Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức Chương 7

Chương 7
Dư Tịnh mấy lần sốt ruột nhìn đồng hồ, đã sắp bảy rưỡi tối mà Hứa Gia Trì vẫn chưa xuất hiện.

Gọi 5cho anh mấy falần thì 3 oặc là 4 áy bận, e3 oặc là 3 hông thể 6 iên lạc bđược.


Lúc 6 hác thì f hôi, nhưng d1 é xem trận 48 uyết đấu 5 iữa Thân 3 oa và Manchester 55 nited này a ô đã phải 8 hờ đến ac ấy tầng 23 uan hệ vất f ả lắm 9 ới có được, 49 ô không 25 uốn bỏ 78 ỡ.

Lúc ffđiện thoại 41 ọi được 0 hì các cầu d hủ đã f1 ào sân, 8 ư Tịnh 2 ất mãn 0d ói: “Anh 8đến đâu 6 ồi? Sắp c3 ắt đầu 33đến nơi 6 ồi!” Vì 2 ai vé đều 5 ằm trong c ay cô, nên a ô nhất 0dđịnh phải 3đợi Hứa 82Gia Trì mới 15cùng vào 09sân được.

Giọng 0Hứa Gia 0Trì có vẻ 1abuồn bực: 08“Xin lỗi 4enhé Tiểu 5Tịnh, anh 9còn có việc 3rất quan b2trọng chưa dhoàn thành, 3e là không cthể đi fxem đá bóng b2với em được.”

“Không 7phải anh 5không biết 7vé này khó edmua đến 3fmức nào.” 5Dư Tịnh cctức đến 0nỗi lông ddmày dựng 7ngược. 5 © DiendanLeQuyDon.comHứa Gia f6Trì bận 6phải làm e4thêm giờ, 8cô có thể 4thông cảm, 84dù sao công 28việc là 8bquan trọng cnhất. Nhưng 4tại sao 4nhất định 1phải đợi 91đến phút 7bcuối mới 1cho cô biết. bd © DiendanLeQuyDon.comCô không 8phải là fngười không 2cbiết lí e4lẽ, sẽ ckhông ép 21buộc anh f7đi xem, nhưng echí ít cũng d5phải cho 1cô biết 1sớm, cô 3fcó thể 48hẹn người ekhác. Hạ 0Sính Đình cngọt nhạt 7năn nỉ 56cô mấy flần mà 1bcô còn không 64nỡ cho, 3phải mang 5tội danh ftrọng sắc 2khinh bạn, 1Hứa Gia d8Trì hay lắm, ftỉnh bơ 63xem như không 9có gì.

“Xin alỗi xin 3lỗi.” aeHứa Gia 6eTrì xin lỗi d0ríu rít, caanh cũng bbó tay, trước adđó họp c4mãi đến 56gần giờ athì Lữ 83Thiên Ba 3alại giao 6một đống bviệc cho 3eanh.

“Thôi 90thôi, em b0vào trước 81đây, về 2nhà rồi 7ftính sổ evới anh easau.” Dư d2Tịnh tức dtối cúp 7máy. Giờ 91này còn 8gọi Hạ 9Sính Đình 26tới thì 7chắc chắn 20không kịp, 4cô lại dkhông muốn 9làm lợi 80cho đám 36phe vé chợ 4đen nên ecxem ra đành 6dlãng phí 5bvậy.

3fTịnh không 1dnhớ lần acxem đá bóng 38gần nhất 6là bao nhiêu 03năm về 1trước nữa. 0f © DiendanLeQuyDon.comHình như 0là khi học 5cấp ba, 8có lần 0cô và Trình fLãng cùng 7trốn học dlén đến 39sân Hồng f3Khấu xem bđá bóng, fvì đều 0là học dfsinh không 68có nhiều dtiền, chỉ f0đua mua một 3vé. Trình 6Lãng muốn 6eDư Tịnh 1vào một fbmình, còn aanh đứng engoài cổng 67đợi đá 3xong sẽ f6đón cô 59về. Dư 2Tịnh chợt 5nghĩ ra  một 6kế, cười 1bảo Trình 7Lãng đừng 56sốt ruột, 3acô đến cchỗ bán ccvé chợ eđen chi tốn csố tiền 4ccho một f0vé mà mua bđược đến 9dhai vé, lúc 7đó còn dbị họ 64cho rằng 0cô gái này a0quá tinh etường, 4hiểu biết.

Sao elại nhớ 48đến anh 8fnhỉ, Dư bTịnh hất ctóc. Vô fthức quay 3lại, chạm 8fvào một 8bđôi mắt 5dnóng bỏng. 78 © DiendanLeQuyDon.comTim đập amạnh, thực 1ra cô nên f2nghĩ ra, 7Trình Lãng 81cũng là 1bfan của 6Manchester fUnited, làm dsao bỏ qua ccơ hội 8ngàn năm dcó một 8này.

fTịnh nhanh b5chóng quay 50đi, tim đập 8dmỗi lúc 39một nhanh.

Trận 6đấu vô 28cùng hấp 7dẫn, cầu ethủ hai 2bên đều 9phát huy fhết sức, 2anhưng tâm ftrạng cô 6đang phức 1tạp, không c9sao bình 4tĩnh được, 9bmấy lần 04muốn bỏ bđi, lại 14sợ làm 1aphiền đến 2người hâm c5mộ khác, b1khó khăn alắm mới 1eđợi đến 72lúc giải aflao giữa 2hiệp, cô d9chen chúc 6ra khỏi 35đám đông, b7cuối cùng 39thở phào 60một hơi.

Bên 25ngoài lác 3đác mấy 7người không b0mua được 5fvé, thấy f1Dư Tịnh dra khỏi 6sân thì f9đều nhìn 73bằng ánh 41mắt kì 2lạ.

bngười bắt 7chuyện: 6“Sao chưa 58kết thúc 7đã ra rồi, 3không hay dà?”

Còn acó người 8dnói: “Chỉ fxem nửa 4trận, lãng 27phí quá, 0tặng vé ccho tôi thì 1hay biết 0emấy.”
dbTịnh phớt 22lờ, cúi cđầu đi bvề phía 2ga tàu điện 5ngầm.
“A 31Tịnh, đợi cđã.”

Nghe ftiếng gọi e0sau lưng, 4fbước chân e9Dư Tịnh 66càng nhanh b0hơn.

Mọi b0người cuối 6cùng đã 10hiểu ra 5dtình hình, 9gật gù f7nói: “Ồ, 61cặp tình 4nhân cãi 5cọ đó 6bmà.”
01Tịnh dù 6đi nhanh 8cmấy cũng 01không bằng 1Trình Lãng fngười cao 88chân dài. 52 © DiendanLeQuyDon.comRất nhanh danh đã đuổi cakịp, túm fdlấy cánh f0tay cô: “A 0Tịnh, anh 65lái xe đưa 2em về?”


“Không dacần em đi 2etàu điện 2rất tiện.” 95Dư Tịnh 8ekhông quay 4đầu lại.

“Muộn 95rồi, một 4mình em không 6an toàn.” 2Trình Lãng 0kiên trì.


4Tịnh khựng clại: “Bây 0egiờ còn 6chưa tới 4chín giờ.”

Trình 6Lãng đưa e6tay lên nhìn eđồng hồ: cb“Đến 5khi em về 0nhà đã 2mười giờ arồi, em 1không ngồi fxe anh cũng 3được, 2fanh đi tàu 5ađiện với 4em.”

aTịnh bị 2anh đánh 6bại, bất elực nói: c“Xe anh cfđậu ở 44đâu?”

Trình eLãng mừng 2rỡ, chỉ a3tay: “Ở fbãi đằng c5kia, không 70xa.”

4cTịnh theo 5anh lên xe, 6cũng không 7anói gì, 7một ngón fctay nghịch dđiện thoại.
Trình bLãng liếc 6bnhìn cô: b8“Đang đợi 2fđiện thoại cà?”

Thực 6ra Dư Tịnh 3cchỉ cầm 2cđiện thoại 5trong tay atheo thói 40quen, nhìn 05giờ, có 6lúc xem weibo, 42nhưng nếu 6Trình Lãng 25đã hỏi fbthế thì ebcô sẽ trả 1lời: “Đúng.”

Vừa 0anói dứt, afHứa Gia 9Trì đã 10gọi điện 4ctới: “Tiểu 9Tịnh anh 5làm xong 8rồi, bây 81giờ đến csân bóng 6cđón em.”
43Tịnh vội bnói: “Không 4cần đâu, f5anh về thẳng 4anhà đi.”

Hứa a2Gia Trì tưởng 52cô giận 75nên cuống b6quít nói: 9“Anh sẽ 3tới nhanh f7thôi, em c6đợi anh 1nhé.”
1Tịnh dở 1dkhóc dở 0cười: “Em dđã trên 6đường 7về rồi.”

“Sớm ccthế à?” 6cHứa Gia 7dTrì nhẩm 0btính thời agian, theo a3lí thì lúc 6canh lái xe 8đến nơi 7btrận bóng 5chắc vẫn 47chưa kết 26thúc.

“Vâng.” 1fDư Tịnh 3fkhông muốn 58nói nhiều, 97vội vã e2cúp máy.

Trình c4Lãng im lặng, 2dxem ra tình 2cảm của eDư Tịnh 5và anh họ dkhá tốt, 79nhưng anh 2không biết 6nên vui cho ccô hay nên 3ethấy bi d5ai cho chính 62mình.
Hai bngười đều 4im lặng 3suốt đoạn 4fđường. 6 © DiendanLeQuyDon.comTrình Lãng ccchăm chú 5elái xe, Dư 8eTịnh vẫn bcúi đầu enghịch điện 96thoại.
33Tịnh bỗng 7cngước lên 42nói: “Đầu 92đường 0anh cho tôi 83xuống là eđược.”

Trình 5Lãng cười eflạnh: “Em 89sợ gì? 70Đưa em về anhà cũng 3không phạm fcpháp mà?”

“Anh 41hiểu lầm 1arồi.” 55Dư Tịnh ethở dài: 5“Con đường 2bnày là đường 1bmột chiều, 1anh lái xe 6fphải đi e5một vòng d1lớn, không ađáng, em b0đi bộ thì 7tiện hơn.”

Trình 2Lãng nghẹn flời, anh 74cũng không ahiểu vì 4sao lại 1bnóng nảy 6như vậy, b4trong lòng cức chế 00vô cùng. c6 © DiendanLeQuyDon.comAnh nghĩ 2ngợi rồi 5vẫn nghe elời Dư aTịnh, dừng 3xe ở đầu bđường. 9 © DiendanLeQuyDon.com“Đi đường 3dcẩn thận.” c7Anh nói.

“Đi 6bộ chỉ ftốn hai, d1ba phút, 0có gì đáng 60lo đâu.” 0cDư Tịnh 81đáp gọn.
Trình c6Lãng lại 91nghẹn lời, 8im lặng.

e2Tịnh khẽ 7anói: “Anh cflái xe về 2chú ý an b6toàn.”

Mắt cbTrình Lãng 3esáng lên: d9“Ừ, vậy fbanh đi đây.”
26Tịnh gật dđầu, tim 5lại khẽ 1run lên.
Hứa 1Gia Trì đón fDư Tịnh 83vào nhà, 1vẻ mặt 1fnịnh bợ: 2“Vợ yêu, dchắc mải d7xem đá bóng 44mà chưa 2băn tối 8phải không, eanh mau đồ 3avề cho em a5đây.” bAnh bưng 8một phần dcơm rang 33nóng hổi 69ra trước 4mặt Dư 0Tịnh.

Anh bkhông nói 6thì thôi, anhắc tới ctrận bóng 2bkhiến Dư bTịnh nhớ 71ra, cô làm a7mặt nghiêm, akhông nói 9egì chỉ 6ahừ một 5dtiếng.

Hứa 40Gia Trì vội 64cười giả 6elả: “Là 9lỗi của 24anh, cho em 1trừng phạt 7đấy.”

Anh 1axuống nước c8thế này, 4thái độ bbrất thành 51khẩn, Dư 8Tịnh cũng 41không nỡ 9nói gì, 4fchỉ bĩu 1môi: “Lần 23sau không dathế nữa.”

“Yên fftâm, yên e1tâm.” Hứa 1Gia Trì đưa 3đũa cho ccô. “Ăn 9nhanh đi, 9nguội rồi fkhông ngon 3đâu.”

c2Tịnh cười, 4gắp một fdmiếng to 29đút vào emiệng Dư dTịnh trước, canh ngậm 54trong miệng, 9ngọt tận d9vào tim.

Hứa 3Gia Trì vừa 5dọn sạch cnhà bếp, evừa thò cdđầu ra: c“Vợ ơi, 0anh có món 6quà tặng 6em, để 54trên bàn cđó.”
“Lại d0giở chiêu 9cgì thế.” 54Dư Tịnh 2giả vờ 56lườm anh 05một cái.

Hứa 15Gia Trì cười f4híp mắt: e“EM xem 78là biết 4bngay, bảo 56đảm hài alòng.”

a4Tịnh cầm 7dmột phong a3thư lên 61mở ra, mới cnhìn đã 09cười nghiêng 3ngả.

Đó f8là mấy 3tấm thiệp 86mà Hứa 5Gia Trì tự flàm, tấm eđầu tiên 7viết: Thẻ 43xin lỗi, 6dù sai hay 44đúng, Hứa 1Gia Trì sẽ 1lập tức ccxin lỗi, 4không tranh 1cãi với 00em nữa. 3 © DiendanLeQuyDon.comThẻ này 0do vợ yêu a1chuyên dùng, 90ghi tên để akhông thất 0lạc, chỉ 0dđược sử bdụng một d2lần, hạn 3sử dụng e9là một 3vạn năm.

Tấm bthứ hai: e1Thẻ mát d8– xa, thẻ 10này có thể 0cđược hưởng 44một lần 4mát –xa a8VIP do Hứa 4Gia Trì cung ccấp.

Tấm 32thứ ba: ce“Thẻ truyện 3cười, thể 83được sử 4adụng thì fHứa Gia 98Trì lập 1tức bỏ e4sẽ bỏ 5fhết mọi ecông việc, afkể truyện 5cười, bắt 4buộc kể 3fđến khi 7fem cười 53thì thôi.

Tấm 5ethứ tư: eThẻ dọn adẹp vệ 50sinh, đưa 08thẻ này 7bra sẽ dọn 0dẹp ngay, 2không thông equa đợt 87kiểm tra 2vệ sinh 4của em thì 6sẽ không 13ngừng lại.

Tấm 13thứ năm: 50Thẻ đi 2bmua đồ 2cùng, trong e6vòng 24 giờ 33sẽ ngoan 8dngoãn đi 43mua sắm 56mà không 52than trách 85gì.
Tấm 43thứ sáu: 16Thẻ nộp 6lương, Hứa 77Gia Trì sẽ enộp toàn 0dbộ lương 64trong tháng.

Thẻ 7thứ bảy: afThẻ miễn 4tức giận, 9thẻ này 87phát ra sẽ 8ngừng cãi 46nhau, cho 8dù giận b6đến mấy 6cũng phải echo em một 7nụ cười.


4Tịnh cười 0lăn lộn: 65“Anh làm dcái gì thế 7này?”

Hứa 51Gia Trì lau 8khô tay, 30ôm eo Dư 2Tịnh: “Sao, esáng tạo dkhông?”
2Tịnh liếc 8anh: “Mau 0bnói, học 2theo ai đó?”

“Cái anày, cái fkia…” 49Hứa Gia 5Trì đảo 0emắt lia 1lịa, Dư 4Tịnh đương 0fnhiên không 7dễ dàng e8bỏ qua cho 1anh, nhéo 75vào eo anh 9cmột cái: 0a“Còn không 33mau khai thật 7đi.”

Hứa ccGia Trì sợ f6nhất là 39nhột, vội 04chịu thua: d“Lúc nãy 50đợi em, e0tỏng ti 6bvi có một d5đài phát cbchương trình 85xem mắt, 4trong đó 7có một fnam khách 6mời lúc etỏ tình dvới nữ 4khách mời b6đã dùng 86chiêu này.”

“Thế e6là anh học 8theo à?” cDư Tịnh 8adở khóc 8edở cười.

Hứa 0Gia Trì cúi 3đầu: “Anh 8thấy cũng 8khá thú 7vị, nên…”

63Tịnh nhướng 9môi: “Tuy a2không phải 2anh tự nghĩ 37ra, nhưng anể tình b9anh chăm e3chỉ học 6hỏi, em cvui vẻ mà 84nhận vậy.”

Hứa a1Gia Trì ôm c6cô vào lòng, 8hôn một ecái thật 38sâu lên a1má cô: “Em 9akhông giận bdanh là được.” 98“Đừng 6tưởng thế 0này là dã 1có thể eaqua ải nhanh d4chóng nhé, 8mấy tấm 0thẻ này 5em sẽ giữ 83kĩ, anh nói 28được là 5phải làm 6được.” 94Dư Tịnh 0nở nụ 6cười, không 5fquên khích 79Hứa Gia 0Trì.

“Nhất 6engôn kí 5exuất, tứ 7fmã nan truy. 9 © DiendanLeQuyDon.comHuống hồ 0anh còn kí 37tên trên 47đó nữa.” 9Hứa Gia 8Trì vỗ 0cngực hứa 8chẹn.

ecTịnh từ dtừ tựa avào lòng 6anh, có một b9ông chồng 4hiểu ý 6ccô, lại 9quan tâm 4ecô như vậy, 53cô còn có 1gì không f5hài lòng, 71cuôc sống cbình lặng cenhưng ấm 7áp này đúng anhư cô cần, 2cứ thế 28sống một fdđời cũng dlà chuyện ehạnh phúc.


Hứa 81Gia Trì vuốt b5mái tóc bmềm như ftơ của 9cô: “Đúng 80rồi, hôm dcnay sao chưa 4cxem hết 40trận đấu 7fđã về 90nhà?”

fTịnh cắn edmôi, trên 4đường 4về cô đã enghĩ ra bao 36nhiêu lời 9nói dối fdđể ứng 8phó với 1dcâu hỏi 7enày của 6Hứa Gia 47Trì nhưng 5rốt cuộc c5không câu 5nào có thể e6khiến cô 7thản nhiên 72trả lời 5được.
Hứa 23Gia Trì chợt 2cười: “Có 0phải là ckhông có a3anh nên không 3achú tâm 6xem không.”
f9Tịnh được 30đà gật 57đầu: “Đúng 1thế đúng ethế, chán f7chết đi fđược.”

Hứa 88Gia Trì cười 16ha ha: “Lần 17sau nhất 41định sẽ 9fđi cùng aem, ai bảo 1blàm thêm 59giờ cũng 8không nhận 09lời, vợ 3yêu là quan ctrọng nhất.”

cTịnh âu ccyếm cọ amũi vào 4cằm Hứa dGia Trì, 3bkhông hiểu 5bvì sao rõ 73ràng cô 3và Trình e8Lãng không 84xảy ra chuyện 4gì cả, 29từ đầu 81đến cuối f1ngoài từ 6chối cũng 81chỉ có 8ecự tuyệt, 2nhưng vẫn 6có chút 31hổ thẹn. 6 © DiendanLeQuyDon.comCô suy nghĩ, 3sợ kể 1mọi việc bcho Hứa 22Gia Trì nghe 9thì anh sẽ b0không chấp 5nhận nổi, adnên quyết 1định thăm 3dò trước: 8“Hứa Gia 61Trì hôm 34nay ở sân 3bbóng em gặp 7cTrình Lãng.” 0Cô len lén 5quan sát 6nét mặt 23anh.

Hứa d1Gia Trì quả 51nhiên không d8hề nghi angờ, anh acười: “Ồ aphải rồi, 0ctên đó 9clà fan cuồng 6đấy, anh 9chưa nói 99với em đúng 98không, cậu 4ata trước 8kia còn trốn 5học để 7đi xem đá 6bbóng nữa.”
88Tịnh cúi c4xuống, chuyện 9bnày cô còn a6hiểu rõ 18hơn Hứa 1bGia Trì. 65 © DiendanLeQuyDon.comCô nói khẽ: 8“Là Trình 0Lãng đưa 2em về nhà.”

“Ủa, dtức là 2cậu ấy 16cũng ra sớm dà?”

71Tịnh gật f9nhẹ đầu.

Hứa 3Gia Trì cười: 1“Có lẽ 63là không 0byên tâm eeem về nhà ffmột mình, 2không ngờ e6tên này 8fcũng biết 26thương hoa etiếc ngọc a2ghê, ngay 3cả trận 1eđấu cũng ebỏ.”

0bTịnh thấy 2danh cười 9tươi rói, ftrong mắt blại hoàn 37toàn trong 0dsáng thì cethở dài 2trong lòng e8vì Hứa dfGia Trì quá 5btin tưởng acô, cô càng 7không thể d4có lỗi fcvới anh, 1dcũng không athể để canh biết 4quá khứ 2của cô 8và Trình dfLãng. Dù bsao đã là bcchuyện quá a1khứ, cô 4không muốn 2ảnh hưởng  tới 0etình cảm 2hiện tại. 7 © DiendanLeQuyDon.comHứa Gia fdTrì nếu 89biết Dư e8Tịnh chín 8là mối 0tình đầu 60của Trình 88Lãng, Trình fLãng vì ccô mà hơn 8mười năm 6không có 0bạn gái, b9còn anh lại dcưới người 5aTrình Lãng ayêu nhất, aanh sẽ hổ dcthẹn, nổi 10giận, hoặc esẽ rút 7lui, bỏ e5cuộc, không eai đoán cđược. 16 © DiendanLeQuyDon.comCÒn cô, 7không thể 16mạo hiểm b2như vậy.

Hứa 05Gia Trì cúi 65xuống hôn c4nhẹ lên ckhóe mắt bccô: “Mệt 4brồi hả, 0mau đi tắm 3rồi nghỉ 0ngơi.”
“Vâng.” 0Dư Tịnh 31ngoan ngoãn dgật đầu.

Hứa d0Gia Trì cắm 93sạc pin, b6mở máy 9dphát hiện 26ra Thư Nhã 0fgửi rất 63nhiều tin eenhắn cho 67anh, anh suy 30nghĩ một 5lúc rồi 22cố ý không 4trả lời 9eđể chọc dtức cô 79ta. Mấy fhôm nay anh 70quan sát 6drất kĩ, 1có lúc tan e8sở còn 20đột nhiên 6đến công 5ty phục b2kích đột bengột, nhưng ađúng là 7không thấy 11Lữ Thiên aBa và Thư f6Nhã mờ dám nữa, 8nhưng anh 9vẫn chưa fayên lòng. 6 © DiendanLeQuyDon.comTrước mặt 7Dư Tịnh 34anh rất f2tự tin vỗ 6ngực đảm cbảo hai fdngười này 94tuyệt đối bkhông có 79tư tình 36nhưng thực 7dtế thì dfphỏng đoán 61của Dư a2Tịnh là 9chính xác. 9 © DiendanLeQuyDon.comAnh nhận 74lời Lữ aThiên Ba 2dkhong kể fchuyện anh a8ta và Thư 9cNhã cho Thiệu d8Mân Quân, f3là vì Lữ eThiên Ba 00hứa sẽ b2cắt đứt 2với Thư aNhã, nên 1anh càng 29phải có b3trách nhiệm 3giám sát 0họ. Anh 30tin Lữ Thiên d5Ba có thể e2làm được,nhưn 2không tin 8Thư Nhã. d7 © DiendanLeQuyDon.comPhụ nữ dlà động dfvật cảm 1tính, làm bsao cô ta b0chịu cắt 29đứt mối fetình này b5dễ dàng bnhư vậy. 5 © DiendanLeQuyDon.comTuy rằng 55tình yêu 2không có 9đúng sai 12nhưng cô 4ta chen chân d8vào gia đình cngười khác fdlà vô đạo 5đức. Hứa c9Gia Trì phản d7ứng quyết 8liệt với 15cô ta, cũng 7là vì không b1muốn cô 97ta lại có dfkhao khát 3cphi thực dctế nữa.

20Tịnh tắm dcxong bước 48ra, bỗng 4nhớ tới 14một việc, ecô chớp 9mắt, ngượng d4ngập nói: a4“Ông xã 76ơi, có chuyện fnày em muốn 5bxin lỗi bdanh.”

“Gì bthế?” 9Hứa Gia 4Trì thắc 5mắc.

“Buổi 9chiều chị dMân Quân 4agọi điện 61cho em, em 7hỏi đến 0sếp anh, ethì chị 2ấy nói c9rằng gần bđây, Lữ 25Thiên Ba eaquan tâm 8đến gia a5đình nhiều bhơn, còn 4thường 7dxuyên đưa a2Đông Đông 07đi chơi, c3anh ta xin blỗi chị ecMân Quân 0trước kia ddo công việc a4quá bận 68rộn mà clơ đãng 4chuyện gia 8đình, xin b5chị ấy 3ctha lỗi.  Xem 0ra đúng dblà em trách 68nhầm anh 42ta rồi, bxin lỗi ccanh nhé, ecem không 2nên nổi 7giận với 03anh vì chuyện 3cđó, càng fkhông nên eanghi ngờ cmắt nhìn c7người của aanh.” Dư 3dTịnh kéo bnhẹ áo 3Hứa Gia 30Trì, thì b5thầm, giọng bdịu dàng cvô cùng.

Trong 75lòng Hứa a6Gia Trì rất dphức tạp, b9một mặt fcanh cảm 2fthấy vui 93vì Lữ Thiên dfBa thực fsự đã ccbù đắp 6tội lỗi, 1mặt khác brõ ràng 53Dư Tịnh 8không sai, banhưng lại 29xuống nước 58nhận lỗi f8với anh, 9fanh rất 24khó chịu. be © DiendanLeQuyDon.comAnh ôm chặt 9cô: “Vợ 0fchồng mà 4xin lỗi 4egì, ngoan, canh chưa 32từng trách 2gì em.”

“Em ecbiết anh c5sẽ không atrách em, 00nhưng trong alòng người 85ta vẫn thấy 9xấu hổ 01mà.” Ngón fctay Dư Tịnh c9vẽ vẽ 06lên lồng angực Hứa bGia Trì, 65nũng nịu.

Đôi 77môi Hứa 9Gia Trì bỗng eađè lên eemôi Dư Tịnh, 7cô đáp 3lại nhiệt 7tình, Hứa baGia Trì đang 1asôi sục, 0làm sao chịu 8cđược sự 2kích thích acủa cô, 1bèn bế 6cbổng cô 5đặt lên 8giường, aehai người 4đổi sang ecách khác, a7dùng cơ ebthể để 4‘giao lưu b8tình cảm’ 1với nhau.
Hôm 34đó Dư Tịnh 67trực ca 4sáng, vừa 5đến bệnh 3viện thì 0dVương Lệ eQuân đã adnói với 8cô vẻ bí 2ẩn: “Khoa fchúng ta 2dsắp tổ e8chức đi 1du lịch c7Hồng Công 9ba ngày đó, enghe nói 20có thể fđưa người 43nhà theo.”

26Tịnh mừng c7rỡ: “Tốt c2quá, để 3mình gọi 17điện ngay 2dcho Hạ Sính 65Đình hỏi 17xem cô ấy 3cmuốn mang agì về.”

Vương aLệ Quân 0cười to, 56Dư Tịnh dchưa kịp 3phản ứng: ca“Sao cậu 6vui đến 7thế cơ 2chứ.” 8eCô lấy fađiện thoại 80ra gọi, 0chuông mới 4reo được 2một lúc fthì Hạ 3Sính Đình 5đã nghe emáy: “Hello.”
“Mấy 44hôm nữa d0bệnh viện 2bọn tớ aasẽ tổ 7echức cho cnhân viên 4đi Hồng 8Công, cậu 7cần đồ 77gì thì mau bliệt kê 90danh sách b0cho tớ nhé.”

Hạ eSính Đình 6vừa nghe cethì vô cùng 1mừng rỡ, b6nhưng cô bnhanh chóng 8phát hiện 0ra điều 70không ổn: 3c“Thật cckhông đó? 1cChủ nhiệm ckhoa các bcậu keo 4dkiệt như 53thế, sao agiờ tự 8nhiên lại b1tốt bụng 0evậy? Cậu dở bệnh abviện đó dgần bốn 6fnăm rồi, 2đã nghe 7người ta 8nói đi du 9lịch bao bcgiờ chưa?”

73Tịnh lặng 4ethinh, liếc  thấy cdVương Lệ aQuân đã 51cười sắp blăn ra đất, d7mới vỡ a3lẽ ra, cô 02cúp máy, 7tức tối enói: “Cậu 8erảnh rỗi 3quá hả?”

Vương 3aLệ Quân 98cười đến 4achảy nước 33mắt: “Dư 2aTịnh cậu 73dễ bị 68gạt quá!”
aTịnh bực 4bội: “Gạt 1mình thì 01có gì hay e0ho!”

“Hôm fnay là cá 2tháng tư 5mà, đùa 64thôi, cậu 47đừng giận.” abVương Lệ 71Quân lau 2nước mắt, 9cbịt miệng 2cười: “Mình bđang nhắc b1cậu đó, 09mình đùa 41kiểu này ffthì vô hại, b9cậu đừng 3để người 4khác lừa, 61họ mà đùa 4thì điên 0fthật đấy.”

Người cmà Vương 6Lệ Quân bnói là đám 8người phòng 1cấp cứu, 25lúc Dư Tịnh 76kết hôn ađã được 68lĩnh giáo, ccnhững chiêu 4thức phá ađộng phòng ethật là 2thiên biến cvạn hóa, d3cái gì mà 0bắt chú 7rể dùng d3giày cao cgót của 0cô dâu đựng 3brượu, đồng fethời còn 3phải uống 2liền ba 9ly, không b3uống thì 01không yêu 08cô dâu, 5fcái gì mà 3cdưới drap fgiường aenhét mấy 02quả bóng 1bay, bắt 2bcô dâu chú 0rể cùng 1nằm xuống 1cđể tỏ arõ tình eyêu kiên 8bđịnh, cùng 43vượt qua 17hoạn nạn; 58còn cố c4ý mượn 06một đứa 30bé sơ sinh 86đặt trên 8giường 2tân hôn, 1để tạo 5sự hiểu 8lầm…

cTịnh thấy eeda đầu bdtê liệt: eb“Bọn họ 74hôm nay lại e2muốn đùa 33dai với emình à?”

“Cũng 5chưa chắc 8là cậu, bnhưng cậu 58cẩn thận 4một chút fvẫn hơn, 8emấy hôm 75trước mình 49còn nghe aTiểu Vương anói rằng btrong đám 7cưới cậu 6vẫn còn 6chơi chưa 4đủ đấy.”

f8Tịnh cảm 89thấy sống 3lưng lạnh dctoát, cô 9thật sự 1đã bị 9mấy người 6đó dọa ccho chết 8khiếp.
Vương c7Lệ Quân fnhìn cô 0thương cảm: 87“Hôm nay atránh được 85thì cứ 5tránh nhé.”

“Biết 6sớm thì 4hôm nay mình 07đã xin nghỉ 63phép rồi!” 32Dư Tịnh 5buồn bực egiậm chân.

“Cậu fchỉ cần ađừng đến aphòng cấp ccứu thì 6chắc họ 4ckhông cố 9tình chạy eetới đây 0đùa cậu 00đâu.”

“Cũng 7đúng.” 38Dư Tịnh 9yên lòng 3hơn một 87chút.

Lúc 9này điện 10thoại của 1Dư Tịnh eebáo có tin c9nhắn, là baHứa Gia 5Trì gửi e5tới, mở e9ra xem, cô 59vừa buồn 43cười vừa 70tức. Thông 9fbáo tìm 43heo lạc: a7Tôi đánh c0mất một acon heo trắng banhỏ thuần 0chủng, đặc 6điểm: thông 3minh lanh 87lợi, hiểu 60ý người, 86trên người c1có mang theo 1một chiếc 19điện thoại, 7đang đọc 8tin nhắn 5này, Heo 4Yêu đọc cđược tin cbnày rồi 0hãy nhanh c4chóng hồi 5âm chủ 0nhân, đang 5rất nhớ 65em!

“Nhìn amặt cậu bngọt ngào fchưa kìa, 8khỏi phải 00nói, nhất 4ađịnh là 1ông xã cậu 0gửi rồi.” 4eVương Lệ 2Quân ngưỡng 2mộ.
4bTịnh cười eckhan ‘hê 2ehê’  mấy 8tiếng, chạy f0ra một góc 82trả lời 8Hứa Gia c7Trì: Lại f2gửi truyện ecười cũ 2rích hồi 7dđó cho em 27rồi!
Hứa bGia Trì: 6Cá tháng 39tư, chọc 32cho em cười, 3nếu em cười 44thì anh xem dnhư đã 8bthành công 7erồi.
b9Tịnh phì acười: Cười frồi, thỏa 27mãn rồi 2echứ.

Hứa e0Gia Trì: dfBuổi tối 0đón em đi dăn lễ.

fTịnh buồn f0cười: Cá 8ftháng tư 49có gì mà 17là lễ?
Hứa 13Gia Trì: 3Đã hứa 8mỗi ngày 40đều là elễ chúc 7mừng mà.
Gương 6măt Dư Tịnh 02hiện ra 8fmột nụ b2cười có 1vẻ bất 4lực: Anh 3bsắp xếp 7đi, em làm bviệc đây.
abận rộn 04một hồi, cDoãn Quyên 0giao cho cô d1một chồng 0etài liệu, ddnhờ cô 0cgiúp mang fflên văn 47phòng bác f9sĩ ở tầng e18, cô nhận eclời ngay, 68không hề 02nghi ngờ.

Doãn 47Quyên nhìn dccô, mấp admáy môi: 1f“Vương d6Lệ Quân bnói em thật 0thà dễ 2gạt, chị 8còn không 9tin, em không 2fsợ chị flừa em bắt 4cem chạy 6fcông cốc 6à.”
aTịnh cười 9tít mắt: f“Y tá trưởng f0sẽ không 6làm thế 1fđâu.”
“Lỡ 6làm thế fthì sao?”
“Thì e5cũng không 7sao, dù sao 1em đi bằng 8thang máy, bcũng không 7fmệt gì.” e9Dư Tịnh ehiền lành anói.
Doãn e7Quyên cười 9xoa trán: f9“Thôi đi b5nhanh đi.”
“Tuân alệnh.” eaDư Tịnh 1ôm tài liệu bfđi ra khỏi 8bphòng y tá.

Lúc bcửa thang fmáy sắp 73đóng lại, bcó người 5từ bên e0ngoài gọi e‘đợi 1với’, 5Dư Tịnh 9vội bấm abnút mở, aathấy người 5vào là Tiểu d8Vương thì 2tim bắt bđầu đập 9thình thịch.

“Chào 99Dư Tịnh, blâu quá 7không gặp.” 4Tiểu Vương b6nhiệt tình 3chào.
36Tịnh cười 2ckhan: “Cũng fkhông lâu 1lắm.” 1Cô không angờ không 4cra khỏi 9tòa nhà 0này mà vẫn 7fgặp Tiểu 81Vương/
Tiểu 7Vương sờ 29sờ mũi: ea“Hình như acô căng 5thẳng quá 3nhỉ.”

62Tịnh vô 6thức phản a5bác: “Làm 42gì có.”

“Tôi 5fcũng chỉ 5bthỏa sức 0chơi trong 7bhôn lễ 5của cô 0thôi, hôm 3nay sẽ không cđùa cô dđâu.” 31Tiểu Vương 6nửa cười 26nửa không.
Khóe 98môi Dư Tịnh egiật giật.

“Chồng 18cô đã cướp edmất cô 2gái xinh 1đẹp nhất d8bệnh viện dnày, chúng 86tôi không 65nhân cơ f7hội đó 92xử anh ta abmột trận bthì làm 4sao cam tâm eđược.” 4Tiểu Vương 9bcười rất bđắc ý.

01Tịnh không d3biết phải 8nói thế f1nào, vẫn eagiả ngây 39ngô cười bngốc nghếch 2là an toàn 2nhất.
Đến f9tầng 6, aTiểu Vương e9ra khỏi cthang máy, 9Dư Tịnh 3thở phào.

Ai 7ngờ đến 6khi cô đưa 2tài liệu 94xong, xuống d4đến tầng fd6, Tiểu b8Vương cũng 2vừa trùng f4hợp làm 3xong việc f7và vào thang 43máy.

Anh 2ata sờ sờ 6gáy “Trùng chợp quá.”

cTịnh tiếp 0dtục cười 8ngô nghê.
ecúi đầu 6asuy nghĩ, 9ebất ngờ afcó ai đó cvỗ vai cô fmột cái, 2cô giật cbắn mình, dngước lên 98thấy Tiểu 5Vương đang bbnhìn điện 8thoại, hoàn ddtoàn không fachú ý tới ccô, còn btrong thang 4máy chỉ 9có hai người bhọ, thì 6là cái gì 0đây…Dư cTịnh bị bsuy nghĩ 95lung tung 7bđó dọa 6acho toát 9fmồ hôi fclạnh. Uổng 2dcông cô b3là nhân dbviên bệnh 2viện mà 94lại có 0suy nghĩ 3vớ vẩn 23như thế, 22thực sự 09là không b9nên. Nhưng 41cô ở bệnh fviện thường 0xuyên nghe 3ađủ loại b4tin đồn 7có vài chuyện 24thực sự bkhông thể 73lí giải 5từ góc cđộ khoa 51học, cũng aamay bây giờ 4elà ban ngày, fccũng không 60phải chỉ 5có mình 1cô trong 93thang máy, 62nếu không 23thì sợ 0chết mất, 34cô thở 0ra.

Cảm egiác thấp 3thỏm sợ fahãi đó 15cứ kéo 5dài tới 0khi cô ra dkhỏi thang c5máy, mới bthực sự 66thở phào f6nhẹ nhõm. 1 © DiendanLeQuyDon.comCô muốn echào tạm 2biệt Tiểu 0Vương, vừa 2quay lại 38đã thấy bvai anh ta dbrung rung, 8cơ mặt ffcứng lại, 97hẳn nhiên 36là nhịn 8dcười rất 5khổ sở, 8dDư Tịnh 57mới biết flà cô đã bbị anh ta 9fchơi xỏ. 3b © DiendanLeQuyDon.com“Anh!!!” 4Dư Tịnh 55tức giận b9kêu lên.

Tiểu 30Vương không f3kìm được 16nữa, ngồi cxổm xuống 4cười, tập 1bđập mạnh d5xuống đất.
ceTịnh mắt 60từ tái 5sang đỏ, 1cẩn thận 2đủ đường 1vẫn bị 53anh ta trêu 9chọc, cô 31muốn khóc bmà không 0ra nước emắt. Cô b1tức tối 6trừng mắt 5nhìn anh 0fta, chỉ 9btiếc là 9lực sát athương quá d5thấp, ngược 0elại càng 3khiến Tiểu d7Vương cười d4to hơn.

Anh fbta vừa cười 8vừa lau b4khóe mắt, 6thở hổn 1bhển nói: 3“Ở cạnh 7cô tuyệt eeđối sẽ 47không thiếu 63chuyện cười, 4Dư Tịnh, 9tôi bắt 7đầu hối dhận vì 1lúc đầu 3không theo 2đuổi cô a3đấy.”
9Tịnh chống enạnh: “Hiếm 7khi làm trò fvui cho anh, 8anh cứ cố dmà cười 4cđi.”
Suốt dhôm đó 64tâm trạng 9Tiểu Vương 7cực vui 1cvẻ, cứ ebnhớ tới 1bộ dạng 4kinh hoàng 0khiếp đảm 59nhưng cố 0tỏ ra trấn 90tĩnh, miệng clầm bà 1lầm bầm 4của Dư 1Tịnh lúc 1trong thang 0bmáy là không bbtài nào f6nhịn cười 8nổi.

24Tịnh tức 91tối quay 1về phòng cy tá, Doãn 5Quyên thắc 80mắc: “Sao cvậy? Lúc 9nãy còn 4vui vẻ, 67ai chọc f3tức em à?”

“Còn 2bkhông phải eTiểu Vương 2hay sao.” 9Dư Tịnh c7làu bàu, 0nhưng cũng bmắc cỡ 4không dám 82nhắc đến 89chuyện lúc 77nãy.
Doãn 40Quyên hiểu 1ý: “Kệ 1cậu ta đi, 6ađồ trẻ econ chưa 55dậy thì 2hết.”

Câu bnói đó 81khiến tâm fatrạng buồn 16bực của aDư Tịnh 8được quét c5sạch.

Vương 9Lệ Quân 2vừa chạy 58tới vừa e8la hét: “Chẳng dbiết ai 0dán tờ 0giấy ‘Toilet 0đang sửa, 4ctạm thời 7không sử adụng’ 6clên cửa 4enhà vệ 0bsinh, hại c9mình chạy eacả hai tầng e5lầu đi 2vệ sinh, 84lúc về 9amới nhớ 80ra chắc 6cchắn là 07tò đùa a9cá tháng 50tư.”

Doãn 3Quyên đưa 54tay chọc e1vào cô nàng: 9“Em đấy, a2làm hồ eli ngàn năm 90cũng có angày bị 2rơi xuống 8hố.”
Vương 1Lệ Quân 0vô thức 9‘xùy một 2tiếng : c“Em còn 4nhận được 20một xấp dthư tình ccơ, nhưng 48em chẳng datin chữ 7dnào đâu.”

Doãn 6fQuyên cười 02ngả nghiêng.

a7duy của f0Dư Tịnh 0đã hoàn f3toàn bị ddẫn về 4nhiều năm a1trước.

Hôm eđó cũng 3là cá tháng 9etư, Trình bfLãng nhắn c3lại với ffcô rằng ethầy Lý 02chủ nhiệm flớp tìm 1cô, cô không ehề nghi 0cngờ mà 7ahứng chí 6bchạy tới 9văn phòng. a © DiendanLeQuyDon.comThầy Lý 8vừa nhìn 78thấy cô cđã bật 2ecười nói: 48“Dư Tịnh, 5sao em cũng babị lừa etới đây cathế, hôm 9nay em là c1người thứ 38năm rồi 5đấy.

Nguồn: truyen8.mobi/t99595-quang-thoi-gian-trong-hoi-uc-chuong-7.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận