Thần Khống Thiên Hạ Chương 1801: Chẳng lẽ đan điền bị phá.

Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
Chương 1801: Chẳng Lẽ Đan Điền BịPhá.
   
Ads
- Tiểu thư yên tâm, lần này đã kinh động tới lão gia tử, đám người ở chỗ này không một ai có thểsống.

Liệt Vĩnh đảm bảo nói.

- Ta phải quay lại, ta phải tìm được thi thểhắn.

Liệt Như Ngọc đứng lên, triệu hồi hỏa phượng hoàng, muốn trở về nơi đó.

Liệt Vĩnh vội vàng ngăn nàng lại nói:

- Tiểu thư đừng như vy, bây giờquay lại chỉcó thểchịu chết a.

- Hắn có thểvì ta mà chết, ta cũng có thểđi chết vì hắn.

Liệt Như Ngọc kiên định nói.

Liệt Tịch ở một bên nói:

- Tiểu thư, sao có thểnói như vy, nếu như ngươi chết, ai có thểthay hắn báo thù, chúng ta phải nói với Minh Chủ thế nào đây.



Liệt Như Ngọc nghe được câu này, thân thểquảnhiên dừng lại, trên khuôn mặt lệ tuôn không ngừng.

Lúc này Liệt Vô Địch cùng người của hắn rốt cuộc đuổi tới đây.

- Ngọc nhi, ngươi không sao chứ.

Liệt Vô Địch từ xa trông thấy nữnhi của mình lp tức kêu to.

Sau một khắc, hắn đã đến bên Liệt Như Ngọc rồi.

Liệt Như Ngọc thấy phụ thân nàng xuất hiện, liền rúc vào lòng lão ba khóc rống lên.

Liệt Vô Địch đau lòng vỗ lưng nữnhi nói:

- Được rồi được rồi, hết thảy mọi chuyện cũng qua rồi, chúng ta về nhà thôi.

- Cha, mang người tới đây giết hết đám lưu khấu thay Lăng Tiếu báo thú, hắn vì cứu con mà bịchết rồi.

Liệt Như Ngọc hướng phụ thân nàng đau khổ nói.

- Yên tâm, những người đó đã bịgiết sạch rồi.

- Không... Phụ thân, ta muốn giết sạch bọn lưu khấu nơi này, ta muốn tất cảbọn họ chôn cùng.

Liệt Như Ngọc bi phn nói.

Liệt Vô Địch nhìn nữnhi của mình đau khổ, trong lòng thở dài một hơi, vỗ nhẹ sau lưng nàng, đánh nàng ngất xỉu, cho nàng nghỉngơi một thời gian.

Muốn giết sạch lưu khấu nơi này không hề dễ dàng, Liệt Viêm Thương Minh bọn họ dù cường đại, nhưng muốn làm điều này độ khó rất lớn, huống hồ địa hình nơi này toàn là vách núi dựng đứng, đến lúc đó cho dù diệt sát được đám giặc cỏ này, bọn họ cũng phải trảmột cái giá rất lớn.

Liệt Vô Địch không thểchiều theo ý nữnhi mà làm ra quyết định như vy.

- Minh Chủ, ta hoài nghi trong thương minh có gian tế.

Liệt Vĩnh tiến lên đứng đối diện Liệt Vô Địch nói.

Liệt Vô Địch vẻ mặt kinh ngạc nhìn thoáng qua Liệt Vĩnh, lộ ra lệ mang nói:

- Ừ, chuyện này trở về rồi nói, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Ngay sau đó, đám người Liệt Viêm Thương Minh liền rời khỏi Hỗn Loạn chi Lĩnh.

Ở một nơi sóng nước cuồn cuộn, một chiếc thuyền đang dp dềnh trên mặt nước.

Thủy lãng có thểkhiến cho bất kỳ võ giảnào dưới Thiên Tôn đều khó có thểchịu được lại là không cách nào làm gì được tiểu thuyền này.

Trên thuyền có một gã chèo thuyền mặc đấu thoa, đứng ở trên thuyền mặc kệ thủy lãng không ngừng trùng kích thân thểhắn.

Chỉlà thủy lãng muốn vọt tới trước mặt hắn, lại có một lực lượng vô hình ngăn lại, không cách nào thấm ướt thân thểhắn, hơn nữa còn không thểhủy được chiếc thuyền.

Ở phía sau người chèo thuyền, có một thân ảnh nhỏ nhắn như thủy linh tinh, cực kỳ xinh đẹp.

Thiếu nữnày nhìn thế nào cũng chỉmười tám mười chín tuổi, con mắt rất lớn, ánh mắt tựa như biết nói chuyện, mũi đẹp óng ánh, đôi môi gợi cảm, ngũ quan phối hợp một chỗ quảnhiên là một nữnhân hồng nhan họa thủy, mặc dù ăn mặc giản dịnhưng không thểche được mỹ cảm tự nhiên của nàng.

Thiếu nữvuốt nhẹ sợi tóc của mình, khẽ mở cặp môi hồng ngâm nga một giai điệu không biết tên, làm sông nước nơi đây đặc biệt tăng thêm vẻ phong tình.

