Tần Vật Ly quay đầu lại, phe phấy chiết phiến trong tay, nhìn Tần Mộ Phong cười cợt "Huynh đệ, ngươi còn chưa chết trong phấn son đấy chứ?"
Tần Mộ Phong cười lạnh "Đại ca, ngươi đừng nguyền rủa tiểu đệ ta. Ta mặc dù yêu thích nỹ nữ nhưng cũng không đến nỗi chết chìm trong son phấn đâu, mà nếu ta chết thì ai thay đại ca trên chiến trường xuất sanh nhập tử."
"Huynh đệ, hai vị mỹ nữ bên người ngươi là ai?" Tần Vật Ly lạnh lùng liếc qua hai người đàn bà quyến rũ kia, trên mặt hiện lên vẻ cao ngạo.
Liễu Tự Hoạ thản nhiên cười, cúi người xuống, nhu mị đáng yêu "Tiểu nữ tử Liễu Tự Hoạ tham kiến hoàng thượng." Đại ca của Tần Mộ Phong tự nhiên chính là đương kim hoàng thượng.
So với Liễu Tự Hoạ quyến rũ, Thải Y cao quý mà hào phóng "Dân nữ Thải Y, tham kiến hoàng thượng." Thải Y chỉ hơi khom người, không hèn kém mà cũng không cao ngạo.
Liễu Tự Hoạ yêu mị trong mắt mang theo vẻ lả lơi, loại nữ tử này vừa nhìn đã biết không phải thứ con gái tốt lành gì.
Thải Y nhìn thì cao quý phong nhã nhưng trên người lại tràn đầy phong trần tục khí, nhất là nụ cười lại càng thô tục. Khẩu vị của đệ đệ hắn thật là kém, bên người toàn là dung chi tục phấn.
Hai người đàn bà cũng có thể tính là một trong những cực phẩm mỹ nhân nhưng so với Phi Yên thì còn thua rất xa.
Giọng nói của Tần Vật Ly rất thờ ơ "Miễn lễ" Đối với đàn bà như vậy hắn luôn luôn không có hảo cảm.
"Tiểu đệ từ xa chứng kiến ngươi và một vị bạch y giai nhân cùng nhau tản bộ, nàng là chị dâu của ta?" Trong ánh mắt Tần Mộ Phong tự nhiên hiện lên một tia sắc bén. Bóng lưng nữ tử kia cùng Liễu Thiên Mạch giống nhau như đúc, ngay cả trang phục cũng giống y hệt. Bằng hữu mà Liễu Thiên Mạch nói chẳng nhẽ là Tần Vật Ly.
Tần Vật Ly nhếch miệng, ung dung cười, quay đầu nhìn bóng lưng Thiên Mạch "Phi Yên, lại đây." So với hai cái dung chi tục phấn này, Phi Yên của hắn xuất trần thoát tục hơn nhiều.
Thiên Mạch xoay người, nhàn nhã đi đến bên người hắn "Đây là đệ đệ ngươi?"
Tần Vật Ly nhìn Thiên Mạch, trợn mắt há mồm "Ngươi..." Vị nữ tử trước mặt này mỉm cười, đôi mắt ôn nhu, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác ấm áp và thanh nhã. Tiếng nói của nàng không lạnh như Thiên Mạch mà mang theo ý cười dịu dàng cùng cảm giác thanh nhã, mềm mại. So với Phi Yên xuất trần thoát tục, nàng lại mang một vận vị khác.
Nàng là ai? Là Phi Yên sao? Trang phục của nàng cùng Phi Yên giống nhau như đúc, không hề sai biệt, chính là...nàng sao lại biến thành cái bộ dạng này?
"Liễu Thiến, đi ra, giúp ta giáo huấn Tần Mộ Phong."
"Mẹ kiếp, cư nhiên dám đùa giỡn với đàn bà ngay trước mắt ta, hắn không muốn sống rồi, xem ta như thế nào giáo huấn hắn."
"Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi từ từ chơi đùa."
"Yên tâm, Liễu Thiến ta là ai chứ, có khi nào làm hỏng việc của ngươi."
"Ngươi chơi đùa đi nghen, ta ngủ."
"Yên tâm, bất quá đừng ngủ, xem ta như thế nào dạy dỗ Tần Mộ Phong."
"Tốt nhất cho hắn hai cái tát để cho ta hả giận."
"Liễu Thiến ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm, ta đi ra đây."
Liễu Thiến thân mật nắm lấy cánh tay Tần Vật Ly, ôn nhu nói "Vật Ly, vị này chính là đệ đệ của ngươi?" Nhìn thoáng qua Liễu Tự Hoạ và Thải Y, đáy mắt Liễu Thiến hiện ra sự khắc nghiệt, nhưng là, khoé miệng của nàng vẫn như cũ bày ra một nụ cười thản nhiên, không thể nhìn ra có chút tức giận nào. Cười không phải nàng mà là mặt nạ của nàng.
Tần Vật Ly vốn dĩ thông minh, lập tức phản ứng, Phi Yên nhất định là dịch dung. Trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể thay đổi dung mạo của bản thân, thật là quá lợi hại. Tay hắn nhân cơ hội ôm lấy lưng Liễu Thiến, khoé miệng hiện ra nụ cười "Hắn chính là tên đệ đệ hư hỏng mà ta nói với ngươi."
Ánh mắt Liễu Thiến đảo qua Thải Y và Liễu Tự Hoạ, lộ ra một nụ cười châm chọc "Vị này không phải tể tướng thiên kim Liễu Tự Hoạ sao? Liễu tiểu thư lúc nào cùng Tần công tử nhận thức?" Liễu Thiến quay đầy nhìn Tần Mộ Phong "Tần công tử, đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, Liễu Tự Hoạ chính là một quả phụ, hơn nữa..." Nàng cười đến cao thâm khó lường "Liễu tiểu thư là đãng phụ nổi danh ở kinh thành, nam nhân cùng nàng hoan hảo nhiều vô số kể, ngươi cũng muốn làm một người trong số họ sao?" Nàng vẫn như cũ cười rất nhu hoà, giống hệt như gió mùa xuân.
Gương mặt Liễu Tự Hoạ đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu. Nếu là người ngoài nói về nàng như vậy, nàng nhất định tát kẻ đó một phát nhưng hết lần này đến lần khác, kẻ nói lại là đàn bà của Hoàng thượng, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn không nói.
Bàn tay Tần Mộ Phong ôm chầm lấy eo của Liễu Tự Họa "Không cần Phi Yên cô nương phí tâm." May mà người đàn bà này không phải là Liễu Thiên Mạch.
Bàn tay Tần Vật Ly đặt trên lưng Liễu Thiến gia tăng lực đạo "Huynh đệ, không làm phiền ngươi tìm hoa bụi rậm, ngươi cứ coi như không nhìn thấy ta."
Ý cười trên môi Tần Mộ Phong càng sâu "Đại ca, xem ra ta rất nhanh sẽ có đại tẩu."
"Đúng vậy, Phi Yên là thê tử mà Tần Vật Ly ta muốn lấy." Bàn tay Tần Vật Ly ôm chặt Liễu Thiến, bá đạo tuyên bố.
Thải Y mỉm cười "Thải Y chúc mừng tiểu thư." Nói như vậy vị nữ tử gọi là Phi Yên này chính là hoàng hậu tương lai.
Liễu Thiến không có trả lời, cao ngạo nhìn Tần Mộ Phong "Theo ta được biết vị Thải Y cô nương này xuất thân thanh lâu, mười bốn tuổi đã tiếp khách, đầy người phong trần. Tần công tử, coi chừng mắc hoa liễu." Liễu Thiến chép chép miệng "Lá gan của Tần công tử ghê gớm thật a, một nữ tử như vậy mà ngươi cũng dám chạm vào. Đừng trách ta không đề tỉnh ngươi, vị cô nương Thải Hà kia so với nàng càng dơ bẩn hơn."
Ánh mắt Tần Mộ Phong tự nhiên trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt đen loé lên ngọn lửa phẫn nộ "Ngươi nói cái gì?" Nàng có thể nói Thải Y nhưng không thể nói Thải Hà, bất luận kẻ nào cũng không thể vũ nhục nàng.
Liễu Thiến dùng tay áo quạt quạt, lạnh lùng liếc xéo Tần Mộ Phong "Ta nói, Bình Nam Vương, ánh mắt của ngươi thật kém, ngay cả những tiện nhân như Thải Hà, Thải Y, Liễu Tự Hoạ mà cũng không nhận ra."
