Ác Hán Chương 342: Danh Sĩ Chết Yểu (1)

Ác Hán
Tác giả: Canh Tân
Chương 342: Danh SĩChết Yểu (1)
  
Ads
Tòa thành này trên lịch sử từng là nơi Đổng Trác giấu người đẹp, được gọi là Mi Ổ, cuối cùng vn bịchiến hỏa lan tới.

Tường thành cao năm trượng, dày mà chắc, nghe nói nơi này từng xuất hiện rất nhiều nhân vt đáng nể, thm chí còn có long khí bốc lên.

Lý Giác cũng nhìn trúng nơi này, đem Mi Huyện sửa thành phủ của mình, qua hai năm được Triệu Sầm xây dựng tu bổ, thm chí còn chắc hơn cảtường thành Trường An. Ít nhất trong mắt Đổng Phi, nơi này đúng là phiên bản Mi Ổ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Đứng trên thành lâu, Đổng Phi nhìn bụi đất cuồn cuộn phương xa, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng.



" Cuối cùng cũng đã tới!" Đổng Phi thầm nhủ, có điều trên mặt bình tĩnh, như chuyện thiên hạkhông còn gì khiến y động lòng được nữa.

Dù Lý Giác ngươi có ba đầu sáu tay cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay quân sư.

Trước hành động này, bằng hiểu biết của Lý Nho với hai người Lý Quách, cùng với các loại tình báo sưu tầm được trong ba năm qua, GiảHủ suy đoán, Lý Quách không có khảnăng hòa giải. Cho nên bất kểphía Sóc Phương có thành công hay không, Vệ Ký nhất định lui khỏi Tam Phụ, còn Quách Tỷ cũng tuyệt không tha cho Lý Giác.

Vì sao lại suy đoán như thế?

Thử nghĩxem, nếu Đổng Phi đứng ở vịtrí của Quách Tỷ, biết tin mình nghênh chiến Vệ Ký, Lý Giác đánh lén Trường An thì Đổng Phi có bằng lòng hòa giải không? Huống hồ Quách Tỷ còn có mụ vợ thành sự không đủ, bại sự có dư. Hai người Quách Lý mâu thun, nói thẳng ra không phải do nữnhân đó ăn no rửng mỡ hay sao?

Thực tế tất cảđều giống suy đoán của GiảHủ.

Lý Giác vây công Trường An không được, nghe nói Mi Huyện thất thủ, Vệ Ký rút binh, lp tức xin hòa giải, nhưng Quách Tỷ chẳng những không chấp nhn, ngược lại còn cùng Lý Giác đại chiến một trn dưới thành Trường An.

Hai bên hao binh tổn tướng, Lý Giác vì lo an nguy Mi huyện, không còn lòng dạnào mà đánh nữa, vội vã rút đi, chịu thua thiệt nhỏ. Nếu như lúc này hai người Lý Quách liên thủ, hươu chết về tay ai chưa biết được.

Dù sao lúc này binh lực của Đổng Phi không phải là quá mạnh, Quách Tỷ chỉcần bố trí một đạo phòng tuyến ở Liên Chước là đủ cầm chân đại quân của ba người Triệu Vân. Sau đó hợp binh lại, đánh Mi Ổ trước, tiếp đó phát binh Hàm Cốc quan, Quan Trung có lẽ vn nằm trong tay hai bọn chúng.

Nhưng bịma bịt mắt, cảhai đều không chịu cúi đầu.

Lý Giác dn đội quân mệt mỏi chạy về Mi Huyện, xa xa nhìn thấy trên tường thành cờquạt phần pht, thêu chữ"Đổng " to tướng, thân hình Đồng Phi như hùng sư đứng dưới cờ, sau lưng bốn viên đại tướng dàn hàng ngang.

Đã qua trung thu, trời trở nên lạnh.

Tam Phụ đang vào thời thiết thu trong gió mát, Đổng Phi toàn thân giáp đen, áo choàng đen, đứng ở tường thành, giọng trầm vang:

- Lý tướng quân, từ biệt đã lâu, có còn khỏe không?

Mấy vạn binh mã tức thì lặng ngắt như tờ.

Cái danh Hổ lang chi tướng không phải tùy tiện mà có, đó là dựa vào vố số trn huyết chiến, bao lần chém giết mà vang danh thiên hạ, Bạo hổ Tây Vực, sát thần Đổng Phi, có ai không biết.

Nghe qua lúc này giọng Đổng Phi cực kỳ bình tĩnh, giống như nhiều năm không cùng bạn cũ hàn huyên, nhưng Lý Giác cảm thụ được hơi lạnh trong đó, hắn biết thù hn giữa mình và Đổng Phi không thểhóa giải.

Nói thực trước giờLý Giác không coi Đổng Phi vào trong mắt, hắn luôn cho rằng một kẻ quá xem trọng thù hn cá nhân không đủ thành đại sự.

Nhưng đến khi gia quyến của hắn rơi vào trong tay Đổng Phi, hắn mới rõ thù hn đáng sợ tới mức nào.

Chỉvài năm, Đổng gia tử trước kia bịhắn truy đuổi bỏ chạy cht vt nay đã thành con hùng sư không ai địch được.

Hít sâu một hơi, Lý Giác cưỡi ngựa đi ra ngoài trn:

- Võ Công hầu, ngươi không ở Tây Vực, vì sao tự ý dấy binh đoạt thành của ta? Chẳng lẽ không sợ người thiên hạchỉtrích?

Đổng Phi ngửa cổ cười lớn:

- Lý Trí Nhiên, Đổng mỗ hành sự, trên không thẹn với trời, dưới không hổ với lê dân bách tính. Ta mỗi ngày ăn ngon, ngủ kỹ, vài tên hề lố lăng nhảy ra chỉtrích làm gì được ta? Đổng mỗ sớm là công địch của vô số người rồi, thêm hay bớt một kẻ như ngươi không là gì. Chỉlà trước khi ngươi chỉtrích ta, Đổng mỗ muốn ngươi gặp một số người.

Nói rồi phất tay lên.

Triệu Sầm áp giải một đoàn người, đùn đẩy lên tường thành, xếp thành hàng một, có chừng bốn năm chục người, có nam nữgià trẻ.

Đổng Phi nhn lấy một cái đầu lâu trong tay Việt Hề ném xuống thành:

- Lý TrĩNhiên, đây là quà gặp mặt, tiếp theo Đổng mỗ còn rất nhiều món quà tặng ngươi.

- Cha ơi, cứu con với.

Một thiếu nữvùng vy hét lên:

Lý Giác lòng như có dao cắt, hắn làm sao không nhn ra những người đó, có mu thân, huynh đệ, có con gái của hắn.

Còn cái đầu lâu trên mặt đất, máu thịt ln lộn, vn nhìn ra được hình dáng, là cháu hắn Lý Xiêm, cố áp sợ hãi trong lòng quát:

- Đổng Tây Bình, ngươi muốn cái gì?

- Ta muốn cái gì à?

Đổng Phi cười gằn, khuôn mặt âm u, hàm răng trắng ởn, đáng sợ vô cùng, y ngẩng đầu lên, lòng lẩm bẩm :" Cha nhìn kỹ nhé, con báo thù cho cha đây!"

Cầm lấy một thanh đao, chỉnghe như có tiếng rồng ngâm, trường đao rời vỏ. Thanh Trường đao này dài bảy xích, nếu dùng phương thức đo đạc của hu thế, dài chừng mét sáu. Chuôi đao dài hai xích bảy tấc, thân đao dài tới bốn xích ta tấc, đao cong như trăng non, giống kiếm mà không phải kiếm, dùng tinh thiết Tây Vực rèn lên.

Tinh thiết chính là vẩn thạch.

Ở Tây Vực có rất nhiều rừng thiên thạch lớn nhỏ, Phí Ốc hao tốn hai năm mới nung chảy được thiên thạch, Bồ Nguyên đích thân ra tay, rèn một năm trời mới ra, đao tên Trác Ngọc, lấy tên cha và đại tỷ của y.

Lý Giác thấy Đổng Phi rút đao, lp tức ý thức được chuyện không lành, kêu thảm:

- Đổng Tây Bình, dừng tay.

Ngươi giết cha ta, ta chém đầu cảnhà ngươi trước mắt ngươi.

Hàn quang lóe lên, mẹ Lý Giác đầu lìa khỏi thân, từng cái đầu một lăn lông lốc xuống thành, máu tươi phun ướt khuôn mặt con gái Lý Giác.

Thiếu nữđó hét lên kinh hoàng, mất đi năng lực suy nghĩ, hồi lâu không nói được lời nào.

- Lý TrĩNhiên, có đau lòng không?

Giọng Đổng Phi như sấm, mang theo vẻ điên cuồng.

Vốn tưởng mình có thểrất bình tĩnh, nhưng khi Trác Ngọc chém xuống, thù hn dồn nén trong lòng nhiều năm tức thì bùng phát.

