Thế Giới Nghịch Phần mở đầu


Phần mở đầu
Hội nghị BioChange 2006.

Vasco Borden, bốn mươi chín tuổi, vừa bước dọc theo hành lang trải thảm sang trọng vừa giật giật hai bên ve áo bộ com lê và sửa thẳng cà vạt. Gã không quen mặc com lê, mặc dù khi còn phục vụ trong hải quân gã cũng từng có một bộ, được may theo cách đặc biệt để giảm tối đa sự lộ rõ khối cơ bắp trên thân hình. Borden người vạm vỡ, cao 1m93, nặng 109 kg, một cựu cầu thủ bóng bầu dục làm nghề thám tử tư và là chuyên gia truy bắt những kẻ đào tẩu. Và ngay bây giờ, Vasco đang theo dõi mục tiêu của mình, một nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ ba mươi tuổi, đầu bắt đầu hói, đào tẩu từ công ty MicroProteonomics ở Cambridge, bang Massachusett, khi tên này đang hướng thẳng về phía đại sảnh hội nghị.

Hội nghị BioChange 2006, với chủ đề đầy hứng khởi “Biến ước mơ thành sự thật ngay!”, diễn ra tại khách sạn Venetian ở Las Vegas. Hai ngàn khách tham dự đại diện đủ các thành phần đang làm việc trong ngành công nghệ sinh học, các nhà đầu tư, nhân viên quản lý nhân sự chuyên thuê các nhà khoa học, nhân viên chuyển giao công nghệ, CEO, và chuyên gia luật sở hữu trí tuệ. Bằng nhiều cách khác nhau, gần như mỗi công ty công nghệ sinh học ở Mỹ đều có đại diện tại đây.

Đây là nơi hoàn hảo để một kẻ đào tẩu gặp gỡ đầu mối liên lạc. Kẻ đào tẩu trông có vẻ khờ khạo; hắn có bộ mặt ngây thơ và một chỏm râu nhỏ trên cằm; hắn buông thõng vai khi bước, gây ấn tượng về sự rụt rè và thiếu năng lực. Nhưng sự thật thì, hắn đã bốc hơi cùng với mười hai cái phôi chuyển gien đựng trong bình chân không cryo và vận chuyển chúng xuyên khắp nước Mỹ trước khi đến được hội nghị này, nơi hắn sẽ giao lại những cái phôi này cho kẻ đang thuê hắn.

Đây không phải trường hợp đầu tiên về một nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ chán cảnh làm công ăn lương. Mà cũng sẽ không phải trường hợp cuối.

Kẻ đào tẩu đi thẳng tới bàn đăng ký để lấy thẻ tham dự hội nghị và đeo quanh cổ. Vasco nấn ná ở lối vào và tròng tấm thẻ của mình qua đầu. Gã đã dự trù trước tình huống này. Gã giả vờ quan sát tấm bảng giới thiệu chương trình.

Những bài diễn văn quan trọng đều diễn ra ở phòng khiêu vũ chính. Các buổi hội thảo được bố trí lịch với những chủ đề như “Tinh chỉnh quá trình tuyển dụng”, “Những chiến lược tất thắng để giữ lại nghiên cứu viên tài năng”, “Thù lao cho ban điều hành và cổ đông”, “Vận hành công ty và Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch”, “Các xu hướng ở Cục Sáng chế”, “Nhà đầu tư cá nhân: phúc hay họa?” và cuối cùng là “Đánh cắp bí mật kinh doanh: tự bảo vệ mình ngay bây giờ!”

Phần lớn công việc của Vasco liên quan tới các công ty công nghệ cao. Trước đây gã đã từng có mặt ở những hội nghị như thế này. Nếu không phải hội nghị khoa học thì cũng là về kinh doanh. Hội nghị lần này là về kinh doanh.

Kẻ đào tẩu, Eddie Tolman, đi qua trước mặt gã vào phòng khiêu vũ. Vasco bám ngay theo sau. Tolman đi qua mấy hàng ghế phía trên và thả mình xuống một chiếc ghế trống xung quanh không có người nào khác. Vasco lẻn vào hàng ghế ngay phía sau và ngồi hơi lệch sang một bên. Tên nhóc Tolman kiểm tra di động xem có tin nhắn không, rồi tỏ vẻ thư giãn và ngước lên nghe bài phát biểu.

Vasco thắc mắc tại sao.

Người đàn ông đang đứng trên bục là một trong những trùm tư bản mạo hiểm có tiếng nhất ở California, một nhà đầu tư huyền thoại trong lĩnh vực công nghệ cao, Jack B. Watson. Gương mặt Watson được phóng lớn trên màn chiếu phía sau lão, làn da rám nắng đã trở thành thương hiệu và nét điển trai nổi bật được khuếch đại đến mức lấp đầy căn phòng. Watson đã năm mươi hai tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung, lão đã cần mẫn vun trồng tiếng tăm của mình trong vai trò một nhà tư bản hảo tâm. Danh hiệu đó đã giúp lão đạt được nhiều thỏa thuận kinh doanh không khoan nhượng: thứ duy nhất được phơi bày trên các phương tiện truyền thông là hình ảnh lão tại các ngôi trường hiến chương_(1) hay trong những dịp trao học bổng cho mấy đứa nhỏ thiếu thốn.

Nhưng trong căn phòng này, Vasco biết, các thỏa thuận rắn đòn làm nên tiếng tăm của Watson mới chính là thứ quan trọng nhất trong tâm trí thính giả. Gã tự hỏi liệu Watson có đủ nhẫn tâm để thu mua bất hợp pháp một tá phôi chuyển gien hay không. Lão có thể lắm chứ.

Tuy nhiên, ngay lúc này, Watson đang nói hăng say như một hoạt náo viên: “Công nghệ sinh học đang bùng nổ. Chúng ta chắc chắn sẽ được chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ nhất chưa từng xảy ra trong bất kỳ ngành công nghiệp nào kể từ thời kỳ điện toán cách đây ba mươi năm. Công ty công nghệ sinh học lớn nhất ở Los Angeles, Amgen, có bảy ngàn nhân viên. Tiền trợ cấp liên bang dành cho các trường đại học là hơn bốn tỷ mỗi năm và được phân bổ khắp các trường từ New York đến San Francisco, từ Boston tới Miami. Khoảng năm tỷ mỗi năm được các nhà tư bản mạo hiểm đầu tư vào các công ty công nghệ sinh học. Sức cám dỗ của những phương cách chữa bệnh tuyệt diệu được mang lại nhờ ngành khoa học nghiên cứu tế bào gốc, cytokine và protein đang thu hút nhiều tài năng sáng giá. Khi dân số toàn cầu đang từng phút già đi, tương lai của chúng ta lại trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Và đó chưa phải là tất cả!”

“Chúng tôi đã đạt đến tầm mức có thể làm cho nhóm Big Pharma(1)_ phải sống dở chết dở - và chúng tôi sẽ làm vậy. Mấy công ty đồ sộ béo húp híp đó cần chúng tôi và họ biết điều đó. Họ cần gien, họ cần công nghệ. Họ là quá khứ. Chúng tôi là tương lai. Chúng tôi là nơi sản sinh ra tiền của!”

Đoạn phát biểu đó thu hút một tràng pháo tay giòn giã. Vasco rục rịch thân mình trong ghế. Khán giả đang vỗ tay, dù rằng họ biết rõ tên chó đẻ này sẽ cắt nhỏ công ty của họ ra thành nhiều mảnh chỉ trong một giây nếu việc đó mang lại lợi nhuận cho lão.

“Dĩ nhiên, chúng tôi đang phải đối mặt với nhiều chướng ngại trên con đường phát triển. Một số người - dù họ nghĩ họ có thiện ý đến thế nào đi chăng nữa - chọn cách cản đường tiến bộ của nhân loại. Họ không muốn những bệnh nhân bại liệt có thể đi lại, những bệnh nhân ung thư được sống khỏe mạnh, những đứa trẻ ốm đau tiếp tục sống và chơi đùa. Họ có lý do riêng để phản đối. Vì tôn giáo, luân lý, hay thậm chí ‘tính thiết thực’. Cho dù lý do có là gì thì họ vẫn đứng về phía thần chết. Và những kẻ đó sẽ không chiến thắng!”

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rã hơn. Vasco liếc nhìn kẻ đào tẩu, Tolman. Tên nhóc lại đang kiểm tra điện thoại. Rõ ràng hắn đang chờ tin nhắn. Và chờ một cách sốt ruột.

Liệu điều đó có đồng nghĩa với việc đầu mối liên lạc của hắn đến trễ?

Chuyện đó nhất định khiến Tolman phấp phỏng. Bởi vì ở đâu đó, Vasco biết, tên nhóc này đang giấu một bình cách nhiệt bằng thép không gỉ, bên trong chứa đầy ni tơ lỏng bao bọc quanh những phôi. Cái bình không nằm trong phòng của tên nhóc. Vasco đã lục soát nơi đó rồi. Và năm ngày đã trôi qua kể từ khi Tolman rời khỏi Cambridge. Chất giữ lạnh không thể duy trì tác dụng vĩnh viễn. Và khi mấy cái phôi ấy tan ra, chúng sẽ không còn giá trị. Vì thế nếu Tolman không có cách nào làm đầy bình bằng LN2_(1) thì giờ đây chắc hẳn hắn đang rất nôn nóng muốn lấy lại cái bình để giao cho khách hàng.

Chuyện này nhất định sẽ sớm xảy ra.

Chỉ trong một tiếng đồng hồ thôi, Vasco chắc chắn như vậy.

“Dĩ nhiên, họ sẽ tìm cách ngăn cản sự tiến bộ,” Watson nói từ bục phát biểu. “Ngay cả những công ty tốt nhất của chúng tôi cũng đang gặp rối ren trong các vòng kiện tụng vô nghĩa lý, không mang lại kết quả. Một trong những công ty mới mở của tôi, BioGen ở Los Angeles, hiện phải hầu tòa bởi vì một gã Burnet nào đó cứ tưởng gã không cần phải tôn trọng những hợp đồng do chính tay gã đặt bút ký. Vì giờ đây gã đã đổi ý. Burnet sẽ cố sức ngăn chặn những tiến bộ y học trừ phi chúng tôi trả cho gã một khoản. Một tên tống tiền mà con gái gã lại chính là luật sư sẽ giải quyết vụ kiện. Cha nào con nấy.” Watson mỉm cười.

“Nhưng chúng tôi sẽ thắng vụ Burnet. Bởi không ai có thể ngăn cản sự tiến bộ!”

Nói rồi, Watson đưa hai tay lên không trung, vẫy vẫy về phía khán giả giữa tiếng vỗ tay tràn ngập căn phòng. Lão hành xử như một ứng cử viên thực thụ, Vasco nghĩ. Đó là điều Watson đang nhắm đến sao? Lão này nhất định có đủ tiền để được bầu. Thời buổi này giàu có là điều thiết yếu trong chính trường Mỹ. Chẳng bao lâu...

Gã nhìn lại và thấy tên nhóc Tolman đã biến mất.

Chiếc ghế trống rỗng.

Cứt thật!

“Mang lại sự tiến bộ là sứ mạng, là sự thôi thúc thiêng liêng của chúng ta,” Watson lớn tiếng. “Tiến bộ để chế ngự bệnh tật! Tiến bộ để ngăn chặn lão hóa, xua đuổi chứng suy giảm về trí tuệ, kéo dài cuộc sống! Một cuộc sống không bệnh tật, không suy nhược, không đau đớn, và không sợ hãi! Giấc mơ vĩ đại của nhân loại - cuối cùng cũng sẽ trở thành sự thật!”

Vasco Borden không còn nghe lão nói. Gã vội vàng đi dọc hàng ghế hướng về phía lối đi bên cạnh, vừa đi vừa đưa mắt lướt nhanh qua các lối ra. Một vài người đi ra, nhưng không ai trông giống Tolman. Tên này không thể nào trốn thoát được, thoáng có...

Gã quay lại nhìn, vừa kịp lúc thấy Tolman đang di chuyển chậm rãi lên gần lối đi trung tâm. Tên nhóc lại đang xem di động.

“Năm nay là sáu mươi tỷ. Năm tới là hai trăm tỷ. Năm năm nữa sẽ là năm trăm tỷ! Đó là tương lai ngành công nghiệp của chúng ta, và đó là viễn cảnh tốt đẹp mà chúng ta mang đến cho toàn nhân loại!”

Đám đông đứng bật dậy, vỗ tay tán thưởng Watson, và đột nhiên Vasco không còn thấy Tolman đâu nữa.

Nhưng thời khắc đó chỉ thoáng qua - giờ thì Tolman đang đi về phía lối ra chính giữa. Vasco quay lưng, lẻn qua cửa phụ đi ra hành lang, bắt gặp Tolman đang đi vào khu vực hành lang chói sáng ánh đèn.

Tolman liếc đồng hồ đeo tay rồi bước nhanh về phía hành lang bên kia, đi qua những ô cửa sổ lớn bằng kính nhìn ra tháp đồng hồ San Marco lát gạch đỏ vốn đã được khách sạn Venetian tu sửa lại và giờ đây luôn rực rỡ ánh đèn về đêm. Hắn đang tiến về phía hồ bơi, mà cũng có thể là sân khách sạn. Vào thời điểm đêm tối như thế này những chỗ đó sẽ rất đông người.

Vasco vẫn theo sát.

Nó đây rồi, gã nghĩ.

Trong phòng khiêu vũ, Jack Watson vừa đi đi lại lại vừa mỉm cười vẫy tay về phía đám đông đang tung hô. “Cảm ơn, thật tử tế quá, cảm ơn...” Mỗi lần nói lão lại hơi cúi đầu xuống một chút. Vừa đúng lượng khiêm tốn cần thể hiện.

Rick Diehl khịt mũi tỏ vẻ ghê tởm khi theo dõi bài phát biểu. Diehl đang đứng sau sân khấu, chăm chú theo dõi toàn bộ diễn biến qua một màn hình trắng đen nhỏ xíu. Diehl là giám đốc điều hành ba mươi tư tuổi của BioGen Research, một công ty mới được thành lập ở Los Angeles đang gặp khó khăn, và buổi diễn thuyết của nhà đầu tư bên ngoài quan trọng nhất khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội. Bởi Diehl biết đằng sau bài diễn văn sôi nổi vừa rồi và những buổi họp báo có sự tham gia của mấy đứa nhóc da đen luôn cười tủm tỉm, thì gút lại Jack Watson vẫn đích thực là một tên cặn bã. Như ai đó đã từng nói, “Điều tích cực nhất tôi có thể nói về Watson đó là lão không phải kẻ thích những thứ tàn ác. Lão chỉ là một tên chó thượng hạng.”

Diehl đã phải miễn cưỡng chấp nhận nguồn tài chính từ Watson. Hắn ước chi mình không cần chỗ tiền đó. Vợ Diehl giàu có, và hắn đã mở công ty BioGen bằng tiền của vợ. Vụ làm ăn đầu tiên trên cương vị giám đốc điều hành của hắn là chào thầu để giành một hệ tế bào do UCLA (Trường Đại học California)_ cấp phép. Đó là hệ tế bào Burnet, phát triển từ cơ thể một người đàn ông tên Frank Burnet, vốn có khả năng sản xuất ra những tố chất kháng ung thư mạnh mẽ có tên cytokine.

Diehl không thực sự hy vọng sẽ nhận được giấy phép nhưng cuối cùng hắn lại có được nó, và bất thình lình hắn rơi vào tình thế phải sẵn sàng cho công đoạn tiếp theo nếu được Cục Thực phẩm và Dược phẩm (FDA) cho phép tiến hành thử nghiệm lâm sàng. Chi phí khởi điểm cho mỗi lần thử nghiệm lâm sàng là một triệu đô la, và tăng nhanh đến con số mười triệu, chưa tính chi phí xuôi dòng và những phí tổn sau tiếp thị. Hắn không thể chỉ mãi trông chờ vào tiền bạc của vợ. Hắn cần nguồn tài chính bên ngoài.

Cũng chính vào lúc ấy hắn mới phát hiện ra rằng các trùm tư bản mạo hiểm luôn xem cytokine là thứ hàng hóa đầu tư đầy rủi ro. Nhiều loại cytokine, ví dụ như interleukin, phải mất hàng năm mới xuất hiện trên thị trường. Nhiều loại cytokine khác gây nguy hiểm cho bệnh nhân, thậm chí còn dẫn tới tử vong. Và rồi Frank Burnet đã đâm đơn kiện vì nghi ngờ BioGen sở hữu hệ tế bào này. Diehl gặp khó khăn ngay cả trong việc tiếp cận các nhà đầu tư. Rốt cuộc, hắn đành phải chấp nhận gã Jack Watson da rám nắng và luôn tươi cười.

Nhưng lão Watson, Diehl biết, chẳng muốn gì hơn ngoài chuyện tiếp quản BioGen rồi đá đít Rick Diehl ra khỏi công ty.

