Lặng lẽ nhìn Lục Vân, thiếu nữ đó điềm nhiên thốt lên:
- Sao vậy, lúc trước chẳng phải ngươi muốn biết bộ dạng của ta, bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại quay mặt đi?
Lục Vân đưa mắt trở lại, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trầm giọng nói:
- Ngươi thuộc tộc Hắc Vu chăng?
Thiếu nữ cười cười, giọng sâu sắc khó đoán:
- Ở Nam Cương, không ít vu tộc đều có những đại vu sư và thánh nữ của mình. Nếu như ta nói với ngươi, ta là thánh nữ của tộc Hắc Vu thì ngươi có tin ta không? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lục Vân không nói gì, trầm lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Thực ra, thân phận của ngươi thế nào, với ta chẳng có quan hệ gì. Ta chẳng qua đi ngang chỗ này, vô tình gặp gỡ nên mới hỏi một chút thôi.
Thiếu nữ khẽ cười nói:
- Lục Vân, ngươi thật kì lạ, luôn muốn giấu kín thật sâu tâm sự của mình. Không chỉ vậy, ngoài tâm sự ra ngươi còn giấu kín rất nhiều bí mật nữa.
Nghe vậy biến sắc, Lục Vân lạnh lùng đáp:
- Khả năng quan sát của ngươi thật kinh người, chỉ có điều đôi khi quá lợi hại không hẳn là tốt.
Thiếu nữ điềm nhiên cười một tiếng, giọng mấy phần tự phụ trả lời:
- Nếu như ta nói với ngươi, mắt ta có thể nhìn thấu lòng người ngươi sẽ có phản ứng gì? Phật gia có tâm thông, có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác, Nam Cương ta cũng có kỳ thuật, có thể nhìn xuyên qua lòng người, có phải trong lòng ngươi cảm thấy kinh ngạc không?
Đúng như cô ta nói, Lục Vân nghe thấy cảm giác kinh ngạc vô cùng, bất quá Lục Vân chính là Lục Vân, tuy trong lòng trào dâng những đợt sóng lớn nhưng khuôn mặt lại tỏ ra trấn tĩnh dị thường, giọng thản nhiên đáp trả:
- Có thể những gì ngươi nói là thật, Nan Cương đúng là có kỳ thuật này. Chỉ có điều ngươi không thể nhìn thấu được lòng ta, những gì ngươi nói chỉ là phán đoán cộng thêm với chút suy diễn mà thôi.
Thần sắc thiếu nữ hơi biến đổi, tuy gần như khôi phục trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Vân.
Nhìn nụ cười trên khoé miệng Lục Vân, thiếu nữ dường như hiểu ra được hàm ý của nó, không khỏi u uẩn nói:
- Ngươi thực sự là một kì tài, không những nhân phẩm xuất chúng, mà trí tuệ cũng cao thâm kinh người. Nếu ngươi đã nhìn thấu rồi,vậy chúng ta không phải vòng vo nữa, có điều gì ngươi cứ thẳng thắn nói ra.
Lục Vân cất giọng chất vấn:
- Rốt cuộc ngươi là ai, với tu vi thâm hậu đủ xưng bá Nam Cương như ngươi, tại sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến?
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của Lục Vân, hờ hững nhìn về phía chân trời, giọng nói có vẻ lạnh lùng cao ngạo:
- Ta là ai, sau này chắc chắn ngươi sẽ biết, đến lúc đó có thể giữa chúng ta không còn lạnh lùng với nhau như thế này. Có duyên gặp nhau cần gì phải biết nhau từ trước, có thể chính cuộc gặp mặt ngày hôm nay là sự khởi nguồn cho những ngày sau.
Lục Vân đang suy nghĩ những điều cô ta nói, xem có nên miễn cưỡng cô ta nói ra lai lịch của mình không. Đứng về mặt cảm giác, từ lúc sinh ra đến nay cô ta là người kì lạ đầu tiên mà Lục Vân gặp, toàn thân cô ta chứa đầy khí quỷ dị tà ác, khiến cho người ta chưa kịp nhìn rõ thì đã bị hút hồn rồi.
Loại người như vậy, nếu là người khác có lẽ đã tìm cách rút lui né tránh, nhưng Lục Vân là kẻ nghịch thiên, suy nghĩ của chàng đương nhiên là khác xa người bình thường, vì thế mà lúc này chàng đang nghĩ cách làm thế nào tiếp cận đối phương, phá vỡ thế phòng ngự của thiếu nữ.
Không nghe thấy chút thanh âm nào, thiếu nữ quay lại nhìn Lục Vân, không khỏi cười nhẹ nói:
- Có phải ngươi đang suy nghĩ có nên ép ta nói ra lai lịch của mình không?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Đúng là ta đang có ý định đó, nếu như ngươi tự nói ra ta có thể không cần làm như vậy. Nhưng ngươi lại không muốn nói ra, ta có khả năng rất lớn khiến cho ngươi khó có thể chịu đựng được.
Thiếu nữ không một chút kinh ngạc, hỏi lại:
- Vì ngươi là Lục Vân?
- Không sai, chính vì ta là Lục Vân.
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, thái độ đáp trả của Lục Vân rất kiên định.
Nghe vậy, thiếu nữ ngưng cười, nghiêm túc nói:
- Vậy ta cho ngươi biết, dùng sức mạnh như ngươi cũng không được đâu.
Lục Vân hơi tức giận, giọng âm trầm đáp:
- Ngươi thật là tự phụ.
Thiếu nữ thản nhiên đáp:
- Ta rất tự phụ đấy, ngươi chẳng phải cũng thế sao?
Lục Vân nhắm hờ hai mắt, lên tiếng cảnh cáo:
- Ngươi thật sự muốn ép ta ra tay mới chịu nói ra phải không?
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lại, khí tức toàn thân lạnh băng, cười lạnh lùng đáp trả:
- Lục Vân, đây không phải là Trung Thổ, ngươi nên biết rõ điều này.
Lục Vân hừ giọng đáp trả:
- Ta đương nhiên biết rõ đây là đâu, chỉ có điều với ta khắp nơi trong trời đất đều như nhau cả, chẳng có gì là phân biệt.
Ánh mắt kỳ lạ lướt nhìn Lục Vân, thiếu nữ quan sát một lúc lâu, sau đó lắc mình quay vào trong kiệu, điềm nhiên nói:
- Hôm nay ta không muốn ra tay với ngươi, đợi lần sau gặp lại, chúng ta sẽ đấu một trận phân cao thấp.
Lục Vân không có bất kì hành động gì, trong lòng hơi do dự. Chàng luôn cảnh giác đề phòng với loại thiếu nữ thần bí như thế này. Từ lúc xuất đạo đến giờ, chàng gặp không ít cao thủ, trong đó bao gồm cả những cao thủ mạnh mẽ của Vực chi tam giới, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, không có một chút cảm ứng với người trước mặt, điều này khiến cho chàng vừa kinh ngạc lại vừa cảnh giác.
Đang khi chàng còn suy nghĩ, chiếc kiệu màu đen đó tự động bay lên khiến chàng chú ý. Nhìn theo chiếc kiệu xoay vòng trên bầu trời, Lục Vân cảm nhận được đối phương chưa có ý rời khỏi đây, không khỏi lạnh giọng:
- Rời đi như vậy, ngươi không nghĩ là quá vội vàng sao?
Trong kiệu, thiếu nữ đáp lời:
- Lần đầu gặp mặt là có duyên, kết thúc nguyên nhân, sau này gặp lại, là tốt hay xấu đều bởi tâm. Lục Vân, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, tất cả hãy đợi đến lần sau gặp lại mới xác định giữa chúng ta là bạn hay là thù. Trước khi đi ta tặng ngươi một câu, coi như đó là món quà gặp mặt.
Sắc mặt Lục Vân liên tục biến đổi, cuối cùng cũng bỏ ý đồ ra tay ngăn cản, truy hỏi:
- Câu gì, ngươi nói đi.
Trên không trung, chiếc kiệu càng tăng tốc, thiếu nữ trong kiệu nói:
- Theo truyền thuyết, nếu có người cưỡi con rồng đen bay trên mây, thì người đó chính là tử thần của địa ngục.
Lục Vân không hiểu, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói thế có nghĩa gì?
Thiếu nữ khẽ nói:
- Đó là truyền thuyết cổ xưa của Nam Cương, ngươi không nên coi thường. Thôi được rồi, lần sau gặp lại, chúng ta có là kẻ thù của nhau, cũng do bởi số mệnh!
Giọng nói yếu ớt còn đang tiếp tục, chiếc kiệu màu đen giữa trời lại biến thành một luồng hào quang, sau đó biến mất trong một cửa không gian thần bí vô cùng.
Ngắm nhìn chiếc kiệu màu đen đã biến mất, Lục Vân chần chừ một lúc, cuối cùng đành bỏ qua.
Nhìn về phía chân trời, Lục Vân tự nói một mình: "Tại sao lại như vậy, do ta thay đổi hay do đối phương quá thần bí?" Không có câu trả lời, câu hỏi mơ hồ cứ vang vọng mãi giữa rừng cây.
Khi cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng rung động, đột nhiên không trông thấy tăm tích Lục Vân đâu nữa.
**************
Cách Hoa Sơn ngoài hai mươi dặm về phía Nam, là dãy đồi nhấp nhô chập trùng. Ở đây vốn dĩ phong cảnh rất đẹp, khung cảnh thanh đạm trong lành, nhưng lúc này không khí chiến tranh mù mịt tràn ngập, cát bụi tung bay khắp trời phủ kín hết không gian nơi đây.
Giữa không gian một vùng trên mặt đất, đập ngay vào mắt là hình ảnh những hòn đá vỡ và xác của những cây khô héo, mô tả tình hình nơi đây. Trên bầu trời, bóng người bay lượn, dòng khí đan xen hòa quyện nhau, hào quang sáng loá như pháo hoa cuối năm điểm xuyết trên bầu trời.
Một âm thanh rất lớn vang lên, bóng người đan xen theo gió tản ra, lần lượt giữ khoảng cách xa xa, lắc lư tản mát xung quanh. Ngạo nghễ giữa trời, Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực cười lạnh âm hiểm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn khốc, ha ha cười nói:
- Ngày đó trên Lương Sơn, cao thủ ba phái liên kết bao vây công kích ta, cuối cùng cũng đành bất lực trước bổn vương. Hôm nay đổi lại là ba người các ngươi, các ngươi nghĩ là các ngươi mạnh hơn họ sao?
Lắc lư cố ổn định, Hạo Vân cư sĩ vẻ mặt xám bệch nhìn hai người kia bị thương nặng, giọng bi phẫn nói:
- Hắc Sát Hổ Vương, ngươi đừng quá đắc ý, tu vi cao thấp không chắc sẽ quyếtđịnh thắng lợi của ngươi. Tuy thực lực chúng ta không bằng ngươi nhưng ý chí chúng ta không hề chịu khuất phục, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không nhỏ giọng giảm đi khí thế.
Cách đó vài trượng, Đan Thanh kiếm hiệp khóe miệng đầy máu, tay phải cầm kiếm chống đỡ cơ thể, phụ họa theo:
- Sư huynh nói rất đúng, môn hạ của lục viện chỉ có thể là anh hùng chết trận, không có những kẻ nhu nhược cầu an. Bất luận kết quả thế nào, chỉ cần còn một chút hơi sức chúng ta cũng phải quyết đấu đến cùng.
Vẻ mặt không thèm để ý, Hắc Sát Hổ Vương lạnh lùng nhìn ba người, hắn không hiểu rõ tại sao một số kẻ trong nhân gian lại thích nói dài dòng, để muốn chứng tỏ mình thanh cao như thế nào, thánh khiết như thế nào. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cũng chết cả thôi? Theo quan điểm của Yêu vực hắn, sinh tồn là số một, thực lực là thứ hai, còn những lời nói đàng hoàng ra oai, chỉ là thừa mà thôi.
Chính vì quan niệm như thế, Hắc Sát Hổ Vương không thèm tranh luận với bọn họ, quát lớn:
- Nếu bọn ngươi anh hùng như vậy, hãy để cho bổn vương xem một chút, cái chết của các ngươi có gì khác so với người bình thường.
Hình bóng bay lên phía trước, Hắc Sát Hổ Vương truy sát Hạo Vân cư sĩ, khí thế hừng hực tạo thành một màn khí bao phủ, mạnh mẽ ngăn chặn mọi hành động của đối thủ. Đằng sau hắn, trong ba thiên vương của Yêu vực, một lao tới Đan Thanh kiếm hiệp, hai tấn công Pháp Quả đại sư, tất cả đều thi triển những chiêu công kích tối hậu.
Cảnh giác nhìn Hắc Sát Hổ Vương, tâm tình Hạo Vân cư sĩ nặng nề, trận chiến lúc trước mình đã bộc phát thực lực quá mức, nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại, không thể vượt qua được khoảng cách lớn đó, khiến cho vào giờ phút cận kề cái chết, trong lòng ông có rất nhiều bất cam và bất bình.
Hoành ngang kiếm trước ngực, Hạo Vân cư sĩ hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ bi thương, miệng ngâm lên khe khẽ:
- Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. Kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! (1)
Tay trái bắt pháp quyết, tay phải vung ra phía trước, trường kiếm xoay tròn, hạo khí hội tụ lại.
Ánh mắt hơi ngẩn ra, Hắc Sát Hổ Vương dừng bước, hơi khiêu khích cất tiếng:
- Ta lại muốn xem qua một chút, thử coi chiêu công kích trước khi chết của ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Sắc mặt Hạo Vân cư sĩ nghiêm túc, toàn thân không còn vẻ bi phẫn đau thương, mà tràn đầy khí tức không hề khiếp sợ, khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp, phảng phất trong chốc lát đã biến thành người khác vậy.
Ngoài ra, trường kiếm trong tay phải ông xoay tròn, trên bề mặt trường kiếm hội tụ một tầng ánh sáng màu máu, khiến cho toàn thân kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, hơn nữa còn có một luồng máu chuyển động từ chuôi kiếm hướng đến mũi kiếm, mỗi vòng lưu chuyển lại biến đổi màu sắc, màu đỏ luôn làm chủ đạo, nhưng mức độ lại không giống nhau lắm.
Kinh ngạc phát hiện khí thế Hạo Vân cư sĩ gia tăng nhanh chóng, Hắc Sát Hổ Vương chấn động trong lòng, vội vàng thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa bố trí phòng ngự mạnh mẽ, vừa chặt chẽ trói buộc không gian hoạt động của đối phương như cũ, không cho ông cơ hội khuếch trương bước nào.
Ghi chú:
(1) Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! = Hạo Nhiên chánh khí, có nguồn gốc từ trời đất, trên có thể phá cả mặt trời, dưới có thể trừ đi yêu tà. Hôm nay phải ứng với số kiếp, ta vốn không chút sợ sệt, kiếm phá vỡ hồng trần, hạo khí quay về trong lòng!