- Bách huynh! Ta ở đây. Ngươi có thể tới đây không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Trong nháy mắt khi mở Truy Tung khí, hắn có thể nghe thấy một tiếng hí vui mừng cùng với tiếng kêu của bảo trư. Nét mặt hắn cũng điểm một nụ cười rạng rỡ. Bất luận là bạch mã Lôi Điện hay tiểu bảo trư lúc nào cũng luôn nhớ thương hắn.
Về phần thần đạo Ngưng Huyết nhân, Hạ Nhất Minh cũng không mong một cái tên thần bí như vậy có giao tình với mình.
- Tốt! Chúng ta sẽ tới ngay. - Thanh âm của Bách Linh Bát lúc nào cũng bình tĩnh vang lên trong Truy Tung khí. Nhưng Hạ Nhất Minh có thể nghe thấy thanh âm có chút gì đó giống như thở phào nhẹ nhõm
Hắn mỉm cười, bởi bản thân đã nghĩ linh tinh. Bách Linh Bát cũng không phải là con người, cho dù bây giờ gã càng lúc càng giống một người bình thường nhưng dù sao vẫn có những điểm khác biệt.
Tổng cộng Hạ Nhất Minh ở đây suốt thời gian một đêm. Mặc dù hắn cũng vô ý sử dụng khinh công để chạy đi nhưng cũng không thể sánh với việc phi hành. Rất nhanh, từ chân trời đã xuất hiện một cái bóng trắng. Vừa nhìn thấy cái bóng đó, Hạ Nhất Minh liền mỉm cười mừng rỡ, xét riêng về mặt tốc độ thì cho dù là thần đạo Ngưng Huyết nhân cũng còn kém so với bạch mã. Tốc độ của nó đúng là không thẹn với hai chữ Lôi Điện.
Thân hình hắn lắc nhẹ một cái liền lao tới đón bạch mã, vừa cất tiếng cười ha hả.
Lôi Điện hí lên một tiếng dài. Nó vừa mới dùng lại, tiểu bảo trư đang bám trên sừng nó liền lao tới. Ôm tiểu bảo trư quay một vòng, Hạ Nhất Minh mới nhìn lên hai điểm đen từ trên cao đang hạ xuống.
Đôi mắt to xinh đẹp của bạch mã chợt chớp chớp mấy cái. Nó nhìn chằm chằm về phía sau Hạ Nhất Minh sau đó hí lên một tiếng vừa vui mừng vừa sợ hãi. Tiểu bảo trư đang nằm trong lòng Hạ Nhất Minh cũng giẫy ra rồi chạy tới khu vực đó, miệng hừ hừ liên tục.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nhìn chúng. Hắn biết hai con thánh thú với cảm giác nhạy bén đã phát hiện ra không gian phía sau có điểm khác lạ.
Sau khi khoảng không gian đó bị hấp thu toàn bộ năng lượng của trời đất, mặc dù vẫn được năng lượng các khu vực xung quanh chầm chậm bù đắp nhưng quá trình đó rất thong thả. Vì vậy mà cho tới lúc này, cả hai khu vực vẫn cách nhau một trời một vực.
Với trí thông minh của bạch mã và bảo trư liền hiểu ngay điều đó có ý nghĩa gì.
Bách Linh Bát và thần đạo Ngưng Huyết nhân gần như cùng một lúc hạ xuống. Hạ Nhất Minh liếc mắt có thể thấy được ánh mắt của thần đạo Ngưng Huyết nhân cũng nhìn về phía đó một chút. Nhưng chỉ thoáng cái nó lại trở lại bình thường.
Dường như đối với hắn, chút điểm thay đổi đó cơ bản là không có gì kinh ngạc.
Hạ Nhất Minh cảm thấy hơi ấm ức. Nhưng hắn cũng biết, cái đó là do bản thân học được từ Ngưng Huyết nhân. Hơn nữa, có xá lợi của thần đạo, hắn điều khiển năng lượng của trời đất dễ dàng hơn mình rất nhiều. Vì vậy mà chẳng thèm để ý tới kiệt tác đầu tay của mình cũng là chuyện được nhiên.
- Ngươi tu luyện thế nào? - Bách Linh Bát bình tĩnh hỏi.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Ngươi đoán xem.
Chưa kịp để Bách Linh Bát mở miệng, bảo trư đã nhào tới người Bách Linh Bát, miệng hừ hừ liên tục như đang nói tới một thứ gì đó.
Hạ Nhất Minh vỗ đầu: Cái tên tiểu tử này đúng là lắm miệng. Nhưng nói thế nào thì trên thế giới này, người có thể nghe hiểu nó nói gì cũng không có mấy người. Quả nhiên, chỉ sau một lát, Bách Linh Bát liền nói:
- Chúc mừng.
Hạ Nhất Minh phất phất tay áo, đắc ý nói:
- Song hỉ.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Bách Linh Bát lại khiến cho hắn giảm đi sự vui vẻ.
- Uy lực do người tạo ra so với thần đạo Ngưng Huyết nhân thế nào? - Bách Linh Bát hờ hững hỏi.
Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút rồi nói:
- Còn kém rất nhiều
Uy lực có thể hơn kém rất nhiều, nhưng nếu giao chiến với cao thủ cùng đẳng cấp thì với tốc độ của thần đạo Ngưng Huyết nhân chắc chắn là có hiệu quả còn với tốc độ như con rùa của hắn bây giờ chỉ sợ là đừng mong đánh trúng Cửu Cửu Trọng Thiên.
Cuối cùng ánh mắt của Bách Linh Bát mới nhìn về phía khoảng không chỉ còn một chút năng lượng trời đất kia mà nói:
- Tại một nơi khác ngươi còn đủ phóng thích một lần nữa hay không?
- Tất nhiên là không thể. - Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Năng lượng trời đất trong vòng trăm dặm bị hút mất làm sao có khả năng phóng thích uy lực của trời đất một lần nữa được?
Bách Linh Bát yên lặng gật đầu, nói:
- Người và thần đạo Ngưng Huyết nhân cũng đều chỉ có thể phóng thích một lần vậy thì ngươi tu luyện nó có tác dụng gì?
Nhất thời, Hạ Nhất Minh cứng lưỡi, không biết trả lời thế nào. Trên thế giới này, bất cứ một nơi nào cũng chỉ có thể phát ra được một lần công kích. Nói cách khác bất kể là hắn, hay thần đạo Ngưng Huyết nhân thì chỉ cần có một người ra tay trước thì người khác chỉ có thể trợn mắt mà nhìn không có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Đã như vậy, mình còn phải tốn công tốn sức thậm chí mạo hiểm tính mạng để tu luyện nó làm gì?
Sờ sờ mũi, Hạ Nhất Minh quay đầu lại nhìn chỉ thấy Bạch mã Lôi Điện và tiểu bảo trư như đang im lặng suy nghĩ vấn đề này. Hắn nhướng mày, đưa bàn tay ra ngăn cản, nói:
- Không nghĩ nữa. Chúng ta về nhà.
Hạ Nhất Minh cười bạch mã Lôi Điện, ôm lấy bảo trư, hai chân kẹp nhẹ liền hóa thành một dải ánh sáng trắng bay ra khỏi sa mạc. Trong lòng hắn đinh ninh rằng Bách Linh Bát đang trả thù chuyện mình không nghe lời hắn khuyên bản nên mới nói như vậy.
Nhưng từ từ, Hạ Nhất Minh lại mỉm cười. Người này càng lúc càng giống con người nhiều hơn.
*******
Trên bầu trời, dưới sự chỉ dẫn của Bách Linh Bát, đám người Hạ Nhất Minh rời khỏi biển cát. Vừa ra khỏi đó, bạch mã đã nhận ra đường liền tăng tốc độ lên thêm một bậc.
Sau nửa ngày, Hạ Nhất Minh liền trở về tới Hạ gia trang. Hắn cũng chẳng để cho ai biết mà đi thẳng vào hậu viện. Sự trở về nhanh chóng của Hạ Nhất Minh rõ ràng là nằm ngoài sự dự đoán của Sở Hạo Châu.
Tu vi võ đạo đạt tới cảnh giới của bọn họ thì mỗi lần bế quan không dám nói là mấy năm nhưng ít nhất cũng phải mấy tháng. Nhưng Hạ Nhất Minh vừa mới bế quan hôm qua mà hôm nay đã xuất quan khiến cho Sở Hạo Châu phải cảm khái. Tên tiểu tử này đúng là không có cách gì để hình dung.
Trong mấy ngày sau, Hạ Vũ Đức cùng với Hạ Lai Bảo từ Hoành Sơn về tới. Khi hai vị trưởng bối đời thứ nhất của Hạ gia trở về thì cũng chính là lúc năm mới sắp bắt đầu.
Cùng hai người bọn họ về đây chính là Dược đạo nhân và Vu Kinh Lôi. Khi cả hai nhìn thấy Hạ Nhất Minh liền mừng rỡ như điên. Theo ý nghĩ của bọn họ, mỗi lần Hạ Nhất Minh rời đi cũng phải mất rất nhiều thời gian. Mà có tới một năm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không ngờ được mới có một năm không gặp, Hạ Nhất Minh lại đã trở về. Đối với mấy lão già này mà nói thì chẳng có gì so với việc được nhìn thấy hậu bối kiệt xuất nhất.
Sau khi Đặng Triệu Thần trở về Hạ gia trang đã nói chuyện Hạ Nhất Minh bước vào cảnh giới đỉnh cao của nhân đạo nói cho Sở Hạo Châu. Mà ngoại trừ hai người này ra thì không một người nào biết Hạ Nhất Minh lại vừa đột phá.
Điều này cũng không phải là do bọn họ có ý giấu diếm. Mà đối với mấy người kia mà nói thì chỉ cần là cấp bậc trên tôn giả gần như chẳng có gì khác nhau.
Đối với bọn họ thì bất luận là nhân vật đỉnh cao như Đế Thích Thiên hay một tôn giả bình thường như Đặng Triệu Thần trước mặt họ cũng có một vị trí cực cao. Vì vậy mà mấy người Hạ Nhất Minh cũng không nói tới chuyện này.
Đồng dạng mấy người từ Hoành Sơn tới Hạ gia trang cũng không hề biết. Nhưng thái độ của bọn họ đối với Hạ Nhất Minh cũng vô cùng cung kính.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comTất niên cả Hạ gia trang phải nói là vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có toàn bộ người của Thái Thương huyền tới mà cho dù là các quốc gia ở xa cũng đều phái người tới đây bái phỏng. Trong đó cũng có cả tiên thiên hộ quốc đại sư. Lần này, quốc vương Vu Thụy Bồi của Thiên La quốc cũng dẫn theo các nhân vật quan trọng của hoàng thất cùng với năm đại thế gia của kinh đo tới đây. Khí thế lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ. Đồng thời nó cũng chứng minh địa vị của Hạ gia trang ở vùng Tây Bắc.
Nhưng chỉ có Hạ Nhất Minh mới biết được Vu Thụy Bồi tự mình tới đây là để xác định với hắn về chuyện của Khai Vanh quốc. Dù sao thì bất luận ai làm hoàng đế đối với việc mở rộng lãnh thổ cũng đều hết sức để tâm. Mà vị quốc vương của Thiên La quốc cũng không phải là chuyện ngoại lệ.
Mặc dù năm nay, số người tới rất đông nhưng Hạ gia trang cũng không còn là một cái thôn trang bé nhỏ như trước.
Trong trang đã chuẩn bị sẵn hơn một ngàn bàn tiệc rượu, vô số đầu bếp từ ngàn dặm xa xôi được mời tới đây. Bọn họ sử dụng tất cả những kỹ thuật chế biến vô số thức ăn mà đem lên. Đồng thời, vô số rượu ngon được cất kỹ cũng được chất đống trên bàn. Mùi rượu thơm ngát lan tỏa khắp không trung.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của mọi người lại phát sinh sau khi tiệc rượu bắt đầu.
Khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, một vị đệ tử Hoành Sơn gác cửa chợt chạy tới trước bàn chính. Ngồi quanh chiếc bàn đó cũng chỉ có Hạ Võ Đức, Hạ Lai Bảo, Vu Kinh Lôi, Dược dạo nhân, Thiên La quốc Vu Thụy Bồi. Cho dù là Hạ Thuyên Tín cũng không dám ngồi cùng với phụ thân.
Nhìn thấy môn hạ của mình vội vàng như vậy, Dược đạo nhân nhướng mày, nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Làm sao mà kinh hoàng như vậy. Sau khi trở về núi thì diện bích năm năm.
Tên đệ tử kia đỏ mặt lên, nhưng hắn cũng bất chấp chuyện diện bích năm năm. Nhìn ánh mắt mọi người, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, lấy ra một cái thiếp màu vàng, lớn tiếng nói:
- Tổ sư gia! Thiên Trì nhất mạch, Đế Thích thiên tông chủ, Thần Toán Tử đại nhân tới....
"..."Trong nháy mắt cả đại sảnh yên tĩnh không hề có một tiếng động.