Lý Giác ngồi trên ngựa, nắm chặt hai tay, người không ngừng run rẩy:

- Đổng Tây Bình, ta thề không đội trời chung với ngươi.

- Không đội trời chung với ta à?

Đổng Tây Bình cười lớn, vung đao chém đầu một nam tử trung niên, máu tươi bắn lên khắp người y.

Từng cho rằng nhịn nhất thời sóng yên biển lặng; từng cho rằng, lùi một bước đất trời rộng mở.

Ta nhổ vào.

Trời đời này, nhân nghĩa đạo đức đều chỉlà cứt chó, nếu nhân nghĩa có thểgiữmạng, nếu đạo đức có thểtrịthế, vì sao Đạo Đức Kinh còn có một câu: Thánh nhân xuất nhi đại đạo khởi?

*** Thánh nhân xuất hiện liền sinh ra đạo tặc.

Trên đời này không có nhân nghĩa đạo đức tuyệt đối, bởi vì nhân nghĩa đạo đức nhất định sẽ có xấu xa dơ bẩn.

Thế nào là vốn liếng đứng trên đời.

Thực lực!

- Lý Trí Nhiên, đau lòng không? Đau lòng không?

Đổng Phi chém liền hai mươi cái đầu, Trác Ngọc đặt lên cổ con gái Lý Giác, cười không ngừng:

- Nói cho ta biết, cảm giác bây giờcủa ngươi ra sao?

Lý Giác tay chân băng giá, mặt trắng bệch, cảm giác gì? Đó là cảm giác muốn tìm cái chết, trơ mắt nhìn người nhà bịgiết mà không cứu được, còn có cái cảm giác gì?

- Đổng Tây Bình, ta giết ngươi.

Lý Giác giơ thương chỉlên đầu Mi Huyện:

- Giết Đổng Tây Bình thường vạn kim, cùng ta chia đôi Quan Trung.

Tức thì trong quân Lý Giác phát ra tiếng tru, sĩtốt cuồn cuộn đổ tới Mi Huyện như thủy triều.

Không biết từ khi nào, bốn người Việt Hề đã không thấy đâu nữa.

Trên thành lâu ngoại trừ Đổng Phi, chỉcòn lại Diêm Phố, Triệu Sầm cùng mấy chục Kỹ kích sĩmặc giá da.

Quân Lý Giác ép tới gần, Đổng Phi thu lại Trác Ngọc:

- Truyền lệnh, Cự ma sĩxuất kích.

- Vâng.

Diêm Phố tay cầm cờlệnh, phất trên tường thành, cổng thành Mi Huyện tức thì mở rộng, Việt Hề, Quách Viên, Vương Nhung, Võ An Quốc mỗi người suất lĩnh hai trăm Cự ma sĩđánh ra, đối diện với quân Lý giác đánh tới không ra chiến thut gì.

Như có trn lũ màu đỏ cuốn tới trn địa địch, sĩtốt Lý Giác đóng góp vô số màu đỏ trong đó.

Thiết giáp lạnh như băng va vào từng cơ thểbằng thịt, kỵ sĩtrên ngựa vung sóc lên, tay có lá chắn bảo vệ chỗ yếu hại, căn bản không thèm đểý tới đám sĩtốt, chém xuống như chém chuối.

Việt Hề vung kích, tới đâu máu thịt văng lên tới đó.

Quách Viên múa sóc, chỉtay tay chân đứt lìa khắp nơi.

Vương Nhung và Võ An Quốc càng giống như hai con hổ dữ, một dùng đại chùy, một dùng Phượng sĩlưu kim thang, không ai kháng cự nổi.

Cự ma sĩnhư một cái cưa lớn, đánh cho quân Lý Giác vốn không có trn pháp gì người ngã ngựa nhào. Cự ma sĩnay đã khác xưa nhiều rồi. Trước kia Cự ma sĩtừng qua chiến trn không nhiều lắm, nhưng nay không chỉtrn pháp thuần thục, trang bịcàng thêm tốt, chiến mã càng thêm mạnh mà quan trọng nhất qua nhiều lần tắm máu, sát khí đó, lòng tin đó làm người ta ớn lạnh.

Có Võ Công hầu, Cự ma vô song!

Đó là tiếng lòng của mỗi Cự ma sĩ.

Lý Giác trố mắt há mồm, không biết phải chỉhuy ra sao, phải vn hồi cục diện đáng sợ này thế nào, chỉbiết phn nộ, lệnh sĩtốt chẳng hề có sự chuẩn bịnào phát động xung phong.

Tuy nói có trọng thưởng kích thích, nhưng dưới công kích như gió mạnh quét lá khô của Cự ma sĩ, chút dũng khí đó thoáng cái đã mất.

Triệu Sầm không nhịn được khen:

- Chủ công có hùng binh thế này, thiên hạai địch nổi?

- Chỉe chưa chắc.

Đổng Phi biết rõ, lần này là do Lý Giác phn nộ tạo thành.

Dù sao những lão tướng lăn lộn sa tường, tự có đạo dùng binh riêng, chẳng phải sao, quân Lý Giác dưới thành tuy đại loạn, nhưng trung quân vn giữtrn hình vốn có, đủ thấy bản lĩnh dùng binh của kẻ này.

Quảnhiên Lý Giác qua một lúc thất thần, lp tức tổ chức trung quân ngăn cản Cự ma sĩ, có điều Đổng Phi sẽ không cho hắn cơ hội đó.

Về mặt chiến lược, tài của Đổng Phi chỉthuộc hạng hai, nhưng về mặt vn dụng chiế thut, y có thểtự xưng là đại sư, đặc biệt là chém giết quy mô nhỏ, y nắm rất rõ đạo tiến lui.

Vừa thấy trung quân Lý Giác xuất động, Đổng Phi lp tức hạlệnh thu binh, mỗi một Cự ma sĩđều là bảo bối của y, nếu chạm trán với loại nhân vt như Tào Tháo, tổn thất là khó tránh. Nhưng đối phó với Lý Giác, mất một Cự ma sĩvới Đổng Phi mà nói là không đáng, vô cùng không đáng.

Tiếng cồng chiêng vang lên, tứđại hộ vệ đột nhiên tản ra, trước khi trung quân Lý Giác tới nơi, Cự ma sĩung dung mở đường máu trở về Mi Huyện.

Trn chém giết này chỉmột tuần hương, quân Lý Giác tổn thương ba nghìn, Cự ma sĩkhông mất một ngươi.

- Lý Trí Nhiên, ngươi thích chơi trò chơi lắm phải không? Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta giết 20 người thân của ngươi. Tới đi, tìm ta mà báo thù. Đường đường Đại tướng quân, đểta xem xem ngươi có bản lĩnh gì, xem ngươi cứu được mấy người thân.

Đổng Phi cười lớn thu đao về, sau đó nói nhỏ với con Lý Giác:

- Tiểu nha đầu, nhìn thấy chưa? Cha ngươi căn bản không đểý tới sống chết của các ngươi. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Tiểu nha đầu đã chết lặng, đôi mắt nhìn Đổng Phi chỉcó lửa căm hờn.

Đổng Phi dường như đang tự lẩm bẩm:

- Cha ngươi vốn là bộ hạcủa cha ta, chúng ta vốn là người một nhà, có thểvui vẻ sống cùng nhau. Nếu như không phải cha ngươi giết cha ta, nói không chừng hiện giờta bế ngươi ngồi trên vai giống như con gái của ta vy. Ha ha ha, nói tới bối phn, ngươi còn phải gọi ta là ca ca.

Nói xong đưa tay vỗ nhẹ má tiểu nha đầu:

- Đừng hn ta, có hn hãy hn người cha chỉbiết tham vinh hoa phú quý của ngươi ấy.

Đổng Phi quay sang nói với Triệu Sầm:

- Đưa bọn họ xuống, trông coi cho kỹ, nên cho ăn gì thì cho ăn nấy, đừng đểhọ ủy khuất. Dù sao mai cũng chết rồi, đểbọn họ được làm ma no.

Một đám sĩtốt đi tới muốn đưa người nhà Lý Giác đi, thiếu nữkia đột nhiên vùng mình, lao tới tường thành, hướng về phía Lý Giác la thảm:

- Cha, con hn cha.

Rồi nhảy xuống.

Tường thành cao năm trượng, ít ra cũng tới mười mét, dưới cắm đầy cọc nhọn chặn ngựa, nhảy xuống có kết quảgì khỏi nói cũng biết.

Câu nói thiếu nữđó trước khi chết truyền rõ ràng vào tai Lý Giác, như một mũi khoan xoáy vào tim hắn, ọe một cái phun ra ngụm máu tươi.

Đổng Phi đứng trên tường thành nhìn thi thểthiếu nữ, mắt có chút thương cảm, nếu như, ta nói là nếu như, tiểu nha đầu ta thực sự muốn ngươi gọi ta một tiếng ca ca, sớm siêu sinh đi, kiếp sau sinh ra ở một nhà tốt:

- Sai người thu thi thểnha đầu đó lại, bảo tồn cho tốt, đợi kết thúc chiến sự đem an táng. Lý Giác không ra gì, nhưng có một nha đầu không tệ, đừng đểnó bịthiệt.