Bàn tay Tần Mộ Phong đặt trên lưng Liễu Tự Hoạ chậm rãi buông ra, mâu quang loé lên, gương mặt trầm trọng. Hắn giơ tay, một cái tát đánh vào trên mặt nàng "Ngươi mới là tiện nhân" Bất luận kẻ nào cũng không thể vũ nhục Thải Hà, kể cả đó là hoàng hậu tương lai.
Lúc cái tát của hắn sắp rơi vào trên mặt nàng, Liễu Thiến giơ chân, hung hăng đạp hắn một cái, đồng thời giơ tay nắm lấy cổ tay hắn "Tần Mộ Phong, ngươi cút xa lão nương một chút."
Chân Tần Mộ Phong bị Liễu Thiến đạp một cước, bàn tay vừa muốn đánh nàng bị Liễu Thiến nắm lấy. Mặt khác, Liễu Thiến dùng tay kia hung hăng tát cho hắn một tát. Nàng buông tay hắn ra, toàn thân toát ra sát khí lãnh khốc,mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Phong "Ngươi muốn đánh thì đánh hả, thấy ta dễ bị bắt nạt hả? Con cọp không phát uy thì ngươi cho ta là mèo bệnh?" Để hắn đánh cho thuận tay thì sau này hắn sẽ thường xuyên đánh nàng.
Liễu Thiến dùng sức rất mạnh để đánh hắn, trên mặt Tần Mộ Phong hiện lên dấu của một cái tát.
Tần Mộ Phong nheo mắt, lạnh lùng cười nói "Cho tới bây giờ còn chưa có đàn bà nào dám đánh ta." Đàn bà này lớn mật y hệt Liễu Thiên Mạch.
Tần Vật Ly đem Liễu Thiến bảo hộ phía sau "Huynh đệ, ngươi muốn làm gì? Đừng bảo ta không nhắc ngươi, nàng là người đàn bà của ta." Lúc Tần Mộ Phong tức giận ai cũng không khống chế được hắn, kể cả người thân là nhất quốc chi quân như Tần Vật Ly.
"Đàn bà của ngươi thì sao?" Tần Mộ Phong vênh mặt lên, cao ngạo nhìn Liễu Thiến, không hề sợ hãi.
Hồng Ngạc đang hộ chủ nhịn không được xen vào giữa bọn họ, tay chống vào hông, hung hăng chỉ vào mặt Tần Mộ Phong "Tần mộ Phong, ngươi bớt ở đây giễu võ dương oai đi, ngươi là Bình Nam Vương thì người ta phải sợ sao? Trong mắt tiểu thư nhà ta, ngươi chỉ là không khí." Hồng Ngạc chỉ vào Liễu Tự Hoạ, hung hăng nói "Còn ngươi a, tiện nhân này, một quả phụ như ngươi không ngoan ngoãn ở nhà lại trườn mặt ra đường câu dẫn nam nhân, ngươi không biết xấu hổ là gì à?" Hồng Ngạc nhìn về phía Thải Y, một tát đánh vào trên mặt nàng, hai tay chống nạnh "Ngươi là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi liền cảm thấy ác tâm. Ngươi có biết ngươi giống cái gì không? Giống kỹ nữ? Nga, ta đã quên, ngươi vốn chính là kỹ nữ, nhưng lại là kỹ nữ cấp thấp."
Tự nhiên nhảy ra một nha hoàn đanh đá, mắng Tần Mộ Phong, chửi Liễu Tự Hoạ, đánh Thải Y, khiến cho mọi người không biết phải làm sao.
Liễu Thiến cúi đầu nghịch nghịch móng tay, thản nhiên nói "Hồng Ngạc, đủ rồi." Nha đầu này cư nhiên học được từ nàng cách chửi người hay như vậy.
Tần Mộ Phong ghé mắt, nghi hoặc nhìn Hồng Ngạc "Ngươi là Hồng Ngạc?" Nếu hắn nhớ không lầm thì Hồng Ngạc là nha hoàn của Liễu Thiến.
Hồng Ngạc khinh miệt hừ lạnh, vênh mặt lên "Ta chính là Hồng Ngạc, là nha hoàn của Liễu Thiến tiểu thư, thế nào?"
