"Ngải tiểu thư! Xin chào, tôi là Thượng Quan Tử Uyển, có thể làm bạn với nhau không?"
Ngải Tuyết nghiêng đầu, đập vào tầm mắt chính là cặp đùi đẹp thon dài, đưa mắt nhìn lên cơ thể có lồi có lõm.
Cuối cùng nhìn tới khuôn mặt tinh xảo, đang mỉm cười nhìn mình.
Chậm rãi đứng lên, "Xin chào, tôi là Ngải Tuyết!"
"Chúng ta đã gặp nhau qua chưa?" Người phụ nữ này nhìn rất quen.
"Có lẽ vậy, tôi nhìn cô cũng thấy rất quen, cho nên tới đây làm quen một chút!" Thượng Quan Tử Uyển nở nụ cười tươi nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét.
"Như vậy à. . . . . .Ha ha" Thật ra thì Ngải Tuyết không giỏi về giao tiếp, với một người chưa từng gặp mặt qua cũng chẳng có chuyện gì để nói.
"Tiểu Tuyết, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Mặt mong đợi nhìn chăm chú vào cô.
"Ừ, có thể, bạn tôi cũng gọi tôi như vậy!"Gọi như thế nào cũng là cái tên của cô thôi.
"Tiểu Tuyết, cô và Mộ Dung Kiệt có quan hệ gì?"
Ngải Tuyết im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, cứ như người phụ nữ phạm phải tội vụng trộm với người đàn ông khác!
"Cái này, chỉ là vô tình gặp nhau, sau đó ở cùng nhau!"Cô cũng không biết giải thích ra sao với mối quan hệ này.
Thượng Quan Tử Uyển quay mặt qua chỗ khác, sắc mặt nhăn nhó, có quỷ mới tin, loại người dễ dãi như vậy cũng có thể ở cùng anh sao?
"Vậy thì thật hâm mộ cô, anh ta như bạch mã hòang tử trong mắt vô số phụ nữ đấy!"
Thượng Quan Tử Uyển cũng không tìm được đề tài để nói tiếp, Ngải Tuyết chỉ dạ, ừ để ứng phó với cô.
Buồn ngủ quá, nhớ đến chiếc giường lớn ở nhà, ngẩng đầu tìm bóng dáng Mộ Dung Kiệt, vừa đúng Mộ Dung Kiệt đang đi về phía cô.
"Có mệt không?" Mang theogiọng điệu nhẹ nhàng truyền đến bên tai Ngải Tuyết.
"Ừ, chúng ta về nhà được không?" Cô thật sự rất mệt, buồn ngủ quá, từ lúc mang thai tới giờ, mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ với ngủ.
"Được, chúng ta lập tức về nhà!"Nhẹ nhàng bồng cô rời khỏi bữa tiệc.
"Tôi có thể đi!"Người đàn ông này, thế nào hở động một chút là thích ôm mình ở trước mặt nhiều người như vậy.
"Em mệt rồi trong bụng còn có bảo bảo nữa, hôm nay tôi làm em vất vả rồi!"Mỉm cười hôn lên trán cô.
Những người phụ nữ xung quanh nhìn thấy đều ghen tị với cô.
Ngải Tuyết muốn lễ phép nói lời tạm biệt trước khi rời đi với Thượng Quan Tử Uyển, vậy mà không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Mộ Dung Kiệt mới vừa mang Ngải Tuyết rời đi.
Thượng Quan Tử Uyển từ bên kia đi ra, khóe miệng cười đầy độc ác.
Ngải Tuyết, ngày chết của cô không còn xa! !
"Chúng ta đi như vậy, thật không lễ phép?"Trên đường về nhà, Ngải Tuyết có chút lo lắng.
"Quan tâm chuyện đó làm gì, em mệt mỏi, chúng ta liền trở về nhà!"Phong tình vạn chủng (*) nhìn cô cười hạnh phúc.
(*):Phong tình vạn chủng: Có một vạn phong thái quyến rũ