Trang Lưu Bút Định Mệnh Chương 2

Chương 2

Anh chàng hạ giọng từ tốn:

- Dẫu sao cô cũng để tôi đưa tới bác sĩ gần đây coi lại vết thương. Rồi có gì tôi sẽ lo…

Hạnh Dung sợ Ngọc Nga lại làm lôi thôi, nên vội nói:

- Không sao thật mà. Chỉ vì mất thăng bằng nên tôi bị ngã, cũng may… không đụng đâu hết.

Ngọc Nga đâu để yên:

- Phải đưa nó đi bệnh viện ngay, không nói năng lôi thôi gì hết!

Hạnh Dung bấy giờ mới nghiêm giọng:

- Làm gì phải đi bệnh viện, tao xức dầu một chút là xong thôi.

Anh chàng nghe vậy vội đứng ngay dậy và phóng đi. Ngọc Nga la lớn:

- Tính chuồn hả, anh kia?

Anh ta quay lại nói nhanh:

- Chuồn đi mua dầu xoa!

Lát sau anh ta trở lại với lọ dầu nóng trên tay, đưa cho Hạnh Dung:

- Cô xoa lên vết thương. Còn thuốc này để uống cho tan máu bầm. Còn hộp này là… kẹo the của Pháp, tặng cô này để cô… chửi cho âm thanh lớn hơn!

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra tấm danh thiếp đưa cho Dung:

- Đây là tên và địa chỉ của tôi, có gì các cô cứ gọi, tôi sẽ có trách nhiệm…

Sợ Ngọc Nga lại gấu ó, nên Hạnh Dung chụp lấy tấm danh thiếp rồi cầm chặt trong tay, vừa nói với anh chàng:

- Được rồi, anh cứ đi đi, không sao đâu!

Anh chàng ái ngại nên chưa dám đi, Hạnh Dung phải giục:

- Anh ra dựng xe lên, để cản đường người ta kìa!

Nghe vậy anh chàng mới chạy vội đi. Ngọc Nga quay sang cự bạn:

- Mày dễ quá, để nó đi rồi lỡ có gì thì sao. Chà, thấy anh chàng đẹp trai rồi bủn rủn tay chân hả!

Hạnh Dung phải đập tay vào lưng bạn một cái rõ đau:

- Con quỷ, vô duyên! Mày cứ quen cái tật chuyện gì cũng ào ào, người ta bị tao đụng chứ nào có lỗi gì.

- Nhưng hễ xe đụng người là xe có lỗi! Gặp tao thì… tao níu lưng luôn.

Hạnh Dung trả đũa:

- Níu lại vì anh ta quá đẹp trai hả?

Bây giờ cả hai mới cùng cười phá lên. Hạnh Dung giục bạn:

- Sẵn xe còn nổ máy mình đi lẹ lên, trễ rồi đó!

Họ vọt xe đi rồi thì anh chàng lúc nãy chạy chiếc Vespa đảo qua, anh ta quan sát không thấy thì vội vọt đi nhanh, hình như anh ta cũng khá gấp gáp chuyện gì đó.

Hạnh Dung chở Ngọc Nga hướng về phía cầu Bình Lợi rồi thẳng về quốc lộ l3. Ngọc Nga tỏ ra rành đường, cô nhắc:

- Mình đi xe đạp phải mất cả buổi, nhưng xe gắn máy, dẫu là xe cà tàng này cùng lắm là hai tiếng đã tới. Chắc chắn là không trễ.

Họ đi Lái Thiêu dự cuộc họp cắm trại ở vườn măng cụt mà đám bạn hơn chục người đã đi trước từ sáng sớm.

- Mày coi lại xăng chưa, không lại dẫn bộ ná thở luôn đó!

- Xong rồi! Xăng đầy bình. Chỉ sợ nửa đường chiếc xe này giở chứng thôi. Tao sợ cái cục sắt này quá.

Ngọc Nga lại tỏ ra sành sỏi:

- Có chuyên gia đây thì khỏi lo. Ở nhà chiếc xe Mobilet của ông già tao, tao là chuyên gia đạp nổ máy và chùi bugi!

Đang tán chuyện xe cộ, bỗng dưng Hạnh Dung nhắc lại chuyện lúc nãy:

- Tao nghe mày chửi anh ta mà… tội nghiệp. Anh ta chịu trận cũng giỏi chứ gặp người khác thì…

Nguồn: truyen8.mobi/t102314-trang-luu-but-dinh-menh-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận