Lời này vừa nói ra, giật mình nhất chính là Dược Thiên Sầu, hắn mở lớn mồm đứng sững sờ...Mẹ ta a! Lúc nào lão tử lại có danh tiếng lớn đến như vậy, ngay Thủy tộc trong Minh Hà cũng biết tới đại danh của lão tử?
Gương mặt Thương Vân Tín đen thui, từ phàn ứng của đối phương có thể thấy được, chỉ sợ sở dĩ đối phương biết tên của Dược Thiên Sầu, chính là vì nghe tới danh hào của mình liền liên tưởng tới, nói như thế chuyện mình phụng pháp chỉ của Tiên Đế bảo hộ cho Dược Thiên Sầu đã truyền khắp trong Minh Giới...
"Phụ hoàng anh minh, hắn chính là Dược Thiên Sầu, dược của dược long môn, Dược ca ca." Tiểu Nguyên không mất thời cơ từ phía sau Dược Thiên Sầu thò đầu ra vỗ mông ngựa.
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn thoáng quạ, quả thực không biết nói gì mà chống đỡ, sớm biết ngươi còn có thể toát ra một phụ thân, ta sẽ không làm Dược ca ca của ngươi, không duyên cớ tự nhiên thấp một bậc. Nhưng hắn vẫn hướng Ly Quảng chắp tay cười nói:
"Tiên giới Thiên Hạ thương hội Dược Thiên Sầu, gặp qua bệ hạ, hoàng hậu." Kỳ thực sau thoáng kinh ngạc, hắn cũng nghĩ ra rồi, hoàng đế này dù có nghe qua về mình, cũng không khả năng nhận thức chính mình, chỉ liếc mắt có thể nhận ra mình là Dược Thiên Sầu, chỉ sợ do mình dính mặt mũi của Thương Vân Tín.
Một đám thái tử cùng công chúa có chút quái dị nhìn Dược Thiên Sầu, lại nhìn chính phụ hoàng và mẫu hậu của mình. Bọn họ đồng dạng cũng có nghe nói qua chuyện chưởng môn Thiên Hạ thương hội Dược Thiên Sầu nháo sự tại Tiên giới, nhưng không biết vì sao phụ hoàng chỉ liếc mắt liền có thể nhận ra hắn là Dược Thiên Sầu. Bọn họ có điều không biết chính là, vợ chồng Ly Quảng cũng chỉ mới nhận được tin tức về Thương Vân Tín và Dược Thiên Sầu trước khi tới đây, tin tức này còn chưa kịp truyền bá ra ngoài.
Vợ chồng Ly Quảng nhìn nhau, nhàn nhạt cười cười, lại chậm rãi ngồi xuống. Tiên giới sớm có đồn đãi Dược Thiên Sầu vì uống lầm loại tiên đan nào đó, nên có thể che giấu tu vi làm người khác nhìn không thấu, kỳ thực tu vi cũng không cao. Kể từ đó cũng giải khải hoài nghi ban đầu hắn có tu vi Tiên Đế hậu kỳ vì bọn họ không nhìn thấu tu vi của Dược Thiên Sầu, bằng tu vi Tiên Đế trung kỳ của Thương Vân Tín còn chưa đáng giá cho hai vợ chồng đứng đáp lời.
Xa xa trên không trung, n Long sơn trang Đinh Tương bọn họ chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy song phương tiếp xúc, về phần đang nói chuyện gì thì cũng nghe không rõ...
Đúng lúc này, huỳnh hỏa trùng (đom đóm) trong lòng sơn môn đều bị đàn cá nhảy lên đớp trúng liên tục rơi xuống nước, dần dần ít đi. Toàn bộ ánh mắt của Thủy tộc đều trành trở qua, bầu không khí liền thay đổi, gương mặt tối sầm của Thương Vân Tín cũng nhìn lại, Dược Thiên Sầu khó hiểu nhìn nhìn xung quanh, không biết mọi người đều làm sao vậy?
Cuối cùng một con Minh Hà Hắc Lý nhảy lên, con đom đóm cuối cùng bị nuốt chửng, tia sáng cuối cùng trong lòng sơn môn cũng đã mất đi. Trong tích tắc, toàn bộ mặt sông không còn nhìn thấy một tia ánh sáng, chỉ có thể nghe được thanh âm dòng nước bắt đầu vỗ mạnh.
"Ầm ầm long..." Một tiếng nổ rung trời, trên không trung liên tục hiện ra một đạo tử điện, đem thiên địa soi sáng thành một mảnh màu tím mông mông. Kỳ quái nhất chính là, hơn mười đạo tử điện từ sau khi xuất hiện vẫn chưa biến mất, trái lại không ngừng lóng lánh biến ảo thành hình cung, hơn mười đạo tử điện hình thành một vòng tròn, ở trên bóng đêm trên cao không ngừng xoay quanh, hơn nữa càng chuyển càng nhanh, cho đến cuối cùng giống như một mảnh tử quang đang xoay tròn.
Dược Thiên Sầu ngây rạ, cảm giác tử quang xoay quanh rất giống truyền tống môn từ Tiên giới đi thông Minh Giới, lẽ nào có thứ gì từ một không gian khác muốn tới
Minh Giới...
Năm ngọn núi bảo vệ xung quanh, trên Minh Hoàng sơn nguy nga cao chót vót. Trong hậu cung của Minh Hoàng cung phong cách cổ xưa mà to lớn, thần thánh lại thần bí, có một tòa tiểu lâu đang tọa lạc sừng sững trong u Mộc Lâm. Nơi cửa sổ mở rộng trên tầng hai lầu các, bên trong tỏa ra tia sáng chính là ánh sáng phát ra từ những con đom đóm bám trên trần nhà.
Từ bên trong lầu các nhìn ra bên ngoài, nhìn không thấy trăng sao mặt trời, nhưng trong u Mộc Lâm lại có không ít đom đóm, giống như những ngôi sao trong bầu trời đêm, tất cả đều có vẻ yên tĩnh không chút tiếng động.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com Gió thêm thổi qua, Ngân giập Thiên Quân trong một thân ngân giập, vẻ mặt đầy râu đang yên lặng nhìn ra những ngôi sao đom đóm đang chậm rãi di động trong u Mộc Lâm bên ngoài, không biết suy nghĩ chuyện gì.
Bên trong lầu các bỗng nhiên truyền đến thanh âm, lập tức vang lên thanh âm không nhanh không chậm thật ôn hòa nói:
"Thiên Quân, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa?" Vừa nói nhưng bạch y thư sinh cũng không ngẳng đầu lên, mở tờ giấy, cây bút trong tay chấm mực, bàn tay nhẹ gác sau lưng, một tay cầm bút chậm rãi vẽ.
Ngân giáp Thiên Quân chậm rãi xoay người lại, chậm rãi đi tới bên cạnh thư sinh, nhìn thấy trong nghiên mực đã cạn, liền cầm lấy muỗng gỗ trong chậu trên bàn nhẹ nhàng đổ nước vào trong nghiên. Sau đó bỏ muỗng trở vào trong chậu, cầm thỏi mặc trên giá, giúp thư sinh mài mực, vừa mài vừa nói:
"Vết thương thì được rồi, thế nhưng sự chấn động trong lòng đến bây giờ còn chưa tiêu." "Ân! Ta cũng rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới nhân gian lại có thể xuất hiện cao thủ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi...Người này xác thực không đơn giản!" Khi thư sinh nói lời này, ngòi bút trong tay bỗng nhiên tỉ mỉ lên, một thanh bào lão giả khuôn mặt quắt thước hiện lên dưới ngòi bút, bức tranh thật giống người bên ngoài, chính là Tất Trường Xuân đã lâu không có tin tức mà Dược Thiên Sầu đang cực khổ tìm kiếm.
Nội dung trong bức tranh đại khí bàng bạc, theo thứ tự đầu tiên là Tất Trường Xuân đánh bại Ngân giập Thiên Quân, sau đó ác chiến bốn đại mình Tướng, sau đó nội dung trong tranh chính là tràng diện thư sinh và Tất Trường Xuân đang chiến đấu...
"Ta không nghĩ tới hắn có thể chạy trốn từ trong tay ngươi." Ngân giập Thiên Quân ngừng một chút, ánh mắt nhìn vào bức họa, nói:
"Có thể để cho ngươi vẽ tranh, rốt cục hắn có chết cũng quang vinh." "Chết?" Cây bút trong tay thư sinh dừng lại, sau đó lắc đầu tiếp tục vẽ:
"Có lẽ!" "Lẽ nào ngươi hoài nghi hắn không chết? Dù cho lúc đó hắn không chết, nhưng hắn chạy vào địa phương kia, còn có thể sống đi ra sao?" Ngân giập Thiên Quân thả thỏi mực trong tay xuống, nhíu mày nói:
"Hắn căn bản không phải đối thủ của ngươi, lúc đó ngươi một đường truy sát, còn.., còn để cho hắn chạy, rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Thư sinh khẽ cười một tiếng, cây bút chấm mực, có lẽ trong lòng nghĩ tới điều gì, ngòi bút lại vẽ, một thân thanh bào của Tất Trường Xuân mặc dù vỡ tan, thế nhưng thần thái càng trở nên sắc bén, cỗ khí thế sục sôi đấu tranh với thiên nhiên bộc phát ra, làm người xem tâm thần lay động. Ngân giập Thiên Quân thở ra một hơi, trong đầu nhịn không được hiện ra tràng diện ác liệt khi cuồng chiến với người này.
"Lúc đó hắn bị một chiêu của ta liên tục đánh trúng một ngàn ba trăm quyền, bị trọng thương nhưng không chết, bằng tu vi của hắn mà nói đã là kỳ tích trong kỳ tích." Thư sinh lộ ra vẻ cười khổ chưa từng có từ rất nhiều năm, lắc đầu nói:
"Ý chí của người này quả thật ngoan cường tới mức đáng sợ, phàm là còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không chịu thua. Khi hắn hiểu được thực lực kém ta quá mức, ta cũng nổi lên lòng ái tài, từng nói cho hắn, chỉ cần hắn thần phục ta, ta có thể tha cho hắn không chết, còn có thể cho hắn tất cả những gì ta có thể cho." Ngân giáp Thiên Quân cười nhẹ nói:
"Rất hiển nhiên, hắn cự tuyệt, bằng không hắn làm sao bất bị bức bách trốn vào địa phương kia." Thư sinh bỗng nhiên đứng thẳng lưng, nhìn vào bầu trời đêm xa xôi than thở:
"Không sai, hắn cự tuyệt. Lúc cự tuyệt vẫn trả lời ta, hắn nói, muốn cho ta thần phục rất đơn giản, giết ta, cho ta ngã vào dưới chân ngươi!" "Muốn cho ta thần phục rất đơn giản, giết ta, cho ta ngã xuống dưới chân ngươi..." Ngân giáp Thiên Quân yên lặng lặp lại mấy lần, tâm tình một trận kích động nói:
"Là một nhân vật! Hiện tại ta thật muốn đi tới nhất giới nhân gian đó, để xem hiện tại rốt cục đã ra sao mà có thể xuất hiện được nhân vật như vậy." Thư sinh khoát tay nói:
"Ý niệm này nên bỏ đi trong đầu, ta và Kim Thái đều có loại dự cảm, nơi đó tựa hồ như có một thứ gì đang chờ chúng ta, một ngày những người năm xưa từng gặp phải thiên phạt quay trở về nơi đó, nhất định sẽ gặp báo ứng, ngươi cũng là một người trong đó." Ngân giập Thiên Quân trầm mặc, còn nói:
"Bằng tu vi của hắn, bằng tốc độ của hắn, cự ly lớn như thế, hắn căn bản không thể chạy trốn sự truy sát của ngươi, ngươi hẳn phải có vô số cơ hội giết hắn. Chẳng lẽ bởi vì ngươi nổi lên lòng yêu tài, nên không đành lòng giết hắn, cho nên bị hắn chạy vào nơi đó, để cho hắn tự sinh tự diệt?" "Chuyện này thật ra ngươi đã đánh giá cao ta, cũng đánh giá thấp hắn. Nếu thu phục hắn không được, ta sẽ không lưu lại tai họa này!" Thư sinh lắc đầu, cây bút lại chấm mực, bắt đầu vẽ lại tình hình một đường truy sát Tất Trường Xuân, vừa vẽ vừa nói: "Tuy rằng tu vi người này không cao, nhưng lại xác thực có chút bản lĩnh. Ta phỏng chừng lúc đó máu trên người hắn đã chảy khô, nhưng hắn gắng gượng giữ một hơi thở thà chết không chịu khuất phục, không tới cuối cùng tuyệt không bỏ qua. Trên đường hắn bỏ chạy đã phóng xuất một bộ phận tiên nguyên trong cơ thể, từng đạo tiên nguyên hình thành kim hình cung dung nhấp vào trong thiên địa...Trong thiên địa cuồng phong đột nhiên khởi lên, gió cứng rắn như sắt, giúp đỡ hắn bỏ chạy, lại ngăn cản sự truy sát của ta. Dưới tình huống như thế, trong thiên địa hiện lên vô số kinh thiên sét đánh, ta một đường truy sát, vô số sét đánh đều hướng ta cuồng oanh loạn tạc. Đó không chỉ vậy, thậm chí cuối cùng tuyết vũ phong sương kinh thiên sét đánh đủ loại hiện tượng thiên văn cực đoan đều hiện ra, trợ hắn chạy trốn, tình cảnh này khiến cho ta không khỏi hoài nghi thiên phạt phủ xuống, đến bây giờ nhớ tới da đầu đều tê dại."
"Tại sao có thể như vậy?" Ngân giập Thiên Quân cũng là lần đầu nghe chuyện quái dị này, ngạc nhiên nói:
"Lẽ nào công pháp người này tu luyện, có thể mượn thiên địa oai?" "Chỉ sợ là như thế!" Thư sinh cười khổ nói: "Ta có thề cảm giác được, thiên địa oai, chỉ động theo từng ý niệm chấp nhất của hắn, một đường chạy theo hắn, lại một đường làm khó dễ với ta. Nếu không như vậy hắn làm sao có thể chạy trốn khỏi tay ta. Nhưng hắn nỗ lực cũng rất lớn, khi hắn xông vào địa phương kia, ta đã thấy tu vi hắn hao tổn tới mức như dầu cạn đèn tắt...Máu tươi chảy cạn, tu vi hao hết, chỉ còn lại một hơi thở, xông vào địa phương kia mặc cho hắn một thân bản lĩnh, chỉ sợ muốn sống sót cũng khó."
"Nhưng khi ta nói với ngươi hắn chết cũng quang vinh, vì sao ngươi lại nói có lẽ?" Ngân giáp Thiên Quân nghiêng đầu theo dõi hắn:
"Mặc dù hắn đã bị thương tới tình trạng đó, nhưng ngươi vẫn không dám tin hắn sẽ chết?" "Trước đó ta vốn cho rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng sau đó...Từ sau khi thánh nữ từ nhân gian trở về, trong một lần vô ý ta nhớ tới, ta nhờ thánh nữ giúp tính toán về người nọ, nhìn xem rốt cục hắn còn sống hay đã chết...