VÔ HẠN KHỦNG BỐ
Tác giả: Zzhty.
Bộ thứ nhất.
Quyển 3 : The Grudge
Chương 5: Ngày Thứ Hai.
Dịch giả: ngo_ngo
Nguồn: TTV
Đến hoàng hôn Zero mới về tới công viên, lúc này chỉ còn một hai tiếng nữa là trời tối. Mọi người ngoài việc thỉnh thoảng uống một chút coca, ăn một chút thức ăn, phần lớn thời gian đều căng thẳng nhìn ngó bốn phía, đặc biệt là khi gần tới hoàng hôn, tâm lý mỗi người càng lúc càng khẩn trương.
Kỳ thật mọi người xem qua The Grudge đều biết, Quỷ Hồn trong bộ phim kinh dị này không sợ ánh mặt trời, bất luận là ban ngày hay ban đêm tùy lúc có thể chạy ra giết người, nhưng mọi người vẫn hi vọng có thể đứng ở chỗ sáng sủa. Đây là một loại tâm tính kỳ lạ, dù biết rằng Quỷ Hồn không sợ ánh mặt trời như nếu bản thân đứng giữa ánh dương quang, can đảm lập tức sẽ tăng lên nhiều.
Sau bữa trưa, mọi người bắt đầu thương nghị hành động kế tiếp, ngoài việc phải đến chùa miếu tìm phương pháp tiêu diệt chú oán, tiếp tục giám thị trang web cảnh sát cũng phi thường trọng yếu. Đồng thời Zero đề nghị hắn muốn tìm kiếm một điểm ngắm bắn tại khu vực phụ cận, mặt khác mỹ nữ diễm lệ Minh Yên muốn buổi chiều đi dạo phố, mà ba tên sinh viên cũng muốn bảo vệ nàng.
Tóm lại ngoài mấy người này ra, cuối cùng chỉ còn bốn người Trịnh Xá, Trương Kiệt, Chiêm Lam, Tề Đằng Nhất, tình huống hoàn toàn bất đồng so với suy nghĩ của Trịnh Xá. Xem ra mọi người tựa hồ đều không có chút hy vọng nào đối với chùa miếu, phảng phất như sau khi có súng và linh loại đạn, bọn họ đã không e ngại bất cứ cái gì Quỷ Hồn nữa.
Chỉ có bản thân Trịnh Xá mới biết, sự kinh khủng của chú oán vượt xa tưởng tượng của bất cứ kẻ nào. Nguyên nhân chính là vì không biết nên không sợ, nếu như là một con Alien có thể nhìn thấy được, có thể chạm vào được đứng trước mặt bọn họ, bọn họ có thể sẽ biết thế nào là sợ hãi. Nhưng bọn họ chỉ xem phim, lại không có cảm giác nhạy bén như của Trịnh Xá để cảm nhận sự kinh khủng của chú oán, sau khi có được linh loại đạn, ngoại trừ can đảm ra, trên thực tế bọ họ căn bản không có bất cứ thứ gì để bảo vệ tính mạng.
Trịnh Xá thật sự có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không thể buộc mọi người tới chùa miếu được, có thể tìm được biện pháp khắc chế chú oán, điều này chỉ là suy đoán cá nhân của hắn mà thôi.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận... Nhưng nếu như là Sở Hiên gặp phải loại tình huống này mà nói, hắn sẽ hành động như thế nào đây?
Trịnh Xá lắc đầu tống suy nghĩ này ra ngoài, lúc này taxi đã tới trước ngôi chùa thứ ba. Trước đó bốn người đã tìm tới hai ngôi chùa, ngoại trừ đông người ra, trụ trì hai ngôi chùa này căn bản không biết cái gì về các loại nguyền rủa, ngoài niệm cho mọi người một ít kinh văn, chỉ vẩy chút tàn hương lên bốn người. Đương nhiên,Trịnh Xá cũng không cảm giác được ấn ký âm lãnh trên người biến mất, nói cách khác, hai ngôi chùa này gần như chỉ là chùa miếu bình thường mà thôi.
Thành phố này quả nhiên đã tới thời kỳ du lịch, trước ngôi chùa thứ ba cũng cực kỳ tấp nập, dưới sơn môn không ngừng có du khách ra vào. Dòng người đông nghịt lũ lượt theo hướng sơn đạo leo lên ngôi chùa cổ kính trên đỉnh núi.
Trịnh Xá thở ra một hơi nói:
- Đi thôi, hy vọng có thể tìm được cái chúng ta cần... Đã ba giờ rồi sao?
Ba người còn lại đều yên lặng thở dài, mặc dù trước đó cùng không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng khi thật sự hoàn toàn thất vọng, loại cảm giác này tuyệt đối làm cho người ta cực kỳ không dễ chịu.
Vô luận thế nào, vẫn phải tới chùa, bốn người hòa vào trong trong đoàn người chậm rãi đi về phía cỏng chùa, đi tới, đi tới. Trịnh Xá chợt run bắn cả người, hắn đột nhiên nhìn thấy thân ảnh trắng bệch của một tiểu hài tử chui ra từ trong đoàn người, một cảm giác lạnh lẽo độc ác không cách nào hình dung được lao về phía bốn người, trong lúc mơ hồ, phảng phất như có một bàn tay từ phía dưới tóm lấy cổ chân trái hắn.
Ba!
Tấm bùa hộ thân đặt bên trong túi áo Trịnh Xá vụt bốc cháy, ngọn lửa này cũng không thiêu đốt, ngược lại từ chỗ cháy lên trong lồng ngực sinh ra một luồng khí ấm áp. Luồng khí ấm theo thân thể xuống phía dưới đi, trong chốc lát đã tới chỗ cổ chân trái, bàn tay băng lãnh vô bì đó lập tức rụt về, đến lúc này Trịnh Xá mới phục hồi lại, mà chân trái hắn đã lạnh đến tê liệt.
Ba người nhìn thấy Trịnh Xá ngẩn ra một chút, tiếp theo hắn bắt đầu bước đi tập tễnh, Trương Kiệt vội vàng đỡ lấy hắn nói:
- Sao vậy? Bị trượt chân à?
Cũng không nghĩ rằng, ba người không ngờ lại thấy Trịnh Xá tai trái hắc quang lóe lên, khẩu sùng tiểu liên cỡ nhỏ lập tức xuất hiện, tiếp đó hắn sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Ta vừa bị công kích, mau, mau lên một chút tiến vào bên trong chùa! Bùa hộ thân trong túi áo ta đang bốc cháy...
Ba người cũng không thắc mắc nhiều, Trương Kiệt cùng Tề Đằng Nhất cùng đỡ Trịnh Xá lao về phía cổng chùa, cũng không quản phía trước có bao nhiêu người đang đi. Tề Đằng Nhất là một đại hán cao to, người cao thân lớn, mà Trương Kiệt lại càng tham gia vài bộ phim kịnh dị, tố chất thân thể chỉ thấp hơn Trịnh Xá, hai người hợp lực đẩy, cương ngạnh mở ra một con đường giữa đoàn người, cuối cùng cũng tiến vào trong sơn môn trước khi bùa hộ thân cháy hết.
Vừa vào trong sơn môn, Trịnh Xá chợt cảm giác cả người nhẹ nhõm, lực áp bức khắp bốn phía từ luồng âm lãnh kia nhất thời biến mất không thấy, hắn vội vàng bảo hai người Trương Kiệt ngừng lại, mà lúc này bốn mọi người xung quanh đều hướng bốn người trách mắng, bất đắc dĩ, Trịnh Xá không thể làm gì hơn là kéo hai người Trương Kiệt đi vào một lối đi nhỏ bên cạnh.
Chờ đến khi ra khỏi con đường chính, Trịnh Xá vội vàng ngồi xuống cuộn ống quần lên, quả nhiên trên chân trái xuất hiện một vết bàn tay màu xanh xám,nhìn kích thước hẳn là bàn tay của một đứa bé. Đồng thời hắn cũng lấy tấm hộ thân phù trong túi áo ra, hộ thân phù này đã cháy thành tro bụi, nhưng quần áo cùng thân thể chỗ đó lại không hề hư hỏng.
- Quả nhiên là bị công kích.
Trịnh trá cười khổ nói:
- Còn nhớ trong The Grudge có hai Quỷ Hồn không? Một lớn một nhỏ, mới vừa rồi công kích của ta phỏng chừng là Quỷ Hồn tiểu hài tử, ta chỉ vẻn vẹn bị nó bắt trúng chân mà thôi, thân thể lập tức sẽ không thể động đậy, nếu như cái Quỷ Hồn người lớn cũng như vậy, hoặc là lợi hại hơn mà nói... Cho dù chúng ta có linh loại đạn cũng vô dụng, bị bắt trúng nhất định phải chết.
Ba người Trương Kiệt đều xanh cả mặt, bọn họ nhìn tấm bùa hộ thân đã cháy thành tro bụi yên lặng không nói, chỉ có Chiêm Lam vuốt vuốt trán hỏi:
- Tại sao ngươi lại dừng lại ở chỗ này chứ? Chúng ta mau tiến vào trong chùa không được sao? Nếu bị công kích ở chỗ này, bốn người chúng ta đều sẽ rất nguy hiểm đó.
- Các ngươi đều không cảm giác được sao?
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Đúng rồi, chỉ có ta mới cảm giác được, vừa rồi khi chúng ta vừa tiến vào sơn môn, cảm giác áp bách âm lãnh ta cảm nhận được lúc trướcliền biến mất không thấy, xem ra này ngôi chùa này có cái gì đó, nói không chừng nơi này sẽ có thứ chúng ta muốn tìm, hơn nữa ta hoài nghi vừa rồi Quỷ Hồn đến công kích chúng ta, nói không chừng cũng là vì chúng ta sắp tiến vào ngôi chùa này, nó sợ chúng ta vào được trong này!
Trương Kiệt nhất thời hưng phấn nói:
- Vậy thì tốt rồi, không nghĩ rằng nơi này thật sự có thứ có thể đối phó chú oán quỷ quái, ha ha ha, đến đi, chúng ta nhanh đến ngôi chùa trên đỉnh núi thôi!
Trịnh trá lại bắt đầu cười khổ, hắn sở dĩ tìm một chỗ dừng lại, trên thực tế là vì cả chân trái hắn đã tê liệt. Như thế cũng không sao, ba người còn lại đều rất kích động muốn lên trên đỉnh núi, cuối cùng thật sự là không còn cách nào khác, chỉ có thể để Trương Kiệt cùng Tề Đằng Nhất đỡ hắn một mạch tới đỉnh núi.
Từ bề ngoài có thể thấy, ngôi chùa này thật sự không tầm thường, chỗ bất đồng lớn nhất với hai ngôi chùa còn lại là ngôi chùa này tràn ngập một loại khia tức cổ phác. Mặc dù ngôi chùa thoạt nhìn cũng không hư hỏng, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác đã có niên đại từ rất lâu rồi. Tề Đằng Nhất nhìn kĩ tường bao cùng mấy chỗ cửa lớn, đợi khi mọi người đã tiến vào trong đại điện, hắn mới nhỏ giọng nói với ba người nói:
- Là phong cách đời Đường, phỏng chừng là tăng nhân thời đó sau khi đến Nhật đã lưu lại ngôi chùa cổ này, nhìn qua là thấy đã rất lâu đời, mặc dù đã tu sửa lại, nhưng phong cách quả thật vẫn không có gì thay đổi.
Trong lòng mọi người nhất thời có chút tươi tỉnh, giống như các loại quỷ hồn ác linh, hẳn là vẫn bị cao tăng cổ đại hàng phục. Mặc dù trong thế giới hiện thực mọi người đều tưởng rằng đó chỉ là mê tín phong kiến, nhưng tới địa phương có quỷ hồn ác linh này, mọi người không thể không tin những chuyện đồn đại này. Trên thực tế, càng là những thứ cổ xưa càng làm cho bọn hắn cảm giác an toàn, tỉ như Tề Đằng Nhất từng nói phù văn trên linh loại đạn thượng là kết hợp của giáp cốt văn và chữ tượng hình, chuyện này làm bọn họ cực kỳ tin tưởng.
Bốn người kiên trì tìm kiếm trụ trì của ngôi chùa, nhưng phi thường tiếc nuối chính là, này trụ trì ngôi chùa này cùng trụ trì hai chùa trước biểu hiện gần như hoàn toàn giống nhau, căn bản không nhìn thấy chú oán ấn ký trên người bốn người, ngược lại còn niệm kinh văn cho bọn họ, mà mắt thấy sắc trời bên ngoài dần đến hoàng hôn, tâm tình bốn người thật sự là vô cùng tệ hại.
Trịnh Xá trong lòng chợt động, hắn đột nhiên hỏi:
- Đại sư, xin hỏi cao tăng đầu tiên ở đây có phải là cao tăng nổi tiếng đời Đường đến Nhật không?
Tề Đằng Nhất vội vàng dịch lại nguyên văn câu hỏi, trụ trì là một lão giả mặt mũi hiền hậu, lão đáp mấy câu, hơn nữa còn chỉ một pho tượng phật trong đại điện nói.
- Lão nói, ngôi chủa cổ này là khi đệ tử của Đường Tam Tạng tới Nhật tuyên dương phật pháp, được cư dân phụ cận xây dựng nên, nghe nói cao tăng này cuối cùng đã tọa hóa giữa đại điện, hình dáng của tòa cổ phật đều dựa vào bộ dáng và vị trí ngài tọa hóa mà xếp đặt, đây là một vị tăng nhân Đại Đường đạo đức cao thượng, không chút tỳ vết.
Trịnh Xá vội vàng hỏi:
- Vậy thưa đại sư, kim thân của người ở đâu? Còn nữa, ngôi chùa này này đã từng phát sinh chuyện gì cổ quái không?
Tề Đằng nhất phiên dịch lại mấy câu này, không nghĩ rằng trụ trì lại vẻ mặt đau khổ lắc đầu, tiếp theo chắp tay niệm một câu phật ngữ rồi mới tiếp tục nói.
- Kim thân của vị tăng nhân đó vào thời chiến quốc đã bị tên ma vương tầng trời thứ sáu(*) Oda Nobunaga đốt cháy, cuối cùng hoàn toàn bị thiêu thành tro bụi, Nobunaga còn sai người đưa tro cốt của người chôn dưới sơn môn, để cho tất cả mọi người qua lại nghìn kiếp vạn kiếp giẫm đạp lên, ai..
Trụ trì nói tới đây không ngừng thở vắn than dài, mà bốn người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã biết đến cùng là đã có chuyện gì, xem ra vị cao tăng đó thật sự là tăng nhân đắc đạo, ngay cả tro cốt của lão cũng có thể khắc chế tà ma, nhưng cứ như vậy, lại làm cho hi vọng cuối cùng bọn họ trở thành hư không.
Bốn người cũng cùng trụ trì than thở vài câu, đến khi bốn người muốn rời đi, trụ trì mới đột nhiên bảo một tiểu sa di mang tới một khay sách bên trên là mấy trang sách đã ố vàng.
- Đây là bản kinh phật chép tay năm xưa của vị cao tăng đó, ngài nói đến một ngày truyền đạo chấm dứt sẽ đưa về Đường triều, đáng tiếc ngài lại tọa hóa ở núi này... Nếu các vị cùng vị cao tăng này có duyên, không ngại cầm mấy tờ kinh phật này về nghiên cứu một chút,nói không chừng có thể tìm dược biện pháp giải trừ nguyền rủa.
Mấy trang sách này thoạt nhìn đã có vài chỗ mục nát, nhưng từ văn tự cổ phác mạnh mẽ, cho dù không tính đến niên đại, mấy tờ kinh phật này cũng là bảo bối khó tìm, mà trụ trì đưa cho họ không chút để ý, chỉ phần khoáng đạt này là đủ để bốn người bọn họ phải cung kính thật lòng.
Trịnh Xá tiếp nhận mấy tờ kinh phật, một cảm giác ấm áp kì lạ từ tay truyền vào trong thân thể hắn, cùng lúc đó, hắn cảm nhận được luồng chú oán ấn ký trên thân thể đột nhiên trở nên cực nhạt, phảng phất như đã suy yếu đến không thể nhận ra, từ lúc tiến vào bộ phim kịnh dị này, hắn chưa bao giờ cảm giác được thân thể thư thái đến như vậy.
Kinh phật này dùng mực vàng viết nên, dưới ánh tịch dương, mỗi chữ phảng phất như có kim quang lấp lóe, một cảm giác trang nghiêm thần thánh toát ra, thấy vậy bốn người đều nhìn nhau cười.
- Chúng ta nhất định sẽ có thể sống sót, nhất định có thể!