“Jack! Phát biểu hay tuyệt! Tuyệt lắm!” Rick đưa tay ra khi Watson đi vào sau cánh gà.

“Ừ. Mừng là anh thích nó.” Watson không bắt tay Diehl. Thay vào đó, lão gỡ máy truyền tín hiệu không dây ra rồi thả nó vào lòng bàn tay của Diehl. “Giữ cẩn thận cái này nhé, Rick.”

“Nhất định rồi Jack.”

“Vợ anh có ở đây không?”

“Không, Karen không đến được.” Diehl nhún vai. “Kẹt mấy đứa nhỏ.”

“Tôi lấy làm tiếc cô ấy đã bỏ lỡ bài phát biểu này,” Watson nói.

“Tôi sẽ bảo cô ấy mua DVD xem,” Diehl nói.

“Dù sao chúng ta cũng đã tung cái tin xấu ấy ra rồi,” Watson nói. “Đó mới là vấn đề chính. Bây giờ ai cũng biết có một vụ kiện, người ta biết Burnet là một tên xấu xa, và họ biết chúng ta đang kiểm soát vụ này. Đó là điều quan trọng. Công ty giờ đang ở vị thế vô cùng vững chãi.”

Diehl nói, “Đó có phải lý do khiến ông đồng ý đứng ra diễn thuyết không?”

Watson nhìn hắn chòng chọc. “Anh nghĩ tôi muốn tới Vegas à? Lạy Chúa.” Ông ta gỡ chiếc micro ra đưa cho Diehl. “Giữ cẩn thận cái này nữa.”

“Nhất định rồi Jack.”

Rồi Jack Watson quay người bỏ đi mà không nói thêm lời nào. Rick Diehl run rẩy. Cảm ơn Chúa đã ban cho con số tiền của Karen, hắn nghĩ. Bởi nếu không có chúng, hắn chắc chắn sẽ chẳng là gì.

Ngang qua những mái vòm khách sạn Doge’s Palace_, Vasco Borden đi vào trong sân, theo sau kẻ đào tẩu, Eddie Tolman, xuyên qua đám đông tụ tập về đêm. Gã thấy có tiếng loẹt xoẹt từ máy nghe gắn trong tai. Đó là trợ lý của gã, Dolly, đang ở khu vực khác của khách sạn. Gã chạm nhẹ vào tai. “Nói đi,” gã nói.

“Nhóc Đầu Hói Tolman đã đặt trước một vài trò tiêu khiển.”

“Thật vậy à?”

“Đúng vậy, hắn...”

“Khoan đã,” Vasco nói. “Cứ giữ máy.”

Trước mặt mình, gã thấy một thứ không thể tin được. Từ bên phải sân, gã thấy Jack B. Watson nhập vào đám đông, đi bên cạnh là một cô nàng xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển, tóc sẫm màu. Watson nổi tiếng là người luôn được các cô nàng kiều diễm hộ tống. Họ đều làm việc cho lão, tất cả đều khôn ngoan, và tuyệt đẹp.

Vasco không ngạc nhiên về người phụ nữ. Điều làm gã ngạc nhiên là Jack Watson đang tiến về phía Eddie Tolman, kẻ đào tẩu. Thật vô lý hết sức. Cho dù Tolman có đang làm ăn với Watson đi nữa thì nhà đầu tư nổi tiếng này cũng sẽ không bao giờ gặp hắn mặt đối mặt. Và gặp ở nơi công cộng thì lại càng không bao giờ. Nhưng bọn họ đang ở kia, chuẩn bị đối đầu trong cái sân Venetian đông nghịt người, ngay trước mắt gã.

Cái quái gì đây? Gã không thể tin chuyện sắp xảy ra.

Nhưng sau đó cô nàng uyển chuyển hơi vấp chân, và dừng lại. Cô ả mặc một bộ đầm ngắn bó sát người và đi giày cao gót. Cô ả dựa vào vai Watson, khẽ gập gối, để lộ phần lớn cặp đùi, và xem xét một bên giày. Cô ả nhẹ nhàng sửa lại dây giày, đứng lên rồi mỉm cười với Watson. Vasco thôi nhìn bọn họ và thấy Tolman đã biến mất.

Nhưng lúc này thì Watson và người phụ nữ lại băng ngang con đường Vasco đang đứng, lướt qua gần đến nỗi gã có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên cơ thể cô ta, và rồi gã nghe Watson thì thầm gì đó với ả, ả siết chặt cánh tay Watson và vùi đầu vào vai lão khi họ bước đi. Một bộ đôi lãng mạn.

Tất cả những thứ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Mọi chuyện xảy ra có chủ đích hay không? Họ nhận ra gã rồi chăng? Gã ấn nhẹ vào chiếc máy trong tai.

“Dolly, tôi mất dấu hắn rồi.”

“Không sao. Tôi thấy hắn rồi.” Gã liếc lên. Cô ta đang ở trên tầng hai quan sát mọi thứ bên dưới. “Có phải Jack Watson vừa đi ngang qua anh không?”

“Ừ. Tôi nghĩ có lẽ...”

“Không, không,” Dolly nói. “Tôi không tưởng tượng nổi Watson có dính dáng tới vụ này. Không phải phong cách của lão. Tôi muốn nói là Nhóc Đầu Hói đi về phía phòng hắn vì hắn có hẹn. Lúc nãy tôi nói với anh rồi. Hắn có trò tiêu khiển mà.”

“Là trò gì?”

“Con bé người Nga. Hình như hắn chỉ thích gái Nga. Bọn gái chân dài.”

“Có ả nào chúng ta biết không?”

“Không, nhưng tôi có chút thông tin. Và tôi đã đặt camera trong phòng hắn.”

“Sao cô làm được vậy?” gã vừa nói vừa mỉm cười.

“Anh chỉ cần biết là an ninh ở Venetian không giống như trước đây nữa. Thậm chí còn rất rẻ cơ đấy.”

Irina Katayeva, hai mươi hai tuổi, gõ cửa. Trên tay trái, ả cầm một chai rượu vang được bọc trong túi quà bằng vải nhung có dải rút ở miệng túi. Một gã chừng ba mươi tuổi ra mở cửa, miệng mỉm cười. Hắn không có gì hấp dẫn.

“Anh là Eddie phải không?”

“Đúng vậy. Vào đi.”

“Tôi mang cái này đến cho anh, từ két sắt của khách sạn.” Cô ta đưa cho hắn chai rượu.

Theo dõi diễn biến mọi chuyện trên màn hình nhỏ cầm tay, Vasco nói, “Cô ta đưa thứ đó cho hắn ở hành lang. Ở đây hai người sẽ bị phát hiện qua màn hình an ninh. Tại sao cô ta không chờ cho tới khi vào phòng đã chứ?”

“Có lẽ cô ta được dặn trước là phải làm như vậy,” Dolly nói.

“Cô ả chắc cao cỡ một thước tám. Chúng ta biết gì về ả?”

“Tiếng Anh giỏi. Bốn năm ở Mỹ. Đang học đại học.”

“Làm việc ở khách sạn này không?”

“Không.”

“Vậy là dân nghiệp dư?” Vasco hỏi.

“Đây là Nevada mà,” Dolly nói.

Trên màn hình, ả người Nga vào phòng và đóng cửa lại. Vasco xoay núm điều chỉnh, bắt được tín hiệu tới một trong những camera gắn bên trong phòng. Tên nhóc có căn phòng rất rộng, gần 186 thước vuông, được xây theo kiểu Venetian. Cô ả gật đầu và mỉm cười.

“Đẹp. Phòng đẹp đấy.”

“Ừ. Sao, cô uống gì không?”

Cô ả lắc đầu. “Tôi không có nhiều thời gian đâu.” Ả với tay ra sau lưng kéo khóa chiếc đầm, để nó lủng lẳng trên hai vai. Ả quay lại, giả vờ bối rối vì để hắn thấy tấm lưng trần chạy dài xuống tận cặp mông. “Phòng ngủ ở lối nào?”

“Lối này, cưng.”

Khi hai người vào phòng ngủ, Vasco lại xoay núm điều chỉnh. Gã thấy căn phòng ngủ ngay lúc cô ả đang nói, “Tôi không biết gì về chuyện mua bán của anh hết, và tôi cũng chả muốn biết. Kinh doanh chán chết được.” Ả để chiếc đầm rơi xuống. Ả bước ra khỏi chiếc đầm rồi nằm xuống giường, giờ thì hoàn toàn tồng ngồng trừ đôi giày cao gót. Ả đá đôi giày ra. “Em không nghĩ anh cần uống gì cả,” ả nói. “Và em biết mình cũng không cần.”

Tolman thả người lên cô ả bằng một cú đáp đánh thịch xuống giường. Ả hự lên một tiếng rồi cố gượng cười. “Từ từ nào cưng.” Hắn đang hổn hà hổn hển. Hắn rướn lấy tóc ả, mơn trớn. “Để tóc em yên nào,” cô ả nói. Ả xoay người lại. “Cứ nằm xuống,” ả nói, “rồi để em làm anh vui vẻ.”

“Khỉ thật,” Vasco nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình bé xíu. “Cô tin nổi không? Hắn thậm chí không phải là một tên dân quân nữa. Khi một người phụ nữ trông như vậy, người ta phải nghĩ...”

“Đừng bận tâm,” Dolly nói qua tai nghe. “Cô ả đang thay đồ.”

“Đúng vậy thật,” gã nói. “Mà còn khá gấp gáp nữa.”

“Đáng lẽ cô ả phải cho hắn nửa tiếng đồng hồ chứ. Mà tôi không thấy trả tiền cho cô ả.”

“Tôi cũng không thấy. Nhưng hắn cũng đang thay đồ kìa.”

“Có chuyện gì đây,” Dolly nói. “Cô ta đang bước ra khỏi cửa.”

Vasco vặn núm chỉnh, cố chuyển sang một camera khác. Nhưng những gì gã nhận được chỉ là màn hình tĩnh điện. “Tôi chẳng thấy cái cứt gì cả.”

“Cô ả đang rời phòng. Hắn vẫn còn ở đó. Không, khoan... hắn cũng đang rời phòng.”

“Vậy à?”

“Ừ. Và hắn mang theo chai rượu.”

“Được rồi,” Vasco nói. “Mà hắn định đem chai rượu đi đâu?”

Phôi đông lạnh trong ni tơ lỏng được vận chuyển trong một loại phích đặc biệt làm bằng thép không gỉ bên trong có tráng một lớp thủy tinh borosilicate. Loại phích này gọi là bình chân không cryo. Bình chân không cryo đa phần có dung tích lớn, có hình như vại sữa, nhưng cũng có loại dung tích nhỏ chừng một lít. Bình chân không cryo không có dáng như chai rượu, vì thông thường miệng bình phải rộng, nhưng cũng có loại có kích cỡ như bình rượu. Và chắc chắn có thể nằm gọn trong bao rượu.

“Chắc hắn đang mang nó theo,” Vasco nói. “Chắc nó ở trong cái bao.”

“Tôi nghĩ vậy,” Dolly nói. “Anh thấy bọn chúng chưa?”

“Rồi, thấy rồi.”

Vasco đuổi kịp đôi nam nữ ở tầng trệt, gần quầy cho thuê thuyền gondola_(1). Họ rảo bước tay trong tay, gã đàn ông đang quắp chai rượu ở chỗ khuỷu tay, giữ nó thẳng đứng. Cách cầm rượu rõ là ngượng nghịu, và hai người làm thành một đôi kỳ khôi - cô nàng xinh đẹp bên anh chàng thõng thẹo thiếu tự tin. Họ bước dọc con kênh, hầu như chẳng hề liếc mắt đến những cửa hiệu trên đường.

“Chúng đang trên đường tới hội nghị,” Vasco nói.

“Tôi thấy bọn chúng rồi,” Dolly nói. Vasco nhìn xuống con phố đông đúc và thấy Dolly ở đầu kia. Dolly hai mươi tám tuổi, ngoại hình hoàn toàn bình thường. Dolly có thể là bất kỳ ai: kế toán viên, bạn gái, thư ký, trợ lý. Cô ta có thể hóa thân thành bất kỳ loại người nào. Đêm nay cô ta vận trang theo phong cách Vegas, tóc vàng chải thành lọn phía trước và mặc một bộ đầm óng ánh xẻ ngực. Cô ta hơi đầy đặn, khiến cho ấn tượng bên ngoài càng hoàn hảo. Vasco đã làm việc cùng cô ta được bốn năm, và cả hai là một bộ đôi ăn ý. Về đời sống riêng tư hai người cũng chỉ 43db hòa hợp ở mức trung bình. Cô ta ghét gã hút xì gà trên giường.

“Đang hướng về phía đại sảnh,” Dolly nói. “Không, chúng đang quay lại hướng cũ.”

Đại sảnh là một hành lang khổng lồ hình bầu dục, trần cao mạ vàng, ánh đèn dịu, cột trụ cẩm thạch. Nó làm cho những đám đông qua lại trong đó trở nên nhỏ bé. Vasco lưỡng lự. “Chúng đổi ý à? Hay chúng phát hiện ra chúng ta rồi?”

“Tôi nghĩ chúng đang rất thận trọng.”

“Chà, khoảnh khắc quan trọng đây.” Bởi lẽ, cấp thiết hơn cả việc tóm được kẻ đào tẩu, hai người phải biết hắn giao phôi cho ai. Rõ ràng phải là một ai đó ở hội nghị.

“Sẽ không lâu nữa đâu,” Dolly nói.

Rick Diehl đi đi lại lại bên cạnh những cửa hiệu nằm dọc con kênh dành cho thuyền gondola, tay cầm di động. Hắn chẳng ngó ngàng gì tới những cửa hiệu bày bán đủ loại đồ đắt tiền mà chẳng bao giờ hắn cần. Diehl là con thứ ba của một bác sĩ người Baltimore. Hai người kia đều theo học trường y và trở thành bác sĩ sản khoa như bố. Diehl không chọn con đường đó mà theo ngành nghiên cứu y học. Áp lực gia đình cuối cùng cũng buộc hắn rời đến miền Tây. Hắn nghiên cứu về di truyền học ở Đại học San Francisco trong một thời gian ngắn, nhưng thứ cuốn hút hắn nhiều hơn lại là văn hóa kinh doanh tại các trường đại học ở San Francisco. Dường như mọi giáo sư danh giá đều tự lập công ty riêng hoặc có ghế trong ban điều hành các công ty công nghệ sinh học. Trong bữa trưa, mọi chuyện đều xoay quanh chủ đề chuyển giao công nghệ, cấp phép chéo, trả lương theo công đoạn, thu mua và xuất chi, sở hữu trí tuệ trước và sau thành phẩm.

Hồi ấy Karen, vợ Rick, vừa nhận được một khoản thừa kế kếch xù, và hắn nhận ra mình đã có đủ vốn để khởi nghiệp. Vùng Bay Area đầy rẫy các công ty luôn cạnh tranh khốc liệt để giành được mặt bằng và nhân lực. Hắn quyết định rời đến vùng Bắc Los Angeles, nơi Amgen đã dựng lên một cơ sở khổng lồ. Diehl xây một nhà máy nguy nga hiện đại, thuê các nhóm nghiên cứu sáng giá, và bắt đầu phát triển. Bố và anh em hắn đến thăm. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả bọn họ đều bị ấn tượng.

Nhưng... tại sao cô không gọi lại cho hắn? Hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Chín giờ rồi. Tụi nhỏ giờ đã ngủ rồi chứ. Và Karen đáng lẽ đã phải ở nhà. Người hầu gái nói cô đã ra ngoài cách đây một tiếng, nhưng không biết đi đâu. Karen không bao giờ ra khỏi nhà mà không mang theo điện thoại. Chắc chắn cô phải mang theo điện thoại. Tại sao cô không gọi lại cho hắn?

Hắn không hiểu gì cả, và chuyện đó khiến hắn vô cùng thấp thỏm. Hắn đang ở đây, đang lẻ loi giữa cái thành phố khốn kiếp với mật độ phụ nữ đẹp dày đặc chưa từng thấy này. Phải, họ đều chỉ là chất dẻo, đã được phẫu thuật rất nhiều, nhưng lại vô cùng khêu gợi.

Ngay phía trước mặt, hắn thấy một gã đàn ông luộm thuộm đang dạo bước cùng một con bé cao ráo sải từng bước dài trên đôi giày cao gót, và cô nàng thực sự khiến người ta phải mê mẩn: mái tóc đen huyền, làn da mịn màng, và một thân hình nóng bỏng, mảnh khảnh. Gã trai luộm thuộm đó hẳn đã phải trả không ít tiền để có được cô nàng, mà cho dù là vậy, gã rõ ràng chẳng coi con bé ra gì. Gã đang ôm chặt chai rượu như thể ôm một đứa bé, và trông gã có vẻ hồi hộp đến nỗi gần như đang vã mồ hôi.

Nhưng con bé ấy... Chúa ơi, con bé thật nóng bỏng. Nóng bỏng, nóng bỏng...

Cái quái gì mà Karen không gọi lại cho mình chứ, hắn nghĩ.

“Này,” Vasco nói. “Nhìn kìa nhìn kìa. Gã BioGen đó. Đi lảng vảng như đang rỗi việc ấy.”

“Tôi cũng thấy gã mà,” Dolly nói. Cô ta đứng cách hắn chừng một ngã tư.

“Ừ, vậy thì thôi.”

Tolman và ả người Nga đi ngang qua trước mặt gã BioGen, nhưng hắn chẳng làm gì ngoài việc bật nắp điện thoại và bấm số. Tên hắn là gì nhỉ? Diehl. Vasco đã nghe phong thanh đâu đó về hắn. Khởi nghiệp nhờ tiền của vợ, và giờ đây có lẽ vợ hắn đang thao túng cuộc hôn nhân của hai người. Đại loại là vậy. Một con nhỏ giàu sụ, gia đình miền Đông cổ điển, lắm tiền của. Mấy con nhỏ như thế rất có tiếng nói trong gia đình.

“Nhà hàng,” Dolly nói. “Chúng đang đi vào nhà hàng Terrazo.”

Il Terrazzo Antico là một nhà hàng hai tầng có ban công bọc kính. Nội thất trang hoàng như một nhà chứa hiện đại, mọi thứ đều mạ vàng. Cột, trần, tường: mọi bề mặt đều được trang trí. Khiến Vasco chỉ nhìn thôi cũng thấy thấp thỏm.

Đôi nam nữ bước vào, ngang qua trước bàn đặt chỗ, hướng về một chiếc bàn bên hông nhà hàng. Và tại bàn đó, Vasco thấy một gã trông như một tay anh chị, da sẫm, mày đậm, thân hình lực lưỡng, đang nhìn chằm chằm vào cô ả người Nga và liếm môi một cách thực dụng.

Tolman bước xốc tới bàn và nói gì đó với gã đàn ông da sẫm. Gã này trông có vẻ bối rối. Gã đâu có mời bọn họ ngồi cơ chứ. Vasco nghĩ, Có gì không ổn đây. Cô ả người Nga hơi lùi lại phía sau.

Ngay lúc đó một tia sáng lóe lên. Dolly vừa chụp ảnh. Tên nhóc Tolman quay lại nhìn, hiểu ra mọi chuyện và bỏ chạy thục mạng.

“Cứt thật, Dolly!”

Vasco bắt đầu đuổi theo Tolman khi hắn đã chạy sâu hơn vào trong nhà hàng. Một anh bồi giơ tay chặn lại. “Thưa ông, xin lỗi...”

Vasco hất anh ta ngã sóng soài, tiếp tục truy đuổi. Tolman đang ở phía trước, chân di chuyển chậm hơn khả năng của mình, bởi lẽ hắn đang cố gắng không làm rung chai rượu quý giá. Nhưng hắn chẳng biết sẽ chạy đi đâu nữa. Hắn không thông thạo nhà hàng này; hắn chỉ biết chạy. Lao đánh rầm xuyên qua những cánh cửa đang đung đưa chân vào nhà bếp, Vasco theo sát ngay phía sau. Mọi người hét lên khi thấy hai người, một vài đầu bếp vung vẩy dao, nhưng Tolman cứ lao vào, dường như đinh ninh rằng nhà bếp này có cửa hậu ở đâu đó.

Không có. Hắn bị kẹt. Hắn lồng lộn nhìn quanh. Vasco đi chậm lại. Gã phô một trong những phù hiệu của mình nằm trong một cái ví trông như từ cơ quan công quyền. “Quyền bắt giữ của công dân_(1),” gã nói. Tolman thu mình lùi lại, bên cạnh hắn là hai tủ đá lớn vừa vặn cho một người vào đó và một cánh cửa hẹp có cửa sổ mỏng thẳng đứng. Tolman đi qua cánh cửa hẹp và cửa đóng lại phía sau.

Đèn hiệu bên cạnh cửa nhấp nháy.

Đó là thang máy vận chuyển hàng.

Cứt. “Thang máy này đi đâu?”

“Tầng hai.”

“Tầng nào nữa?”

“Không, tầng hai thôi.”

Vasco ấn tai nghe. “Dolly?”

“Tôi đây,” cô ta nói. Gã nghe cô ta thở hổn hển khi chạy lên lầu.

Vasco đứng chờ trước cửa thang máy. Gã bấm nút gọi thang máy xuống.

“Tôi đang ở chỗ thang máy,” Dolly nói. “Tôi thấy hắn rồi; hắn đi xuống trở lại.”

“Thang máy này nhỏ xíu,” Vasco nói.

“Tôi biết.”

“Nếu hắn thực sự đang giữ ni tơ lỏng bên mình, đáng lẽ hắn không nên ở trong đó.” Vài năm trước, Vasco đã dồn một tên đào tẩu vào một kho hàng chứa đồ thí nghiệm. Tên này suýt chết ngộp sau khi tự nhốt mình trong một chiếc tủ chứa đồ.

Thang máy đi xuống. Ngay khi thang máy ngừng lại Vasco đã giật mạnh tay nắm để mở cửa, nhưng Tolman chắc đã bấm nút khẩn cấp trước đó, vì cánh cửa không chịu mở. Vasco thấy bao rượu trên sàn. Lớp vải nhung đã bị đẩy xuống để lộ vành thép không gỉ của chiếc bình chân không cryo.

Và nắp bình đã mở. Khói trắng bốc quanh miệng bình.

Qua tấm kính, Tolman đang nhìn gã chòng chọc, hai mắt ngây dại. “Ra đây đi, nhóc con,” Vasco nói. “Đừng dại dột nữa.”

Tolman lắc đầu.

“Nguy hiểm lắm.” Vasco nói. “Mày biết là nguy hiểm mà.”

Nhưng tên nhóc bấm nút, và thang máy khởi động trở lại.

Vasco có linh cảm không hay.

Tên nhóc biết rõ. Hắn biết rất rõ điều hắn đang làm.

“Hắn trên đây,” Dolly nói, cô ta đang đứng trên tầng hai. “Nhưng cửa không chịu mở. Không, hắn lại đang xuống.”

“Trở lại bàn đi,” Vasco nói với cô. “Để hắn đi.”

Cô hiểu ngay gã đang nói gì. Cô chạy trên cầu thang bọc nhung đỏ sang trọng để xuống tầng trệt. Chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy cái bàn mà lúc nãy tên anh chị ngồi giờ đây trống rỗng. Chẳng có tay anh chị. Chẳng có cô ả người Nga xinh đẹp. Chỉ có tờ một trăm đô la kẹp dưới ly. Hắn trả bằng tiền mặt, dĩ nhiên rồi.

Và biến mất.

Vasco giờ đang ở giữa ba tay bảo vệ khách sạn, cả ba đang nói cùng một lúc. Đứng cao hơn nửa cái đầu so với họ, gã hét lên kêu giữ im lặng. “Hỏi mấy anh cái này,” gã nói. “Làm sao chúng ta mở được cửa thang máy?”

“Chắc hắn đã nhấn nút bỏ qua chế độ tự động.”

“Làm sao mở thang máy ra được?”

“Phải cắt đứt nguồn điện tới thang máy.”

“Vậy sẽ mở được à?”

“Không, nhưng sau đó ta có thể chêm cái gì vào để mở cửa khi thang máy ngừng.”

“Làm vậy mất bao lâu?”

“Chắc cũng mười, mười lăm phút gì đấy. Không vấn đề gì đâu, gã này chẳng đi đâu được cả.”

“Có, hắn đi được đấy,” Vasco nói.

Tay bảo vệ cười phá lên. “Hắn có thể đi tới chỗ quái quỷ nào chứ?”

Thang máy lại đi xuống. Tolman đang quỳ gối, tay nắm chặt cánh cửa kính.

“Dậy đi,” Vasco nói. “Dậy đi, dậy đi. Thôi nào, con trai, không đáng đâu, dậy đi!”

Bất thình lình, mắt Tolman trợn ngược rồi hắn ngã ngửa ra sau. Thang máy lại bắt đầu đi lên.

“Cái quái gì vậy?” một tay bảo vệ nói. “Hắn ta là ai mới được?”

Ặc, cứt thật, Vasco nghĩ.

Tên nhóc đã nhấn nút nào đó để vượt qua chế độ tự động của thang máy làm mạch điện bị kẹt. Phải mất bốn mươi phút người ta mới mở được cửa và khiêng hắn ra ngoài. Dĩ nhiên hắn đã chết từ lâu. Ngay lúc ngã ra sau, hắn đã bị bao phủ trong một không gian hoàn toàn chỉ có khí ni tơ, bốc ra từ dòng ni tơ lỏng trong chiếc bình chân không cryo. Vì ni tơ nặng hơn không khí, nó dần dần lấp đầy thang máy từ sàn đến trần. Khi tên nhóc ngã phịch xuống, hắn gần như đã bất tỉnh, và tắt thở trong chừng một phút sau đó.

Những tay bảo vệ muốn biết có gì trong chiếc bình chân không cryo, giờ đã ngừng bốc hơi. Vasco đeo găng tay và kéo ra một thanh kim loại dài. Chẳng có gì ngoài mấy cái kẹp rỗng mà lẽ ra những cái phôi phải nằm ở đó. Ai đó đã lấy mấy cái phôi đi.

“Anh muốn nói là hắn tự tử à?” một người bảo vệ hỏi.

“Đúng vậy,” Vasco nói. “Hắn làm việc cho một phòng thí nghiệm về phôi. Hắn biết ni tơ lỏng trong không gian hạn hẹp rất nguy hiểm.” Ni tơ gây thương vong trong phòng thí nghiệm nhiều hơn bất kỳ hóa chất nào khác. Một nửa số người đã chết trong lúc tìm cách cứu đồng nghiệp đang bị ngất xỉu.

“Đó là cách hắn thoát khỏi một tình cảnh tồi tệ,” Vasco nói.

 

Một lúc sau, trên đường về nhà với gã, Dolly hỏi, “Vậy chuyện gì xảy ra với mấy cái phôi?”

Vasco lắc đầu. “Không biết. Tên nhóc không giữ chúng.”

“Anh có nghĩ ả kia lấy không? Lấy trước khi ả vào phòng hắn ấy?”

“Kẻ nào đó đã lấy.” Vasco thở dài. “Không ai ở khách sạn đó biết ả sao?”

“Họ đã xem lại camera an ninh rồi. Họ không biết ả.”

“Ả còn tới trường không?”

“Năm ngoái ả có học đại học. Năm nay ả không ghi danh.”

“Vậy là ả đã biến mất.”

“Ừm,” Dolly nói. “Ả, gã da sẫm, mấy cái phôi. Mọi thứ đều biến mất.”

“Tôi muốn biết mọi chuyện khớp với nhau ra sao,” Vasco nói.

“Có lẽ chẳng có gì khớp nhau đâu,” Dolly trả lời.

“Chẳng phải lần đầu,” Vasco nói. Phía trước mặt, gã thấy ánh đèn nê ông của một quầy rượu giữa sa mạc(1)_. Gã tấp xe vào lề. Gã cần uống chút gì đó.


Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/25673


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận