Đế Quân Chương 219 - 220: Đại bao vây tiễu trừ.

- Các vị trấn Thanh Dương, ta xin khuyên các ngươi có lẽ đừng nên nhúng tay chuyện này thì tốt hơn. Không nói trước hết với ta và Phong Tam Nương thì liệu mấy các ngươi có khả năng đủ đắc tội hay không. Mà mặc dù các ngươi thật sự may mắn, sau khi bắt được chúng ta giao cho Thu gia và Cuồng Đao Quán, các ngươi liền thật sự cho là, bọn họ sẽ đưa cho các ngươi công pháp và võ kỹ sao. Các ngươi cũng không sợ, hai lão gia hỏa này sẽ giết người diệt khẩu ư?

- Có lẽ ta nói lời này các ngươi sẽ không tin, nhưng một màn vừa rồi thì các ngươi đã tận mắt nhìn thấy. Nếu như không phải vì đều tư lợi và lợi ích riêng thì ta và Phong Tam Nương, liệu có dễ dàng rời đi như vậy sao? Cũng có điểm đầu óc đi!

Âm thanh cười to, ẩn chứa vô tận châm chọc, trực tiếp làm cho gương mặt già nua của hai người Thu Chấn cùng Võ Cuồng giống như bị hỏa thiêu đều đỏ bừng lên, ý định giết người lạnh thấu xương song song bốc thẳng lên tận bầu trời!

- Tiểu tử, hai người lão phu nhất định sẽ bắt được các ngươi. Đến lúc đó, chẳng những là sống không bằng chết, càng khiến cho các ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không tồn tại trong thiên địa!

Rừng rậm mênh mông, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối. Nếu như có trận cuồng phong thổi tới, người ta sẽ thấy xuất hiện một làn sóng xanh ngăn ngắt cực kỳ đồ sộ cuồn cuộn ập đến, quả là không phải sức lực của người bình thường có khả năng làm được.

Có hai bóng dáng như tia chớp loại từ xa xa phóng nhanh mà đến. Rồi chỉ trong giây lát đã xuất hiện ở một bãi đất trống trong chốn rừng cây rậm rạp.

- Cái đồ tiểu oan gia nhà ngươi này. Lần này đây, thiếu chút nữa là bị ngươi hại chết!

Hai người vừa mới đứng vững, Phong Tam Nương liền mở miệng oán trách.

- Chúng ta hiện tại không phải đã không hề xảy ra chuyện gì sao?

Thần Dạ cười nói.

- Không hề xảy ra chuyện gì?

Phong Tam Nương hạ giọng tức tối quát khẽ:

- Nếu như không có một phen càn quấy của ngươi, dùng âm mưu quỷ kế để cho hai lão gia hỏa Thu Chấn và Võ Cuồng cuối cùng bắt đầu giằng co, nên vô phương phân tâm chú ý tới chúng ta. Thì ngươi cho là, chúng ta có khả năng dễ dàng rời khỏi trấn Thanh Dương sao?

Với tu vi của hai người, trong cả trấn Thanh Dương, chỉ cần chủ nhân của hai thế lực lớn này không tự mình động thủ, thì những người khác vẫn là rất khó có khả năng giữ được bọn họ ở lại.

Nói tới đây, Phong Tam Nương nhìn Thần Dạ thật kĩ, một lát sau mới từ từ nói:

- Thần Dạ, ta trước kia đã nói ngươi không phải người bình thường. Hiện tại, rốt cục xác nhận là không thể tin được.

- A?

Thần Dạ không thể không làm bộ cười một tiếng.

- Âm mưu quỷ kế cũng tốt, thủ đoạn thần thông cũng được. Mặc dù ngươi cứ nói những lời này, mỗi người đều biết rõ ràng trong lòng. Hai lão gia hỏa Thu Chấn cùng Võ Cuồng, bọn họ tính cách đã thành tinh. Dẫu cũng biết rõ là ngươi đang khiêu khích ly gián, nhưng không thể không mắc bẫy ngươi!

Phong Tam Nương nói:

- Âm mưu quỷ kế, sở dĩ có thể bị gọi là âm mưu quỷ kế, đó là bởi vì, điều này thành công đều là do nằm ngoài dự đoán của những người khác. Bây giờ hồi tưởng lại vào lúc đó, thì cũng không thể không thừa nhận, kỳ thật là sớm đã có manh mối. Ngươi mặc dù không hề nói biết trước cuộc chiến sinh tử hôm nay là một cái bẫy, nhưng lại có thể làm ra hành động có lý tính nhất. Bởi vậy ngược lại đã làm cho bọn họ bị dắt mũi. Thực thi thủ đoạn đùa giỡn cực kì thuần thục như thế, Thần Dạ, nếu ngươi không phải xuất thân tại nhà quyền thế, thì quyết định vô phương làm được!

Thần Dạ ngạc nhiên, nữ nhân này, phân tích lại có đạo lý rõ ràng!

Hắn xuất thân từ trong Trấn Quốc Vương phủ của Đại Hoa hoàng triều. Trong ngày thường, mặc dù rất không thích sử dụng một chút thủ đoạn mờ ám, nhưng việc hục hặc với nhau thì nhìn thấy nhiều lắm. Coi như không tận lực đi học thì mưa dầm thấm đất, cũng có thể đạt được phần nào trong đó!

Mà sự thực, quá nhiều người, ngày đó khi tiếp xúc thì đơn giản gặp những chuyện này hơi bị nhiều!

Trong đương thời có quá nhiều cao thủ. Nhưng Thần Dạ cho rằng, nếu bàn về âm mưu quỷ kế các loại thủ đoạn linh tinh, vậy những cao thủ này nếu mà đưa bọn họ vào ngồi trong triều đình Đại Hoa hoàng triều, thì nhất định, những vị cao thủ này ắt sẽ bị người khác bán mà đều còn không biết!

Võ Giả có thủ đoạn của Võ Giả. Mà người thế tục, tự có trí tuệ của người thế tục!

Sau một lát trầm lặng, Thần Dạ cười nói:

- Thoạt đầu nghe thì có vẻ là lời tán dương hay ho. Nhưng mà bị Phong Tam Nương ngươi nói thành không phải người bình thường, thì hẳn là không có chuyện tốt lành gì ư?

- Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Tiểu oan gia, nếu như nhà ngươi không giúp ta mở ra lối vào Quỷ Mộ, thì xem ta thu thập ngươi như thế nào.

Phong Tam Nương quơ đôi bàn tay trắng như phấn, sau khi thị uy một lượt, chợt không giải thích được mà hỏi:

- Thần Dạ, chỗ an toàn nhất, chính là đến chỗ ở của ta. Tại sao ngươi lại chạy đến trong dãy núi vậy? Không sai, mặc dù rừng núi diện tích lớn, không dễ dàng bị tìm thấy được. Thế nhưng ngươi cũng đừng quên thế lực của Thu gia và Cuồng Đao Quán. Bọn họ nếu như ra tay độc địa, hơn nữa ở trong dãy núi tự nhiên cũng tồn tại một chút nguy hiểm. Khiến chúng ta vị tất có thể ung dung tự tại.

- Vậy vào trong chỗ ở cửa ngươi, chúng ta liền có thể ung dung tự tại?

Thần Dạ dùng âm thanh hài hước, khiến cho gương mặt Phong Tam Nương không khỏi hơi bị đỏ hồng.... Che giấu nụ cười, Thần Dạ thản nhiên nói:

- Hoặc là, tại chỗ ở của ngươi, mặc dù bọn họ đã tìm được rồi, nhưng cũng không cách nào phá tan phong ấn kết giới, có thể làm cho chúng ta không hề phải chịu chút xíu áp lực mà yên tâm tu luyện, cho đến sau khi đạt đến tu vi vượt qua Thu Chấn, thì lại đi ra tìm bọn họ đánh một trận.

- Chỉ là cứ như vậy, ngươi cảm giác được có thú vị sao?

Phong Tam Nương ngây ra ngẩn người. Chuyện có liên quan đến tính mạng, có thể nào không có ý nghĩa khi đặt mối quan hệ với chuyện thú vị? Nam nhân vẫn còn vị thành niên này, đúng thật là rất không giống người thường.

- Chỉ cần không để cho Thu Chấn và Võ Cuồng liên thủ đến đối phó chúng ta. Còn những người khác, trừ phi mấy chục người quây lại ôm thành một đoàn, không phải nói vậy sao?

Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng:

- Ngươi cho rằng, gặp phải chúng ta thì người hai nhà vẫn còn có khả năng còn sống trở về ư?

Phong Tam Nương cảnh giới Trung Huyền, Thần Dạ tự mình là cảnh giới Sơ Huyền Ngũ Trọng. Đến mức tu vi này, đặt vào trấn Thanh Dương thì đủ để đứng đầu trong danh sách cầm cờ đi trước. Mà sự thực, cũng chỉ có số ít mấy người cao thủ kia về mặt đẳng cấp mới có thể áp chế hai người một đầu.

Mà ở trong thế giới võ đạo, cấp bậc, tịnh không có nghĩa là thực lực tuyệt đối. Vượt cấp đại chiến, Thần Dạ đã trải qua rất nhiều lần. Mà Võ Giả cấp bậc cao hơn hắn, nhưng chết ở trong tay hắn cũng không phải chỉ có đếm trên một bàn tay!

Nếu như không phải cỗ Quỷ Thi hiện nay vẫn còn chưa tiến hóa được, đành đợi đến ban đêm để khi gặp phải Thu Chấn và Võ Cuồng, thì Thần Dạ cũng nắm chắc, cùng lúc liên thủ với Phong Tam Nương là có thể đủ cho Quỷ Thi giết chết được một người trong hai lão này!

- Ngươi là muốn ở trong chốn rừng núi này, hoàn toàn làm sụp đổ Thu gia và Cuồng Đao Quán?

Phong Tam Nương mắt nhung sáng ngời, nhưng chợt lắc đầu nói:

- Chủ ý này của ngươi mặc dù không tồi, nhưng nếu bắt đầu muốn áp dụng thì có lẽ rất khó. Hiện nay hai nhà truy theo lại đây, chỉ là bởi vì Thu Chấn cùng Võ Cuồng có lòng tham rất lớn. Một khi có thương vong, hơn nữa trả giá còn không nhỏ thì bọn họ sẽ cố thủ ở trấn Thanh Dương, cho đến lúc này....

Phong Tam Nương nói nghiêm túc:

- Có lẽ ta và ngươi, đều chỉ có thể tạm thời theo một phương hướng khác rời khỏi dãy núi này. Ngươi có khả năng rời đi không quan hệ, ta chính là vẫn còn muốn có được Quỷ Mộ thì sao?

Nàng liếm liếm lên đôi môi đỏ mọng, có vẻ cực kỳ mê người!

Thần Dạ hơi nuốt nước miếng, cười nói:

- Ta là từ bên kia dãy núi mà tới được đây, nên mới sẽ không bị buộc lại theo đường cũ trở về. Hơn nữa, nếu như quả thật sau này bọn họ lui về giữ trấn Thanh Dương thì chúng ta cũng thực sự không phải là không đường có thể đi a. Hai lão gia hỏa Thu Chấn và Võ Cuồng này cũng không thể một mực không ăn không ngủ sao? Ta liền không tin, một chút cơ hội cũng không có.

Sau khi Phong Tam Nương suy nghĩ một chút lại nói:

- Coi như ta không đồng ý, hiện tại cũng chỉ có thể hành động cùng với ngươi. Được rồi, cả người ta đều giao cho ngươi, ngươi cứ nói như thế nào liền hành động như thế nấy.

Lời này, nghe thoáng qua thì thập phần mập mờ a. Đặc biệt có thể làm cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái. Đáng tiếc, không có dư thừa thời gian để cho Thần Dạ suy nghĩ nhiều, bởi ở phía sau đã vang vọng nổi lên mấy đạo âm thanh xé gió.

Thần Dạ phẩy phẩy tay, mang theo Phong Tam Nương, chui vào chỗ sâu trong rừng cây rậm rạp ở một bên, sau đó tìm một vùng đất không dễ bị phát hiện, dè dặt ẩn nấp.

Cùng với lúc hai người vừa che giấu thật kĩ xong xuôi, đại khái sau khi trôi qua thời gian mấy chục giây, liền có mấy bóng người từ trong rừng rậm phóng ra cực kì nhanh chóng. Hai người cầm đầu đúng là Thu Chấn và Võ Cuồng.

Hai người, cực kì nhanh chóng phát tán lực nhận biết rộng rãi đi, sau khi không hề phát hiện bất cứ động tĩnh nào thì cuối cùng mới chậm rãi thu lực nhận biết trở về.

- Khí tức của Phong Tam Nương và Thần Dạ đã vô phương bắt giữ chuẩn xác. Với tốc độ của hai người bọn họ, không có khả năng bỏ rơi chúng ta quá xa. Cho nên, nhất định là đang ẩn nấp tại một chỗ phụ cận nào đó.

Thu Chấn nói lạnh lẽo, lão và Võ Cuồng chờ đợi tại chỗ.

Sau khi thời gian lại trôi qua ước chừng tính bằng phút đồng hồ, từng đạo bóng dáng không ngừng xuất hiện ở trên bãi đất trống có diện tích không lớn này.

Nhìn thấy người đều đến đã gần đủ, Thu Chấn mới vẫy tay, quát lạnh:

- Mọi người, sáu người làm thành một tổ, lấy nơi này là trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng mà tìm kiếm trong không gian từng tấc từng tấc một. Nếu có phát hiện, lập tức phát tin, lão phu cùng Võ quán chủ sẽ lập tức chạy tới cứu viện. Bất luận kẻ nào, không được có chút xíu tư lợi, muốn lén thu được chỗ tốt nào, nếu như bị lão phu và Võ quán chủ biết được thì cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!

Thay đổi xưng hô, hiển nhiên, trong lòng Thu Chấn đang có một bụng hỏa!

Võ Cuồng đồng dạng có lửa giận không nhỏ. Bởi vậy, đối với lời Thu Chấn đã nói, cũng không có bất cứ lời nói nào bày tỏ thêm, chỉ là lạnh lùng gật đầu.

Sau khi hai người đạt được cùng chung nhận thức, mọi người ở đây lập tức lựa chọn thật nhanh đối tượng hợp tác. Sau đó, từ từ hướng về bốn phía mà bắt đầu cẩn thận di chuyển.

Quả nhiên là một tấc đất một tấc không gian, cũng không từng bị bọn họ bỏ qua!

- Bọn họ cẩn thận như vậy, chúng ta không có quá nhiều cơ hội ra tay, làm sao bây giờ?

Hai người ở tại một chỗ bí mật, bởi vì tất cả chung quanh đều là lá cây rậm rạp che chắn nên mắt thường rất khó phát hiện ra nơi này. Mà về phần lực nhận biết của hồn phách, Thần Dạ có được Hồn Biến, mặc dù vào lúc này hắn vẫn còn vô phương phát huy xuất ra các mặt tác dụng khác của hồn phách, nhưng chỉ bằng tu vi của Thu Chấn và Võ Cuồng thì thật đúng là không thể phát hiện ra hai người.

Cái chỗ này rất nhỏ, vừa vặn chỉ có thể đủ ba người ẩn núp. Mà bởi vì sợ âm thanh nói chuyện bị người khác nhận thấy được, cho nên, Phong Tam Nương cơ hồ là cả người đè lên trên người Thần Dạ, ghé sát vào lỗ tai hắn nói chuyện.

Từ trước ngực nàng truyền lại sự mềm mại, đã làm cho Thần Dạ có hơi khó có thể chịu được. Càng đáng sợ hơn chính là, khi làn môi đỏ mọng kia đối diện lỗ tai khẽ nói, một cảm giác tê dại lập tức chảy khắp trên dưới toàn thân của hắn.

Thần Dạ tự nhận, trước sau như một thì hắn cũng coi là một chánh nhân quân tử. Ít nhất đối mặt nữ sắc là như thế. Có điều là trước mặt Phong Tam Nương, hắn đột nhiên phát hiện, lực ngăn chặn chống đỡ của chính mình lại bỗng đột ngột giảm bớt đi rất nhiều.

- Phong cô nương kia, ngươi, ngươi phải, liệu có thể hơi hơi nhấc lên một tí hay không?

- Làm sao vậy?

Phong Tam Nương nhẹ nhàng cười cười. Thân là nữ nhân, so sánh với nam nhân chỉ có càng mẫn cảm hơn, sự thay đổi rất nhỏ của Thần Dạ thì nàng sao có thể không nhận ra rõ ràng cho lắm?

- Tiểu oan gia, có đúng là rất khó chịu không. Có muốn tỷ tỷ trợ giúp ngươi hay không, hả?

Một tiếng rên rỉ lại cúi đầu truyền rõ hơn vào tai, Thần Dạ đã bị kích thích nên đều không thế khống chế:

- Tiểu yêu tinh, ngươi sẽ không sợ ta hành quyết ngươi ngay tại chỗ a?

- Khanh khách, tiểu oan gia, ngươi đã phát dục thành thục chưa vậy?

Thấy gương mặt kia của Thần Dạ đỏ lên, Phong Tam Nương không khỏi nhẹ nhàng khiêu khích. Một luồng hơi nóng không chút khách khí thổi đi ra ngoài.

- Ngươi?

Thần Dạ giận dữ, cánh tay khẽ động, khuỷu tay chạm vào vòng eo thon nhỏ dẫu không đủ xiết chặt rồi chợt gian tà cười khẽ:

- Bổn thiếu gia đâu phải là cũng chưa gần nữ sắc. Nếu mà ngươi không sợ chốn rừng núi hoang vắng này, vậy thì Bổn thiếu gia liền lập tức ăn ngươi.

Đồng thời khi nói, khuỷu tay đang kẹp cả eo thon nhỏ kia tại nhẹ nhàng cọ cọ. Mặc dù còn cách lớp quần áo, nhưng lại vẫn có thể rõ ràng cảm ứng được, bên trong quần áo là làn da mềm mại nhẵn nhụi.

Loại cảm giác khác thường, khiến cho Phong Tam Nương kìm lòng không đậu mà rên rỉ lần thứ hai. Nhưng mà cũng để cho nàng cực kì xấu hổ, nên vội vàng tránh khỏi khuỷu tay của Thần Dạ, rồi dựa vào một bên vách khác của chỗ bí mật.

Thấy vậy, Thần Dạ cười đắc ý:

- Phong cô nương, thì ra ngươi cũng chỉ đến như vậy a!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/de-quan/chuong-210/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận