Giàn nướng đã được dựng lên và than bánh sáng trắng lấp lánh quanh các gờ.
Alex mở chiếc ghế gập bãi biển cuối cùng trên tấm phủ và quan sát ba cô cháu đi lại. “Biển thế nào các con?”
“Tuyệt lắm ạ!” Josh trả lời. Tóc thằng bé đã hơi khô, rối tung rối mù. “Bao giờ tới bữa trưa hả bố?”
Alex kiểm tra than. “Cho bố hai mươi phút.”
“Con với Kristen lại xuống biển nhé?”
“Con vừa lên mà. Sao con không nghỉ mấy phút nhỉ?”
“Không phải bọn con muốn bơi đâu. Bọn con muốn xây lâu đài cát,” Josh đáp.
Alex thấy răng Kristen vẫn đang đánh lập cập. “Có chắc con muốn thế không? Con nhợt nhạt lắm đấy.”
Kristen gật hùng hồn. “Con không sao,” con bé lẩy bẩy nói. “Bọn con đã định xây lâu đài trên bãi biển rồi.”
“Được rồi. Nhưng hai đứa mặc áo vào đi. Và phải ở ngay chỗ bố có thể thấy các con đấy,” anh nói, chỉ chỗ.
“Con biết mà bố.” Josh thở dài. “Con có còn bé bỏng gì nữa đâu.”
Alex lục lọi chiếc túi vải len thô và giúp cả Josh và Kristen mặc áo. Đợi bố mặc cho xong, Josh liền túm lấy cái túi đựng đầy đồ chơi bằng nhựa và cái xẻng rồi chạy biến đi, dừng lại chỉ cách mép nước vài bước. Kristen lon ton chạy theo anh trai.
“Anh muốn tôi xuống chỗ bọn nhỏ không?” Katie hỏi.