Diệp Hân Đồng chui vào xe của Mặc Tử Hiên đang đỗ bên đường cái.
Mặc Tử Hiên nhiệt tình khoác tay lên vai cô, mặt cách một phạm vi an toàn.
“Cấp trên không làm khó cô chứ?”
Diệp Hân Đồng nhớ tới sự kỳ quái của Vũ Văn Thành, trong lòng có cảm giác khác thường. Lại thấy cái tay Mặc Tử Hiên, cô nổi giận.
“Này. Sau này anh muốn thành vua thì cũng phải ra dáng đàn ông một chút, đừng có lúc nào cũng động tay động chân với phụ nữ.”
Anh hơi lạnh lùng “Ai nói với cô tôi sẽ là một quân vương kiêu ngạo, chỉ cần tôi không cưới Kim Lệ Châu, không trở về Hàn Quốc, mà ở lại làm một thương nhân Trung Quốc, chuyện của tương ai, không ai nói trước được.”
“Dù sao, quan hệ nam nữ bừa bãi, ra vào mấy chỗ ăn chơi đàng điếm đó là không ra gì rồi, nếu người của Hoàng thất mà biết, chắc chắn anh sẽ bị phạt.”
Ánh mắt sáng ngời của anh trở nên ảm đạm, như thể đang đắm chìm trong một sự bi thương khó tả “Không đâu, không được thừa nhận huyết thống hoàng thất, bọn họ đã chờ chế giễu rồi”
“Vậy không phải thành truyện cười à.” Cô dường như cảm thương thay cho anh “Anh phải làm được tốt nhất, để bọn họ không dám xem thường, trở về kết ôn, ổn định vị trí tối cao.” Cô vô cùng nghiêm túc nói.
“Phì”. Anh phì cười, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu tóc đen của cô, nói giọng cưng chiều: “Tôi đùa đấy, gặp được người đáng yêu, hoa gặp hoa nở, tổ mấu (bà nội) vô cùng yêu tôi, sẽ che chở cho sai lầm của tôi, cậu dám làm gì tôi chứ.”
Cho nên anh ta mới sống kiểu bốc đồng như vậy?
Diệp Hân Đồng hất tay anh ra, liếc một cái, quay ra nhìn cửa sổ.
Anh tựa người vào cô, cợt nhả chỏ ngón tay vào lưng cô “Sao? Giận rồi à? Tôi dẫn cô đi trút giận.”
Anh muốn thì đi mà trút, tôi không biến thái như anh.” Lưng Diệp Hân Đồng vẫn bị anh áp sát.
Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Lão Kim, xe đột nhiên quay đầu.
“Tôi muốn đi đâu, chẳng lẽ cô không đi?”
Diệp Hân Đồng quay lại nhìn, sao anh ta lại đáng ghét như vậy.
“Tôi với cô tỉ thý một chút, nếu cô thắng, hôm nay tôi sẽ ở nhà không đi đâu.” Anh dường như đã sớm có mưu đồ, vô cùng tự tin.
“Tỷ thí cái gì?’
Anh lộ ra tám răng “Tửu lượng. Cô thắng, tôi ở nhà, cô thua, tôi sẽ dấn đến một chỗ kích thích hơn.”
Diệp Hân Đồng liếc anh “Tửu lượng của tôi không tốt”
“Cô một ly tôi hail y”
Diệp Hân Đồng cúi đầu nghĩ ngợi.
“3 ly”. Cô khoa tay múa chân một ba, mặt đột nhiên trở nên trong sáng.
“Được. Chỉ cần cô vui vẻ.” Anh mỉm cười, đôi tay đặt trên tay cô.
Diệp Hân Đồng rút tay về, ‘hoa tâm đại củ cải’ (kẻ vô cùng phong lưu), cô một chút hứng thú cũng không có.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong phòng Mặc Tử Hiên có rất nhiều loại rượu, rượu đỏ, rượu trắng, bia cùng các loại có màu sắc trái cây.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn trên bàn, hắn định uống say mới thôi chắc?
Anh đang đặt ba hàng ly rượu trên bàn, mỗi hàng bốn ly.
“Cô muốn uống rượu gì trước?” Anh ngồi xuống bình tĩnh hỏi.
Diệp Hân Đồng nhìn một lượt, nghĩ ngợi, bia lượng cồn thấp nhưng trướng bụng, Bạch Cửu nồng độ quá cao, ba chén cô say, rượu đỏ vậy.
Cô chỉ rượu đỏ. Mặc Tử Hiên rót đầy các ly, làm động tác cụng.
Diệp Hân Đồng ngồi đối diện, cầm một ly lên uống.
“Cô nói xem có thể nào say rượu mất lý trí không?” Mặc Tử Hiên đột nhiên mở miệng.
“Phụt!” Hớp rượu vừa uống phun ra, cô nhớ lại lần đầu tiên khốn khổ của mình.