- Ưm...

Một đạo thanh âm buồn bực trong thuyền vang lên.

Thiếu nữngừng hát, phát ra âm thanh ngạc nhiên vui mừng nói:

- Gia gia mau đến, hắn ... Hắn tỉnh lại rồi.

Người mặc đấu thoa ở đầu thuyền cũng không làm ra cử động gì, chỉkhẽ đáp lại một tiếng:

- Ừ, đợi đến bờthì cho hắn lên.

- Gia gia, làm sao người có thểnhn tâm như vy, hắn vừa mới tỉnh lại mà.

Thiếu nữliếc mắt nhìn nam tử mạc đấu thoa làm nũng nói.

- Không phải gia gia nhn tâm, là ngươi quá thiện lương, chúng ta cứu hắn một mạng, coi như hắn phúc lớn mạng lớn rồi.

Nam tử ứng tiếng nói.

- Hừ, làm người tốt thì phải làm đến cùng, chờthương thế của hắn tốt lên rồi đưa hắn về bờ.

Thiếu nữchu cánh môi khêu gợi lên nói.

Nam nhân mặc đấu thoa không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng thầm nói “ Nha đầu tính tình quá thiện lương, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu”.

Nam tử nằm trong thuyền mơ hồ tỉnh lại, nghe được câu này.

Hắn muốn mở mắt, muốn ngồi dy nhưng phát hiện chính mình một điểm khí lực cũng không còn, trong não hải truyền đến từng cơn quặn đau.

Nam tử này đầu tóc lộn xộn, y phục rách rưới không chịu nổi,nhưng bộ dáng thp phần hào sảng, hắn chính là Lăng Tiếu đại nạn không chết.

Bây giờhắn không cần biết mình đang ở địa phương nào, mà phải nghĩbiện pháp xử lý vết thương, mau chóng hồi phục công lực mới được.

Lăng Tiếu muốn vn chuyển đan điền, nhưng lại lộ ra bất lực, căn bản không cảm ứng được, trong lòng thầm hô “ Thôi xong, chẳng lẽ đan điền bịphá rồi”.

Lăng Tiếu âm thầm lo lắng, bất quá hắn lp tức tỉnh táo lại, vừa mới kiểm tra thần hồn phát hiện nguyên thần của mình suy nhược cực độ, may mà thân thểhắn không phải người bình thường, bằng không đã bịhủy diệt từ lâu rồi.

Thần hồn cùng đan điền tương hỗ với nhau, thần hồn bịdiệt, vy ngươi chết chắc rồi, đan điền bịphá thì ngươi trở thành phế vt.

Lăng Tiếu biết chỉkhi khôi phục được thần hồn mới có thểvn lực đan điền, lúc này mới cảm thấy yên lòng.

Hồn phách của người bình thường nếu không có linh đan diệu dược phục hồi, cái này là một vấn đề rất lớn, không chỉcảnh giới bịgiảm xuống, hơn nữa còn xuất hiện tình trạng thần trí mơ hồ, thm chí là tử vong.

Nhưng Lăng Tiếu có Khống Thần Quyết, hắn có thểsử dụng công pháp này khôi phục lại thần hồn một lần nữa.

Đúng lúc này, Lăng Tiếu đột nhiên cảm thấy đầu mình được người ta nâng lên, đểlên một nơi vô cùng mềm mại, một cỗ hương thơm xộc vào mũi hắn, cho hắn một cảm giác rất thoải mái.

Ngay sau đó, Lăng Tiếu nghe thấy một thanh âm như Mộng Nghê Thường nói trong mơ:

- Ngươi bịthương rất nặng, ta cho ngươi ăn tuyền dịch này, hỵ vọng ngươi có thểkhá hơn.

Miệng của hắn nhẹ nhàng mở ra, một dòng nước mát chảy vào miệng, luồng sinh cơ này thốt nhiên bao lấy thân thểhắn.

Nếu là lúc trước, Lăng Tiếu nhất định sẽ mượn cỗ lực lượng này lp tức khôi phục thân thể.

Nhưng lúc này đan điền hắn không có cách nào vn chuyển, thần công chẳng khác nào bịphế, căn bản không có cách hấp thu năng lượng, chỉcó thểmặc nó từ từ phục hồi lại thân thể.

Một lúc sau, Lăng Tiếu cảm thấy tốt hơn một chút, chẳng qua thỉnh thoảng trí óc lại truyền tới từng cơn quặn đau.

Nếu không phải hắn tu luyện thần công bảo vệ thân thể, còn có Bất Tử thụ trong thân thể, chỉsợ đã chết đến không thểchết hơn, chỉcó thểthầm hô chính mình mạng lớn.

Lăng Tiếu từ từ mở mắt ra, phát hiện một đôi “ thánh nữphong” ngăn cản ánh mắt hắn, mà cái mũi của hắn chỉcách đôi “ thánh nữphong” kia đúng một ly.

Nguồn: tunghoanh.com/than-khong-thien-ha/chuong-1801-penbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận