Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 1375 : Tân nương tử thứ tư.



    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    Chương 1375 : Tân nương tử thứtư.

    Dịch: thienthucac
    Nguồn: thienthucac







    Chương 1375 : Tân nương tử thứtư.

    Ba người Lâm Lang bịphủ khăn hồng, chỉnghe thấy tứphía rất ồn ào, nhưng cũng không biết có chuyện gì, ngoài tân nương Phó gia còn có ba người trước đó mà Sở Hoan muốn cưới, cũng không rõ là bên cạnh có mấy người. Đợi tới khi kính trà, Tố Nương dâng liên tiếp ba chén trà mới cảm thấy hình như hơi lạ.

    Tới lượt Lâm Lang và Đại Nhi cũng hơi bất ngờ, đặc biệt là Đại Nhi.

    Nàng vốn nghĩrằng mình kính trà Lâm Lang xong là xong, lại nghe Phạm Huyền bên cạnh chỉmới biết vn còn người kính trà cho mình, cảm thấy nghi ngờ, nhưng bây giờtrước mặt mọi người, trước vô số ánh mắt đang theo dõi, cho dù thắc mắc cũng chỉcó thểhoàn thành theo như kịch bản của một buổi đại hôn.



    Sau bái đường, bốn vịtân nương tử được các hỉbà đưa về phòng tân hôn của mình. Tới tn lúc này, rất nhiều người vn không hiểu, tân nương Phó gia này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

    Cũng có vài người có quen với nhà họ Phó, biết được hiện giờđứa con gái duy nhất miễn cưỡng có thểlấy chồng của nhà họ Phó cũng mới chỉlà một tiểu nha đầu hơn mười tuổi của Phó Hợi, ngoài ra, Phó gia cũng không có nữnhi nào hợp tuổi đểgả. Nếu quảthực Phó gia kết thân với Sở Hoan, dù sao cũng là hào phú đại tộc, cũng phải miễn cưỡng xứng đôi, nếu không, Phó gia tuyệt đối không đến mức tìm một đứa con gái chi thứđểgả.

    Nhưng rất nhiều người chỉcần liếc một cái là nhn ra, tân nương tử Phó gia kia tuyệt đối không phải tiểu nữnhi mười tuổi của Phó Hợi. Mặc dù nàng đội mũ phượng, trùm khăn đỏ, nhưng nhìn dáng người đó cũng không phải một tiểu nữhài mười tuổi có được, mặc dù xiêm y có thểche bớt, nhưng thân hình mềm mại thì không thểche giấu hoàn toàn, ai cũng có thểnhìn ra, tân nương Phó gia kia có một thân hình tuyệt đẹp.

    Tới khi mấy vịtân nương tử quay về phòng tân hôn của mình, vn không ít người đang thử nói suy đoán của mình, rốt cuộc vịtân nương Phó gia kia đến từ đâu?

    Sau lễ tiết rườm rà, mọi người cùng buông lỏng. Tuy Sở Hoan không muốn phô trương quá mức, nhưng vn có hơn mười bàn khách, được bày trong phủ Tổng đốc.

    Ăn uống linh đình, chúc mừng liên tục, càng không cần phải nói.

    Tuy Sở Hoan là Tổng đốc, nhưng hôm nay, là chú rể, không thểthiếu việc tới từng bàn mời rượu, tới bàn của Cừu Như Huyết mới đặt mông ngồi xuống.

    Bàn này đều là người nhà, chủ yếu là đám gia hỏa đi đón dâu Cừu Như Huyết, trong tiếng ngươi chê ta cười, Sở Hoan châm rượu. Tuy tửu lượng của hắn không nhỏ, nhưng thực sự cũng không quá cao, lúc trước đã uống không ít ở các bàn trước, giờcũng có mấy phần say, Cừu Như Huyết mỉm cười xán lại gần:

    - Sở đốc, bên này uống ít một chút cũng được, cũng không thểkhông hoàn thành công việc buổi tối.

    Tôn Tử Không cười hắc hắc:

    - Sư phụ, Cừu lão đại nói đúng lắm, bốn vịsư mu còn đang chờngài... Cũng muộn rồi, ngài vn nên kiềm chế một chút đi, rượu này uống ít một chút, tối còn có đại sự cần làm...!

    Mọi người trên bàn đều cười rộ lên.

    Sở Hoan cười vui mắng hai câu, cũng không nghi ngờgì nhưng cũng biết nhiệm vụ tối nay gian khổ, dù sao cũng là đêm tân hôn, cũng không thểlạnh nhạt bất kỳ ai.

    Chỉlà bốn vịgiai nhân đều đang chờở phòng tân hôn, nhưng trong lòng hắn lại hơi lo lắng.

    Vào đúng lúc này, một gã gia phó trong phủ lặng lẽ bước tới, khẽ nói hai ba câu vào tai khiến hắn nhíu mày. Thấy sắc mặt hắn, Cừu Như Huyết biết xảy ra chuyện, thấp giọng hỏi:

    - Sở đốc, đã xảy ra chuyện gì vy?

    Hắn khẽ đáp:

    - Không có chuyện gì lớn. Cừu huynh, ngươi theo ta ra ngoài, những người khác cứtiếp tục uống rượu đi, đừng đểcho người khác nhìn ra động tĩnh.

    Thấy hắn nói vy, mọi người biết đã xảy ra chuyện, nhìn theo Sở Hoan dn Cừu Như Huyết ra ngoài, không ai dám làm ra động tĩnh, cảm thấy không biết vào lúc nào mà khiến cho hắn sốt ruột như vy.

    Sở Hoan cùng Cừu Như Huyết ra ngoài cửa, tới chỗ hẻo lánh, hắn ra lệnh:

    - Cừu huynh, ngươi dn người trong phủ đi xem qua một chút, xem có kẻ nào làm loạn không?

    Thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng, Cừu Như Huyết lp tức gt đầu, nhanh chóng lui ra thu xếp.

    Sở Hoan nhìn sang phía gia phó:

    - Hiện giờtình hình thế nào rồi?

    - Vn chưa tỉnh.

    Gia phó nọ thấp giọng báo:

    - Tiểu nhân đã nói với họ, không thểđểlộ ra ngoài. Tiểu nhân đến bẩm báo với lão gia, đợi lão gia biết mới tìm cách xử lý!

    Sở Hoan gt đầu:

    - Ngươi làm vô cùng tốt!

    Không nói gì nữa, hắn bước nhanh qua Đông viện. Phòng tân hôn của Tố Nương đã giăng đèn kết hoa, bên trong, ba hỉnương đang lo lắng không thôi, thấy hắn tới, cảba vội vàng bước lại. Sở Hoan nhíu mày hỏi:

    - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    - Phu nhân tiến vào động phòng vốn vn rất vui vẻ, nhưng đột nhiên ngã vt xuống bất tỉnh nhân sự, mặc kệ bọn nô tì gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

    Một hỷ nương lo lắng báo:

    - Đến bây giờvn bất tỉnh nhân sự.

    Sở Hoan bước nhanh vào phòng tân hôn, thấy Như Liên cũng ở trong phòng. Thấy hắn tới, vành mắt nàng hơi ửng lên:

    - Sở đại ca, ngươi tới xem, không biết Tố Nương tỷ bịlàm sao...!

    - Tiểu muội, đừng nói vội, không sao!

    Thấy Như Liên đang cuống lên, hắn vội vàng an ủi, đi đến bên cửa sổ, chỉthấy Tố Nương đang nằm trên giường, mũ phượng cùng khăn hồng trùm đầu đã được cởi xuống. Theo như phong tục, khăn hồng này là do tân lang mở, hiện giờnhư vy hiển nhiên đã xảy ra biến cố, mấy hỷ nương không biết làm sao mới đành mở khăn xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

    Sở Hoan ngồi xổm trên giường, thấy hai mắt Tố Nương nhắm nghiền, sắc mặt bình thản, hô hấp đều đều như đang ngủ say, bèn nắm lấy tay nàng, khẽ gọi mấy tiếng. Nhưng nàng lại không chút phản ứng, như thểđang bất tỉnh.

    Sở Hoan nhíu mày, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu. Sau khi dặn dò Như Liên coi sóc Tố Nương, hắn bước ra ngoài, chỉthấy một gia bộc đứng đợi sẵn:

    - Lão gia, Lâm Lang phu nhân... Lâm Lang phu nhân đã xảy ra chuyện!

    - Làm sao vy?

    - Lâm Lang phu nhân bất tỉnh nhân sự, gọi thế nào cũng không tỉnh. Lão gia, ngài nhanh chóng qua đó xem một chút!

    Sở Hoan thầm cảkinh, thầm nghĩ, Tố Nương ngủ mê không tỉnh, sao Lâm Lang cũng vy? Vội vàng đi ra ngoài, bước về phía Lâm Lang.

    Trạch viện trong phủ Tổng đốc rất nhiều, cho dù là Đông viện cũng chia ra tiền viện và hu viện. Tố Nương ở tiền viện của Đông viện, còn Lâm Lang ở hu viện, cách nhau cũng không quá xa. Sở Hoan vừa ra cửa, còn chưa đi được vài bước, lại có một người chạy tới bối rối báo:

    - Lão gia, không xong, Lâm cô nương... A, không phải, Đại Nhi phu nhân đã xảy ra chuyện.

    - Chẳng lẽ Đại Nhi cũng bất tỉnh?

    Gia phó khẽ git mình, ngơ ngác hỏi:

    - Lão gia biết rồi sao?

    Trái tim Sở Hoan như bịsiết chặt lại, thực ra hắn vn luôn coi chừng phòng bị. Hôm nay là đại hôn, nói không chừng còn có kẻ khác rắp tâm đến làm loạn, cho nên sớm đã dặn Cừu Như Huyết thu xếp cảnh vệ chu đáo, ngoài ra, ngoài đường phố quanh phủ Tổng đốc cũng đề phòng kỹ hơn.

    Chỉtrong nháy mắt, bốn vịtân nương của mình đã có ba người bất tỉnh nhân sự, đương nhiên đây là một chuyện quái gở và kỳ quặc, không chừng người thứtư cũng ngất xỉu rồi.

    Hắn quay sang nhìn Tố Nương, tuy vn đang ngủ mê mệt không tỉnh, nhưng hình như không ai bịthương tổn gì, từ sắc mặt cũng có thểđoán được.

    Đương nhiên chuyện này không phải ngu nhiên.

    Do dự một chút, thấy tình hình Tố Nương cũng không tệ lắm, bèn tới Tây viện, vào tiểu viện của Đại Nhi, mấy hỷ nương chăm sóc nàng cũng đang vô cùng lo lắng.

    Sau tiệc rượu sẽ tiến vào động phòng, còn một lễ nghi nữa, nhưng đêm nay tân nương tử ngủ mê không tỉnh, làm sao tiến hành được lễ nghi đó nữa.

    Vào trong phòng tân hôn, Sở An Dung cũng không bịđại hôn hôm nay ảnh hưởng, vn nằm ngủ vô cùng ngọt ngào. Tỷ muội Trân Ny Ti vn đi tới đi lui trong phòng, vô cùng lo lắng, thấy hắn tiến vào, Bố Lan Thiến lp tức bước tới la lên:

    - Sở, ngươi nói có phải có người làm hại không?

    - Sao lại nói vy?

    Bố Lan Thiến nghiêm túc nói:

    - Ta cũng đã bàn với Trân Ny Ti, Lâm tỷ tỷ sẽ không vô duyên vô cớ mà bất tỉnh nhân sự như vy, chỉsợ bịngười ta hạđộc...

    - Hạđộc?

    Sở Hoan nhíu mày, đi tới bên cửa sổ. Đại Nhi nằm trên giường, mũ phượng và khăn hồng cũng đặt sang một bên, hai mắt cũng nhắm nghiền, hơi thở đều đều.

    Nếu nói Tố Nương và Lâm Lang bịngười hạđộc, Sở Hoan còn cảm thấy có khảnăng, nhưng Lâm Đại Nhi xuất thân giang hồ, khắp giang hồ tầng tầng lớp lớp đủ loại biện pháp hạlưu, Đại Nhi lăn lộn trong đó, coi như cũng rõ như trong lòng bàn tay mấy trò mèo đó, kiếp sống giang hồ nhiều năm cũng sinh ra thói quen cảnh giác thời thời khắc khắc. Muốn hạđộc Tố Nương và Lâm Lang rất dễ dàng, nhưng hạđộc Đại Nhi thực sự lại không dễ dàng...

    Thấy thần sắc Đại Nhi cũng yên ả, tựa như không giống như trúng độc, hắn cũng bớt lo. Nếu như đối thủ thực sự hạđộc, ít nhất cũng không muốn lấy mạng người khác.

    - Đại Nhi quay về đã ăn gì hay uống gì chưa?

    Sở Hoan quay đầu lại, hỏi thăm mấy hỷ nương sau lưng. truyện được lấy từ website tung hoanh

    - Đại nhân, tuyệt đối không có.

    Một hỷ nương khẳng định chắc chắn:

    - Theo như quy củ, sáng sớm hôm nay tân phu nhân có uống một chén cháo, mấy người bọn nô tì cũng uống một chén, sau đó chưa từng ăn thêm thứgì, ngay cảnước cũng không uống ngụm nào. Sau khi bái đường, chúng nô tì mới dn phu nhân vào đây, chờđại nhân tới mở khăn hồng. Tân phu nhân vn ngồi chờtrên giường, nhưng đột nhiên ngã xuống bất tỉnh nhân sự, chúng nô tì gọi sao cũng không tỉnh...

    - Chưa ăn gì sao? Cũng không uống gì... vy thì không phải trúng độc... Nếu bát cháo buổi sáng có vấn đề gì, các ngươi cũng ăn, vì sao vn bình yên vô sự?

    Trong lòng cũng biết không phải do chén cháo buổi sáng có vấn đề, nếu như cháo Tiền phủ có vấn đề, Tố Nương và Lâm Đại Nhi đều chưa từng ăn cháo Tiền phủ, sao lại có dấu hiệu giống hệt Đại Nhi?

    Hắn sờlên cằm, hơi trầm ngâm, chỉtrong giây lát ánh mắt sáng lên, thất thanh hô lên:

    - Thì ra là thế...!

    - Sở, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

    Bố Lan Thiến vội hỏi.

    - Không có gì, các ngươi chăm sóc nàng cho kỹ là tốt rồi, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại!

    - Đại nhân, vy không cần mời đại phu sao?

    Hỷ nương hỏi.

    Hắn lắc đầu:

    - Không cần, ta tự có ý của ta.

    Không nói nhiều nữa, hắn bước ra ngoài, vội vàng đến hu viện Tây viện, vào thẳng phòng tân nương Phó gia trong nội viện.

    So với ba phòng tân hôn khác, phòng tân hôn này bố trí rất đơn giản, có vẻ rất vội vàng. Hai hỷ nương ở bên cạnh thấp giọng nói chuyện, tân nương Phó gia ngồi bên giường, mũ phượng khăn hồng vn trùm nguyên vẹn.

    - Các ngươi ra ngoài trước đi!

    Sở Hoan phất phất tay với hai bà nương, cảhai vội vàng đứng dy ra ngoài. Hắn đi theo đóng cửa lại, bước tới bên giường, nhìn tân nương, cười khổ:

    - Mỵ Nương, là nàng làm?

    Tân nương tử kia đưa tay tự mở khăn hồng của mình, mịnhãn như xuân, da dẻ nõn nà, mặt như hoa đào, kiều mỵ vô cùng, đôi mắt đầy ủy khuất, lại đáng yêu dịu dàng nũng nịu:

    - Người ta vừa mới bước vào cửa nhà chàng, chàng đã hưng sư vấn tội, người ta đã làm gì sao? Sao khiến cho lão nhân gia người động can qua như vy? Chuyện của các nàng không liên quan tới ta, chàng có chứng cứcứlấy ra.

    Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh nàng, như cười như không:

    - Mỵ nương phu nhân, nàng là thần tiên hay sao, còn biết trước? Ta đã nói rằng có quan hệ với các nàng sao? Không phải nàng chưa đánh đã khai sao?

Nguồn: tunghoanh.com/quoc-sac-sinh-kieu/quyen-11-chuong-1375-kopbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận