Nô tỳ chuộc thân, tuy rằng không phải là chuyện đơn giản, nhưng cũng không phải không có khả năng. Tần Thiên nghe được từ miệng của các hạ nhân khác, trong Trang phủ cũng không phải không có hạ nhân đã chuộc thân thành công. Một số ít hạ nhân cha mẹ lúc trước bởi vì gia cảnh khó khăn mà bán đi, nhưng sau đó lại kiếm được tiền, có thể chuộc nữ nhi về. Đại phu nhân lòng nhân từ, đối với loại tình huống này đều chấp thuận.
Bất quá tình huống này rất hiếm, đại bộ phận nô tỳ đã quen với hiện tại, cuộc sống trong Trang phủ an nhàn thoải mái, trên cơ bản cũng không tính rời khỏi Trang phủ, đối với an bài của chủ tử cho dù trong lòng bất mãn, cũng không dám có nửa điểm phản kháng.
Những người này từ lúc sinh ra đã hình thành thói quen với chế độ cấp bậc rõ ràng này, nhưng Tần Thiên không giống như vậy, nàng đến từ một xã hội hiện đại khai sáng, nàng không có khả năng cam tâm chấp nhận cuộc sống nô tỳ luôn chịu để cho người khác bài bố.
Nàng cũng biết đưa ra yêu cầu chuộc thân có chút mạo hiểm, nhưng trừ lần đó ra, nàng nghĩ cũng cần phải thử mạo hiểm, luận về tâm kế, ra vẻ, nàng tự nhủ mình không phải là đối thủ của Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn, nàng cũng không phải người có tâm cơ thâm trầm, nàng cảm thấy nên dùng phương thức trực tiếp thành khẩn, cơ hội thành công ngược lại sẽ lớn hơn một chút.
Ở bên cạnh Đại phu nhân lâu như vậy, nàng cũng biết cách làm người của Đại phu nhân. Đại phu nhân vẫn đối với nàng dốc lòng tài bồi, để nàng tiếp xúc với chuyện ở Trà Hành, đơn giản để về sau nàng có thể dốc lòng vì Trà Hành, tiểu nhị ở Trà Hành không phải ai cũng là người ký khế ước bán thân, thậm chí còn phải được Đại phu nhân tín nhiệm, chắc hẳn Đại phu nhân cũng tin tưởng hơn đối với người vừa trung thành vừa có khế ước bán thân.
Hơn nữa, nàng hiện tại tuy rằng là nha hoàn thông phòng, nhưng cùng với Đại thiếu gia cũng không có quan hệ thật sự. Trang Tín Ngạn tuy rằng đối với nàng khá tốt, nhưng cũng không phải không thể thiếu nàng, không thể xa nàng. Một nha hoàn thông phòng mà thôi, thật sự cũng không có gì quan trọng, rất nhiều phú gia nhà giàu cưới thê vào rồi, thê tử dữ dằn một chút, sẽ lập tức đem thông phòng đuổi đi, hoặc bán đi, hoặc phái đến thôn trang, có thể thấy được thông phòng hèn mọn thật sự là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đã như thế, nàng vì sao không thử một lần? Rất nhiều chuyện nên thử qua mới biết được, nếu bởi vì e ngại không dám phiêu lưu, mờ mịt không dám tiến lên, có lẽ cả đời cũng sẽ không thành công. Nàng đã đem hết thảy lợi hại phân tích rõ ràng, thấy dù thế nào cũng đều có thể thử một lần. Thừa dịp lần này lập công lớn, phu nhân nói không chừng đang cao hứng, sẽ chấp thuận ngay.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tần Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại phu nhân, nói: “Phu nhân, Tần Thiên từ lúc bán mình nhập phủ tới nay, vẫn luôn nhận được ân huệ của phu nhân, Tần Thiên cảm kích ân đức của phu nhân, nhưng Tần Thiên vốn lớn lên ở nông thôn, là nơi hoang dã, Trang phủ ngàn tốt vạn tốt, nhưng lại thiếu đi thứ Tần Thiên thích nhất chính là tự do…”
Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, dùng một loại ngữ khí thực thành khẩu nói: “Phu nhân nếu thật sự muốn tưởng thưởng Tần Thiên, Tần Thiên không cần vàng, cũng không cần ngân lượng, chỉ cầu phu nhân cho phép Tần Thiên vì mình chuộc thân, Tần Thiên nguyện ý trở thành Trà Hành tiểu nhị, trung thành và tận tâm vì Trà Hành, vì Trang phủ làm việc, để đáp lại ân đức phu nhân đối với Tần Thiên.”
