Đế Quân Chương 20: Khiêu chiến. (1)

Cho nên, Tiêu Một đối với chính mình có sự tự tin tuyệt đối. Kiếm ý phát tán ra ngoài tất nhiên là tập trung vào Thần Dạ. Nhưng nếu như Thần Dạ thật sự từ đầu chí cuối là một phế vật, như vậy, dẫu hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý, nhưng cũng là vô phương tuân theo kiếm ý mà đi tới vị trí của Tiêu Một hắn!

Liền từ điểm này, Tiêu Một đã hiểu rõ ràng, Thần Dạ hôm nay đã không còn là Thần Dạ trong lời đồn đại mấy năm nay.

- Chỉ tiếc....

Tiêu Một cười một tiếng, rồi nói tiếp:

- Đáng tiếc, hiện tại ngươi, thực sự không phải là ngươi của bốn năm trước đây.

Một câu nói không đầu không đuôi, Thần Dạ nghe hiểu nên không tự giác nhíu mày lại mấy lượt. Đó không phải bởi vì câu nói này châm chọc người quá đáng. Hắn đã trải qua quá nhiều, nhìn quen quá nhiều cái cảnh lòng người dễ thay đổi nên làm sao bởi vì một câu nói kia mà trong lòng sinh ra tức giận. Cái làm hắn tức giận chính là thái độ của Tiêu Một!

Tiêu gia, ở trong đế đô, cũng không phải rất hiển hách. Tiêu gia lão gia tử cũng không có công lao phò tá từ đầu, nên sau khi thành tựu Đại Hoa hoàng triều thì Tiêu gia lão gia tử cũng chỉ là một vị ngôn quan ( tương tự như gián quan) bình thường trên công đường triều đình. Đối với Thần lão gia tử và trường Tôn lão gia tử mà nói, người của Tiêu gia không đủ là cùng nói chuyện!

Một gia tộc bình thường như vậy, nếu như không phải bởi vì Tiêu Một có thiên phú tu luyện xuất sắc bẩm sinh, thì ở bên trong nơi long xà cùng tồn tại như đế đô, Tiêu gia thật sự không thu hút nổi sự chú ý của quá nhiều người.

Nguyên nhân chính là vì Tiêu gia không có ý nghĩa, dựa theo đạo lý mà nói thì đương kim hoàng đế bệ hạ căn bản sẽ không lợi dụng thanh đao rất cùn Tiêu gia này.... Nhưng hôm nay, Tiêu Một đến khiêu khích, Thần Dạ không cho rằng đây là Tiêu gia vì lấy lòng hoàng thất mà làm ra hành động như vậy!

Có lẽ Tiêu gia có ý nghĩ trẻ con như vậy. Dù sao, Thần gia là cao cao tại thượng như thế nào. Thần lão gia tử dẫu sao đi chăng nữa cũng có uy danh hiển hách, ở trong mắt rất nhiều người, thủy chung vẫn là một vị thần.

Nhưng trong lòng Thần Dạ rất rõ ràng, với thiên phú tu luyện bẩm sinh của Tiêu Một, nếu như không chuyện ngoài ý muốn thì cùng với thời gian, hắn nhất định có khả năng nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xích hoàng triều này. Chỉ cần hắn tạm thời chăm chỉ trung thành đối với hoàng thất thì cũng sẽ không lọt vào cảnh bị hoàng thất chèn ép. Do đó thật sự không hề cần phải, vào lúc như hiện nay, đến đây đắc tội với Thần gia hắn!

Tình thế còn chưa sáng tỏ, hoàng thất còn chưa có quyết tâm như thế nào đối với Thần gia. Những kẻ phân lượng còn không đủ mà tùy tiện đối địch cùng Thần gia, thì ngay cả Thần gia khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng lại cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể đến làm loạn.

Giống như nhìn ra sự nghi hoặc của Thần Dạ, Tiêu Một nhàn nhạt cười nói:

- Thần Dạ, hôm nay tới tìm ngươi, chỉ là hành động của cá nhân ta. Người ta muốn tìm, là Thần Hiên mà không phải ngươi. Hiện tại ngươi, còn chưa có tư cách khiến cho bản thân ta tới gặp?

Sau khi nghe được câu nói của Tiêu Một hàm chứa ý châm chọc, Thần Dạ rốt cục đã hiểu. Hắn chợt cười cười, nụ cười cũng giống hệt như người trước mặt vậy, Trong tiếng cười xen lẫn ý giễu cợt.

Trên Đế đô Tuấn Ngạn Bảng, Tiêu Một đứng thứ năm, mà chính đại ca Thần Hiên của mình xếp hạng thứ tư!

Từ khi bắt đầu có bảng này, sau khi thứ tự của đại ca và Tiêu Một song song tiến vào vị trí năm bậc hàng đầu của Tuấn Ngạn Bảng thì xếp hạng của đại ca liền một mực ở trên Tiêu Một. Điều này làm cho kẻ đứng sau tâm cao khí ngạo cảm thấy trong lòng chưa bao giờ phục.

Vì vậy, minh tranh ám đấu giữa hai người không phải số ít.

Mấy năm qua, đại ca vì chính mình mà đi tới quân đội rèn luyện, nên cùng Tiêu Một không có bất cứ hình thức so đấu gì. Hiện tại đại ca đã trở về, Tiêu Một lập tức tới tìm. Với tâm trạng không phục của hắn đối với đại ca, tựa hồ đó là việc hợp tình hợp lý!

Chỉ có điều là....

- Thần Dạ, ngươi cười cái gì?

Tiêu Một mày kiếm vừa mới hơi nhíu lại, chợt quát lạnh!

- Ta đang cười ngươi. Trải qua thời gian mấy năm, hiện tại Tiêu Một tất nhiên vẫn còn sắc bén như ngày xưa, cũng giống như thanh kiếm trong tay ngươi, nhưng đã trở thành công cụ để cho người khác lợi dụng, thật sự là thật đáng buồn!

Thần Dạ cười nhạt một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói nhỏ.

Tiêu Một nếu như thật sự muốn tìm đại ca Thần Hiên, thì hắn có thể đường đường chính chính đi đến Thần gia, hoặc là ước hẹn đại ca ra đánh một trận, không hề cần phải che giấu cái gì ở trên người mình.... Hiển nhiên, Tiêu Một lần này nhất định là có người sai khiến. Cho nên ngược lại đang sợ hãi gì đó mới cố ý nói ra, rằng hành động như thế chỉ là chuyện cá nhân hắn, không liên quan Tiêu gia!

Nếu dám đến, lại không có dũng khí thừa nhận, với tính cách như vậy, Tiêu Một hắn đã uổng phí một thân thiên phú tu luyện bẩm sinh tuyệt đỉnh được trời cao ban thưởng!

Thần Dạ nói như vậy, làm cho sắc mặt Tiêu Một lập tức hoàn toàn xanh mét. Hắn vốn không phải là người dễ dàng tức giận, thật sự là điều Thần Dạ chỉ ra trong lời nói đã khiến cho hắn có hơi xấu hổ và giận dữ!

Tuy nhiên, chiều hướng phát triển này cũng là thân bất do kỷ. Bất kể là Tiêu gia muốn quật khởi, hay là Tiêu Một hắn muốn thu được hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, thì có một số việc nhất định cần phải có một sự quyết đoán, không phải hắn Tiêu Một có đủ khả năng thao túng.

Nhìn Thần Dạ, Tiêu Một nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt dần dần khôi phục như cũ. Một lát sau, hai tay hắn nhẹ nhàng vừa động, tùy ý nắm lấy trường kiếm chỉ thẳng hướng Thần Dạ. Tức thì, trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ thì tất cả kiếm ý còn lan tràn ở trong không gian, nhưng vào lúc này, cùng với hướng mà vỏ kiếm chỉ, phảng phất nó đã biến thành một con Ác Long vô hình vừa gầm rú vừa xông về hướng thẳng tới Thần Dạ!

Loại kiếm khí như cơn lốc điên cuồng thổi quét lại đây. Cùng lúc đó, quanh thân Tiêu Một bị một đạo Huyền Khí tinh khiết bao trùm. Cứ như vậy khiến cho vùng đất bên cạnh hắn đã biến thành một chốn chân không.

- Huyền Cảnh!

Đuôi lông mày Thần Dạ nhướn lên. Sau khi đột phá qua Hậu Thiên Nhị Trọng đỉnh cao, đạt tới cảnh giới Sơ Huyền thì được gọi là chính thức tiến vào Huyền Khí đại môn. Lúc này Võ Giả, liền được người ta coi là Huyền Cảnh Võ Giả.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/de-quan/chuong-20/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận