TIÊN LỘ TRANH PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Chương 4: Lừa tiên
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya - metruyen.com
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: Niepo
Hư Mộ Dương khi tỉnh lại, không trung đã là sao lốm đốm đầy trời.
Cách hắn không xa mọc lên một đống lửa trại, ánh lửa chiếu rọi, một thiếu niên đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Hắn đang muốn ngồi dậy, thiếu niên đã đè hắn lại:
- Đừng nhúc nhích, mới vừa bôi thuốc.
- Thuốc?
- Thuốc gì?
Hư Mộ Dương đang muốn hỏi, lại nhìn thiếu niên trong tay cầm chai thuốc.
- Bạch ngọc tán?
Hư Mộ Dương lên tiếng kinh hô, nhìn hình thức cái chai, rõ ràng là thuốc của mình.
Hắn lúc này mới phát hiện dược v
ật trên người mình đã bịthiếu niên sưu t
ập không còn, cũng bày đặt ngay dưới chân mình rồi.
- Ngươi là ai, dám lộn xộn đồ đạc của ta?
Hư Mộ Dương tức gi
ận vô cùng.
V
ật phẩm tùy thân của tu sĩcó liên quan tới tính mạng bản thân, không thểkhinh động.
Túi trữv
ật của hắn bịhủy lúc chiến đấu trên không, bởi v
ậy v
ật phẩm của mình chỉcó thểđặt trong người, không ngờlại bịmột phàm nhân tiểu tử l
ật ra mất.
Lúc hắn ngồi d
ậy một chút, tay phải đối không một trảo, xa xa nhìn qua một đồng giám rất nặng phong cách cổ xưa đã bay vào lòng bàn tay hắn. Do v
ận dụng linh khí, nên huyết khí trong cơ thểhắn cuồn cuộn lên, lại phun ra một ngụm máu lớn, Hư Mộ Dương cũng là liều lĩnh thu hồi đồng giám trên đất kia lại, sau đó mới nắm ngọc giản bên cạnh lên chỉcó điều lần này không phải là cách khoảng không lấy v
ật nữa.
Thiếu niên đã trảlời
- Ta cũng biết lấy đồ của người khác là không tốt, nhưng ngươi và ta đều bịtổn thương, không có thuốc thì đều chết.
Hư Mộ Dương lúc này mới phát hiện miệng vết thương của mình đã được thoa lên một tầng bạch ngọc tán th
ật dày, cảm thấy thiếu niên này vì mình mà tới thay thuốc.
Không riêng gì hắn, mà ngay cảthiếu niên kia trên lưng cũng có một tầng. Bạch ngọc tán này là v
ật rất quý hiếm, kỳ th
ật chỉcần một chút là được, cách dùng của thiếu niên quảthực là lãng phí của trời.
Hư Mộ Dương giọng điệu hòa hoãn rất nhiều:
- Hóa ra là như v
ậy, tuy nhiên gan ngươi cũng quá lớn, ngươi có biết tiên gia tuy có linh dược, nhưng không được dùng phương pháp này, nếu không lợi bất c
ập hại. Không dùng sẽ chết, dùng sai lầm cũng sẽ chết!
- Ừ.
Không ngờthiếu niên bất ngờg
ật g
ật đầu:
- Ta biết, cho nên ta mới mở vết thương ra nhìn một chút, ta nghĩtrên vết thương kia của ngươi hẳn có thuốc. Ngươi nói bạch ngọc tán này, ta so sánh thuốc trên vết thương với thuốc của ta hẳn là đúng v
ậy.
Hư Mộ Dương hoàn toàn không nói gì.
Cảm thấy tiểu tử này đã kiểm nghiệm miệng vết thương của mình mới dùng thuốc, khó trách nhiều thuốc như v
ậy, nó lại cố tình chọn đúng bạch ngọc tán.
Nếu không có bạch ngọc tán, hắn chỉsợ không có tỉnh lại nhanh như v
ậy.
Hư Mộ Dương nói:
- Ta bịthương, mặt ngoài là ngoại thương, thực tế lại là khí phách nh
ập vào cơ thể, gây rối loạn kinh mạch. Bạch ngọc tán có thểgiúp ta ổn định linh khí, chữa trịkinh mạch, miệng vết thương là ta cố ý không cho nó khép lại, chỉvì máu có hiệu lực nhanh hơn. Nhưng là vì đểtrịliệu ngoại thương của ngươi, cũng là giết gà dùng dao mổ trâu rồi, hơn nữa thuốc không đúng bệnh, ngươi nên dùng bình Đoạn Tục Cao bên cạnh mới đúng.
- Hóa ra là như v
ậy à, ta còn thấy kỳ quái tiên gia linh dược vì sao điều trịvết thương ngoài da lại không hết.
Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ, cầm lấy Đoạn Tục Cao kia, đổ một ít thuốc xoa cho mình, quảnhiên chỉcảm thấy sau lưng lạnh lẽo, mà ngay cảđau xót cũng giảm đi vài phần.
Hắn lấy đồ v
ật này nọ mà v
ẫn chưa hỏi ý tứchủ nhân, Hư Mộ Dương có lòng ngăn cản, nhưng ng
ẫm lại đối phương tốt xấu cũng là cứu mình, nếu ngăn cản không khỏi keo kiệt, cũng đành phải từ bỏ.
Thiếu niên đã ngồi trở lại bên cạnh hắn, nói:
- Ta gọi là Đường Kiếp, kiếp trong nạn cướp, ngươi thì sao?
Quảth
ật lần trước hắn có nghe được kim giáp thiên thần kia hô tên đối phương, lúc này cũng là cố tình không biết.
- ... Hư Mộ Dương.
Hư Mộ Dương có chút không tình nguyện trảlời.
Nghe trảlời thế, Đường Kiếp mỉm cười.
Câu ý nghĩa của câu trảlời này cho thấy, Hư Mộ Dương không có phát hiện mình trong chiến đấu lần trước.
Đương nhiên cũng có thểlà phát hiện nhưng không thèm đểý, ở trong mắt tiên nhân, phàm nhân cũng chỉlà con sâu cái kiến mà thôi.
Ai thèm đểý con kiến làm gì chứ?
Một khi đã như v
ậy, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn.
- Đường Kiếp?
Hư Mộ Dương nhai nhai nhấm nuốt cái tên này một chút, nhíu lông mày lại:
- Tên này sát khí quá nặng, không may mắn!
Đường Kiếp cười nói:
- Từ lúc ta sinh ra, gặp phải Trung thổ U Vân biến đổi, lại gặp kiếp kim ráng mây nuốt nguyệt. Coi bói có nói, trời có hiện tượng dịthường là có đại hung. Nói ta ứng kiếp mà sinh, sinh tam tai Cửu Nạn, họa bịthương sinh linh, khắc phụ khắc m
ẫu khắc hữu khắc vợ, khắc hết thảy người thân c
ận, th
ậm chí khắc thiên khắc địa khắc vạn v
ật khắc thiên đạo, không chỗ nào không thể, cho nên đề nghịcha mẹ cho ta gọi là Đường Kiếp, lấy danh trước ứng với một kiếp, có thểhóa kiếp thành may mắn.
- Vớ vẩn!
Hư Mộ Dương kêu lên:
- Dưới Thiên đạo, vạn v
ật thay đổi liên tục, cho dù thánh tiên nhân cũng chỉcó thểnhìn lên, không thểnào lường trước được huyền cơ, không dám vọng ngôn là khắc? Tên thầy bói ngỗ nghịch không ngờ, ăn nói ngông cuồng, nên bịloạn côn đánh chết!
- Loạn côn đánh chết là không có, loạn côn đánh ra thì có. Tuy rằng như v
ậy, cuối cùng phụ m
ẫu ta v
ẫn là lấy tên này cho ta. Hai năm trước ta gặp đại kiếp nạn, phụ m
ẫu đều mất, mà ta lại chết đi sống lại... Có lẽ chính là ứng với một kiếp này.
Đường Kiếp thu
ận miệng nói.
Rốt cuộc là Đường Kiếp gặp Đường Kiệt chết rồi sau đó sống lại, hay là Đường Kiệt xuyên qua trên người Đường Kiếp, nói thực ra Đường Kiếp chính mình cũng không hiểu được..
Nhưng mặc kệ như thế nào, ở kiếp này, hắn chính là Đường Kiếp!
Ng
ẫm nghĩmột chút, Hư Mộ Dương hỏi:
- Ngươi là người thôn Tiểu Hà ?
Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta chỉlà đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy ngươi đánh chết đám kẻ trộm sau đó lại ngất đi.
Khi hắn vừa nói xong lời này, liền vỗ vỗ chiếc túi đã sớm chuẩn bịtốt bên người, sau đó phối hợp với việc xử lý dược v
ật trên mặt đất, nhanh chóng dùng việc xử lý dược v
ật che dấu nội tâm đang khẩn trương.
Hắn khẩn trương, không phải là bởi vì hắn nói dối, mà là hắn nói dối một vịtiên nhân!
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt một vịtiên nhân!
Cũng bởi lúc mới gặp, đã lừa gạt tiên nhân, cũng đã là to gan lớn m
ật cực kỳ.
Nhưng mà hắn lại không thểkhông làm như v
ậy!
truyện được lấy từ website tung hoanh Thời điểm Đường Kiếp nhìn thấy tiên nhân áo trắng này xuất hiện, hắn đã biết cơ duyên cảđời hắn đã đến.
Tiên môn khó tìm kiếm, tiên lộ mù mịt mù mịt, nhiều ít phàm nhân theo đuổi thành tiên, lại hiếm có người có thểthành, mặc dù tình cờgặp mặt tiên nhân, cũng khó gặp chỉđiểm.
Lúc trước mặc dù hắn đau khổ truy tìm, nhưng truy tìm ra rồi, cũng không có nghĩa là tiên nhân sẽ thu hắn.
Chẳng qua Đường Kiếp biết rõ bước trên con đường tu tiên ở thế giới này có bao nhiêu trọng yếu, bởi v
ậy dù chỉcó một phần vạn cơ hội cũng phải v
ật lộn một lần.
Hắn mặc dù cứu Hư Mộ Dương, nhưng Hư Mộ Dương kiếm giết mã tặc, cũng cứu hắn, lại nói Hư Mộ Dương cũng không nợ hắn. Ngược lại là không có tr
ận chiến này, Hư Mộ Dương cũng không tái phát vết thương, cuối cùng là hắn nợ đối phương nhiều chút mới đúng.
Nguyên nhân chính là v
ậy nên hắn không thểthừa nh
ận mình là người thôn Tiểu Hà.
Hắn cần tiên nhân này nợ hắn một ân tình, chỉcần như thế, đã có khảnăng đạt được một ít tiên duyên kia.
Chỉcần chút khảnăng này thôi, hắn cũng có thểtheo đuổi, có thểkhông tiếc sinh mạng, tự nhiên cũng có thểđi lừa.
May mà lúc hắn đi ra, Hư Mộ Dương đã bịhôn mê, không thểnào phát hiện hắn, mà vừa rồi trong khi nói chuyện, Đường Kiếp cũng đoán được Hư Mộ Dương cũng không có chú ý tới mình trong chiến đấu lần trước, như v
ậy hắn nói mình là đi ngang qua, hoàn toàn đã vượt qua khảo nghiệm.
Điều duy nhất hắn không dám xác nh
ận chính là, Hư Mộ Dương thân là tiên nhân, rốt cuộc có khảnăng phát hiện hắn nói dối hay không.
Đây đúng là một hồi đánh bạc, đánh cuộc lòng người khó lường, mặc dù là tiên nhân cũng không chắc có năng lực thấy rõ lòng người.
Ít nhất không phải là ai ai cũng có!
Đường Kiếp qủa nhiên quyết định đánh bạc!
Thắng cuộc, hắn khiến cho tiên nhân thiếu hắn một ân tình.
Thua cuộc, tuy nhiên là một lần nho nhỏ lừa gạt, còn đảm đương không nổi tội chết.
Tiên nhân này nếu chém yêu tru tà, có lẽ không vì một câu lời nói dối liền chém chính mình chứ.
Nếu sau này cho dù thực sự bịtrảm thì có sao?
Phải không tiên, tiện thành nhân!
Những gì người dân thôn Tiểu Hà gặp phải, đã làm cho Đường Kiếp nhìn ra rõ ràng, thân là v
ận mệnh con kiến bi thảm đến mức nào, Đường Kiếp không tiếc hết thảy cũng muốn thay đổi v
ận mệnh này.
Quảnhiên, lúc này nghe được Đường Kiếp nói mình không phải là người thôn Tiểu Hà, Hư Mộ Dương rõ ràng ngây ra một lúc:
- Ngươi không phải người thôn Tiểu Hà ? V
ậy trên lưng ngươi tổn thương là chuyện gì xảy ra?
- Bịtên mà người đánh bỏ chạy ấy giục ngựa chạy như điên, ta tránh không kịp, bịhắn chém một đao.
Đường Kiếp điềm tĩnh trảlời.
So sánh với câu nói đầu tiên còn d
ẫn theo chút kích động, Đường Kiếp câu thứhai trảlời liền đã điềm tĩnh rất nhiều.
Nói dối không bịvạch trần ngay từ đầu, Đường Kiếp liền ý nghĩa được hai điểm mấu chốt đánh cuộc đã thắng.
Hư Mộ Dương dĩnhiên ngơ ngẩn, rất là ngu ngơ chốc lát mới nói:
- Thì ra là thế, đa tạtiểu huynh đệ cứu giúp rồi.
- Tiên sư trượng nghĩa hành hiệp, nghĩa trảm mã tặc, ta làm điểm này không coi là gì.
- Đúng là v
ẫn còn ch
ậm một bước, không thểcứu thôn dân Tiểu Hà.
- Có thểvì bọn họ báo thù, tin tưởng bọn họ cũng sẽ cảm kích.
Đường Kiếp giọng điệu bình tĩnh mà trảlời, dường như người thôn Tiểu Hà th
ật sự không có quan hệ gì với hắn.
Nhìn vẻ mặt này, Hư Mộ Dương không tiếp tục nghi ngờ, chỉcó thểthở dài một tiếng, nghĩmình tại sao liền dính vào nhân quảnày.
Tiên gia trọng nhân quả, nếu có chút nhân quảchưa xong, thường thường sẽ thấy một tơ kẽ nứt trong lòng.
Kẽ nứt bình thường này xem ra không coi vào đâu, nhưng tu tiên năm cảnh mười bốn b
ậc, trong đó có một b
ậc chính là b
ậc Tâm Ma.
Lòng có khe hở, sinh Tâm Ma , nếu kẽ nứt ngàn vạn lần, thì Tâm Ma vô t
ận, đến lúc đó mặc ngươi tu vi thông thiên triệt địa, thần tiên cũng khó cứu, bởi thế người tu đạo từng người đều cần cẩn th
ận đểý.
Cần phải chú ý chính là, Tâm Ma này không có quan hệ với đạo đức. Không phải nói ngươi đã cứu ta, ta nhất định phải hồi báo ngươi, càng không phải là mỗi việc có nguyên nhân nhất định phải có quả, nó chỉliên quan với phẩm tính cá nhân, niềm tin.
Nếu kẻ mà Đường Kiếp giúp là một ma đầu tín ngưỡng cá lớn nuốt cá bé lấy oán trảơn, v
ậy đối với phương cho dù chém chết Đường Kiếp, cũng sẽ không có Tâm Ma, bởi vì đó chính là đạo mà y thờphụng mà thôi.
Nếu y giết đó là ứng với đạo của chính mình, nếu không giết, ngược lại có khảnăng sinh ra Tâm Ma.
Vì v
ậy, Tâm Ma kỳ th
ật vô phân chính tà, chỉcó điều trong quá trình tu tiên, vì người tu hành đã có chủ tâm và niềm tin vào hành động làm cho ý thức quay ngược trở lại.
Cũng bởi v
ậy, tu sĩthường thường niềm tin kiên định, một khi tín ngưỡng quan niệm nào đó, hành vi, quan điểm, sẽ không dễ dàng cải biến.
Nếu trong lúc tu hành niềm tin có biến, rất có thểsẽ hối h
ận với những gì đã làm, đến lúc đó chính là lúc Tâm Ma nảy sinh.
Chủ tâm khó lừa, cho dù là ngươi đã quên chuyện, bản tâm cũng v
ẫn như cũ nhớ kỹ, Tâm Ma tự sinh.
Hư Mộ Dương xuất thân thế gia, mặc dù không là thiện thánh nhân, v
ẫn luôn có quan niệm có ân tất báo.
Hôm nay bịngười "dùng viện cứu trợ", v
ậy liền bất kểnhư thế nào cũng phải trả.
Thời gian này hắn lấy ra một lọ đan dược nhét vào trong tay Đường Kiếp :
- Chai này là linh nhu
ận đan, có công hiệu tẩm bổ linh phủ, thông linh cường khí, cho dù là phàm nhân dùng, cũng có thểcường thân kiện thểtrừ bệnh, ngươi giúp ta, ta liền tặng ngươi thuốc này, mặt khác bình Đoạn Tục Cao kia, ngươi cũng có thểcầm.
Nhân quảcần phải trả, nhưng trảthế nào cũng là môn học vấn.
Tu sĩsinh mạng dài lâu, cảđời trải qua vô số, các loại nhân quảgiằng co lấy thân, nếu mọi chuyện tích cực, sao không thểlàm cái khác.
Bởi v
ậy các tu sĩmỗi người có phương pháp giải quyết vấn đề của riêng mình, đơn giản nhất như hiện tại dùng một lọ linh dược giải quyết xong hết thảy.
Không cần lo lắng có nhiều vấn đề, Tâm Ma vốn là phát ra từ bản tâm, chỉcần ngươi tự mình cảm thấy đủ rồi, trong lòng không thẹn, v
ậy không thành vấn đề.
Nguyên nhân chính là, bất chấp lựa chọn, dùng biện pháp chính mình lừa gạt, tự an ủi liền biến thành công khóa mà các tu sĩchuẩn bị. Chỉcó điều loại thủ đoạn nếu này bịngười phát hiện, phá giải, rất có thểnói ba xạo liền gây xích mích đối thủ, Tâm Ma mọc thành bụi, bất chiến tự bại.
Tiên nhân tranh đấu, mỗi khi có người dùng ngôn ngữcó thểbại địch, mấu chốt ngay ở chỗ này. Cùng một đạo lý, các tu sĩkhông phần lớn không dám kểlại kinh nghiệm của mình đểtránh bịngười bắt lấy nhược điểm.
Biện pháp tự lừa gạt bản thân của Hư Mộ Dương rất rõ ràng là còn chưa ổn, bởi v
ậy lấy ra một lọ linh nhu
ận đan tốt nhất. Cho dù là người có da dầy tâm đen, ngươi dùng thứnày, mà cảbạch ngọc tán ta đều cho ngươi, tính là báo đáp.
Đường Kiếp xem như nhân tài kiệt xuất, hắn chưa tu tiên, trước lừa gạt, nội tâm cũng là không hề áy náy, lại không đểlinh đan này vào mắt, thản nhiên nói:
- Ta không cần.
Hắn không hiểu Tâm Ma, lại biết ân tình, ở trình độ nào đó, cảhai thứlại cùng là một chuyện.
Hư Mộ Dương muốn dùng một lọ đan dược trảân tình, đó là tuyệt đối không thểđáp ứng.
Thấy hắn không cần, Hư Mộ Dương vội nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy chưa đủ, ta...
Đường Kiếp đã đứng lên:
- Trợ giúp điều thu
ận tay làm, tiên sư không cần đểý. Đúng rồi, ta xem ngươi từ phía đông tới đây, chắc là muốn đi An Dương phủ, vừa lúc ta cũng muốn đi nơi đó, không bằng một đường kết bạn đồng hành, vừa lúc tiên sư có thương tích, trên đường chỉsợ sẽ có điều không tiện, có lẽ ta còn có thểchiếu cố một chút.
Đường Kiếp đương nhiên không biết Hư Mộ Dương muốn đi phương nào, tuy nhiên từ nơi đây đi về phía trước chính là An Dương phủ, cho nên trước nói mình muốn đi An Dương phủ đó là khẳng định đúng v
ậy.
Chỉcần ở cùng người này, tu tiên một chuyện, Đường Kiếp cũng không nóng nảy.
Nhiều năm sống kiếp quan trường sớm bảo hắn hiểu được, nếu muốn ôm đùi, phải trước hết đểcho cái đùi thích ngươi.
Hư Mộ Dương bên này nghe mà khóc không ra nước mắt.
Ngươi lúc trước nói vài câu thu
ận tay làm, không cần đểý , Hư Mộ Dương da mặt dày một chút, có lẽ liền an ủi mình, đây là hắn không quan tâm ta hồi báo đấy, suy xét đến đối phương không có gì tổn thương và trảgiá, nhân quảcó thểrồi.
Không nghĩtới phía sau hắn lại tiếp một câu chúng ta một đường đồng hành đi, lại là có chút phiền phức.
Đối phương vừa mới giúp mình, nếu chính mình cự tuyệt, không khỏi quá mức không biết điều, vi phạm bản tâm.
Tu sĩcái gì cũng làm, chính là không được vi phạm bản tâm!
Kỳ th
ật hiện tại hắn muốn rời đi cũng không phải là không được, một chút chuyên nhỏ này đối với hắn chưa chắc đã sinh tâm ma.
Tâm Ma kiếp dù sao cũng là tích lũy cảđời mà thành.
Chẳng qua giải quyết xong nhân quả, làm việc không vi phạm bản tâm là do tu sĩhình thành thói quen nhiều năm mà có. Như v
ậy cũng tốt so với mở cửa buôn bán, bất kểkinh doanh lớn nhỏ, mỗi vụ cũng là muốn th
ật sự làm tốt.
Thời khắc này Hư Mộ Dương càng nghĩ, chỉcó thểtrước nh
ận đồng hành.
Theo hắn, đối phương rốt cuộc chỉđứa nhỏ mười hai tuổi, chắc chắn sẽ có thời điểm cần chính mình giúp đỡ, đến lúc đó tự có thểgiải quyết xong đoạn này nhân quả.
Biết được Hư Mộ Dương nguyện ý đồng hành, Đường Kiếp cười vui vẻ.
Cơ duyên cửa chính dĩnhiên rộng mở, kế tiếp cần phải làm là nắm chặt nó.
Nếu trời xanh đưa mình đến thế giới này lại không cho mình Kim Thủ Chỉ(ngón tay vàng)...
V
ậy chính mình sáng tạo đi!