Đến nay, nàng tích trữ bạc, trừ bỏ chuộc thân ra, vẫn còn thừa, nếu có thể ở lại Thịnh Thế làm việc, đó là điều tốt nhất, ăn ở không thành vấn đề, nguyệt ngân cũng có vẻ cao. Nếu Đại phu nhân không cho nàng ở lại Thịnh Thế, nàng cũng có thể đi đến nơi khác, làm việc ở một Trà Hành khác. Tin tưởng với bản sự hiện tại của nàng, tìm kế mưu sinh hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng nữ tử độc thân có chút phiêu lưu, nhưng chỉ đành thật cẩn thận, lường trước nhiều việc, cũng sẽ không có nhiều vấn đề lắm, hiện tại thiên hạ thái bình, nàng cũng sẽ không gặp phải chuyện xấu gì.
Bất quá, nàng khá nắm chắc, nếu Đại phu nhân thật sự đồng ý cho nàng chuộc thân, nhất định sẽ lưu nàng lại, phu nhân coi trọng nàng cũng không phải là giả vờ.
Nói xong những lời này, Tần Thiên cúi đầu, phục trên mặt đất, khẩn trương chờ Đại phu nhân trả lời. Nàng mở to hai mắt, nhìn bốn chữ ’Cát Tường Phúc thọ’ trên thảm dày màu đỏ tươi làm từ lông lạc đà ở trước mặt, trong lòng nhảy nhót.
Trong phòng yên tĩnh một mảnh, tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, tĩnh đến mức khiến nàng cảm thấy có chút dị thường. Đại phu nhân trầm mặc một lúc lâu làm cho lòng nàng của bất an lo lắng.
Kỳ thật nói trắng ra là, không phải chỉ là thả một nha đầu ra ngoài sao? Có thể có vấn đề gì? Lấy tính cách của phu nhân, Tần Thiên thật sự cảm thấy việc này đâu có bao nhiêu khó khăn. Nhưng hiện tại thái độ của phu nhân lại khiến tin tưởng của nàng dần biến mất.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đại phu nhân, đã thấy bà sắc mặt tái nhợt mà lãnh trầm, ánh mắt cũng không biết là nhìn đi đâu, dường như bị đả kích.
Tần Thiên rất khó hiểu, thì thào một câu: “Phu nhân…”
Đại phu nhân tay bưng chén trà run lên, trong tay chung trà Lục Dứu Tây Thi màu phấn đậu phát ra tiếng vang thanh thúy nho nhỏ. Một bên Nguyệt Nương vội vàng tiếp nhận chung trà.
Tần Thiên rõ ràng nhìn thấy Nguyệt Nương oán trách nhìn mình liếc mắt một cái, sau đó lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía sau của nàng. Tần Thiên quay đầu lại nhìn, đã thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt cũng giống với Đại phu nhân, có điều trong ánh mắt hắn còn có thần sắc khó hiểu phức tạp.
Nàng lại nhìn về phía Hải Phú, thấy Hải Phú nhìn mình, vẻ mặt căm giận, thật giống như… Thật giống như nàng là một kẻ phản bội vậy.
Tần Thiên trong lòng nghi hoặc càng sâu, nàng bất quá là muốn chuộc thân, sao thái độ của ai dường như cũng đều cho rằng nàng đã phạm vào tội lớn ngập trời?
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía Đại phu nhân.
“Tần Thiên, ngươi có biết thân phận hiện tại của mình không?” Đại phu nhân đột nhiên hỏi, thanh âm giống như liên miên không ngừng mà thở dài.
Tần Thiên trong lòng rùng mình, nhưng đã nói đến nước này, đơn giản cũng chỉ đành nói thẳng : “Tần Thiên hiện tại đã biết, nhưng lúc trước, Tần Thiên cũng không biết ý tứ của phu nhân, nghĩ đến phu nhân chỉ bảo nô tỳ đến chiếu cố Thiếu gia…”
Tần Thiên nhìn phu nhân, “Phu nhân, Tần Thiên không phải người không biết tốt xấu. Tần Thiên cũng biết phu nhân muốn cất nhắc nô tỳ, nhưng Tần Thiên không muốn làm thiếp của người khác…” Nói tới đây, Tần Thiên cười khẽ hai tiếng, tự giễu nói: “Nô tỳ cũng biết nô tỳ không có tư cách nói chuyện này, nhưng đây quả thật là tâm ý của nô tỳ. Tần Thiên hiện tại tuy rằng là nô tỳ, nhưng cũng từng là bảo bối trong tay cha mẹ, Tần Thiên cũng không cho rằng mình đê tiện. Tần Thiên và các cô nương cũng giống nhau, chỉ nguyện gả cho một người tâm địa lương thiện, quan tâm thê tử, người đó không cần đại phú đại quý, nhưng phải một lòng đối với nô tỳ, sau đó hai người chúng ta đồng tâm hiệp lực sống qua ngày…” Nàng dừng dừng, lại nói:
“Phu nhân, Tần Thiên cảm kích ân huệ của người, nhưng về chuyện này, Tần Thiên chỉ sợ đã khiến người thất vọng rồi… Còn thỉnh phu nhân thấy Tần Thiên tận tâm hết sức vì Trang phủ, vì phu nhân đứng ra làm việc mà đáp ứng thỉnh cẩu của Tần Thiên!”
Tần Thiên cúi đầu xuống.
Đại phu nhân trầm ngâm một lúc, lại nói: “Tần Thiên, ngươi muốn chuộc thân là vì không muốn làm thiếp?”
Tần Thiên ngẩn người, sau đó trả lời: “Đây cũng là một nguyên nhân, quan trọng hơn là, Tần Thiên muốn bản thân có thể tự mình an bài cuộc sống.”
Đại phu nhân nghe đến đó, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên thay đổi biểu tình, bà quay đầu nói với Nguyệt Nương: “Nguyệt Nương, đến nâng tiểu hài tử ngốc này đứng dậy đi, nàng nếu chịu nghe ta nói hết lời, cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Nguyệt Nương cũng cười , tiến lên đỡ Tần Thiên, dẫn đến trước mặt Đại phu nhân, tiếp đó lại đặt tay Tần Thiên giao vào tay Đại phu nhân.
Tần Thiên nhìn hai người khuôn mặt tươi cười, chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nàng lại quay đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn, đã thấy hắn đang nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, khiến Tần Thiên càng không hiểu ra sao.
“Hài tử ngốc, ai muốn ngươi làm thiếp !” Đại phu nhân nắm tay Tần Thiên, cười nói: “Phu nhân vừa rồi muốn nói với ngươi, ta nghĩ chọn một ngày lành, để ngươi cùng Tín Ngạn thành thân!”
“Thành thân?” Tần Thiên trợn tròn mắt, bởi vì quá mức kinh ngạc, nhịn không được kêu ra tiếng.
Cái gì gọi là thành thân, đó là trình tự cưới vợ, nạp thê thiếp tuyệt đối không được dùng hai chữ này, tuy rằng nàng cũng không cho rằng bản thân thân phận đê tiện, nhưng nàng thật không nghĩ tới mình chỉ là một tiểu nha đầu cũng có thể làm thê tử của Đại thiếu gia, còn là chính thê! Ngay cả Nhị di thái thái kiêu ngạo như vậy bá đạo như vậy cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi!