Tần Mộ Phong quay đầu nhìn Liễu Thiến "Ngươi là gì của Liễu Thiến?" Nữ tử này đối với hắn có địch ý, bởi vì có quan hệ với Liễu Thiến sao?
Con nhóc đó bị anh mình kéo đi rồi, nó nhờ mình post hộ chap này nhân tiện cảm ơn mọi người đã ủng hộ nó
Tần Vật Ly bất ngờ chen vào giữa bọn họ "Liễu Thiến là ai? Các ngươi nói cả nửa ngày mà ta vẫn không biết các ngươi đang nói cái gì."
Liễu Thiến vỗ vỗ tay, khoé miệng hiện ra một nụ cười lạnh "Bình Nam Vương nhân lúc muội muội ta uống rượu say đã cường bạo nàng. Tên chết tiệt này cùng nhiều người đàn bà quan hệ như vậy, cũng không biết có hay không mắc hoa liễu. Muội muội ta là hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ lại tự mình cùng người như hắn quan hệ linh tinh."
"Chúng ta cùng uống rượu." Tần Mộ Phong giải thích, thái độ đối với Liễu Thiến tốt hơn rất nhiều. Dù sao cũng là do mình chiếm tiện nghi của "muội muội" người ta.
Tần Vật Ly cuối cùng cũng rõ ràng, đến trước mặt Liễu Thiến làm bộ lấy lòng "Ta bắt hắn lấy muội muội của ngươi làm Vương phi có được hay không?"
Liễu Thiến đẩy Tần Vật Ly ra "Hoàng thượng, ta cám ơn lão nhân gia ngài, Thiến nhi không muốn biến thành Liễu Thiên Mạch thứ hai."
Liễu Thiến nhìn Tần Mộ Phong căm hận, xốc váy "Hồng Ngạc, nơi này đầy xú khí,lại thêm hai cái hồ ly bại hoại, đi."
"Chờ một chút." Tần Vật Ly cùng Tần Mộ Phong đuổi theo.
Liễu Thiến tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ "Làm gì? Tán gái a? Xin lỗi, cô nương ta không muốn cùng với nam nhân họ Tần các ngươi phát sinh quan hệ."
Tần Vật Ly cười hì hi, kéo tay Liễu Thiến, ở trên người nàng cọ qua cọ lại làm nũng "Phi Yên, ta cùng tiểu tử này không giống nhau, ngươi đừng đem ta cùng hắn làm thành một đống."
"Ngươi biết Liễu Thiến ở đâu sao?" Tần Mộ Phong hạ giọng nói.
"Tần Vật Ly, ngươi tránh xa một chút." Liễu Thiến gạt tay Tần Vật Ly ra, giống như trên người dính một vật dơ bẩn, dùng sức đẩy hắn ra chỗ khác "Đều là người một nhà, đức hạnh giống nhau, ta tuổi còn trẻ, không muốn mắc hoa liễu."
Tần Vật Ly một tay khoác lên vai Tần Mộ Phong, một tay bưng ngực,làm ra một bộ dáng suy yếu "Huynh đệ, ta bị ngươi hại chết rồi. Phi Yên không để ý ta, lòng ta đau a."
Liễu Thiến nhịn không được bật cười, hai tay khoanh trước ngực "Tần Vật ly, ngươi đừng giả bộ, ngươi là Hoàng thượng a? Cô nương ta chính là không gánh nổi."
Tần Vật Ly khom người, ghé sát mặt vào Liễu Thiến, cười hì hi nói "Phi Yên, ngươi biết thân phận ta lúc nào?"
Liễu Thiến lườm hắn một cái "Lần đầu nhìn thâý ngươi ta đã biết, mặc dù ngươi giả trang rất tốt nhưng chính là khí chất cao quý cùng ngạo khí bao trùm thiên hạ trên người ngươi không cách nào thay đổi. Còn nữa, ta đã quên nói cho ngươi, ta biết tên của đương kim hoàng thượng. Nếu trước kia còn có hoài nghi thì lúc ngươi nói tên ra ta đã nhận định ngươi chính là tên hôn quân được dân chúng thiên hạ yêu mến kia."
Tần Mộ Phong không có thời gian bận tâm Tần Vật Ly, buồn bã nói "Phi Yên cô nương, ta sẽ chịu trách nhiệm với Liễu Thiến, xin ngươi nói cho ta biết nàng ở đâu?"
"Xin lỗi, Thiến nhi nhà ta rất ngốc, không quen cùng người đàn bà khác tranh đấu, bọn thê thiếp của ngươi đều không tốt đẹp gì, nàng sẽ chết rất thảm a. Đương nhiên, Liễu Thiên Mạch là người tốt." Liễu Thiên Mạch đương nhiên là người tốt, hơn nữa còn phi thường tốt.
Tần Vật Ly ho khan một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tần Mộ Phong "Huynh đệ, ta nghĩ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, sau này đừng nói nhận thức ta." Hắn quay đầu, gương mặt nịnh nọt nhìn Liễu Thiến "Phi Yên, ta đã không còn quan hệ gì với hắn, ngươi đừng không để ý đến ta."
Liễu Thiến vừa tức vừa buồn cười "Tần Vật Ly, ngươi là Hoàng đế, đừng bày ra bộ dáng khiến người ta cảm thấy ác tâm."
"Cô nương, mời ngươi nói ra chỗ ở của Liễu Thiến, ta thề sẽ chịu trách nhiệm với nàng." Hắn có chút thiếu kiên nhẫn.
Hồng Ngạc bất ngờ chen vào "Tần Mộ Phong, lúc ngươi thương tổn Nhị tiểu thư của ta, ngươi cho rằng tiểu thư nhà ta sẽ nói cho ngươi nơi ở sao? Tránh sang một bên, đừng ở trước mặt Đại tiểu thư nhà ta giả bộ đáng thương, người không biết còn tưởng ngươi có ý đồ."
"Hồng Ngạc tỷ tỷ, ngươi nói ít vài câu." Liễu Thiến cười cười đem Hồng Ngạc kéo lại "Ta nói Bình Nam Vương, Liễu Thiến nhà ta có rất nhiều tiền, cho dù bị ngươi huỷ trong sạch không thể gả đi thì cũng không lo bị chết đói. Ngươi không cần lo lắng, nàng rất tốt. Nếu ngươi thực sự muốn chịu trách nhiệm thì xin ngươi đừng quấy rầy nàng nữa." Nàng khinh bỉ nhìn Tần Mộ Phong "Trước đây ngươi nhờ Thiên Cơ các tìm nàng, hôm nay có hay không ghi lên hoàng bảng a? Hảo ý của ngươi nàng ghi trong lòng, nhưng là, nàng không gánh nổi."
Tần Vật Ly không cam lòng bị bỏ quên, bàn tay ở trước mắt Liễu Thiến hua vài cái "Phi Yên, ta đứng chình ình trước mặt ngươi, ngươi không có nhìn thấy sao?"
"Hai người các ngươi phiền muốn chết." Liễu Thiến nhìn phía sau bọn họ, kinh ngạc kêu lên "Các người nhìn, đó là cái gì?"
"Cái gì?" Hai huynh đệ đồng thời quay lại.
Bọn họ vừa quay đầu, Liễu Thiến nắm lấy tay Hồng Ngạc biến mất trong bóng đêm.
Tần Vật Ly dùng chiết phiến gõ gõ vào lòng bàn tay, chậm rãi quay đầu lại "Phi Yên, cái gì cũng không có. A,người đâu?"
"Đại ca, người đâu?" Tần Mộ Phong quay đầu lại.
Tần Vật Ly nhún nhún vai "Ta không biết."
"Ngươi biết chỗ ở của Phi Yên cô nương không?" Phi Yên là đầu mối duy nhất để tìm ra Liễu Thiến.
"Ta không biết, ta gặp nàng trên đường."
"......" xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
"Đừng dùng cái ánh mắt này nhìn ta, ngươi để mất người đàn bà của mình ta cũng đâu thể làm gì." Tần Mộ Phong để mất Liễu Thiến, nhưng là... Phi Yên của hắn mỗi tháng đều cùng hắn gặp mặt ba lần. Cho dù là đánh mất cũng sẽ tìm lại được. Hắn tin tưởng Phi Yên sẽ gặp hắn. Hắn có cảm giác Phi Yên rất vui vẻ khi ở bên hắn