- dù sao thì cũng không nên ngay trước bữa ăn - Win tự giũ bụi đất trên áo quần và giẫm đôi gầy ống cho rơi bớt những cục đất bự trước khi xồng xộc đi vào cửa chính của nhà nó. Quẳng cái ba-lô xuống sàn, khiến dụng cụ bên trong va nhau bảng xoảng, Will khựng lại trong sửng sốt.
Đón nó vào nhà là một cảnh kỳ quặc. Cánh cửa phòng khách đóng chặt, còn Rebecca thì cúi lom khom bên cạnh, ép sát tai vào lỗ khóa. Khi thấy Win, con nhỏ cau mặt lại.
- Chuyện gì...?
Câu hòi của Win bị cắt ngang khi Rebecca đứng bật dậy, ngón tay trỏ đè lên môi suỵt nó im. Nó kéo cánh tay của thằng anh đang kinh ngạc vô nhà bếp. Win hòi bằng giọng nói nhỏ đầy tức giận:
- Chuyện gì đang xảy ra?
Đúng là chuyện này hết sức quái dị. Rebecca, vốn là một Cô nương Hoàn toàn Bé bỏng, lại làm cái chuyện rất bậy là nghe lén cha mẹ, một hành động mà Will không bao giờ trông mong con nhỏ làm
Nhưng có điều gì đó còn đáng chú ý hơn cả bản thân cánh cửa phòng khách. Cửa đóng Win ngoái đầu lại để nhìn cánh cửa một lần nữa, không thực sự tin nổi con mắt của mình.
Nó nói:
- Cánh cửa đó đã được chèn để mở rộng từ hồi nào tới giờ theo như tao nhớ. Mày biết má ghét...
Rebecca nói với vẻ nghiêm trọng:
- Họ đang cãi nhau.
- Họ đang cái gì? về chuyện gì?
- Em không biết. Em chỉ biết má hét bảo ba đóng cửa, và em chỉ mới thử nghe thêm thì anh xông vô.
- Chắc hẳn mày đã nghe được gì đó?
Rebecca không trả lời ngay. Win nài ép con nhỏ:
- Sao, mày đã nghe cái gì?
Con nhỏ thủng thẳng nói:
- Thì... Má gào thét rằng ba chỉ là một kẻ thất bại khốn nạn... và ba nên thôi làm phí thì giờ làm toàn chuyện rác rưởi.
- Gì nữa?
- Không nghe được phần còn lại, nhưng cả hai người đang nổi cơn thịnh nộ. Hai ngựời đại khái đang gầm gừ nhau. Chắc phải là chuyện quan trọng - Má đang tiếc nhớ đồng loại
Will mở tủ lạnh, lơ đãng xem xét một hũ sữa chua rồi đặt trả lại vô tủ.
- Vậy chuyện này có thể là về cái gì? Tao nhớ trước đây ba má đâu có làm vậy.
Vừa lúc đó cánh cửa phòng khách mở bung ra, khiến cả Will và Rebecca giặt bắn người, Tiến sĩ Burrows hùng hổ bước ra, mặt đỏ ké và con mắt đóe lửa khi ông đi thẳng tới cửa xuống hầm rượu nằm ở phá đối diện, ông lóng ngóng với cái chia khóa, càm ràm gì đó không hiểu nổi mà cũng không nghe được, mở khóa cửa hầm rượu, rồi đóng sầm nó lại sau khi vào bên trong.
Will và Rebecca vẫn còn ngó bố đi ra từ cái góc nhà bếp khi bà Burrows thét vang
- ÔNG LÀ ĐỒ VÔ DỤNG, Đồ HÓA THẠCH CHẾT TOI! ÔNG CỨ Ở LỲ DƯỚI ĐÓ MÀ RÃ MỤC LUÔN ĐI, TÔI CÓC CẦN, LÃO GIÀ DI CHỈ NGU ĐẦN!
Tiếng bà hét chói lói hết cả hơi, khi bà đóng sập cánh cửa phòng khách bằng một cú đóng mạnh cực kỳ.
Win lãnh đạm nói:
- Làm vậy chỉ tổ hại lớp sơn
Rebecca quá chú tâm vào chuyện đang xảy ra, không có vẻ nghe Win nói gì Win lầu bầu:
- Trời ơi, thiệt dễ dàng quá. Tao đang cần nói chuyện với ba về phát hiện của tao hôm nay.
Lần này Rebecca có nghe anh nó.
- Anh xù luôn đi! Lời khuyên của em là hãy tránh khuất mắt họ cho đến khi chuyện qua đi.
Con nhỏ chìa cái cằm ra với vẻ mặt ta đây.
- Nếu có bao giờ chuyện qua đi. Mà này, đồ ăn xong rồi. Tự lấy phần mà ăn. Thực ra anh có thể ăn hết... Em thấy không còn ai khác có cảm hứng ăn uống gì nữa đâu.
Rebecca xoay mình bỏ ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Will nhìn hết cái ngưỡng cửa trống vắng đến cái lò nướng, rồi nhún vai.
Nó ăn ngấu nghiến hai phần ba bữa ăn làm-sẵn-chỉ-việc-đút- lò, rồi đi lên cầu thang trong ngôi nhà giờ đây yên ắng một cách dị thường. Không có cả những chuỗi âm thanh phát từ cái máy truyền hình trong phòng khách ở dưới lầu khi Win ngồi trên giường Nó dùng một miếng vải tỉ ni đánh bóng cái xẻng cho đến khi nó sáng báng và hắt tia sáng phán chiếu lăn tăn như sóng lên trần nhà phá trên đầu nó. Lúc đó nó mới chồm tới, đặt cái xẻng xuống sàn, tắt ngọn đèn ngủ trên cái bàn cạnh giường chui vào tấm chăn nhồi lông vịt ấm êm của nó.