“Phu nhân, Tần Thiên chỉ là một nha hoàn…” Tần Thiên nhỏ giọng nhắc nhở một câu, theo nàng biết, nô tịch không thể cùng lương dân thông hôn. Phu nhân không phải đang hồ đồ chứ?
Đại phu nhân cười cười, lắc đầu, “Nha hoàn thì có gì quan hệ, ta lập tức sẽ đi quan phủ cho ngươi thoát tịch, sau khi trở thành lương dân, có thể gả cho Tín Ngạn ! Ngươi nghe rõ rồi chứ, là muốn ngươi làm thê không phải muốn ngươi làm thiếp, cái này ngươi vừa lòng chưa.” Nói xong, lại bảo: “Tín Ngạn, con lại đây.”
Nguyệt Nương cười hướng về Trang Tín Ngạn ngoắc, Trang Tín Ngạn trên mặt nóng lên, ngượng ngùng, Hải Phú cười hì hì đẩy hắn một phen, Trang Tín Ngạn lúc này mới đi đến bên cạnh Đại phu nhân.
Nguyệt Nương cười lôi kéo tay Trang Tín Ngạn thủ giao vào tay Đại phu nhân. Đại phu nhân mỉm cười, cầm tay Tần Thiên đặt vào tay Trang Tín Ngạn.
Cảm giác được nhiệt độ trong tay Trang Tín Ngạn, Tần Thiên nhẹ nhàng run lên, quay đầu nhìn về phía hắn, đã thấy hắn cúi đầu, dường như không nhận ra ánh mắt của nàng, nhưng bên tai, ở cổ lại lén lút nhiễm một mảnh ửng hồng, giống như màu sắc của ráng chiều.
Gả cho hắn, về sau trở thành thê tử của hắn?
Tần Thiên trong lòng lộn xộn, nói không nên lời là cảm xúc gì, nhưng tuyệt đối không phải kinh hỉ.
“Cao hứng thấy ngốc chưa kìa! Nha đầu ngốc, còn không mau đa tạ phu nhân, đa tạ Đại thiếu gia, đây chính là ngươi đã tu luyện mấy đời phúc khí!” Nguyệt Nương ở một bên cười thúc giục.
Đúng vậy, trong mắt mọi người, Tần Thiên nàng thật sự đã trèo cao, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, thế nhưng có thể trở thành chính thất của Đại thiếu gia, thật sự là ân đức của phu nhân cùng thiếu gia.
Nhưng mà… Nhưng mà…
Tần Thiên trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, Trang Tín Ngạn hướng về phía nàng gương mặt phát hỏa, vô duyên vô cớ tức giận, sau đó là một bóng dáng từ phía sau, Trung thu hội đèn lồng nàng vì đuổi theo hắn, ngã sấp xuống chỉ còn thấy bóng lưng phía trước; Ở hội chợ, nàng bị người lôi đi, khi thất kinh cũng chỉ thấy bóng lưng hắn; Ở trên núi, nàng dùng hết toàn lực cũng không thể gọi bóng dáng kia quay trở lại…
Tần Thiên trong lòng ảm đạm, rụt tay lại một chút. Trang Tín Ngạn cùng Đại phu nhân cảm giác được, khóe miệng tươi cười chậm rãi ngưng trụ, kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Đại phu nhân, bởi vì trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên nỗi băn khoăn lớn.
Mặc dù Trang Tín Ngạn thân thể không trọn vẹn, theo lẽ thường, Đại phu nhân cũng không có khả năng để một nha hoàn trở thành chính thất của hắn, trong truyện này nhất định còn có nguyên nhân khác!
Ngay thời điểm Tần Thiên đang nghi hoặc, một câu kế tiếp của Đại phu nhân vừa vặn cho nàng đáp án.