Vị Hoàng Hậu Đến Từ Ngàn Năm Sau Chương 15


Chương 15
Sau một hồi rẽ ngang rẽ dọc,qua hết ngự hoa viên rồi ngự thư phòng

.cuối cùng nó đã đến được chính điện,”Thật làm nó mệt muốn chết luôn,mặc dù được người ta kiệu đi nhưng dù sao đây cũng ko phải xe hơi thời hiện đại nên ngồi trên kiệu mà nó cứ cảm giác như đang ngồi trên xe chở vật liệu xây dưng vậy,xóc lên xóc xuống,ruột gan phèo phổi như muốn lộn tùng phèo hết cả lên vậy!”
-Thật mừng vì được thoát khỏi cái kiệu đấy,cũng may là hồi sáng ta chưa có ăn gì,nếu không thì ăn được bao nhiêu thì giờ này chắc cũng bị đem tống ra ngoài hết quá!_Nó nhỏ giọng than vãn.Bước chân vẫn bước theo vị công công kia,cho đến khi cái giọng khủng khiếp bên cạnh nó vang lên.


-Hoàng hậu nương nương giá đáo!_Nó lúc này ngẩng đầu lên quan sát thì đã thấy bản thân đứng trước đại điện rồi.Bỗng lúc này toàn đại điện vang lên.
-Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!_Toàn bộ các sứ thần cùng quan đại thần đều hành lễ với nó.Tất nhiên,tuy ai cung hành lễ nhưng thật ra tất cả đều đồng loạt ngước lên nhìn nó.Nhìn mái tóc vàng óng ánh,uốn lượn như sóng,nhìn vẻ đẹp chim sa cá lặn ,vẻ đẹp đó càng trở nên nguy nghiêm như một mẫu nghi thiên hạ hoàn hảo khi nó khoác trên mình phượng bào cùng cách trang điểm kia khiến nàng thật sự như một điều gì đó khiến nhân gian không ai dám với tới.Không chỉ có các quan đại thần,mà hắn đang ngồi phía trên cao kia từ lúc nhìn nó bước vào cũng đã hoàn toàn bị khí chất của nó thu hút,hắn thật không nghĩ 1 cô nương nhí nhảnh như nó lại cũng có lúc trở nên ra dáng đúng nghĩa như 1 vị hoàng hậu như vậy.Trên người nó cũng mang theo một cỗ khí chất cao quý áp đảo như hắn vậy,cả thiên hạ này cũng chưa có ai mang được khí chất cao quý giống với hắn,nó có lẽ cũng chính là người đầu tiên.
Ai đó lúc này vẫn đang ngẩn ngơ trước tiếng hành lễ của sứ thần và quan trong chiều.Bỗng,lúc này Hoàn nhi ở bên cạnh kéo kéo tay nó,gọi nhỏ:
-Nương nương,…..
Thấy vậy,nó liền lập tức lấy lại hình tượng,bắt chước giống trong phim, lãnh đạm buông lời:
-Miễn lễ!_Nói rồi,nó nhẹ nhàng chuyển mình bước lên phía trước.
-Tạ hoàng hậu nương nương!_Nó chẳng thèm quan tâm lời của các quan viên sứ thần, sóng mắt chỉ lo chuyển động tìm xem mình ngồi ở chỗ nào.Cùng lúc này thì phía trên đại điện vang lên âm thanh trầm thấp uy nghiêm của hắn.
-Băng nhi!Đến đây!
Nó thấy vậy liên ngước lên trên : “Đã biết,hóa ra là chỗ của ta là ở trên ấy a!cũng cao ghê ta!nhưng ta thật chẳng muốn ngồi cạnh cái tên sao chổi ấy tẹo nào,nếu không vì ở đây có tất nhiều người thì ta đã…..thôi thì ta nhân từ,giữ cho hắn tí xíu mặt mũi vậy”.Nó thẳng lưng tiến đến phía trên đại điện đến bên hắn,nó tình cờ lướt qua phía Phong Huyễn thì bắt gặp ngay ánh mắt dò xét của một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi ngồi ngay gần,”Chắc ông ta là cha của thân xác này,tại nghe nói ông ta là tể tướng nên người được ngồi vị chí khá gần vua thế kia chắc cũng chỉ có ông ta,đoán chắc là ông ta đang ngạc nhiên lắm,chỉ sau có một thời gian ko gặp thì nữ nhi của mình đã trở nên xinh đẹp thế này,đã thế lại mang trong mình thân thế của một nữ thần với mái tóc vàng hiếm có trên thế gian.Nói thật,ông ta không sock mà chết vì thiếu máu lên não đã là may lắm rồi.Phục mấy người ở hoàng cung này ghê,trong lòng dù có cảm xúc gì đi chăng nữa thì trước mặt bàn dân thiên hạ họ cũng giấu diếm rất giỏi,phải nhìn tinh ý lắm may ra mới nhận ra họ đang suy nghĩ cái gì…haizz,hoàng cung có khác,đúng là nơi người dối ta gạt.Quá mệt mỏi!”

Nó lúc này đã an tọa ngồi bên cạnh hắn,nó nhìn xuống toàn quần thần bên dưới.Chỉ thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía nó,ai nấy nhìn nó ánh mắt đều rất phức tạp,có lo sợ,có thưởng thức lại có toan tính.Nói chung là rất nhiều ánh mắt khác nhau.Nhưng nó mặc kệ,họ muốn nhìn thì để cho họ nhìn,nó không quan tâm.Hắn lúc này ở bên cạnh thấy toàn bộ quần thần bên dưới đều khá là im ắng,ánh mắt thì cứ chăm chăm đặt ở trên người hoàng hậu của hắn nên hắn quyết định mở lời để phá vỡ bầu không khí hiện tại.
-Nào các chúng khanh cùng các sứ thần hãy thoái mái đi!Hôm nay là lễ đón tết đầu năm,không cần quá câu nệ tiểu tiết._Âm thanh trầm thấp vang lên khiến toàn điện như tỉnh lại,bọn cùng nhau nâng chén rượu trên tay hướng về phía hắn.
-Chúc hoàng thương phúc như đông hải,thọ tỉ Nam Sơn.
-Hảo,tất cả mọi người cùng ngồi xuống đi,ban rượu!
Sau khi tất cả mọi người cùng ngồi xuống thì các vị sứ giả bắt đầu lần lượt lên tặng quà.Mỗi vật họ tặng đều thuộc hàng trân quý,hiếm có.Nhưng chẳng thứ nào mà nó thấy thú vị cả.Toàn những thứ vớ vẩn,gì mà ngọc như ý,gì mà hắc minh châu,đối với nó mà nói thì thật chán chết.(tg:trời ơi!Chị 2 của tôi ơi!Toàn những thứ đáng giá cả nghìn lượng vàng mà bà kêu là vớ vẩn là sao hả?).Đang uể oải,cảm thấy nhàm chán thì nó bỗng thấy một vị sứ giả trên tay cầm một chiếc hộp đen bóng tiến đến hành lễ:
-Thần là sứ giả của hoàng hôn quốc,khấu kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
-Miễn lễ!
-Tạ hoàng thượng!Thần thay mặt toàn bộ thần dân của hoàng hôn quốc gửi tới hoàng thượng một báu vật nho nhỏ._Nói rồi người sứ giả nọ mở ra chiếc hộp kia.
-Ồ,ồ…….không biết thứ kia là gì nhỉ?_Điện chính bắt đầu vang lên tiếng bàn tán bởi cái thứ mà họ cho là kì quái và chưa thấy bao giờ kia.
-Thứ gì kia thế nhỉ,thật là trơn và bóng lại còn có mấy cái dây cùng 1 cái que nữa chứ ,không biết để làm gì nhỉ._Tiếng bàn luận càng lúc càng hăng
Chỉ có nó là từ lúc nhìn thấy thứ ấy đều không nén được ngạc nhiên,2 mắt nó sáng rực : “Không thể ngờ được!Cái nơi cổ đại này mà cũng làm ra được thứ này ư?Xem ra ta phải đánh giá lại nơi này rồi,cũng không tệ như ta tưởng”
-Sứ giả,không biết đây là……………….._Hắn ở bên cạnh nó nhịn không được muốn hỏi.
-Bẩm hoàng thượng,đây chính là một cây đàn!
-Đàn,cái thứ bé bé cùng một cái que nhỏ kia mà cũng gọi là đàn sao,đàn kiểu gì thế._Tiếng bàn tán cùng ngạc nhiên lại một lần nữa vang lên.
-Đây là đàn sao?có loại đàn như thế này sao?_Hắn ngạc nhiên nhìn cái thứ mà tên sứ giả gọi là đàn.
-Vâng,đây là chiếc đàn mà hoàng thượng của hoàng hôn quốc chúng thần đã cho người đi tìm mua ở tận một nơi được gọi là Tây Phương.Nghe nói đàn này rất hiếm và người có thể đánh lên tiếng đàn của chiếc đàn này cũng không nhiều._Sứ giả nói mà lòng tràn ngập đắc ý.
-Vậy sao,không ngờ cây đàn này lại là một bảo vật quý đến vậy._Hắn nhìn sứ giả nói
-Hoàng thượng,thần nghe nói Bình Minh quốc có rất nhiều nghệ nhân đàn giỏi,có thể nói là nổi tiếng gần xa.Hoàng thượng có thể cho mời ai đó đến đánh lên 1 điệu nhạc để tất cả mọi người ở đây cùng thưởng thức không._Sứ giả đưa ra đề nghị mong muốn được thưởng thức đàn nhưng ai lại không hiểu rằng thực chất đây chính là cố tình muốn làm mất mặt triều đình.Bởi tất cả người ở đây ai cũng chưa từng nhìn thấy cây đàn này chứ đừng nói là đánh đàn,tuy nhiên lại có một người không nằm trong số đó.
Hắn nghe lời nói này của sứ giả cũng biết tên này là cố ý,biết vậy nhưng hắn cũng không thể để triều đình mất mặt được.Dù sao nhân tài cầm nghệ giỏi cũng có rất nhiều,hắn lúc này liền nhìn sang Tú phi hỏi:
-Ái phi,Nàng có thể đàn không._Hắn nhìn Tú phi nói bởi trong hoàn cung thì cầm nghệ của nàng có thể nói là đệ nhất.
-Hoang thượng thứ tội,thần thiếp bất tài!_Tú phi dù không muốn nói ra câu này nhưng cũng đành chấp nhận.Nàng đàn gì cũng đã từng thử qua duy chỉ có đàn này thì chưa bao giờ nhìn thấy.
Hắn nghe Tú phi nói thế cũng bắt đầu e ngại,ngay cả Tú phi cũng chịu thua thì liệu còn ai có thể đánh chiếc đàn này đây,chẳng lẽ phải chịu mất mặt trước các sứ giả lân bang khác sao.Ngay lúc hắn cảm thấy bế tắc nhất thì một thanh âm mềm nhẹ nhưng dứt khoát vang lên:
-Để ta!_Nó vừa nói vừa nhanh chân bước xuống dưới cầm lên chiếc đàn.Mọi ciệc chỉ diễn trong tích tắc khiến toàn bộ những người trong đại điện đều không khỏi ngẩn người.ngay sau đó thì toàn bộ đại điện đã hoàn toàn bị cuốn vào trong tiếng du dương trâm bổng say lòng người kia.Nó đứng đó,một thân phượng bào cùng mái tóc vàng uốn lượn khiến nó càng trở nên cao quý khí chất hơn người,hai tay nó nhẹ kéo cây đàn violon,loại đàn khá quen thuộc với nó khi còn ở hiện đại.Nó ngây ngất trong tiếng đàn của bản thân mà không biết rằng không chỉ mình nó mà toàn bộ những người có mặt trong đại điện đều bị cuốn theo từng giai điệu trong tiếng đàn.Tất cả bọn họ ai cũng mê mẩn trong tiếng đàn và tất nhiên hắn cũng không ngoại lệ.

Nó kết thúc tiếng đàn trong sự cao trào nhưng lại bất chợt khiến toàn đại điện không ai kịp phản ứng,chỉ có thể ngây người trước những gì vừa diễn ra.Đặt chiếc đàn xuống, đi đến bên hắn vẫn còn đang ngây người,tiếng nói thanh thúy vang lên làm toàn đại điện như vừa từ trong mộng mị tỉnh lại.

-Hoàng thượng,là thần thiếp bêu xấu._Nó mỉm cười nhẹ hướng hắn,nụ cười khiến tim hắn dường như ngừng đập,có lẽ đã lâu nó không còn cười với hắn như vậy,:” He he,đương nhiên rồi,bảo đảm hắn thể nào cũng yêu ta đến chết luôn,đến lúc đấy ta sẽ 1 cước đã hắn bay xa,cho hắn nếm thử mùi vị thế nào là đau khổ”.

-Băng nhi,nàng đàn thật sự rất hay!_Hắn thật không thể dùng từ gì để có thể diễn tả được tiếng đàn của nó,hắn lần đâu tiên trong đời mới được nghe 1 tiếng đàn du dương không vướng 1 chút bụi trần như vậy.Ánh mắt màu lục của hắn nhìn nó say đắm,nhu hòa khiến Tú phi ở bên nhìn mà tức muốn điên lên,hai tay nắm chặt cắm chặt vào da thịt.

-Thần thiếp không dám nhận ,là hoàng thượng quá khen!_Miệng thì nói thế nhưng trong lòng nó thì :”Chuyện,cứ nói đùa.Tỷ tỷ đây 7 tuổi đã bắt đầu học đàn,10 tuổi đã đứng đầu trong top hợp xướng quốc tế cho đến bây giờ thì khỏi phải nói rồi.hô..hô…”

(tg:bà này mắc bệnh tự sướng nặng à nha!;Nó:Nói cái gì đấy*tay bắt đầu giơ lên bắn lửa phép*;tg:Ối ối!TA có nói gì đâu,ta chỉ khen ngươi giỏi thôi mà*hai tay cầm dép chạy*)

Nó ngồi xuống bên cạnh hắn,quay xuống nhìn phía bên dưới thì thấy tất cả mọi người ai ai cũng một biểu tình ngạc nhiên,say sưa trong đó còn vài ba tiếng bàn tán về nó nữa,lúc này nó lại thấy sứ giả của hoàng hôn quốc mở lời

-Hoàng hậu đúng là một người tài sắc vẹn toàn,chẳng hay hoàng hậu có biết loại đàn mà người đánh là đàn gì không?_Sứ giả có chút không cam lòng hỏi nó,muốn từ nó kiếm được chút sơ hở gì đó để lấy lại mặt mũi cho mình,hắn không ngờ nó lại có thể đánh được chiếc đàn này trong khi không ai ở hoàng hôn quốc có thể xướng lên âm thanh của chiếc đàn này.

