Thân thể Ám Dạ Tuyệt một bên, kề sát Nguyệt Tiêm Ảnh, “Có ăn bữa sáng hay không?”
Nguyệt Tiêm Ảnh sửng sốt, thời điểm mấu chốt này, hắn lại hỏi vấn đề khó hiểu như vậy, cô liền ngơ ngẩn gật gật đầu, “Ừm !” Ngay lúc đó, cô cảm giác được trong lòng bàn tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn thấy, hắn đưa qua một khẩu súng lục màu bạc ATZ-7310.
“Sau này là của em.” Nói xong, Ám Dạ Tuyệt phóng lên một cái, chân thon dài đá lên súng lục của hai tên đàn ông áo đen, thân thể bay lộn trên không——“Thình thịch —— thình thịch ——” hai tiếng tiếng súng nối liền, hai tên đàn ông áo đen liền ngã xuống đất.
“A ——” tiếng kêu sợ hãi từ cô gái thỏ đen bên cạnh hô lên, bọn họ ôm đầu, run rẩy ngồi xổm trên mặt đất, chui xuống dưới cái bàn.
Một lúc thì Nguyệt Tiêm Ảnh phản ứng kịp, nhanh nhẹn xoay người một cái,hai viên đan ma sát qua bên người cô. Nhanh nhẹn xoay người, ngón tay mảnh khảnh bóp cò súng.
“Thình thịch ——” đạn từ giữa súng lục bắn ra, mang theo tốc độ mạnh mẽ, chôn vào trong ngực người đàn ông phía trước, máu tươi liền phun ra, sau đó thân thể cao lớn mềm nhũn ngã ở trên mặt đất.
Thân thủ Ám Dạ Tuyệt nhạy bén mạnh mẽ, ra tay nhanh, tàn nhẫn, chính xác, mỗi chiêu đều trí mệnh. Đôi mắt u ám giống như khát máu đầy mùi tàn bạo thâm độc, giờ phút này hắn giống như thay đổi thành một người khác, dường như là la sát lãnh tuyệt từ địa ngục tới.
Thân hình nhỏ gầy của Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh nhẹn xuyên qua mưa bom bão đạn, cô không có một chút sợ hãi, ra tay quyết đoán, súng lục mang theo hơi thở tàn ác tuyệt sát, mỗi một viên đạn đều bắn trúng.
Trong không khí không ngừng mang theo mùi khói thuốc súng nồng đậm, nhiệt độ không khí lên đến âm độ. Mùi khói thuốc súng pha trộn với mùi máu tươi nồng đậm
Chất lỏng đậm đặc của máu lan tràn, làm cho gạch men sứ mày trắng nhuộm thành một đóa đóa hoa đồ mi, mùi thối nát dần dần lan tỏa ra.
Ám Dạ Tuyệt rất giống như giết người đỏ cả mắt, hoàn toàn mất đi lý trí, chiêu thức độc ác tuyệt tình tàn nhẫn, không có một chút do dự nào, ra một chiêu, đối thủ liền suy sụp ngã xuống.
Trong một góc vắng vẻ, thoáng hiện bóng đen đang lẳng lặng đứng im, lặng lẽ quan sát trước tình cảnh hỗn loạn.
Trên cái trán béo mập của Ân lão đại đã thấm một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, nét mặt làm cho người ta sợ hãi, ở giữa hai người bảo vệ áo đen, chậm rãi lui về phía sau.
Bỗng dưng một tên áo đen nhảy đến trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh, lúc hắn đang vặn cò súng bắn vô số viên đạn lên người cô, Ám Dạ Tuyệt nhìn thấy chỗ của cô nguy hiểm, mũi chân hắn chỉa xuống đất, lập tức xoay người, nhắm ngay đạn của tên áo đen kia, khẽ cắn môi mỏng, “Đi chết đi!”
“Thình thịch ——” một phát súng, từng giọt máu văng khắp nơi, tên áo đen nằm ngã trên đất cách Nguyệt Tiêm Ảnh không xa.
Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu, nhìn thấy Ân lão đại đang giơ súng nhắm ngay Ám Dạ Tuyệt, giờ phút này hắn đang chăm chú nhìn tình hình bên căn bản là không có thời gi an chú ý đến bên kia.
“Cẩn thận ——” Nguyệt Tiêm Ảnh không có nghĩ nhiều, phóng người bổ nhào về phía hắn.
Đạn mang theo sức lực mạnh mẹ, cắt qua không khí cứng ngắc, cùng mùi khói thuốc súng nồng đậm nhẹ nhàng ma sát ra lửa nóng ——
Ám Dạ Tuyệt lập tức phản ứng kịp, dường như là phản xạ có điều kiện, thuận tay đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh ra, hắn cũng lập tức lắc mình, nhưng vẫn không né tránh kịp, đạn vẫn biến nhập vào cánh tay hắn.
“Tuyệt ca ca......” Nguyệt Tiêm Ảnh hoảng sợ gọi lớn một tiếng, nhìn thấy Ân lão đại lại ra tat, nhanh như điện chớp, cô quyết đoán vươn tay bóp cò súng, túm cánh tay Ám Dạ Tuyệt lắc mình trốn phía sau cột đá.
Phía sau truyền đến tiếng động nặng nề của thân thể rơi xuống trên sàn, lập tức có từng tiếng tiếng kêu sợ hãi, “Ân lão đại, Ân lão đại......”