. Bất quá mặc dù không có ích với tông môn nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ vì đệ tử môn hạ có thể kiếm được một khoản lớn.
Lúc trước hắn còn chút ít bất mãn cho rằng Nhạc Vũ nóng nảy, hiện giờ xem ra số mệnh tiên duyên của hài tử này rất không tệ.
Đối với tu sĩ bọn họ mà nói, hai thứ sau tuy là mờ ảo nhưng còn trọng yếu hơn cả tư chất căn cốt.
- Dừng tay được không? Ta nguyện lấy ba vạn linh thạch tiếp nhận sáu khối nguyên quáng này!
- Hắc! Bộ huynh, chẳng lẽ ngươi cảm thấy là tiểu hài tử dễ bắt nạt sao? Ba vạn linh thạch, cũng quá keo kiệt đi? Nếu là tiểu hữu chịu bỏ những thứ yêu thích, bên ta sẽ bỏ ra ba vạn tám ngàn viên linh thạch, không biết tiểu hữu nghĩ như thế nào?
Nghe mấy tiếng báo giá càng lúc càng cao phía sau, Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng.
- Chẳng qua là tam phẩm linh thạch mà thôi sao?
Ngầm một tiếng cười lạnh, Nhạc Vũ lần nữa vung đao chém xuống một góc khác.
Những thứ trong này đối với bản thân không dùng được, chi bằng bán với giá cao ở đây.
Động tác này của hắn khiến mí mắt của tất cả những người trong phòng đều nhảy lên, ngay cả trái tim của Đoan Mộc Hàn cũng đập thình thịch.
Nếu đã xác định khoáng thạch bên trong không phải phàm vật thì ai mà không cẩn thận cắt gọt sợ làm thương tổn đến vật bên trong? Nếu vật bên trong bị tổn hại, khá một chút là bị giảm giá, tệ hơn nữa là vất đi.
Có ai giống như Nhạc Vũ, vung đao chém lung tung?
Một đao của Nhạc Vũ nhìn như tùy ý, Thật ra trong đầu hắn vô cùng rõ ràng kết cấu của khối nguyên thạch này nên góc độ xuất đao vô cùng tinh chuẩn.
- Đinh.
Theo đao phong hạ xuống, một mảnh đá lớn bị cắt ra, dao động linh lực trong phòng lại một lần nữa biến đổi. Từ trong nguyên thạch bắn ra mấy đạo quang trạch mặc dù không mãnh liệt nhưng có đủ ngũ sắc.
- tam phẩm linh trân áo ngọc kim sa!
Vị tu sĩ Linh Hư cảnh phụ trách đấu giá của Vạn Bảo lâu sau khi nhận rõ linh vật bên trong nguyên thạch thì lùi lại mấy bước, cảm thấy trái tim của mình như bị bóp nghẹt lại.
Trong lòng hắn lúc này chỉ hận không được đem mấy người chọn đá xé thành mảnh nhỏ. Nếu điều tra đủ cẩn thận thì sao có thể đem trọng bảo bậc này hai tay dâng cho người ta?
- Đâu chỉ dừng lại ở Áo kim sa mà thôi, bên cạnh hình như còn là tam phẩm Vựng quang dẫn theo truyền thuyết có thể dùng kiến tạo Truyền tống linh trận.
- Đáng chết! Mới vừa rồi ta vốn cũng muốn xuất thủ, làm sao lúc ấy không thể quyết tâm?
Tới lúc này, cho dù là bình tĩnh như Nghiêm Hạo Lệnh Hồ Văn cũng đứng thẳng dậy, trên mặt đều kinh nghi bất định.
Người khác không thể xác định Vựng quang thạch nhưng với cặp mắt của người trong đại phái như bọn họ thì cực kỳ quen thuộc.
Vô luận là Áo kim sa hay Vựng quang thạch thì đều là thứ mà các đại tông môn coi trọng. Dùng từ tha thiết ước mơ cũng tuyệt không khoa trương. Khách quan mà nói, những thứ tam phẩm linh thạch bình thường kia so với chúng đều là cặn bã!
Nhưng bên trong khối linh thạch này, hai loại kỳ trân kia tựa hồ chỉ là thứ bình thường nhất.
- Lại vẫn có Thiên tàng ngọc! Nhìn xu thế quáng mạch này chắc phải hơn bảy lạng.
- Ta xem là không chỉ như thế! Bên trong một khối lớn như vậy, nhìn bộ dạng còn có cả Hoàng Tiểu Phàm!
- Hắc! Lão phu xấu hổ, trong sáu loại linh vật của nguyên thạch này, ta chỉ nhận ra bốn loại mà thôi. Chỉ biết qua là có liên quan đến linh trận không gian. Ta chỉ kỳ quái, một nguyên thạch có nhiều kỳ trân như vậy sao lại xuất phát từ ngũ phẩm linh mạch? Nói là nhị phẩm linh mạch còn miễn cưỡng!
- Đây có gì kỳ quái? Mấy vạn năm nay vì hạo kiếp hồng hoang mà thiên địa dị biến không ngừng. Cũng không biết có bao nhiêu tam phẩm linh mạch cuối cùng hạ thấp còn tứ phẩm, thậm chí linh khí hoàn toàn không có. Chắc là tình hình Côn Dương Sơn cũng là như thế!
Nhạc Vũ coi như không nghe thấy tiến bàn tán phía sau, hắn tính toán lực đạo rồi trong ánh mắt kinh dị của mọi người chém ra đao thứ ba. Lần này không chém ở góc mà bổ ngay chính giữa.
Nghiêm Hạo lúc này cũng không duy trì được phong độ văn nhã nữa. Cả người như gió bay điện chớp chạy về phía trước đài, lão cũng vô pháp ngăn cản một đao như phong lôi kia của Nhạc Vũ. Nhưng trước khi kẻ nhìn như lỗ mãng kia tiếp tục phạm sai lầm thì phải ngăn cản.
Bất quá thân ảnh Nghiêm Hạo vừa tới nửa đường thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt dán chặt vào chỗ chính giữa của khối nguyên thạch đã khai mở. Đầu tiên lão còn không tin vào mắt mình, sau đó linh giác quả thật cảm giác được trong phòng tràn trề linh lực không gian. Tiếp đó lão liên tưởng đến mấy lại kỳ trân vừa rồi cũng là linh vật không gian thì trong lòng cũng tin vài phần.
Sau đó cổ họng Nghiêm Hạo có cảm giác nghẹn lại, ngay cả hít thở bình thường cũng khó khăn.
Trông thấy một màn này, cái miệng xinh đẹp của Đoan Mộc Hàn cũng há hốc ra không khép lại được, về phần sắc mặt của Lệnh Hồ Văn thì không còn khó coi như trước.
Vốn trong lòng hắn cực kỳ tức giận, trong khối nguyên thạch của Nhạc Vũ càng lộ ra nhiều linh vật trân quý thì lửa giận trong lồng ngực lão càng cao. Song lúc này cặp mắt lão đang lóe lên, cũng không biết rốt cuộc nghĩ đến cái gì.
Trên thực tế không chỉ là bọn họ, lúc này cả đại sảnh đã hoàn toàn yên tĩnh, nghe rõ cả tiếng thở dốc.
Số linh vật trước đó mặc dù quý hiếm nhưng vẫn là trong phạm vi bọn họ có thể tiếp nhận, mặc dù hi hữu nhưng hàng năm trong thị trấn này vẫn có thể gặp được một hai lần.
Còn lúc này thứ vừa lộ ra trong khối nguyên thạch kia đã vượt qua điểm mấu chốt trong lòng bọn họ.
Dưới một đao bổ xuống là một khối linh thạch bị tách ra làm đôi. Khối linh thạch này cũng giống hệt tam phẩm linh thạch bình thường, duy chỉ có quang trạch lóng lánh kia là khiến cho trái tim người khác như bị ngừng đập.
Lần này vẫn là người tu sĩ chủ trì đấu giáp kịp phản ứng đầu tiên, ánh mắt của lão mang theo mấy phần dò hỏi nhìn người thiếu niên mà lão vốn vô cùng khinh thị:
- Không biết vị tiểu hữu này có chịu đem những tam phẩm linh thạch không gian này bán cho Vạn Bảo lâu chúng ta? Về giá tiền, chúng ta có thể ra đến 120 vạn linh thạch!
Nhạc Vũ kinh ngạc, sau đó tiếc nuối nhìn dưới chân.
- Đây chính là linh thạch không gian? Đáng chết! Sớm biết như thế thì vừa rồi ta đã không hạ đao
Hắn nói vậy không phải là không có đạo lý. Trong hai tháng này những sách mà hắn đọc trong Quảng Lăng Tông đều có liên quan đến linh phù trận pháp. Còn kiến thức về linh thạch không gian là đọc trong điển tịch của biệt phủ.
Trong mắt người khác cũng quả thật không biết vật này.
Sắc mặt Nghiêm Hạo xanh mét, hai đao đầu tiên hắn không để ý. Đến đao thứ ba thì lão chú ý vào những linh vật kia, nào còn nghĩ đến Nhạc Vũ lại còn có thể vung đao. Đến khi thấy vậy đã khó có thể ngăn cản. Dĩ nhiên trong chuyện này, cũng có công lao người bên cạnh.
Lúc mới vừa rồi, ánh mắt của lão vô tình nhìn về sau thì chỉ thấy Lệnh Hồ Văn nghiêng đầu tránh đi, mấy tên tu sĩ Kim Đan cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Hệt như vừa rồi mấy đạo kình phong nhắm vào lão không phải là của bọn họ.
Mấy tu sĩ của Vạn Bảo lâu cũng có vẻ ngượng ngùng. Mới vừa rồi bọn họ cũng có thể thuận tay ngăn cản, tuy nhiên khi đó còn hận không để Nhạc Vũ chém luôn khối nguyên thạch này đi.
- Ngươi lại còn biết đáng tiếc? Những thứ này nào để cho ngươi khai thạch hay sao?
Theo thanh âm hơi tức giận, thân hình Đoan Mộc Hàn đã vọt tới trước đài đấu giá, sau đó bình tĩnh nhìn nguyên thạch dưới chân.
Nàng cũng vô cùng đau lòng, nếu không phải quan hệ với Nhạc Vũ còn có mấy phần mới lạ thì chắc nàng đã véo tai hắn thật đau.
Điều may mắn chính là một đao của Nhạc Vũ tuy hạ xuống vô cùng dứt khoát nhưng vận khí coi như không tệ. Nếu sau này cẩn thận một chút thì tổn thất có thể hạ xuống thấp nhất.