Âm Phủ (Tunnels) Chương 6


Chương 6
Sau giờ học ngày hôm sau, Will và Chester lại tiếp tục công việc đào bới

 Win đang quay lại sau khi đổ đất xong xe cứ kệ của nó chất ngất nghêu mấy cái xô rỗng khi nó hối hả đẩy về đường hầm chỗ Chester đang đục đẽo lớp đá.

Win hỏi Chester:

-          Sao rồi?

-          Chắc chắn là không dễ hơn chút nào hết!

Chester đáp, lau mồ hôi trên trán bằng ống tay áo dơ hầy và do vậy quẹt đất tèm lem khuôn mặt nó.

-          Khoan, để tao coi qua một cái. Mày nghi giải lao đi.

- ừ.

Will rọi ngọn đèn soi gán trên nái cối của nó vào bề mặt vách đá, vằn vện những vệt màu nâu và vàng huyền ảo của vỉa đá bị mũi cuốc chim đục ngẫu nhiên, rồi nó thở ra thành tiếng.

-          Tao thấy tụi mình nên ngừng lại để suy nghĩ về chuyện này một chút. Cứ dộng đầu vô một bức tường bằng sa thạch thì chẳng được tích sự gì! Uống miếng nước cái đã!

Chester mừng rỡ tán thành.

Hai đứa quay lại gian phòng chính, Will đưa cho Chester một chai nước. Nó nói với Chester lúc  đó đang nhìn lơ đễnh khoảng không trước mặt.

-          Mày chịu làm tiếp vụ này tao mừng lắm. Dễ ghiền hén?

Chester quay nhìn Win đáp:

-          ờ, thật ra thì cũng chẳng biết đúng hay không. Tao đã nói là tao sẽ giúp mày đục đá, nhưng sau  đó tao không chắc lắm. Hồi hôm cánh tay tao nhức kinh khủng.

-          Ôi mày sẽ quen thôi, với lại mày có tài bẩm sinh.

Chester cười rạng rỡ:

-          Thật không? Mày thấy vậy hả?

-          Chắc chắn. Mai mốt mày sẽ giỏi gần bằng tao.

Chester đùa giỡn véo cánh tay nó và cả hai đứa cùng cười vang, nhưng tiếng cười của tụi nó xìu xuống khi nét mặt của Will trở nên nghiêm trang

Chester hỏi:

-          Gì vậy?

-          Chúng ta sẽ phải tính toán lại việc này. Vân đá này có lẽ quá dầy, tụi mình không thể đục thủng được.

Will nhíu mày lại, ngón tay đan nhau trên đỉnh đầu, một động tác nhiễm từ cha nó.

-          Mày thấy sao nếu mình... đào vòng xuống phá dưới nó?

-          Phá dưới ? Mình có buộc phải xuống quá sâu không?

-          Không trước đây tao từng xuống sâu hơn nữa.

-          Hồi nào?

Win nói lang:

-          Có hai đường hầm của tao ăn xuống sâu hơn cả cái này. Nếu mình đào vòng xuống phía dưới, tụi mình có thể dùng được tảng sa thạch này, mày hiểu không vì nó là một lớp đá nguyên chắc chắn, mình có thể dùng nó làm nóc một đường hầm mới Có khi cũng không cần tới trụ chống nào hết.

Chester hỏi lại:

-          Không cần trụ chống ?

-          An toàn tuyệt đối

-          Nếu không thì sao? Nếu nó sập xuống lúc mình ở dưới hầm

thì sao?

Chester tỏ ra không hồ hởi lắm trước viễn cảnh  đó.

-          Mày lo lắng quá. Thôi tụi mình làm tiếp đi!

Will đã quyết đinh rồi và đi luôn xuống đường hầm Chester gọi với theo:

-          Ê, mắc gì tụi mình phải đào cụp xương sống  đó...? Ý tao nói, kế hoạch này có mục tiêu gì không? Đe làm gì đó?

Will khựng lại vi câu hòi  đó, mấy giây sau nó mới trả lòi- Nó nhìn nhận:

-          Không, chẳng có gì ghi trên bản đồ Địa hình của ban Quân nhu hay bản đồ tru trữ của ba tao.

Nó hít một hơi thật sâu rồi quay lại nói với Chester:

-          Đào là để đào thôi.

Chester hỏi lại ngay:

-          Vậy mày có cho là có cái gì  đó bị vùi chôn ở dưới? Như mấy thứ moi ra từ những hố rác cũ mà mày nói  đó?

Win Lắc đầu:

-          Không. Dĩ nhiên tim được cái gì thì tuyệt quá. Nhưng việc này quan trọng hơn.

Nó quơ quơ tay trước mặt một cách quái gở.

-          Việc gì?

-          Tất cả việc này!

Win đảo mắt khắp các vách hầm đến nóc hầm trên đầu tụi nó.

-          Không cảm thấy hả? Mỗi một nhát cuốc xuống, có cảm giác như thể tụi mình đang du hành ngựợc thời gian

Nó ngừng lại, mỉm cười với chính mình:

-          về nơi chưa ai từng đến trong nhiều thế kỷ... có khi chưa bao giờ đến từ trước đến giờ.

Chester hỏi:

-          Vậy là mày không biết có cái gì ở  đó?

Win cương quyết nói

-          Đương nhiên không. Nhưng tao sẽ không để cho một miếng sa thạch nào đánh bại tao.

Chester cảm thấy bối rối kinh khủng

-          Chẳng qua... tao nghi nếu tụi mình không nhắm tới một mục tiêu cụ thể, thì sao tụi mình không xoay qua đào một đường hầm khác?

Win lại Lắc đầu, nhưng không thèm giải thích nữa.

-          Nhưng như vậy sẽ dễ hơn nhiều.

Chester nói, giọng bắt đầu cáu như thể nó đã biết là đừng hòng có được câu trả lời hợp lý của Win

-          Tại sao không làm vậy chứ?

-          Thnh cảm

Will nói sẵng, rồi đi xuống đường hầm trước khi Chester kịp thốt thêm một lời nào nữa. Chester nhún vai, cầm cây cuốc chim lên

-          Nó khùng. Mà mình cũng khùng thầy chạy luôn. Mình làm cái khỉ gì ở đây chứ?

Nó lầu bàu với chính mình.

-          Lẽ ra ở nhà... lúc này... chơi gạme... khô ráo và ấm áp.

Nó ngó xuống bộ đồ lấm đầy sinh, tự lặp lại nhiều lần:

-          Khùng tẩy chay.

Ngày của Tiến sĩ Burrows vẫn luôn như mọi ngày. Ông đang ngồi dựa lưng một cách sang trọng trên cái ghế nha sĩ với tờ báo còn gấp lại đặt trên đùi, sắp sửa tha mình vào giấc ngủ sau bữa ăn dằn bụng, thì cánh cửa viện bảo tàng mở ra. Joe Carruthers, nguyên thiếu tá lực lượng Kỵ binh của Nữ hoàng cắm cúi đi vào, rảo mắt nhìn quanh phòng cho đến khi thấy Tiến sĩ Burrows, cái đầu của Tiến sĩ đang lừ thừ gục gặc trên cái ghế nha sĩ

-          sẵn sàng, Burrows!

Ông rống lên, gần như khoái trá trước phRn ứng bật đầu dậy của Tiến sĩ Burrows, ông Joe Carruthers là cựu chiến binh thời Đệ nhị Thế chiến, không bao giờ đánh mất tác phơng nhà binh, thay thói lỗ mãng. Tiến sĩ Burrows đã tặng cho ông một hỗn danh không

được hay lắm là “Joe Khórtí^” xuất phát từ cái mũi phồng và đỏ một cách gây chú ý - có thể là hậu quả của một vết thương chiến tranh, thay như Tiến sĩ Burrows đôi khi tự biện giải, nhưng rất có thể, là do số lượng khổng lồ rượu gin mà ông ta đã tiêu thạ ở tuổi bảy mươi mấy, ông ta vẫn hoạt bát một cách đáng ngạc nhiên và có thiên hướng sủa ồn ào. Lúc này Tiến sĩ chăng muốn gặp ông chút xíu nào.

-          Lên yên, Burrows, cần ông đến dọn cái này cho tôi, nếu ông rảnh được một phút? Mà chắc là ranh, thấy ông đâu có làm gì ở đây, đúng không nào?

Tiến sĩ Burrows bất đắc dĩ dứt ra một xíu giấc mơ màng đáp thừa nhận:

-          Ồ, không xin lỗi ông Carruthers, tôi không thể nào bỏ mặc viện bảo tàng không người trông coi. Xét cho cùng tôi đang làm nhiệm vụ

Từ đầu kia sảnh chính, ông Joe Carruthers tiếp tục rống:

-          Thôi đi cha, đây là một nhiệm vụ đặc biệt, ông hiểu không? Cần ý kiến của ông. Con gái tôi và thằng chồng mới vừa mua một căn nhà phía cuối đường High. Vừa cho sửa xong cái nhà bếp thì tụi nó tìm được một cái... cái gì  đó ngộ lắm

Tiến sĩ Burrows hỏi vẫn còn quạu vi bị phá giấc ngử

-          Ngộ như thể nào?

-          Một cái lỗ ngộ lắm trên sàn.

-          Cái  đó thì kêu mấy người thợ xây mà giải quyết.

-          Không phải chuyện  đó, ông già ơi.  Không phải lại chuyện xây sửa nhà.

Tiến sĩ Burrows bắt đầu thấy tò mò.

-          Sao?

-          Tốt hơn là ông tự đi khảo sát lấy, ông già à. Tôi thấy ông là người biết hết lịch sử vùng này. Tôi nghĩ tới ông ngay. Tôi nói với con gái Penny của tôi, ông rành việc này nhất. Tôi nói với nó, tay này thật sự biết chuyên môn.

Tiến sĩ Burrows hơi ngây ngất với ý tưởng ông là chuyên gia về lịch sử địa phương vì vậy ông đứng lên, ra vẻ trịnh trọng mặc áo khoác vào. Khóa cửa viện bảo tàng xong, ông sóng bước bên cạnh ông Joe Khóm, ráng theo kịp bước chân lính diễu hành dọc con đường High, rồi quẹo vô đường Jekyll ông Joe Khóm chỉ phát biểu thêm một lần, khi cả thai quẹo qua một góc đường khác, để vào Quảng trường Martineau.

-          Mấy con chó mắc dịch - người ta lẽ ra không được tha chúng chạy rong như vậy.

Ngó thấy mấy tờ giấy bị gió thồi bay ngang qua đường ở đằng xa, ông càm ràm

-          Lẽ ra phái xích chó lại.

Sau  đó cả hai đi tới một ngôi nhà. Nhà số 23 là một ngôi nhà có nền cao, không khác gì tất cả những ngôi nhà tiếp nối nhau giáp bốn cạnh của quảng trường được xây bằng gạch, với nét đặc trưng của kiên trúc Georgie thời đâu . Mặc dù môi căn nhà hơi hẹp với một thẻo vườn bé tẹo ở phía sau, Tiến sĩ Burrows vẫn ngưỡng mộ chúng mỗi lần có dịp tình cờ đi ngang khu vực này, ông vui vẻ nhân cơ hội này nhìn vào nội thất một căn.

Ông Joe Khóm dộng lên cánh cửa đời George ghép bằng bốn tấm ván nguyên bằng một sức mạnh có thể xuyên thủng cánh cửa, mỗi lần dộng khiến mặt Tiến sĩ Burrows nhăn lại một cái. Một phụ nữ trẻ mở cửa, gựong mặt cô ta nhẹ nhàng hẳn ra khi nhận ra cha mình.

-          Ôi ba. Vậy là ba mời được ông ấy.

Cô ta quay sang Tiến sĩ Burrows nở nụ cười e dè.

-          Mời đi thẳng xuống nhà bếp. Hơi bừa bộn, nhưng tôi sẽ pha trà ngay.

Cô vừa nói vừa  đóng cánh cửa lại.

Tiến sĩ Burrows đi theo ông Joe Khóm dẫm bước trên đám bụi bặm trong hành lang, noi giấy dán tường được lột xuống dở dang

Khi đã vào trong nhà bếp, cô con gái của ông Joe Khóm quay sang nói với Tiến sĩ Burrows:

-          Xin lỗi tôi hơi vô phép chưa tự giới thiệu. Tên tôi là Penny Hanson - Tôi nhớ chúng ta đã từng gặp nhau.

Cô ta nhấn mạnh cái họ mới lấy theo họ chồng một cách hãnh diện. Trong một thoáng lúng túng Tiến sĩ Burrows có vẻ hoàn toàn mù tị về ngụ ý của nữ chủ nhân, khiến cô ta đỏ mặt ngượng nghịu, nên vội lắp bắp mấy tiếng gì  đó rồi đi pha trà. Trong khi  đó, Tiến sĩ Burrows, tỉnh bơ trước sự quê độ của nữ chủ nhân, bắt đầu xem xét căn phòng Nó đã bị cạo gỡ các lớp vữa đê lộ ra lớp gạch bên trong, dọc theo một bức tường đã gán một cái chậu rửa chén mới toanh với cái tủ chén vừa làm xong một nửa.

Cô Permy chỉ lên bức tường đối diện với bức tường đã gắn chậu và tủ, nói:

-          Chúng tôi tính gỡ bỏ cái khung lò sưởi, để làm cái quầy ăn điểm tâm ở chỗ  đó. Kiến trúc sư nói là chúng tôi chỉ cần một thanh giăng trên trần.

Cô ta chỉ một cái lỗ mà Tiến sĩ Burrows có thể thấy một cái dầm nhà mới bằng kim bại đã được gán vào.

-          Nhưng khi những người thợ xây đục ra lớp gạch cũ, thì bức tường phía sau lò sưởi sụp xuống và họ tim thấy cái này. Tôi đã gọi cho kiến trúc sư, nhưng ông ấy chưa gọi lại cho tôi

Phía sau bệ lò sưởi là một đống gạch bám đầy bồ hóng xác định vị trí của bụng lò sưởi trước  đó. Bức tường sụp xuống để lộ một chỗ khá rộng ở phá sau, cỡ cái buồng của cha xưng tội trong nhà thờ.

-          Cái này hơi bất thường Chẳng lẽ là một ống thông khói thứ hai?

Ông tự nhủ, và gần như la to lên một tràng “Không; ’ trong lúc lắc lư cái đầu. Ông bước tới gần hơn để nhìn xuống. Dưới sàn là một lỗ thông gió kích cỡ một thước dài nửa thước ngang.

Bước lên đống gạch rời, ông cúi xuống bên mép lỗ thông gió, dòm vô.

-          À., cô có sẵn cây đèn pin  đó không?

Ông hỏi Penny đi lấy một cây. ông nhận cây đèn pin và rọi xuống lỗ hổng.

-          Thành lát gạch, tôi dám nói là đầu thế kỷ mười tám, dường như được xây cùng thời với cái nhà.

Ông lẩm nhẩm một mình trong lúc ông Joe Khóm và cô con gái nhìn ông với vẻ căng thẳng

-          Nhưng mà cái quỷ này để làm gì?

Ông lẩm nhẩm tiếp. Điều lạ lùng nhất là khi ông chồm tới để nhìn xuống, ông chẳng thấy đáy nó ở đâu cả. ông đứng thẳng lên, hòi Penny:

-          Cô thử nó sâu cỡ nào chưa?

Cô ta trả lời đơn giản:

-          Bằng cái gì?

-          Tôi xin cái này nhé?

Tiến sĩ Burrows cầm lên một nửa miếng gạch từ đống gạch vụn của bức tường sụp. Cô Penny gật đầu. ông bèn quay lại miệng hố, chọn thể đứng thệng viên gạch xuống.

-          Bây giờ nghe nhé.

Ông nói với hai cha con ông Joe Khóm khi thả viên gạch xuống miệng lỗ thông gió. Họ nghe tiếng viên gạch chạm vào thành ống khi rơi. Âm thanh nồi lúc một xa vắng cho đến khi vọng âm yếu ớt vọng lại tai Tiến sĩ Burrows, ông đang quỳ bên lỗ hổng.

Pemy hỏi

-          Nó có...?

-          Suỵt!

Tiến sĩ Burrows giơ tay lên ngăn cô ta một cách bất lịch sự, khiến cô giật mình. Một lát sau ông ngước lên chau mày nhìn ông Joe Khóm và cô Penny, ông nhận định:

-          Không nghe nó chạm đáy. Nhưng nghe như nó cứ va vô thành ống hoài Làm sao... làm sao nó có thể sâu tới cỡ  đó?

Sau  đó, dường như chẳng màng đi bụi đất dơ bẩn, ông nằm dài xuống sàn, thòng đầu và vai xuống cái lỗ sâu đến nức có thể, săm soi bóng tối bên dưới ông bằng ánh sáng cây đèn pin mà ông duỗi thẳng tay ra cầm để rọi.  Thình lình ông sửng sốt, bắt đầu hỏi kỹ lưỡng

-          Không lẽ nào!

Ông Joe Khóm hỏi

-          Cái gì vậy, ông Burrows? Có gì phải trình báo không?

Tiến sĩ Burrows ngóc đầu lên khỏi lỗ trống, nói

-          Có thể tôi nhầm, nhưng tôi thề là có một tí hơi gió thông lên. Tại sao lại có, tôi thật không biết - trừ phi toàn bộ khu nhà được xây với kiểu hệ thống thông gió thế nào  đó giữa các ngôi nhà. Nhưng mà cả đời tôi cũng không thể hình dung ra được tại sao phải cần tới chúng. Điều đáng tò mò là đường ống...

Ông lăn qua, nằm ngựa, chĩa cây đèn pin hướng lên phía trên lỗ trống.

-          ... có vẻ như thông tuốt lên trên, ngay sau ống khói lò sưởi thông thường. Tôi đoán là nó cũng thông gió như một phần của cụm ống khói trên nóc nhà chăng?

Điều mà Tiến sĩ Burrows đã không nói với hai cha con ông Joe Khóm là ông lại ngửi phái cái mùi ẩm mốc đặc biệt: giống y cái mùi ông đã nhận ra khi đụng phài ngưòi-đội-mũ trên đường High hôm trước - ông không dám nói với họ, bởi vì nghe có vẻ quái đản rùng rợn quá.

Ở dưới đường hầm, Win và Chester cuối cùng đã có tiến bộ.

Hai đứa nó đang đào lớp đất mềm bên dưới tảng đá thì mũi cuốc chim của Will chạm phải cái gì  đó cứng rắn. Nó cáu kỉnh la lên:

-          Cà chớn! Đừng bảo tao là đá cũng thò xuống đây.

Chester lập tức quảng cái xe cút kê chạy từ phòng lớn đến. Ngạc nhiên vì tiếng la, nó hỏi

-          Chuyện gì vậy. Will?

-          Cứt, cứt, cứt.

Will vừa nói vừa bổ mạnh lưỡi cuốc vào chướng ngại vật. Chester hét:

-          Cái gì? Cái gì vậy?

Nó hoảng hốt vi trước đây chưa bao giờ thấy Will mất binh tình như vậy, nó giống như một thằng bị ma ám

Will giáng mạnh thêm những nhát cuốc, hùng hục bổ như điên vào mặt đá. Chester buộc phái lùi lại một bước để khỏi bị nó vung cuốc trúng phải, hay bị đám đất đá vụn nó hất ra sau văng trúng.

Bỗng nhiên Win ngừng tay và im lặng một lát. Sau  đó, vứt cây cuốc chim qua một bên, nó quỳ thụp xuống, dùng tay bới móc bạn xạ phá trước mặt nó.

-          Đây, nhìn thử coi!ư

-          Nhìn cái gì?

Win nói đứt hơi;

-          Tự nhìn đi.

Chester bò xuống và thấy cái đã khiến cho bạn nó hào hứng dữ vậy. ở chỗ Win đã gạt hết đất, lộ ra nhiều lớp của bức tường gạch nằm bên dưới tảng sa thạch, và Win đã khui ra được vài viên gạch đầu tiên

Chester lo lắng nói:

-          Nhưng nếu  đó là đường ống cống hay đường xe điện ngầm, hay cái gì tương tự thì sao? Mày có chắc là tụi mình nên đào như vầy không? Biết đâu nó liên quan đến ống dẫn nước. Tao không thích chuyện này!

-          Binh tĩnh lại, Chester, theo bản đồ thì chung quanh đây không có gì hết. Tụi mình đang ở ngoài ria của một thành phố cổ, đúng không?

Chester không rõ ý tứ của bạn nó, ngập ngừng nói

-          Đúng.

-          Vậy thì, sẽ không có bất cứ thứ gì được xây dựng trong vòng một trăm đến một trăm rưỡi năm gần đây - cho nên khó mà có đường xe điện ngầm ở tuốt dưới này, ngay cả đường ngầm không sử dụng Tao đã xem hết mấy bản đồ cũ với ba tao. Tao nghĩ đây có thể là một ống cống. Nhưng nếu mày nhìn kỹ đường cong của gạch tiếp giáp với đá, thì có thể tụi mình đang ở gần trên miệng cống. Nó có thể là vách tầng hầm của một căn nhà cổ - hoặc có lẽ là nền, nhưng tao thắc mắc ầm sao mà nó được xây bên dưới tảng sa thạch? Kỳ lạ thật.

Chester lùi lại hai bước không nói gì, cho nên Will tiếp tục dốc sức ra thêm vài phút nữa rồi ngừng lại, nhận ra thằng bạn nó vẫn đang phân vân lo lắng đằng sau lưng. Will quay lại thở ra một hơi dài.

-          Nghe đây, Chester, nếu mày muốn thì tụi mình ngừng bữa nay, và tối nay tao sẽ hỏi lại ba tao. Để coi ba nghĩ sao.

-          Ù, mày nên làm vậy, Win à. Mày biết đấy... để phòng xa.

Tiến sĩ Burrows chia tay ông Joe Khóm và cô con gái ông ta, hứa sẽ hết sức tra cứu về ngôi nhà và kiến trúc trong hồ sơ tru trừ địa phương ông liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhăn nhó. ông biết là bỏ viện bảo tàng  đóng cửa lâu như vậy là không đúng, nhưng ông muốn xem xét một việc trước khi trở lại  đó.

Ông đi vòng quanh quảng trường nhiều lần, xem xét những ngôi nhà thiết kế giáp bốn cạnh. Toàn bộ quảng trường đã được xây dựng cùng một lúc, căn nào y như căn nấy. Nhưng cái khiến ông thú vị là tất cả những căn nhà này có thể đều có ống thông gió bí mật chạy xuyên khắp, ông băng qua đường, đi xuyên qua cổng, đi vào giữa quảng trường noi được lát gạch ở trung tâm, chung quanh viền bằng những bụi hoa hồng rườm rà. Đứng  đó ông có thể quan sát rõ những mái nhà, và ông giơ giơ ngón tay như thể cố đếm chính xác coi mỗi nóc nhà có mấy cái chụp ống khói.

Ông cau mày:

-          Không tính ra được. Quả thật là kỳ lạ.

Ông quay đi, rời khỏi quảng trường, đi trở về viện bảo tàng, tới nơi vừa vặn hết giờ mở cửa tham quan.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/24976


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận