Dược lực của Ôn Kinh Đan sau khi vào miệng lập tức hóa thành một luồng khí thanh mát tỏa vào phế phủ của Diệp Bạch, nhất thời hắn liền cảm giác được thương thế có chút nghiêm trọng đã tốt hơn rất nhiều, đồng thời luồng khí đó dường như có linh tính vận hành một vòng trong kinh mạch hắn.
Sau một lát, kinh mạch vì bị thương đang đau ngâm ngẩm đã trở nên thư thái rất nhiều, giống như uống nhân sâm vậy, cảm giác đau đớn biến mất dường như chưa có.
Hiệu lực của Ôn Kinh Đan quả nhiên thần kỳ.
Cũng trải qua không biết bao lâu thời gian, trong lúc Diệp Bạch còn mải mê luyện hóa hai viên đan dược thì bên ngoài căn nhà gỗ bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ, nghe phương hướng dường như đang đi đến căn nhà gỗ của hắn.
Bên trong phòng, Diệp Bạch cũng đã nghe được thanh âm rất khẽ này, hắn hơi mở mắt ra, đình chỉ luyện hóa dược lực Ôn Kinh Đan đã hoàn toàn hòa vào nội tạng và kinh mạch rồi đứng dậy mở cửa phòng.
Bên ngoài có một thiếu nữ áo vàng xinh đẹp đứng chờ, vừa thấy Diệp Bạch thì nở một nụ cười hài lòng, chính là Cốc Tâm Lan.
Nàng bước vài bước tới trước mặt Diệp Bạch, cười nói:
- Là huynh a, Diệp đại ca, ta còn sợ huynh chưa trở về không kịp tham gia đi chúc thọ. Mấy ngày nay ta đều tới tìm nhưng không thấy, may là hôm nay cuối cùng huynh đã trở về, nếu không bỏ lỡ cơ hội.
Diệp Bạch mỉm cười, trong lòng bất giác cảm động, nhìn Cốc Tâm Lan thanh lệ u nhã trước mặt. Thiếu nữ này cũng thật tốt, cố ý tìm mình chỉ sợ mình bỏ lỡ thịnh hội, lúc vừa nghe tiếng bước chân, hắn đã đoán là nàng.
Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên, chỉ lấy ra chiếc bao có đeo Phần Hương Cổ Cầm đeo vào lưng, phất ống tay áo đóng cửa rồi nói với Cốc Tâm Lan:
- Chúng ta đi thôi. nguồn t r u y ệ n y_y
Cốc Tâm Lan hơi kinh ngạc nhìn bao đàn sau lưng Diệp Bạch một cái nhưng cuối cùng chỉ nói:
- Đi thôi.
Hiển nhiên nàng cũng không biết rõ Diệp Bạch nên không biết chuyện hắn có cây Phần Hương Cổ Cầm, lần đầu thấy hắn đeo túi đàn trên lưng, tự nhiên là hơi kinh ngạc.
Cả hai men theo đường nhỏ rất nhanh đi tới quảng trường ngoại tông, càng đi đến gần thì càng nghe tiếng người huyên náo, có rất đông người chen chúc về đây.
Bọn họ hoặc là những đệ tử nhận được tin tức, tự thấy mình có đủ thực lực nên chạy tới, hoặc là những người thuần túy đến đây xem náo nhiệt. Thậm chí Diệp Bạch còn nhìn thấy trong đám người có bóng dáng vài tên trưởng lão khí tức cường đại thuộc về cảnh giới huyền sư.
Diệp Bạch theo Cốc Tâm Lan chen qua đám người đông đúc. Cũng may là nhìn thấy dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng thì mọi người đều tự động tránh qua, còn nếu là người bình thường thì dù có sức chín trâu hai hổ cũng không có khả năng.
Diệp Bạch cứ thế thỏai mái đi theo sau lưng nàng, từ rất xa hắn đã nhìn thấy nhân vật chính của buổi tuyển chọn, một người thiếu nữ mặc áo vàng nhan sắc tuyệt vời, một trong bảy đại đệ tử hạch tâm, U Lan Cốc Tâm Hoa.
Bất cứ đứng ở đâu, nàng cũng xứng đáng là nhân vật trung tâm, phảng phất như một ngọn đèn chiếu rọi trong đêm tối.
Khí thế của nàng so với mấy trưởng lão ngoại tông đến xem náo nhiệt thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Nàng đứng lặng lẽ giữa đám đông như một đóa hoa lan bình thản, cho dù vạn vật đổi thay cũng không thể lay động một chút.
Diệp Bạch mặc dù đã gặp qua nhưng vẫn có một cảm giác nhiếp hồn đoạt phách, ánh mắt hắn bất giác đau nhói, khẽ nhắm lại rồi mở ra rồi mới khôi phục như cũ.
Cốc Tâm Lan mặc dù cũng coi như mỹ lệ, nhưng so với nàng thì còn kém rất xa.
Bên cạnh Cốc Tâm Hoa, Diệp Bạch còn thấy thêm Hoàng Linh đã một tháng không gặp, nàng vẫn một bộ quần áo màu xanh đứng nép ở một bên Cốc Tâm Hoa làm cho người ta có một cảm giác linh hoạt kỳ ảo. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ bỏ qua nàng mà chỉ nhìn đến dung mạo tuyệt thế của Cốc Tâm Hoa.
Nhưng một khi đã chú ý tới nàng thì cũng rất khó quay đầu sang chỗ khác, nàng giống như một đóa hoa hàm tiếu, chỉ có tinh tế thưởng thức mới nhận ra.
Vừa thấy hai người, trên mặt Hoàng Linh lộ ra nét vui mừng rồi bước nhanh tới đón chào.
Diệp Bạch mỉm cười khẽ gật đầu với nàng, vừa rồi trên đường hắn có hỏi tại sao Hoàng Linh không tới, Cốc Tâm Lan trả lời vốn mấy lần trước cả hai đều tới nhưng không gặp Diệp Bạch liền lo lắng hắn chưa trở về hoặc đã quên mất chuyện này liền lưu Hoàng Linh ở đây để một mình nàng đến.
Hoàng Linh bước đi bên cạnh Diệp Bạch. Hiện tại cảnh tượng bên người hắn tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt của đa số người xem, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan đều là mỹ nữ hiếm thấy, lại đi cùng với một thiếu niên ngoại tông thoạt nhìn cực kỳ bình thường, không muốn người khác chú ý cũng khó.
Tuy nhiên cả ba đều không quan tâm, sánh vai nhau trở về bên cạnh Cốc Tâm Hoa. Đến nơi, Cốc Tâm Hoa khẽ gật đầu nhìn hắn một chút rồi cũng không để ý quay đầu đi, coi như hắn chưa hề tồn tại.
Hiển nhiên là lúc tại hội đấu giá Thiên Địa Nhân, Diệp Bạch đã thấy nàng còn nàng có nhìn qua hắn hay không chỉ sợ cũng không nhớ kỹ. Trong Tử Cảnh Cốc này, để có thể nàng nhớ kỹ trong lòng e là không có mấy người, một người đệ tử bình thường, nếu cứ theo thông lệ xem ra vĩnh viễn không có cơ hội phát sinh bất cứ quan hệ gì với nàng.
Tuy nàng quay đầu đi rất nhanh nhưng Diệp Bạch vẫn nhạy cảm thấy được, vẻ ngoài thì nàng nhìn hắn không khác với những người xung quanh nhưng sâu bên trong lại có một tia đánh giá hàm xúc.
Cảm thấy như vậy, Diệp Bạch nhìn lại Cốc Tâm Lan một lần nữa rồi khẳng định suy đoán của mình không sai, Cốc Tâm Lan và Cốc Tâm Hoa có quan hệ với nhau rất mật thiết, chẳng những không vì có cùng họ và tên đệm, mà khi hai người đứng gần nhau thì liếc qua là có thể nhận ra ngay.
Kỳ thật khí chất hai người cũng giống nhau đến năm phần, chỉ là một người rực rỡ làm người ta sững sờ, còn một người thu liễm dịu dàng nhìn kỹ mới nhận ra.
Điều này cũng giải thích vì sao mà Cốc Tâm Lan tràn đầy tin tưởng chỉ cần mình đến là có thể được Cốc Tâm Lan lựa chọn.
Sau khi đứng một lúc, Diệp Bạch cuối cùng có thời gian đánh giá đội ngũ đến Bái Kiếm Môn chúc thọ lần này, trong giây lát, ánh mắt hắn co rút lại vì đã thấy được hai người quen.
Oài, chẳng lẽ trong mười đại đệ tử ngoại tông cũng có người vì mấy ngàn điểm cống hiến mà chen chân vào hay sao?