-Đàn này tên violon,Hộp đàn violon được làm toàn bộ bằng gỗ. Mặt trước làm bằng gỗ vân sam còn mặt sau, hai bên và cổ làm bằng gỗ thông.Thân đàn violon chia làm ba bộ phận: phần trên và phần dưới nở rộng, phần giữa hẹp.Phía trên thân đàn là cổ đàn, tiếp đến là hộp chốt và cuộn xoắn ốc. Cổ đàn, hộp chốt và cuộn xoắn thường được tạc từ một mảnh gỗ nguyên. Gắn liền với cổ đàn và kéo dài xuống đến phần giữa của thân đàn là bàn phím. Bàn phím là một thanh gỗ, thường là gỗ thông, được đẽo cong về hai bên và được dán lên cổ đàn.Dây đàn violon được làm từ ruột ngựa và cuối cùng là dây vĩ làm từ lông đuôi ngựa dùng để kéo,khi kéo căng lên khiến âm thanh trở nên vang hơn.Ta nói thế có đúng không thưa sứ giả?

Nó một hơi nói ra toàn bộ cấu trúc khái quát của cây đàn:”Thực ra thì cây đàn cấu tạo có phần phức tạp hơn nhưng mà có nói hắn cũng chưa chắc đã hiểu hết nên nói tóm gọn thôi là được rồi”

-Hoàng hậu,vi thần tâm phục khẩu phục,hoàng hậu đúng là 1 người tinh thông kim cổ!_Đến nước này vị sứ giả dù không muốn cũng đành phải cúi đầu bội phục.Bởi tất cả những gì nó nói hắn cũng đã từng được nghe qua từ người đã mua chiếc đàn này về,mặc dù hắn nghe cũng không thật sự hiểu cho lắm.

-Sứ giả quá khen,tinh thông kim cổ thì ta không giám nhận,ta chỉ là hiểu biết hơn người khác một chút thôi._Nó cười nhạt nhìn vị sứ giả rồi quay sang liếc Tú phi 1 cái: “Ồ,không ngờ mới thế này thôi mà cũng đã khiến nàng ta giận đến run người thế rồi cơ đấy!ta thật là siêu nhân ghê,năng khiếu chọc điên người khác cũng không tồi nha!Thôi,ngoạn chán rồi,không chơi nữa,ta phải tìm cách để về cung ngủ đây”

-Muội muội sao vây?Lạnh sao?Sao cả người lại run run thế kia?_Nó ngữ khí quan tâm hỏi

-Tạ tỷ tỷ quan tâm , muội không sao,chỉ là cảm thấy thời tiết vào xuân có chút không thích ứng kịp thôi!_Tú phi cố lấy lại bình tĩnh nghiến răng trả lời nó.

-Vậy sao!Không sao là tốt rồi!Vậy muội cứ tiếp tục ở lại,ta mệt nên về cung trước đây.

-Băng nhi,Nàng mệt sao?Trong người có sao không?_Hắn chen lấy lời của nó

-Thần thiếp không sao,chỉ là muốn về cung nghỉ thôi._Nó ngữ khí nhẹ nhàng,ôn nhu nói nhưng thực ra thì ánh mắt lạnh liếc xéo hắn,tất nhiên là hắn nhìn thấy.

-Vậy được,nàng về nghỉ trước đi._Hắn ủ rũ nói : “Nàng vẫn là không tha thứ cho hắn sao?”

-Tạ hoàng thượng,thần thiếp cáo lui!_Nó xoay người bước xuống,ánh mắt lại trở lại dịu dàng như bình thường : “Dù gì trước mặt các sứ giả nước khác cũng không thể để mất hình tượng được”.Nó bước đi trong những ánh mắt ngước nhìn của mọi người,Nó đi lướt qua bàn của Phong Huyễn đang ngồi dốc từng chén rượu, ánh mắt nó lập tức liền chạm vào ánh mắt tràn ngập đau thương cùng ghen tị của hắn.Nó không ngốc,nó biết hắn thích nó,nó cũng thích hắn nhưng nó chắc rằng đó không phải tình yêu mà chỉ là tình bạn thôi.Nó cũng không biết phải làm sao với hắn nữa chỉ có thể lắc đầu bước ra khỏi đại điện.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/53657


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận