Vô Hạn Khủng Bố
Quyển 20 : Resident Evil 3
Chương 1: Bắt đầu rèn luyện
Tác giả: zhttty
Người dịch: ngo_ngo
Nguồn: TTV
- Tuyệt thật, lần đầu tiên từ khi tiến vào thế giới luân hồi đến nay, chúng ta kiếm được nhiều điểm thưởng và chi tiết như thế này đấy.
Trịnh Xá đứng phía dưới Chủ Thần, bật cười ngớ ngớ ngẩn ngẩn, bộ dạng thật sự ngu không tả nổi. Bất quá lúc này tất cả mọi người cũng đều trợn mắt há mồm nhìn điểm thưởng và chi tiết kịch tình của mình, chẳng ai hơi đâu để ý đến cái vẻ cười ngốc nghếch của Trịnh Xá nữa, hình tượng của họ bây giờ cũng không khá hơn hắn là bao.
- ...Tóm lại, lần này chúng ta giàu to rồi, ha ha ha, từ nay về sau cơm xới hai bát, ăn một, đổ một...
Chủ Thần lựa trọn trận chiến cuối cùng diễn ra tại Resident Evil 3, đây là một bộ phim kinh dị trên quy mô toàn cầu. Đương nhiên, nói toàn cầu cũng có chút khoa trương vì chiến trường chủ yếu chỉ tập trung trên lãnh thổ nước Mỹ, chỉ là dịch bệnh virus đã bộc phát trên phạm vi toàn cầu.
- Loạt phim kinh dị này đúng là có duyên với chúng ta, bắt đầu từ nó, bước ngoặt là nó, bây giờ đến kết thúc cũng là nó...
Tuy nói rèn luyện đã bắt đầu nhưng tin tức trận chiến cuối cùng vẫn cực kỳ quan trọng, vì thế đến ngày thứ ba, mọi người đều nghỉ ngơi xong xuôi, Trịnh Xá cũng tìm đến họ cùng thương lượng.
- Theo tin tức từ Chủ Thần, trong trận chiến cuối cùng thời gian đoàn đội tiến nhập sẽ không căn cứ theo thực lực mạnh yếu mà là ngẫu nhiên, tổng thời gian tiến nhập là hai mươi tư tiếng đồng hồ, nói cách khác, “thế” giành được từ chênh lệch thời gian sẽ không quá quan trọng. Thứ hai, địa điểm tiến vào là cả nước Mỹ, cũng tiến vào ngẫu nhiên, điểm này ta thấy có chút khó hiểu.... Lãnh thổ nước Mỹ thật sự rất lớn, chỉ bé hơn Trung Quốc có một chút, nếu lấy đơn vị tiểu đội tiến vào, hơn nữa lại còn ngẫu nhiên thì hai đội bất kỳ rất có khả năng sẽ xuất hiện ở bờ đồng và bờ tây, cứ như vậy, có tới vài năm chưa chắc trận chiến cuối cùng đã có thể hoàn thành... Theo đó, nhiệm vụ của trận chiến cuối cùng cơ bản đã có thể xác định.
Vẫn như bình thường, Sở Hiên im lặng loay hoay với mấy món đồ của hắn, Tiêu Hoành Luật thì ngắt ngắt tóc bắt đầu phân tích.
- Đại khái là, trận chiến cuối cùng chỉ có thể có ba loại nhiệm vụ, một là chém giết lẫn nhau, chỉ lưu lại một đội, hoặc thậm chí là một người mới thôi. Có điều thế giới luân hồi lấy tiểu đội làm đơn vị, cơ bản chỉ có thể là lấy một đoàn đội sống sót mới hợp lý, khả năng này là lớn nhất. Thứ hai, là đi tới một địa điểm, địa điểm này rất có thể là chìm dưới đất hoặc là kiến trúc có tiêu chí đặc biệt, chỉ có một đội mới có thể tiến vào, sống sót. Khả năng thứ ba là căn cứ vào việc tiến vào thời gian ngẫu nhiên, vị trí ngẫu nhiên để suy luận. Trong thời gian quy định đi tới một địa điểm nhất định, mà địa điểm đó cũng không thể tùy ý tiến vào, nó cần vé vào cửa, vé vào là... số lượng người giết.
Tiêu Hoành Luật ngắt một sợi tóc, nhìn mọi người, cười nói:
- Đây là suy luận của ta, khả năng số một là lớn nhất, khả năng số ba đứng tiếp theo, khả năng số hai là nhỏ nhất. Nhưng cho dù thế nào trận chiến cuối cùng cũng là đại tiệc giết chóc của tất cả các đoàn đội, có thể sống sót chỉ có người mạnh nhất, thông minh nhất, hoặc là may mắn nhất...
- May mắn?
Trương Hằng giống như nhớ tới chuyện gì, hắn quay sang hỏi Sở hiên:
- Chúng ta không phải “vai chính” sao? Trung Châu đội chúng ta so với các đội khác phải càng may mắn hơn đúng không?
- Bọn họ cũng là “vai chính”....
Sở Hiên ngẩng đầu lên, bình thản nói:
- Mỗi người đều có thể là “vai chính”, mấu chốt là có giành được địa vị “vai chính” đó hay không mà thôi. Chúng ta đang chuẩn bị đoàn chiến, các đội ngũ khác cũng như vậy, nếu chỉ lấy cái cớ là “vai chính” thì cứ trực tiếp nằm xuống chờ đến lúc biến thành sáng thế thần cho xong. Đáng tiếc là, cho dù thật sự có tồn tại “vai chính”, cho dù chúng ta thật sự là “vai chính” của cái hộp này, thì cái hộp này cũng không phải cái hộp của tiểu thuyết , truyện tranh hay phim ảnh, mà là cái hộp của thế giới phim kinh dị chân thật. Cái hộp của chúng ta với cái hộp thế giới hoàn toàn khác nhau.
- Cái đó cũng đúng...
Trương Hằng cũng có đọc một ít tiểu thuyết huyền ảo, tuy phần lớn trong đó đều là vô hạn,đã là nhân vật chính thì nằm ra một chỗ cũng có thể thành thần nhưng cũng không thiếu những tiểu thuyết nhân vật chính phải gian khổ phấn đấu, cửu tử nhất sinh, thậm chí nhân vật chính phải chết cũng không ít, nói như Sở Hiên cũng không phải không đáng tin.
Trịnh Xá thở ra một hơi rồi chợt đứng dậy, nói với mọi người:
- Vậy do Sở Hiên và Tiêu Hoành Luật sắp xếp huấn luyện cho mọi người... Ta cũng đi tập luyện đây.
Nói đoạn hắn quay người đi ra khỏi phòng, trực tiếp đi xuống tầng hầm.
- Hắn làm sao vậy? Sao nhìn bộ dạng ỉu xìu xìu thế.
Trình Khiếu tò mò hỏi.
Zero ngồi bên cạnh trầm mặc một thoáng rồi đáp:
- ...Hắn đang dự trữ tinh lực để đột phá cực hạn bản thân. Bây giờ hắn đang tập trung toàn bộ tâm trí vào đó, lòng dạ đâu mà đi quản chuyện khác nữa?
Quả thật, hiện tại Trịnh Xá đang tập trung tất cả tinh thần vào Bạo tạc, Hủy diệt, Hồng hoang khai thiên tích địa, trong đầu chỉ có nội lực, năng lượng vampire, chân nguyên lực, ma lực. Làm thế nào mới có thể tăng cường thực lực, làm thế nào mới có thể trở nên càng mạnh hơn, đây mới là chuyện hắn cần suy nghĩ trước mắt.
“Do tới thế giới phim kinh dị rèn luyện sẽ có một thời gian rất dài không thể chữa trị toàn thân cho nên chiêu Hồng hoang khai thiên tích địa không thể sử dụng... Không, hắn là có thể rèn luyện, chỉ là không thể sử dụng mà thôi. Có thể thử nghiệm cho chân nguyên lực và ma lực thoáng tiếp xúc, có lẽ có thể sáng tạo chiêu thức như kiểu “Hồng hoang trong nháy mắt”, tuy nhiên độ khó rất cao.”
Trịnh Xá đứng giữa tầng hầm, hắn chỉ yên lặng đứng đó, không hề có cử động gì đặc biệt, nhìn qua giống như một người bình thường đang đứng ngây ra. Nhưng ở dưới da hắn, nội lực và năng lượng vampire, chân nguyên lực và ma lực, dưới cảnh giới nhập vi được phân ra thành từng tia từng tia nhỏ bé, tiếp đó chia ra cất trữ tại đan điền và đại não. Xử lý tỉ mỉ như vậy chỉ mất có vài phút, tiếp đó hắn cho một tia nội lực và ma lực tiếp xúc với nhau.
Không ngờ là, nội lực vừa tiếp xúc với ma lực lập tức bị ma lực tiêu hóa sạch, còn ma lực thì căn bản không có chút biến hóa nào, giống như ném một viên đá vào giữa biển rộng.
Trịnh Xá trong lòng rất thất vọng, tuy vậy kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn, dù sao thì đẳng cấp chất lượng của hai thứ cũng chênh lệch quá xa. Cần rất nhiều nội lực mới có thể ngưng đọng ra một tia chân nguyên lực, đối với ma lực cũng cùng một nguyên lý, vì thế một tia nội lực đối với ma lực mà nói chỉ vỏn vẹn như một cục đá nhỏ giữa sông lớn, căn bản không đủ để xảy ra phản ứng. Nếu điều dộng tất cả nội lực trong người đến phản ứng với ma lực thì lại không thể sử dụng Hủy diệt nữa.
“Được rồi, vậy thử dùng bản thu nhỏ của Hồng hoang đi!”
Trịnh Xá lại trầm tư một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được cho một tia chân nguyên lực và ma lực va chạm với nhau trong cơ thể. Việc này khác với dung hợp chân nguyên lực và ma lực bên ngoài da, phản ứng hoàn toàn diễn ra trong cơ thể, cơ chế không khác gì với Hồng hoang khai thiên tích địa, chỉ là quy mô nhỏ hơn mà thôi.
Hai luồng chân nguyên lực và ma lực nhỏ bé va chạm với nhau, trong nháy mắt đã tan biến trong cơ thể, đồng thời, một luồng năng lượng khổng lồ bộc phát ào ạt tại điểm tiêu hủy. Luồng năng lượng này so với cấp độ Hủy diệt còn lớn hơn nhiều, bất quá so với Hồng hoang khai thiên tích địa thì yếu hơn một chút, tuy mạnh nhưng vẫn chưa đến mức làm tan vỡ thân thể trong trạng thái Tiềm long biến của hắn. Trịnh Xá lập tức mừng rỡ, tưởng rằng mình chung quy cũng tìm được điểm cân bằng giữa Hủy diệt và Hồng hoang, ai mà biết, ngay giây tiếp theo, dị biến đột ngột phát sinh.
Mặc dù chỉ vỏn vẹn có một bộ phận nhỏ chân nguyên lực và ma lực tham gia phản ứng, nhưng theo luồng sức mạnh đó trào ra, số chân nguyên lực và ma lực còn lại phảng phất cũng bị dẫn dắt. Sức mạnh này căn bản không giống như phản ứng diễn ra bên ngoài da hắn, mà là lực lượng khủng bố từ trong tràn ra ngoài, kéo theo tất cả chân nguyên lực và ma lực trong cơ thể, đến một giây trì hoãn cũng không có, Trịnh Xá đã thật sự tiến vào Hồng hoang khai thiên tích địa.
Ầm!
Trịnh Xá cũng không chần chừ, dưới chân dùng sức đạp mạnh, cả mặt đất lập tức nứt ra, những vết nứt kéo dài bao phủ phạm vi tới mấy chục mét, còn hắn thì đã biến mất khỏi tầng hầm.
Những người trong nhà Trịnh Xá chỉ cảm thấy cả căn phòng rung chuyển kịch liệt, tiếp đó là một tiếng nổ vang vọng. Chưa đợi tiếng nổ tắt đi, cửa phòng lại đột nhiên vỡ tan, đến khi mọi người vội vàng chạy ra khỏi phòng thì đã thấy Trịnh Xá ngồi ngây ra giữa quảng trường, luồng sáng từ Chủ Thần chiếu xuống vừa mới thu hồi, có thể thấy hắn hẳn là vừa chữa trị toàn thân xong.
- …Vẫn còn rất, rất xa…
Trịnh Xá thấy mọi người chạy tới, hắn cũng không đứng dậy, chỉ nằm dưới đất, cười khổ, nói:
- Khoảng cách với Phục Chế Thể… Vẫn còn rất xa. Lúc này hắn nhất định là cũng đang tăng cường thực lực. Trận chiến cuối cùng, ta phải làm thế nào để thắng được đối thủ định mệnh này đây?
Đối thủ định mệnh... Có lẽ thật sự là đối thủ định mệnh, kẻ mặt mang vết sẹo ngược với Trịnh Xá, Phục Chế Thể, cùng với đội ngũ mà hắn đại diện, đội ngũ mạnh nhất trong cả thế giới luân hồi, tiểu đội ác ma, còn cả vị trí mà hắn đang đứng, vị trí của kẻ mạnh nhất trong thế giới luân hồi...
Phục Chế Thể đứng giữa quảng trường Chủ Thần, bộ dạng hắn nhìn qua có vẻ cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn là lưng mang hai cánh, khuôn mặt lạnh lẽo, cùng với vết sẹo kéo dài trên mặt. Khác biệt duy nhất là Hắc viêm trên người hắn nhìn qua càng thêm thâm trầm, dùng mắt thường nhìn lại nó phảng phất như muốn kéo tuột cả linh hồn người khác vào bên trong, không ngừng bùng lên, xẹp xuống quanh người hắn khoảng một mét.
- Còn cách trận chiến cuối cùng bảy ngày… Cách lúc chúng ta nắm giữ cả Chủ Thần bảy ngày, chỉ cần vượt qua Resident Evil 3 là được.
La Cam Đạo thần sắc phức tạp, ngẩng đầu nhìn Chủ Thần. Hắn lẩm bẩm nói.
…..
- Nhưng đội trưởng Trung Châu đội, Trịnh Xá bản chính, hắn thật sự rất mạnh!
Một cô gái châu Á đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.
La Cam Đạo chợt quay phắt lại, ánh mắt nghiêm lệ, hỏi:
- Ngươi lại tùy tiện sử dụng Phong Thần bảng? Điểm nhân quả khó khăn lắm mới tích lũy được, vì số điểm nhân quả này, mấy lần đến cả ta cũng thiếu chút nữa thì mất mạng, ngươi lại tùy tiện sử dụng? Đây là vũ khí quan trọng trong trận chiến cuối cùng, con đàn bà ngu ngốc!
Cô gái lập tức hoảng sợ, vội vàng khẽ khàng nói:
- Nhưng Sở Hiên nói cần thu thập một ít số liệu liên quan đến thực lực của Trịnh Xá bản chính, sử dụng khoảng 100 điểm nhân quả cũng không có vấn đề gì, cho nên ta….
- Sở Hiên! Sở Hiên! Trong đầu ngươi ngoài hai chữ này còn có cái gì nữa? Đồ ngu xuẩn!
La Cam Đạo hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục quát lớn.
- Đủ rồi…
Trịnh Xá yên lặng ngẩng đầu lên, Hắc viêm chợt bùng lên mãnh liệt, đến khi những người xung quanh đều sợ hãi lùi lại mấy bước, ngọn lửa mới từ từ hạ xuống. Hắn quay sang phía La Cam Đạo, nói:
- Đủ rồi, tích trữ sự phẫn nộ của ngươi lại, khi đối mặt với Trung Châu đội trong trận chiến cuối cùng hãy bộc phát, đừng có tiêu tốn lên thành viên quan trọng trong đội...
- Còn bảy ngày... Ta sẽ tới thế giới phim kinh dị nghỉ ngơi một năm, cho đến khi ánh sáng tâm linh của ta hồi phục lại hoàn toàn sau tổn thương lần trước, đạt tới đỉnh cao của giai đoạn hiện tại. Sau đó mọi người chuẩn bị thật tốt cho đoàn chiến đi!
- Trước lúc đó, Sở Hiên, ta đồng ý với kế hoạch của ngươi, sử dụng 1000 điểm nhân quả, phân tích toàn bộ thực lực, thuộc tính cường hóa, cùng với khả năng phát sinh mâu thuẫn của các thành viên trong tiểu đội Thiên Thần. Sở Hiên, do ngươi lên kế hoạch hủy diệt tiểu đội Thiên Thần, đến trận chiến cuối cùng, ta không muốn có ruồi muỗi tới quấy nhiễu trận chiến giữa ta và hắn, bất kỳ ai cũng không được. Đây là cuộc chiến của chúng ta, cuộc chiến giữa ta và hắn, Ác Ma đội và Trung Châu đội, tà ác và lương thiện giả dối... Vì thế, tiểu đội Thiên Thần nhất định phải toàn diệt!
Nói đoạn, Trịnh Xá quay người, chậm rãi bước tới chỗ Chủ Thần...
Tiểu đội Thiên Thần...
Adam ngồi giữa quảng trường Chủ Thần, bên tay đặt một bình vang đỏ. Hắn cứ ngồi ngây ra như vậy nhìn Chủ Thần, thỉnh thoảng lại uống một hớp rượu. Cũng không biết tên này rút cuộc là đang nghĩ cái gì, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của hắn đầy vẻ mê mang.
- Adam... Có tâm sự à?
Một cô gái màu da hơi sậm ngồi cạnh Adam, thân hình nàng cực kỳ quyến rũ, ngực cao mông nở, dung mạo cũng không phải người da đen, nhìn qua có vẻ là người lai, gần với chủng tộc Âu Mỹ hơn.
- ...Tâm sự? Ừ, đang nghĩ đến chuyện trận chiến cuối cùng.
Adam nhìn cô gái, khẽ mỉm cười rồi lại yên lặng trầm tư.
- Trận chiến cuối cùng à? Còn bảy ngày nữa, đúng là sắp tới rồi.
Cô gái khẽ thì thào mấy tiếng rồi chợt ngả người dựa vào ngực Adam, ngón tay nhẹ nhàng vạch lên ngực hắn.
- Alicia, cô có sợ chết không?
Adam đột nhiên hỏi.
- ....Đương nhiên là sợ, ai lại không sợ chết chứ?
Alicia thoáng ngẩn người, tiếp đó mỉm cười duyên dáng, nói.
- Sợ chết.... Cô biết không? Ta là đời thứ hai, nói chính xác là đời 1.5, do đã không còn đời thứ hai nữa, tất cả tài liệu đều đã tiêu hủy. Đúng là “văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi”(*), loại kỹ thuật này vốn không nên tồn tại trên đời, chỉ là bị con người ngẫu nhiên đạt được mà thôi, hoặc là người sáng tạo ra hắn là thiên tài ưu tú hơn hẳn chúng ta? Chuyện này hiển nhiên là không thể, cũng có thể dùng một câu của người Trung Quốc, trong cõi mênh mang tự có chủ tể, có lẽ là người bên ngoài cái hộp, kẻ chế tạo ra cái hộp này sáng tạo nên kỹ thuật ấy, sau đó để ông lão đó lấy được, sau đó mới có hắn và ta...
Adam cũng chẳng để ý tới Alicia, hãi mắt trống rỗng không biết là đang nhìn về phía nào, miệng không ngừng nói:
- Hắn là kẻ hoàn hảo. Mặc dù từ một phương diện nào đó mà nói, hoàn hảo chính là đại biểu cho không hoàn hảo, kẻ không biết đau đớn, không có vị giác, không có khứu giác, không có tình cảm, không có kích thích như hắn chỉ vỏn vẹn là một chiếc máy tính hình người. Nghe qua có vẻ là phương thức sáng tạo cực kỳ sai lầm, nhưng khi từ bỏ tất cả thì đồng thời, hắn cũng có được trí tuệ vượt xa người bình thường. Tương tự, đời 1.5 như ta, vì để bù đắp điểm không hoàn hảo đó, nên có được cảm giác và kích thính yếu ớt thì đồng thời, cũng có chênh lệch chút ít với hắn, thật đúng là mỉa mai…
Adam chợt mỉm cười, hỏi:
- Alicia, ngươi tin trong cõi mênh mang tự có chủ tể không?
Alicia nhíu mày, lộ ra vẻ mặt quyến rũ và khêu gợi, một lúc lâu sau mới trả lời:
- Tin, dân tộc ta lúc trước từng dạy rằng, vạn vật trong trời đất đều có linh hồn…
- Không, cái mà ta nói không phải ý là vạn vật trong trời đất đều có linh hồn, ta đang muốn nói đến vận mệnh… Một từ thật huyền ảo, vận mệnh, một bản tay vô hình chi phối tất cả… Từ rất lâu trước kia, đại khái lúc ta khoảng bốn tuổi, ta đã biết vận mệnh của mình, đúng thế, chính là đánh bại hắn… Thế nên mới có Thần Tiên đạo tặc đoàn, thế nên ta mới tiêu hủy tất cả mọi tài liệu, nhưng kết quả nhận được lại thật mỉa mai, thật khiến người ta chán nản… Hắn không ngờ lại chưa bao giờ coi ta là đối thủ. Không cần biết là trong thế giới hiện thực, hay là thế giới luân hồi, trong mắt hắn từ trước tới nay chỉ chú ý tới những gì chưa biết. Hoàn toàn không thể biết được hắn rút cuộc là đang nghĩ cái gì, thậm chí khi hai đội đối đầu chiến đấu, hắn cũng căn bản không coi ta là đối thủ… Có phải là rất nực cười không?
Adam mỉm cười, nhắm mắt lại, hơn nửa ngày sau mới mở ra, nói:
- Có lẽ kẻ thật sự được hắn coi là đối thủ chỉ có hai người, một là bản thân vận mệnh, bàn tay vô hình chi phối tất cả mọi thứ đó, hai là chính bản thân hắn, một kẻ hoàn toàn tương đồng với hắn, chỉ có hai kẻ đó mới có thể…
Adam chợt cúi người hôn cô gái trong lòng một cái, bấy giờ mới thở phào một hơi, nói:
- Nói ra được đúng là dễ chịu hơn nhiều… Tiếp tục suy nghĩ về vấn đề lúc trước đi, Sở Hiên tại sao phải để thành viên Trung Châu đội đi làm tù binh? Hoặc có thể nói là thành viên Trung Châu đội làm thế nào trở thành tù binh? Chuyện này rất quan trọng, tuy ta vẫn chưa hiểu được rõ ràng tại sao hắn lại làm như vậy nhưng bên trong ẩn chứa một tin tức rất quan trọng. Tin tức đó sẽ ảnh hưởng tới an nguy của tiểu đội Thiên Thần chúng ta, thậm chí là kết quả của trận chiến cuối cùng. Tin tức đó rút cuộc là cái gì đây?
- Không cần biết là cái gì… Hoặc có thể nói không cần biết là Adam coi nó là cái gì, đều không ảnh hưởng tới một chuyện sẽ xảy ra, tiểu đội Ác Ma sẽ xuống tay với tiểu đội Thiên Thần…
Sở Hiên cũng không ngẩn đầu lên, bận rộn túi bụi dưới tầng hầm. Tiêu Hoành Luật thì ngồi trên ghế phía sau lưng hắn, thằng nhóc này đang khổ sở suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc lâu sau mới nói:
- Không được, suy luận này không thể thành lập, ngươi tại sao lại cảm thấy như vậy?
- Bởi vì…. Phân tích từng câu chữ những gì clone Trịnh Xá nói trong The Perfect Storm, hắn hẳn là muốn đấu một trận toàn lực với Trịnh Xá. Mà muốn đấu một trận toàn lực, không thể không nhắc tới đoàn đội hai bên, đối với người làm đội trưởng Trung Châu đội và Ác Ma đội mà nói, cả đoàn đội cũng là một bộ phận thực lực của bọn hắn. Ừm, diễn tả một cách khác đi, tiểu đội Thiên Thần đã mạnh đến mức đủ tạo thành uy hiếp với hai đội chúng ta, cũng giống một hình tam giác, đó là hình dạng vững chắc nhất, thế lực chia ba cũng là cục thế ổn định nhất. Nếu trong trận chiến cuối cùng, Ác Ma đội và Trung Châu đội muốn quyết đấu, không cần biết tiểu đội Thiên Thần muốn làm cái gì, hòa bình cũng được, hợp tác cũng được, hỗ trợ một bên cũng được, hoặc là ngồi làm ngư ông đắc lợi cũng được, sự tồn tại của bọn chúng đều là một mối uy hiếp…
Sở Hiên ngẩng đầu lên, nói:
- Đây là lý do vì sao trong thế giới phim kinh dị lần trước, ta lại sắp xếp như vậy. Bố cục của ta chỉ là mở đầu, bố cục tiếp theo sẽ thuộc về clone của ta. Nếu như hắn và ta là cùng một người… Tiếp theo ta nhất định sẽ đề nghị clone Trịnh Xá giải quyết tiểu đội Thiên Thần, sau đó sử dụng biện pháp có thể quan sát đoàn đội khác, lập kế hoạch tiêu diệt tiểu đội thiên thần… Nếu như hắn là ta, hắn nhất định sẽ làm như vậy.
“Đúng là kinh khủng quá mức, một tên Sở Hiên đã đủ nghiêng trời lệch đất rồi, hai gã Sở Hiên giống nhau, hơn nữa còn có hai đội ngũ mạnh mẽ cùng ưu thế khác biệt, nếu như hai người bọn hắn liên kết lại... Còn ai có thể địch nổi bọn hắn chứ? Hai tên Trịnh Xá ư?”
Tiêu Hoành Luật cười khổ đứng dậy, trận này hắn lại thất bại, hơn nữa còn bại tâm phục khẩu phục. Trong thế giới phim kinh dị lần trước đã có thể sắp đặt bố cục đến tận trận chiến cuối cùng, hai tên Sở Hiên thậm chí không gặp mặt, không trao đổi đã có thể quen thuộc đối phương, hơn nữa còn lấy bố cục của đối phương làm cơ sở để thiết lập kế hoạch của mình... Hắn thật sự không biết phải nói gì nữa.
- Được rồi, đã hỏi xong xuôi ta cũng phải đi rèn luyện đây...
Tiêu Hoành Luật vặn vặn lưng, vừa nói vừa đi ra phía cửa.
- Ồ? Không ở lại xem ta làm thí nghiệm à?
Sở Hiên chợt hỏi, cũng không ngẩng đầu lên.
- ....Sợ không còn mạng mà xem. Nói mới nhớ, kỹ thuật lấy được trong Independence Day, lò phản ứng hủy diệt hạt cơ bản đúng là có thể cung cấp đủ năng lượng để khởi động Đông Hoàng chung... Nhưng nó có an toàn không?
- Ừm... Sức phòng ngự của Đông Hoàng chung rất mạnh nên về cơ bản có thể phòng ngự vụ nổ ở cấp độ này...
Tiêu Hoành Luật nghe vậy lại càng không quay đầu lại, chạy ra khỏi phòng. Sau khi ra ngoài, hơn nữa trong nháy mắt lúc đóng cửa lại, hắn phảng phất như cảm giác được bên trong truyền tới một chấn đông cực nhỏ, hắn lập tức không dám ngoái nhìn, vội vội vàng vàng chạy về phòng mình, lúc này khuôn mặt thằng nhóc đã biến thành trắng bệch.
“Ta đúng là to gan, không ngờ dám ngồi lại chỗ nguy hiểm đó suốt năm phút ròng rã, xem ra câu người tài cao gan lớn cũng không phải là nói ngoa. Đã cường hóa xong thể chất lưới ma pháp rồi, bây giờ chỉ cần tăng cường số lượng các loại ma pháp là được... Còn cả ma pháp truyền kỳ, có thể lựa chon một loại ma pháp truyền kỳ không nhỉ?”
Trước lúc đi vào phòng, thằng nhóc đưa mắt nhìn lại quảng trường Chủ Thần, ở đó còn có mấy thành viên đang đứng yên lặng, bọn họ đều đang suy nghĩ phương hướng cường hóa thuộc tính và kỹ năng của mình, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng...
(*)trong bài thơ của Lục Du, đời Tống:
Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi, túy nhiên vô tỳ hà, khởi phục tu nhân vi!
Quân khán cổ di khí, xảo chuyết lưỡng vô thi.
Hán tối cận tiên tần, cố dĩ thù thuần li; hồ bộ hà vi giả, hào trúc tạp ai ti?
Hậu quỳ bất phục tác, thiên tái thùy dữ kỳ!
ý nói văn chương vốn đã tự nhiên đã có, chỉ ngẫu nhiên mà viết thành, thuần tịnh không tỳ vết, đâu phải do con người cố gắng mà đạt được.