Charlie Huggins xoay màn hình phẳng lại cho Henry Kendall xem tiêu đề: KHỈ BIẾT NÓI LÀ TRÒ LỪA LỌC. “Tôi đã nói gì với anh?” Charlie hỏi. “Một tuần sau mình biết đó là chuyện xạo mà.”
“Được rồi, được rồi, tôi sai,” Henry nói. “Tôi thừa nhận mình sai, tôi chỉ lo chuyện không đâu thôi.”
“Lo nhiều nữa kìa...”
“Chuyện quá khứ rồi mà. Mình nói chuyện quan trọng đi được không?”
“Chuyện gì?”
“Cái gien chuộng mới. Khoản trợ cấp mà chúng ta xin đã bị từ chối.” Hắn bắt đầu gõ gõ trên bàn phím. “Một lần nữa, chúng ta đã bị chơi - bị thần tượng của anh chơi, Giáo hoàng Dopamin, bác sĩ Robert A. Bellarmino của Tổng viện Y tế Quốc gia.”
Trong vòng mười năm qua, các nghiên cứu về não ngày càng chú trọng đến một hóa chất tác động tới hệ thần kinh gọi là dopamin. Lượng dopamin có lẽ có ý nghĩa quan trọng trong việc duy trì sức khỏe cũng như đối với các bệnh như Parkinson và tâm thần phân liệt. Từ các nghiên cứu thực nghiệm của Charlie Huggins, có vẻ như các thụ thể dopamin trong não do gien D4DR kiểm soát, một trong số rất nhiều loại gien. Phòng thí nghiệm của Charlie đứng ở vị trí tiên phong trong nghiên cứu này, cho đến khi một nhà khoa học kình địch tên Robert Bellarmino từ Tổng viện Y tế Quốc gia bắt đầu gọi gien D4DR là “gien chuộng mới”, gien mà người ta cho là kiểm soát trạng thái ham muốn mạo hiểm, muốn kiếm bạn tình mới, hay muốn tham gia vào những hành vi tìm kiếm cảm giác mạnh.
Theo như Bellarmino giải thích, lượng dopamin ở đàn ông cao hơn ở phụ nữ là nguyên nhân khiến đàn ông táo bạo hơn và hứng thú hơn với mọi thứ từ leo núi đến ngoại tình.
Bellarmino là người Cơ đốc thuộc phái Phúc âm và là nhà nghiên cứu hàng đầu ở NIH. Là người am hiểu chính trị, ông ta chính là kiểu mẫu của một nhà khoa học thức thời, biết khéo léo pha trộn tài năng khoa học khiêm tốn với sự sành sỏi thực thụ về truyền thông. Phòng thí nghiệm của ông ta là nơi đầu tiên có công ty quảng bá riêng, và do đó, ý tưởng của ông ta luôn được báo chí quan tâm đưa tin. (Điều này lại thu hút các nhà nghiên cứu hậu tiến sĩ sáng giá nhất và tham vọng nhất làm những công trình xuất sắc cho ông ta, và từ đó nâng cao uy tín của ông ta.)
Trong trường hợp gien D4DR, Bellarmino biết cách đẽo gọt bình luận của mình sao cho hợp với quan điểm của người nghe, hoặc là nhiệt tình thuyết giảng về gien mới này cho những nhóm tiến bộ nghe, hoặc là hạ thấp giá trị của nó trước những nhóm bảo thủ. Ông có nhiều sắc thái khác nhau, định hướng tương lai rất rõ, và không ngần ngại suy đoán. Thậm chí ông còn cho rằng có thể một ngày nào đó sẽ có cả vắc xin ngừa bệnh ngoại tình nữa.
Sự vô lý trong lời bình luận của ông ta làm Charlie và Henry khó chịu đến nỗi sáu tháng trước, họ đã nộp đơn xin trợ cấp để thử nghiệm mức độ phổ biến của “gien chuộng mới”.
Đề xuất của họ rất đơn giản. Họ sẽ đưa từng nhóm nghiên cứu đến các công viên giải trí để lấy mẫu máu của những ai chơi tàu lượn cao tốc nhiều lần trong ngày. Theo lý thuyết thì khả năng mang gien này trong số những “người liên tục chơi tàu lượn siêu tốc” sẽ cao hơn những người khác.
Trở ngại duy nhất khi xin trợ cấp từ Hội Khoa học Quốc gia (NSF) là đề xuất của họ sẽ được các nhà thẩm định giấu tên đọc. Và một trong những nhà thẩm định ấy có thể là Robert Bellarmino. Và Bellarmino nổi tiếng là người có cái quyền mà người ta gọi một cách lịch sự là “quyền phân bổ”.
“Dù sao đi nữa,” Henry nói, “NSF đã từ chối chúng ta. Ban thẩm định không nghĩ ý tưởng của chúng ta đáng giá. Một người còn nói nó quá ‘dí dỏm’.”
“Ừ,” Charlie nói. “Chuyện này có liên quan gì tới Robbin’ Rob?”
“Có nhớ nơi chúng ta đề nghị tiến hành nghiên cứu không?”
“Dĩ nhiên là nhớ,” Charlie nói. “Ở hai trong số những công viên giải trí lớn nhất thế giới, tại hai quốc gia khác nhau. Sandusky ở Mỹ và Blackpool ở Anh.”
“Chà, đoán thử xem ai đi xa này?” Henry nói. Hắn ấn nút email của mình.
Người gửi: Rob Bellarmino, NIH
Tiêu đề: Trả lời tự động khi vắng mặt: Du lịch
Tôi không có mặt ở văn phòng trong hai tháng tới. Nếu bạn cần hỗ trợ gấp, xin liên hệ văn phòng của tôi qua điện thoại...
“Tôi đã gọi văn phòng của hắn rồi, đoán thử xem chuyện gì? Bellarmino sẽ tới Sandusky, Ohio - rồi sau đó là Blackpool ở Anh.”
“Tên chó má đó,” Charlie nói. “Nếu anh muốn ăn cắp đề xuất nghiên cứu của người khác thì ít nhất anh cũng phải biết phép lịch sự mà đổi nó đi một chút chứ.”
“Bellarmino rõ ràng không quan tâm chúng ta có biết hắn lấy cắp không,” Henry nói. “Điều đó có làm anh bực mình không chứ? Anh thấy sao nếu mình theo kế hoạch này: tố cáo hắn tội vi phạm đạo đức nghề nghiệp?”
“Tôi chẳng muốn gì hơn thế,” Charlie nói, “nhưng không được. Nếu chúng ta chính thức cáo buộc hắn hành xử sai quy tắc, vậy sẽ mất nhiều thời giờ và giấy tờ. Tiền trợ cấp của chúng ta có thể cạn dần. Và cuối cùng thì vụ khiếu nại cũng chẳng đi tới đâu cả. Rob là con át chủ bài ở NIH. Hắn có cơ sở nghiên cứu khổng lồ và hắn xuất ra cả triệu đô la tiền trợ cấp. Hắn ăn sáng và cầu nguyện chung với mấy tay nghị sĩ. Hắn là một nhà khoa học tin Chúa. Mấy người ở Quốc hội khoái hắn lắm. Chẳng ai buộc tội hắn được về hành vi sai trái cả. Cho dù chúng ta có bắt quả tang hắn chơi qua hậu môn với trợ lý thì cũng không ai buộc tội hắn được.”
“Vậy là chúng ta cứ để cho hắn làm à?”
“Thế giới này không hoàn hảo,” Charlie nói. “Chúng ta có nhiều chuyện cần làm lắm. Đi thôi.”
CH011
Barry Sindler ngán ngẩm. Người phụ nữ trước mặt hắn thì phàn nàn không dứt. Cô ả là hạng người ai nhìn vào cũng biết - một con nhỏ miền Đông giàu sụ luôn nắm quyền làm chủ gia đình, Katharine Hepburn, một người luôn giữ chính kiến riêng, một quỹ ủy thác, và có cái giọng mũi đặc chất dân thành thị Newport. Nhưng cho dù có được dáng vẻ quý tộc, cùng lắm cô ả cũng chỉ xoay xở được chuyện xốc tay quần vợt nhà nghề ấy lên lưng, cũng như bất kỳ cô nàng Los Angeles nào có bộ ngực giả song đầu óc thì tối tăm sống ở cái thị trấn này.
Nhưng cô ả lại hoàn toàn hợp với tên luật sư ngu si bên cạnh mình - tên khờ Bob Wilson, thành viên của Hội Thường Xuân_(1), trong bộ vest sọc nhỏ và một chiếc sơ mi có nút cài ở cổ, kèm cà vạt và đôi giày buộc dây ngu ngốc có đục lỗ ở mũi. Hèn gì mọi người đều gọi y là Whitey Wilson. Wilson chưa bao giờ chán chuyện nhắc mọi người nhớ rằng mình là luật sư được đào tạo ở Harvard - như thể bất kỳ ai cũng đều quan tâm muốn biết cái điều chết tiệt ấy lắm. Barry Sindler thì chắc chắn không thèm quan tâm rồi. Bởi hắn biết Wilson là một quý ông. Nói vậy chẳng qua có nghĩa y là một tên nhát gan. Y không dám tấn công điểm yếu của kẻ khác.
Còn Sindler thì lại luôn luôn tấn công vào điểm yếu của người khác.
Người phụ nữ, Karen Diehl, vẫn đang nói. Chúa ơi, mấy con mụ giàu sụ này biết nói kìa. Sindler không ngắt lời cô ả bởi hắn không muốn Whitey ghi lại trong biên bản là Sindler luôn ngắt lời ả. Wilson đã nói vậy đến bốn lần rồi. Cho nên, được thôi. Cứ để cho con mụ ấy nói. Để cho ả kể lể đầy đủ từng chi tiết mệt mỏi, chán chường đến mức gây u mê cực độ tại sao chồng ả là một người cha bệ rạc và là cục phân vô lại. Bởi lẽ sự thật chính cô ả là người đi ngoại tình.
Không phải chỉ như vậy thì người ta mới có quyền đem ra tòa được. California có thể giải quyết ly hôn dù không bên nào có lỗi, nghĩa là không có cơ sở cụ thể nào để ly hôn, chỉ cần là do có “những mâu thuẫn không thể hòa giải được”. Nhưng chuyện phụ nữ không chung thủy luôn làm cho những vụ xử trở nên thú vị. Bởi lẽ trong đôi tay điệu nghệ - đôi tay của Barry - chi tiết đó có thể dễ dàng bị biến thành lời ám chỉ rằng người phụ nữ này có nhiều ưu tiên quan trọng hơn mấy đứa con yêu dấu của mình. Cô ả là một người mẹ hờ hững, người nuôi con không đáng tin cậy, một người phụ nữ ích kỷ chỉ muốn tìm hoan lạc cho riêng mình trong khi để mặc bọn trẻ cho cô hầu gái nói tiếng Tây Ban Nha chăm sóc cả ngày.
Và cô ả cũng rất đẹp ở cái tuổi hăm tám, hắn nghĩ. Sắc đẹp sẽ chống lại cô ả nữa chứ. Thật sự thì Barry Sindler thấy được điểm quan trọng của vấn đề đang dần hình thành khá rõ rệt. Còn Whitey Wilson thì có vẻ hơi lo âu. Chắc y biết Sindler sẽ đưa vụ này đi tới đâu.
Hoặc có thể Whitey đang băn khoăn chuyện Sindler sẽ tham dự phiên cho lời khai. Bởi lẽ thông thường Barry Sindler không lấy lời khai mấy vụ ly hôn chồng vợ. Hắn để cho mấy đứa lao công ngu đần trong văn phòng làm, trong khi đó bản thân hắn ung dung hết ngày này đến ngày khác dưới trung tâm thành phố, gom góp từng giờ đồng hồ đắt đỏ trong phòng xử.
Cuối cùng thì người phụ nữ cũng ngừng lại để thở. Sindler chen vào, “Bà Diehl, tôi muốn tạm ngưng cách xét hỏi ở đây và chuyển sang vấn đề khác. Chúng tôi chính thức yêu cầu bà phải tham gia một loạt xét nghiệm gien ở một cơ sở có uy tín, UCLA càng tốt, và...”
Người phụ nữ ngồi thẳng người. Mặt cô ả biến sắc rất nhanh. “Không!”
“Đừng vội vàng quá.” Whitey nói, đặt tay lên cánh tay của thân chủ mình. Cô ả giận dữ đẩy anh ta ra xa.
“Không! Tuyệt đối không! Tôi không đồng ý!”
Quá tuyệt. Quá bất ngờ và tuyệt vời.
“Chúng tôi đã dự trù trước là có thể bà không đồng ý,” Sindler tiếp tục, “cho nên chúng tôi đã soạn một lá thư thỉnh cầu xin tòa ra lệnh buộc bà phải tiến hành xét nghiệm” - hắn chuyền cho Whitey một tập tài liệu - “và chúng tôi rất mong quan tòa sẽ chấp thuận.”
“Tôi chưa bao giờ nghe chuyện nào như vậy cả,” Whitey nói, tay lật nhanh qua trang tài liệu. “Xét nghiệm gien trong một vụ giành quyền nuôi dưỡng...”
Lúc này bà Diehl đã thực sự bị kích động. “Không! Không! Tôi không làm! Ý tưởng của hắn, phải vậy không? Tên khốn đó. Sao hắn dám làm vậy! Cái đồ chó lén lút!”
Whitey đang nhìn thân chủ mình với vẻ mặt bối rối. “Bà Diehl à,” anh ta nói, “tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên bàn riêng vụ này...”
“Không! Không bàn! Không xét nghiệm! Vậy thôi! Không!”
“Nếu vậy thì,” Sindler nhún nhẹ vai nói, “chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gặp quan tòa...”
“Đéo mẹ ông! Đéo mẹ hắn! Đéo mẹ tất cả mấy ông! Không xét nghiệm cái đéo gì hết!”
Cô ả đứng phắt dậy, chộp lấy bóp rồi thình thịch đi ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.
Có một khoảnh khắc yên lặng. Sindler nói, “Ghi vào biên bản là lúc 3 giờ 45 phút chiều, nhân chứng rời khỏi phòng, do đó lời khai kết thúc.”
Anh ta bắt đầu cất giấy tờ vào trong cặp hồ sơ.
Whitey Wilson nói, “Tôi chưa nghe chuyện này bao giờ cả, Barry. Xét nghiệm gien thì có liên quan gì tới giành quyền nuôi dưỡng?”
“Làm xét nghiệm chính là để tìm ra mối quan hệ đó,” Sindler nói. “Đây là quy trình mới, nhưng tôi nghĩ anh sẽ thấy đây là thứ của tương lai.” Hắn đóng cặp hồ sơ cách một tiếng, bắt bàn tay ủ rũ của Whitey rồi rời khỏi văn phòng.
Hết phần 12. Mời các bạn đón đọc phần 13!