- Vâng.

Đám Triệu Sầm nghiêm trang tuân lệnh.

Đổng Phi nhìn đại quân Lý Giác từ từ rút lui, thầm nghĩ:" Lý Trí Nhiên, đây mới chỉlà bất đầu, ta muốn đểtất cảmọi người thấy rõ, kẻ thiếu nợ Đổng Phi ta sẽ phải dùng cái giá gấp mười, gấp trăm, thm chí gấp vạn bù vào."

Đúng thế, đây chỉbắt đầu.

Gió thu nổi lên, thành Sóc Phương nằm ngang bình nguyên Hà Sóc trông như một con hùng sư nhìn chằm chằm vào người Tiên Ti.

Đêm đã khuya, nhưng Lư Thực còn chưa ngủ. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m

Đèn đuốc sáng choang, mười mấy cây nến làm bằng mỡ trâu cháy lép bép, chiếu rọi cảgian phòng, trên bàn thư sách chất như núi, Lư Thực ngồi trên thái sư ỷ sau bàn, không ngừng lt đọc, phê duyệt các loại quyết định.

Bên cạnh có một cái bàn nhỏ.

Hách Chiêu ngồi đó, đang tr duyệt công văn, phân chia từng loại, làm việc đâu ra đấy.

Chớp mắt một cái, thiếu niên năm xưa đưa ra chủ ý luyện kim nay đã trưởng thành, đợi năm sau khai xuân là nhược quan rồi. Lão sư nói tới khi đó đặt tên chữcho hắn.

Đừng xem thường tên chữnày, không phải ai cũng có.

Hãy nhìn Thành Nghĩa, viên đại tướng lợi hại như thế, tới nay còn chưa có tên chữđàng hoàng, cái đó cần có trưởng giảban cho. Có tên chữ, coi như đã trưởng thành, có thểtheo thần tượng chinh chiến sa trường gây dựng sự nghiệp.

Hách Chiêu vô cùng vui vẻ, đồng thời có chút nôn nóng, lão sư nói lần này ở Sóc Phương muốn khảo sát bản lĩnh của hắn, chuyện hắn đang làm tuy nhỏ, nhưng quyết định tương lai của hắn.

Đặt công văn trong tay xuống, Hách Chiêu đi sang bàn bên cạnh, rót cho Lư Thực một chén rượu nho, chén rượu đó là tác phẩm nghệ thut nhờcao nhân làm, tuy không sánh được chén dạquang, nhưng có vn vịđặc biệt, bên trên còn khắc bài Lương Châu Từ bằng chứtiểu triện.

- Lão sư, đêm đã khuya, nên nghỉrồi.

Lư Thực cầm chén rượu lên, máu rượu đỏ tươi cùng chén ngọc trắng không tỳ vết tôn lên vẻ đẹp của nhau, mỗi lần uống rượu này, cảm giác uống bài thơ kia, cực kỳ mỹ diệu:

- Không vội, đợi lát nữa hẵng nghỉ, Tiểu Chiêu, ngươi đừng giục ta. Từ sau loạn Hoàng Cân được dẹp, đã lâu lắm rồi ta không được thưởng thức cái tư vịnày. Ngươi xem, kế hoạch của quân sư to lớn như vy, biết bao chuyện phải xử lý. Nếu trn chiến này thành công, giang sơn Hán thất trong ba vòng ba trăm năm không lo họa man nô. Yên tâm, sức khỏe ta ta biết, sau trn chiến này ta sẽ nghỉhẳn.

Mỗi lần bịthúc dục, Lư Thực đều trảlời như thế.

- Tiêu Chiêu, công văn này của Quốc Nhượng, ngươi thấy thế nào.

Hách Chiêu nhn lấy công văn trong tay Lư Thực, xem kỹ một lần mày nhíu lại:

- Điền tướng quân không khỏi quá mạo hiểm, rồi, lại đểTriệu tướng quân và Trương tướng quân đánh lén Hà Đông, mình hắn dùng 5000 quân thủ Liên Chước, đối diện với 10 vạn đại quân Quách Tỷ? Nếu như đểQuách Tỷ nhìn ra đây là kế nghi binh, vy chủ công sẽ rơi vào hiểm cảnh. Lão sư, Điền tướng công làm thế mạo hiểm quá.

Nguồn: tunghoanh.com/ac-han/0342-qOpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận