Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 1364 : Khóc nức nở.



    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    Chương 1364 : Khóc nức nở.

    Dịch: thienthucac
    Nguồn: thienthucac






    Chương 1364 : Khóc nức nở.

    Một đám binh sĩvây quanh, Cừu Như Huyết trầm giọng nói:

    - Ta là Cừu Như Huyết, Hiên Viên tướng quân đâu rồi? Nhanh dn ta đến gặp Hiên Viên tướng quân.

    Binh sĩngơ ngác nhìn nhau, Cừu Như Huyết nhíu mày, nói:

    - Nghe rõ không?

    Một tên Giáo úy tiến lên phía trước, chắp tay nói:

    - Các người muốn gặp Hiên Viên tướng quân?

    Kỳ thực, Cừu Như Huyết trên giang hồ thanh danh hiển hách, nhưng đám quân lính này lại không biết, hơn nữa, Cừu Như Huyết đi theo Sở Hoan, quan viên thượng tầng Tây Quan đều biết rõ. Nhưng đám binh lính bình thường cũng không có quá nhiều người biết đến, lúc Cừu Như Huyết giới thiệu, đám binh lính nhất thời cũng không bịtiếng tăm làm cho run sợ, nhưng khi nghe Cừu Như Huyết muốn gặp Hiên Viên tướng quân, mà khí thế bừng bùng, nên đành cư xử đúng mực.



    - Y bây giờđang ở đâu?

    - Hiên Viên tướng quân đang ở thành Thanh Đường.

    Giáo úy trảlời:

    - Đến thành Thanh Đường, có thểgặp được Hiên Viên tướng quân.

    Cừu Như Huyết không dài dòng, nơi này rất gần thành Thanh Đường, một mình một ngựa, cưỡi ngựa mà đi. Đám người của Tề Vương lp tức đi theo sau, đám binh lính nhìn nhau, tên Giáo úy kia cuối cùng cũng nói nên lời:

    - Chúng ta có nên thảcho họ đi?

    Bên cạnh có một binh sĩnói:

    - Chỉlà ba, bốn người, còn có phụ nữ, chỉsợ tht sự muốn tìm tướng quân, chắc sẽ không sao đâu.

    Trong phủ tri huyện của thành Thanh Đường, Hiên Viên Thắng Tài cùng với bảy tám tướng lĩnh của Nam Lộ Quân tp trung tại một chỗ, lắng nghe Sở Hoan phân tích tình hình, trên bàn đặt tấm bản đồ Giáp Châu, các đường nét tương đối rõ ràng.

    Sở Hoan đã gặp Tiếu Hằng, đương nhiên sẽ không ở lại Bắc Sơn, cưỡi ngựa nhanh về huyện Thanh Đường.

    Huyện lệnh Thanh Đường từng bán đứng Sở Hoan, sớm đã không biết tung tích. Hôm nay là Huyện lệnh mới nhn chức, tình thế khẩn cấp, huyện Thanh Đường là tiền tuyến quan trọng nhất, nha môn Thanh Đường tạm thời sẽ trở thành sở chỉhuy.

    Sở Hoan từ phía Nam tới, dĩnhiên là đểthịsát tình hình ở đây, vừa đểgặp Tiếu Hằng, ngoài ra, cũng là đểxem xem tình hình Tề Vương thế nào. Cừu Như Huyết đi xa kinh thành, vn không có tin tức gì. Sở Hoan biết Thái tử là nhân vt cực kỳ nham hiểm, một lực lo lắng cho tình hình của Tề Vương và Lăng Sương, đang ở Sóc Tuyền, tht sự có chút không nỡ, đến huyện Thanh Đường, kỳ thực cũng là muốn đi đểsớm biết tin tức của Tề Vương.

    - Sở Đốc, nói như vy, Tiếu Hoan Chương tht sự là sắp cùng chúng ta đánh một trn?

    Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói.

    Sở Hoan nghiêm nghịnói:

    - Suy nghĩcủa y, muốn cái giá thấp nhất, đạt được lợi ích cao nhất. Y tự cho mình là khôn khéo, nhưng đáng tiếc suy nghĩquá nhiều, có lúc ngược lại sẽ đưa mình vào.

    - Sở đốc, sông Lương Tử không thểđểmất.

    Bên cạnh đang im lặng bỗng nhiên có tiếng của Lô Tồn Hiếu vang lên:

    - Mất sông Lương Tử, cũng là mất một công sự phòng ngự lớn mạnh.

    Lô Tồn Hiếu bỏ gian tà theo chính nghĩa, nhưng địa vịkhông hề cao, lần này mang theo quân tiếp viện,cũng xem như là lp được đại công. Theo đó Sở Hoan liền ra lệnh, đề bạt Lô Tồn Hiến làm Bình tây quân Bách hộ.

    Bình Tây Quân Chủ Tướng là vì Bình Tây đại tướng quân, tám doanh trại nay đã không thay đổi, tất cảđều có một thống lĩnh, dưới chướng của y là Thiên hộ, Bách hộ, Đô sự, Đô úy, Giáo úy.

    Lô Tồn Hiếu vốn không có chức tước, thoáng cái được đề bạt làm Bách hộ, đã là long trời lở đất rồi, trong quân ngũ Lun tư lịch và công tích, trực tiếp sẽ được lên thẳng Bách hộ, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Chuyện này dĩnhiên khiến không ít người cảm thấy bất bình, nhưng đồng thời lại có tác dụng khích lệ binh lính, đểcho rất nhiều binh sĩđều thấy, Sở Hoan dùng người, không quan trọng xuất thân, càng không hỏi đời tư, chỉcần có năng lực, là có thểđược đề bạt.

    Hội nghịhôm nay, ở đây ngoài thống lĩnh, ít nhất cũng có Thiên hộ, Lô Tồn Hiếu chỉlà Bách hộ, theo quy định không được tham gia hội nghịcấp cao.

    Những hội nghịcấp cao như thế này, có rất nhiều bí mt quân sự, nhưng Sở Hoan lại đểLô Tồn Hiếu tham gia, chuyện này làm cho Lô Tồn Hiếu rất cảm động. Mặc dù thường ngày y không nói với Sở Hoan mấy câu, nhưng những hành động của Sở Hoan lại làm cho Lô Tồn Hiếu cảm thấy không giống bình thường, vô cùng khác thường. Hơn nữa, Sở Hoan rõ ràng quá coi trọng mình, điều này càng khiến cho Lô Tồn Hiếu khổ tâm suy nghĩ.

    Y vốn chỉlà một Bách hộ, hơn nữa cũng ít xuất hiện. Hội nghịcấp cao như thế này, vốn không nên nhiều lời, nhưng như Sở Hoan đã coi trọng, cuối cùng vn phải nói thẳng, đểbáo đáp công ơn của Sở Hoan.

    Một gã Thiên hộ ngồi cạnh lên tiếng:

    - Sở đốc, Lô Bách hộ nói không sai, sông Lương Tử chính là tấm bình phong thiên nhiên, chúng ta đã chuẩn bịkỹ càng, chỉcần bọn chúng đặt chân vào khu vực sông, lp tức loan thạch ném nện, đem mặt sông nện nứt ra, đểcho đám cẩu tặc kia rớt xuống sông cho cá ăn thịt.

    Sở Hoan cười nói:

    - Đó chỉlà đểngăn địch tạm thời, không phải là cách giải quyết của quân Bắc Sơn đối với sự uy hiếp của chúng ta. Ta không những muốn tặng y sông Lương Tử mà còn muốn đem tặng y cảthành Thanh Đường.

    Mọi người nhất thời biến sắc.

    Hiên Viên Thắng Tài đi theo Sở Hoan đã lâu, biết rõ Sở Hoan thích nhất những chiêu khác người. Người khác không hiểu, nhưng y hiểu được Sở Hoan làm vy tất nhiên là có lý do, đúng lúc định hỏi, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đp cửa, mọi người nhất thời nhíu mày, chính Sở Hoan cũng phải nhíu mày. Những hội nghịcao cấp như thế này, vô cùng quan trọng, không thểcó người quấy rầy, hơn nữa bên ngoài còn có vệ binh bảo vệ, không phải chuyện khẩn cấp, đều không thểđến gần.

    Lúc này có người gõ cửa, chắc chắn là có chuyện quan trọng, Hiên Viên Thắng Tài trầm giọng, nói:

    - Chuyện gì?

    Bên ngoài truyền đến giọng nói:

    - Bẩm tướng quân, có người tên là Cừu Như Huyết, y nói muốn gặp tướng quân.

    Hiên Viên Thắng Tài mặt không biến sắc, Sở Hoan đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện ra sự sợ hãi ln vui sướng, không nói thêm gì nữa, bước nhanh đến, mở cửa, hỏi:

    - Y ở đâu?

    - Ở ngoài cửa.

    Người tới bẩm.

    Hiên Viên Thắng Tài và các tướng lĩnh đều đi theo sau. Mọi người đều ngạc nhiên, họ đều biết Sở Hoan là người tỉnh táo, là người không thểhiện cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng hiện tại, Sở Hoan rất kích động, đây tht là chuyện hiếm thấy, thực sự không biết tại sao Sở Hoan lại kích động với Cừu Như Huyết như thế, chính Hiên Viên Thắng Tài cũng rất ngạc nhiên.

    Bọn họ đương nhiên không biết Sở Hoan phái Cừu Như Huyết đến kinh thành, chuyện Cừu Như Huyết vào kinh, càng ít người biết càng tốt. Sở Hoan nghe nói Cừu Như Huyết trở về, bình yên vô sự, trong lòng vui mừng, cũng biết Cừu Như Huyết nhất định mang tin tức của Tề Vương về, hắn ngày đêm lo lắng cho sự an nguy của Tề Vương. Hiện tại đáp án đã ở trước mặt, đương nhiên kích động.

    Sở Hoan không ra lệnh, đi thẳng ra phía cửa Nha môn, đám người Hiên Viên Thắng Tài nhìn nhau, không biết có chuyện lớn gì, ai cũng cầm sẵn chuôi đao, đi theo sau.

    Đi đến trước cửa nha môn, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, mấy cái bóng đang đứng chờở đó, đám người của Hiên Viên Thắng Tài đứng sau Sở Hoan, đều mặc áo giáp. Lúc đi lại, áo giáp ma sát vào nhau, vang lên tiếng ken két, bên kia hiển nhiên nghe được âm thanh đó, Cừu Như Huyết quay đầu, nhìn thấy Sở Hoan, ánh mắt sáng ngời.

    Mặc dù bốn người Cừu Như Huyết đều mặc vải thô áo bông, nhưng ánh mắt Sở Hoan rất sắc, trong nháy mắt đã nhn ra Tề Vương thm chí là cảLăng Sương, hắn lúc trước vui mừng vì Cừu Như Huyết trở về không có trở ngại gì, an toàn trở lại, nhưng trong lòng vn lo lắng Tề Vương không thểthoát khỏi nguy hiểm. Giờphút này, nhìn thấy Tề Vương và Lăng Sương đi cùng Cừu Như Huyết đến Tây Bắc, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng biến mất.

    Tề Vương hiển nhiên nghe được tiếng động, quay người trở lại, dưới ánh sáng của ngọn lửa, thấy đám võ tướng mặc áo giáp đứng vây quanh Sở Hoan, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bên cạnh, thân thểTề Vương run lên, há to miệng. Y vốn tưởng Sở Hoan ở Sóc Tuyền, bây giờkhông ngờđến Thanh Đường lại có thểgặp được Sở Hoan, tựa hồ có vô số điều muốn nói, tuy nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.

    Nét mặt Sở Hoan vui mừng, đối mặt với Tề Vương, hắn chm rãi bước lên, trong giây lát nhanh chân bước lên phía trước, khoảng cách chưa đến ba bước, quỳ gối xuống, giọng nói nghiêm túc và trang trọng:

    - Thần Tây Quan đạo Tổng Đốc Sở Hoan, tham kiến Phụ quốc điện hạ. truyện cp nht nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

    Hiên Viên Thắng Tài lúc này mới nhn ra Tề Vương. Y là con cháu nhà Hiên Viên, lúc ở kinh thành, gặp Tề Vương, cũng không thểngờđược là sẽ gặp Tề Vương ở Thanh Đường, ngạc nhiên vô cùng. Nhìn xuống đã thấy Sở Hoan quỳ xuống chào, không hề do dự, bước nhanh về phía trước, quỳ xuống phía sau Sở Hoan, cung kính nói:

    - Thần Hiên Viên Thắng Tài, tham kiến điện hạ.

    Các võ tướng chưa từng gặp qua Tề Vương, lúc này đã hiểu, nhìn thấy đường đường Tây Quan tổng đốc và Bình Tây Đại tướng quân cũng đã quỳ xuống chào, lp tức bảy, tám võ tướng bước lên quỳ rạp xuống đất.

    Tề Vương lúc này vành mắt đỏ lên. Từ sau khi Hoàng đế rời kinh thành, thực sự y chưa bao giờcó cảm giác an toàn. Sau khi thoát khỏi kinh thành, nói khó nghe hơn một chút, giống như nhà có người mất, nếm cảchua xót, lúc này thấy Sở Hoan với một đám võ tướng mặc áo giáp khôi ngô tuấn tú quỳ rạp trước mặt mình, trong nháy mắt có một cảm giác an toàn chưa từng có.

    Y bịThái tử liên tục truy đuổi, trốn khỏi kinh thành, tôn nghiêm đều không có. Nhưng giờphút này, vinh quang của một hoàng tử lần nữa trở về với y, chính tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, trông thấy những võ tướng dũng mãnh, trong lòng tràn đầy hi vọng, chỉcó trở lại kinh thành là điều hoàn toàn không có hi vọng. Y bước lên hai bước, ôm lấy Sở Hoan, mọi xúc cảm giây phút này như tăng lên, khóc lớn, nói:

    - Sở Hoan, ta... ta tưởng sẽ không gặp được ngươi nữa...!

    Nước mắt cứthế mà chảy ra.

    Sở Hoan đã đoán trước Tề Vương rất kích động, có thểhiểu được hành động của y bây giờ. Cảm giác đường đường là một Hoàng tử, trước mặt mọi người khóc lớn lên, mất hết cảuy nghi, nhưng vn vỗ nhẹ vào vai Tề Vương, hòa nhã nói:

    - Phụ Quốc, ở đây là Tây Quan, là thiên hạcủa người, người không cần ủy khuất như thế.

    Phía sau đều là những tướng lĩnh chưa từng gặp Tề Vương, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng tử, lại thấy ôm lấy Sở Hoan khóc rống lên, vô cùng kinh ngạc, những võ tướng này, đều là những hảo hán cốt cán, chỉđổ máu chứkhông rơi lệ, hơn nữa cũng không biết gặp được Tề Vương, trong lòng không khỏi cảm thấy Tề Vương có chút yếu đuối.

    Sở Hoan lúc đầu bỏ qua Bình tây tướng quân Đông Phương Tín, theo sau là Bình tây quân nhân đã trải qua đợt tuyển chọn lớn, tất cảtướng lĩnh thân tín đều bịthanh trừ, Sở Hoan lệnh cho Hiên Viên Thắng Tài tiếp quản vịtrí của Đông Phương Tín, từ nay về sau trong quân đội đề bạt những tướng lĩnh có khảnăng. Những tướng lĩnh hôm nay ở đây, đều là một tay Sở Hoan đưa lên. Sau khi Sở Hoan nói với Tề Vương, có người trong lòng không khỏi suy nghĩ:

    - Hôm nay Tây Bắc tranh phách, toàn bộ thiên hạrung chuyển, Giang sơn Đại tần này phải chăng có thểbảo vệ hay không vn còn là một ẩn số, Tây bắc sớm đã không phải là triều đình có thểquản được, ngược lại đã thấy sự diệt vong của Đại Tần rồi.

Nguồn: tunghoanh.com/quoc-sac-sinh-kieu/quyen-11-chuong-1364-wJobaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận