Quan ThanhTác giả: Cách Ngư
Quyển 2: Bút danh
Chương 118: Hôn lễ nhà họ An (1).
Dịch: Koco
Nguồn: metruyen.com
An Tại Đào đương nhiên biết Lộ Binh đang làm cái gì, đơn giản là muốn tăng thêm mối quan hệ tốt với mình mà thôi. Hắn không phải là một người lỗi thời, lại có sự lịch duyệt của kiếp trước. Đối với con trai ông chủ Dân Thái đã từng giúp đỡ mình, trong lòng hắn cũng có vài phần thiện cảm. Hơn nữa, Dân Thái tài lực hùng hậu, mạng lưới quan hệ rộng nên hắn hiểu rõ rằng, chỉ cần quan hệ tốt với ông ta thì con đường làm quan của mình sẽ rộng mở.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn liền cười nói:
- Vậy thì phiền anh quá!
Lộ Binh thấy An Tại Đào đồng ý thì trong lòng vui vẻ, liền cười vui vẻ, vỗ vai An Tại Đào:
- Chú em, không cần phải khách khi như vậy. Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè, còn tính toán gì nữa. Đúng rồi, đây là bạn gái của tôi, tên là Văn Hà, là giám đốc tài chính của khách sạn Hải Thiên.
An Tại Đào đứng dậy gật đầu:
- Chào chị!
Văn Hà vươn cánh tay trắng mịn, nhẹ nhàng nắm lấy tay An Tại Đào cười nói:
- Cậu quá khách sáo rồi, tôi đã sớm nghe qua Lộ Binh nói về cậu vài lần. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nụ cười tràn đầy sự lọc lõi trên mặt Văn Hà vô hình che lấp sự thanh tú của cô, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. An Tại Đào cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng không khách sáo:
- Thật là làm phiền tiểu thư Văn Hà, vậy thì mua hai đôi đi. Tôi mang số 43, đen hay đỏ đều được. Cũng có thể mua thêm một đôi giày da đế mềm màu đen số 42.
An Tại Đào nhớ đến đôi giày của Đỗ Canh cũng là một đôi giày da đế mềm, liền muốn mua cho ông ấy. Văn Hà vừa nghe qua hai đôi thì có chút ngẩn ra. Tuy nhiên, cô cũng có sự lịch duyệt trong xã giao nên không hỏi nhiều, liền vội vàng đi đến khu vực bán giày.
Lộ Binh trong lòng cũng hơi chấn động. Tuy tuổi y không lớn lắm, nhưng từ nhỏ đã ở trong chốn thương trường nên lập tức cũng hiểu được, An Tại Đào đây là giúp cho Bí thư Thành ủy Đỗ Canh mua già trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, nắm chặt cánh tay An Tại Đào, cúi đầu hỏi:
- Chú em, có phải Bí thư Đỗ đang chờ dưới lầu?
An Tại Đào thản nhiên cười, cũng không giấu diếm:
- Không sai, Bí thư Đỗ đang chờ trong xe.
Lộ Binh nét mặt lập tức có chút hớn hở. Y do dự một chút rồi bật cười:
- Chú em, cơ hội khó có được, có thể giới thiệu cho người anh này quen biết với Bí thư Đỗ hay không? Yên tâm đi, anh không bạc đãi chú em đâu.
An Tại Đào cười thầm trong lòng nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì:
- Bí thư Đỗ công việc bề bộn, còn có việc quan trọng bên ngoài cần giải quyết. Tôi nghĩ hay là để hôm khác đi.
An Tại Đào đã khéo léo từ chối thì Lộ Binh làm sao mà không hiểu chứ. Y hít sâu một hơi, cười chế giễu:
- Dù gì thì người ta cũng là Bí thư Thành ủy, là lãnh đạo lớn nhất của Tân Hải chúng ta. Một lãnh đạo như thế sao lại muốn gặp một thương nhân như tôi chứ. Cũng là do cha của tôi trước đó không lâu, trong hội nghị liên hiệp công thương đã gặp qua Bí thư Đỗ một lần, cũng thật vất vả mới mời được Bí thư Đỗ một ly rượu. Cũng không biết là Bí thư Đỗ còn nhớ ông ấy hay không?
An Tại Đào cười không nói gì. Cho dù có quen thuộc cách mấy hắn cũng không bao giờ làm cái việc đường đột khiến cho lãnh đạo mất hứng. Đỗ Canh với cương vị là lãnh đạo, không thể dễ dàng gặp người xa lạ. Chẳng phải Lộ Binh là con cháu thế gia ở Tân Hải, trong mắt Đỗ Canh, kẻ có tiền căn bản chẳng là cái gì cả.
An Tại Đào thử đôi giày mới mua, cảm thấy rất vừa chân. Sau đó, hắn cầm đôi giày mua cho Đỗ Canh, nói khách sáo với Lộ Binh và Văn Hà hai câu rồi vội vàng đi xuống lầu.
Lộ Binh nhướng mày, rồi nhẹ nhàng kéo Văn Hà:
- Em yêu à, chúng ta cũng đi theo đi.
Văn Hà có chút kinh ngạc:
- Lộ Binh, sao hắn không chịu giới thiệu Bí thư Đỗ cho anh? Nếu đã không rồi chúng ta theo sau làm gì?
Lộ Binh vội vàng nói:
- Em đi theo anh là được rồi. Đừng nói gì nữa.
An Tại Đào vội vàng đến trước xe Đỗ Canh, vừa muốn lên xe thì phía sau truyền đến giọng nói nhiệt tình của Lộ Binh:
- Chú em, thật là trùng hợp à. Cũng đến đây mua đồ sao?
An Tại Đào nhướng mày, ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Binh đang dẫn Văn Hà hồng hộc chạy đến, trong mắt hiện lên chút ý cười. Hắn biết Lộ Binh vẫn không từ bỏ ý định. Nhưng ngay trước mặt Đỗ Canh, hắn cũng không muốn vạch trần y, chỉ làm bộ tình cờ gặp mặt:
- Hóa ra là sếp Lộ, thật là trùng hợp.
Lộ Binh hướng An Tại Đào với vẻ cảm kích. Vừa tính nói thì lão Triệu lái xe có chút không kiên nhẫn mà ấn còi vang lên âm thanh chói tai, ngay trước mặt Văn Hà.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Lộ Binh một cái rồi vội vàng mở cửa xe. Lão Triệu lập tức khởi động xe chạy đi. An Tại Đào liền đưa đôi giày mới cho Đỗ Canh nói:
- Bí thư Đỗ, ngài xem đôi giày này có vừa không? Nếu như không vừa thì tôi sẽ đổi lại.
Đỗ Canh tiếp nhận đôi giày, cười ha hả nói:
- Tiểu An, cậu thật sự là không tồi nha. Rất vừa, rất thoải mái. Ừ, Tiểu An, cậu đem hóa đơn cho lão Triệu, lão Triệu sẽ giải quyết nó.
An Tại Đào cười lắc đầu:
- Bí thư Đỗ, chỉ hơn có một trăm đồng thì làm gì có hóa đơn. Tôi không nhận đâu.
Đỗ Canh nhíu mày, tiện đà cười rộ lên, cũng không nói gì nữa, dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi:
- Lão Triệu à, về nhà luôn nhé. Tiểu An, cậu cũng theo tôi. Gọi điện thoại gọi lão Hạ và Hiểu Tuyết đến nhà tôi uống nước canh đi. Bà Tôn của tôi ở nhà đã nấu sẵn rồi.
Lão Triệu dừng xe trước cửa, dừng xe trước khu nhà của Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông. Sau khi hai người xuống xe rồi mới lái xe về phía một tòa nhà. Lão Triệu cũng có nhà ở đây, nhưng chỉ là một ngôi nhà nhỏ có hai phòng.
Đỗ Canh xuống xe, bước trên đôi giày da màu đen đế mềm, khóe miệng hiện lên nụ cười kỳ lạ, liếc mắt nhìn An Tại Đào:
- Tiểu An, cậu đúng là không nói thật. Cậu tưởng tôi không nhìn ra được hàng chắc? Đây là hàng hiệu, ít nhất phải bốn trăm trở lên. Làm sao mà chỉ hơn một trăm được?
An Tại Đào cười ha hả nói:
- Bí thư Đỗ, chỉ là một đôi giày thôi mà.
Đỗ Canh khóe miệng nhếch lên nhưng không nói gì, dẫn đầu bước vào. Vừa mới đi được hai bước, ông ta đột nhiên quay lại nhìn An Tại Đào, không biết vô tình hay cố ý hỏi:
- Chàng thanh niên vừa rồi là bạn của cậu?
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ quả nhiên là Đỗ Canh đã chú ý đến Lộ Binh. Hắn “dạ” một tiếng:
- Bí thư Đỗ, tôi và anh ấy cũng không quen biết lắm. Là do Hạ Hiểu Tuyết giới thiệu, là con trai của ông chủ Dân Thái, tên Lộ Binh.
Ánh mắt Đỗ Canh chuyển động, tiếp tục nói:
- Lộ Phùng Xuân?
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy! nguồn tunghoanh.com
Ngày mai là thứ Bảy, An Tại Đào ở nhà Hạ gia dùng cơm chiều rồi mới về. Tuy Đỗ Canh mời bọn họ về nhà uống canh nhưng Hạ Thiên Nông đã khéo léo từ chối. Trong lúc ăn cơm, Hạ Thiên Nông tùy ý hỏi chuyện Đỗ Canh cùng với An Tại Đào xuống huyện như thế nào. Sau khi biết được tại sao Đỗ Canh lại muốn làm như vậy thì trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tiểu Đào, Bí thư Đỗ quả nhiên là có hành động. Tiểu Đào, ngày mai ba và mẹ con sẽ đi tỉnh để khám bệnh. Con ở văn phòng Thành ủy nghe ngóng tình hình. Nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho ba.
An Tại Đào đồng ý. Thạch Thanh nhìn thấy Hạ Hiểu Tuyết tỏ ý vui mừng thì không khỏi mắng hai câu:
- Con bé xấu xí kia, mẹ và ba đi khám bệnh. Con vui mừng chuyện gì?
Nói xong, Thạch Thanh đột nhiên nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói với An Tại Đào:
- Tiểu Đào, mẹ và ba của con không phải là loại người cứng nhắc, cổ hủ. Ba mẹ biết rằng các con tuổi trẻ tình cảm nồng nàn. Nhưng mẹ cảnh cáo hai con. Hai con dù sao cũng chưa kết hôn nên tuyệt đối không được đi quá giới hạn. Nếu có chuyện gì xảy ra, Hạ gia chúng ta không gánh nổi đâu.
An Tại Đào cười xấu hổ, xoa tay cúi đầu không nói gì cả.
Hạ Hiểu Tuyết ửng hồng hai má, lập tức không thuận mà kéo cánh tay Thạch Thanh làm nũng.
Vừa về đến nhà, không thấy An Nhã Chi và Trúc Tử đâu cả. Chiều nay, cả hai người rảnh rỗi nên đi xem phim. An Tại Đào về phòng ngủ của mình, từ ngăn kéo bàn học lấy ra một cái túi mà nhân vật thần bí đã đưa cho mình. Trong đó có một bức ảnh và một quyển nhật kí ghi chép các số liệu, tin tức, trong lòng do dự, có nên hay không giao những thứ này cho cha vợ của mình hoặc Bí thư Đỗ?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại cất cái túi trở lại chỗ cũ.
Nằm trên giường, hắn vắt tay lên trán suy nghĩ. Qua tết Nguyên đán, không đến ba tháng tính từ đầu năm, nếu Đỗ Canh muốn hoàn thành việc củng cố quyền lực, hắn nhất định phải có hành động trước. Việc lật đổ Mông Hổ không phải là không có khả năng nhưng….
Nếu như không nhắm vào Mông Hổ, Đỗ Canh sẽ xuống tay với ai đầu tiên? An Tại Đào trong lòng chấn động, trước mắt hiện lên gương mặt thảm đạm của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi.
Nhất định là ông ta! An Tại Đào âm thầm cắn chặt răng. Trong trí nhớ ở kiếp trước, Tôn Phúc Lợi tự dưng chưa đến tuổi về hưu lại đột nhiên không một tiếng động lui về tuyến hai, rời khỏi quan trường Tân Hải. Điều này làm hắn càng thêm khẳng định sự suy đoán của mình.
Nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, Đỗ Canh làm như thế nào lại khiến cho Tôn Phúc Lợi xuống ngựa như vậy? Là bởi vì vấn đề kinh tế? Hay là đàn bà? An Tại Đào không biết được.
Sự thật thì lúc đó hắn cũng mới bước vào quan trường, cho dù Đỗ Canh có động tác như thế nào cũng không quan hệ đến hắn. Chỉ có điều, lần này lại có liên quan đến Hạ Thiên Nông, nên An Tại Đào phải cho Hạ Thiên Nông một thời gian thích hợp để chấm dứt việc “dưỡng bệnh”, quay trở Tân Hải hiệp trợ cho Đỗ Canh thu thập tàn cục. Nếu không chắc chắn sẽ khiến cho Đỗ Canh bất mãn và phản cảm.
-----o0o-----