Đại Tống Phong Lưu Tài Tử
Quyển 1: Thánh Nhân Xuất Thế
Chương 49: Đồng Chung
Tác giả: Ngọ Hậu Phương Tình
Dịch: JiNjNguyen
Nguồn: Sưu tầm
Thạch Kiên thấy ba tên sứ giả tới cùng một nho sinh, một là hòa thượng, một là đầu đà, tên đầu đà mũi ưng, mắt cú, giống người Tây Vực.
Hoa tri huyện nhìn Thạch Kiên, toát mồ hôi lạnh, Thạch Kiên tuy rằng thông minh nhưng chỉ mới mười một tuổi, mấy tên phiên tử này tới khiêu chiến, nếu thắng cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, đối với thanh danh của hắn không có mấy tác dụng, nhưng nếu thua thì thê thảm. Thanh danh Thạch Kiên sẽ xuống dốc không phanh, thậm chí còn làm mất mặt đại Tống.
Thạch Kiên vẫn lơ đễnh, chắp tay sau lưng cười hì hì, nói với Hoa tri huyện:
- Hoa đại nhan, có thể giới thiệu cho tiểu tử mấy vị này không ?
Qua giới thiệu, Thạch Kiên biết được, họ một người là Da Luật Kỵ Dũng, một người là Tiêu Mộ Hệ, một người là Y La Đức, vị hòa thượng kia là chủ trì Khổ Quả đại sư, nho sinh là đại học sĩ của Liêu Quốc tên Da Luật Dung, tên đầu đà là quốc sư, Khiếu Sa Cận.
Tuy hiện tại danh tiếng của Thạch Kiên vang đội khắp đại Tống, nhưng sáu người này thấy bộ dạng kiêu căng của Thạch Kiên bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Thạch kiên ôm quyền nói:
- Nghe nói các vị đại sư muốn so đấu trí lực với tiểu tử, tiểu tử cũng xin tòng mệnh. Đương nhiên, ngoại trừ thơ, từ, tranh chữ, bởi nếu tỷ thí mấy thứ này chính là tiểu tử ức hiếp các người, các người đều là đại nhân, nếu bại dưới tay tiểu tử sẽ ảnh hưởng tới thân phận, chỉ có điều, nếu tiểu tử thua sẽ ảnh hưởng không tốt tới quốc thể, vì thế xin các vị lượng thứ.
Tất cả mọi người đều ôm bụng cười, nếu bọn người kia muốn so tài thơ phú, tranh, chữ với Thạch Kiên thì đúng là bọn họ muốn chết.
Kỳ thật bọn họ không biết rằng, Thạch Kiên đúng là sợ thi đấu thơ, từ, tranh chữ với bọn họ, bởi hiện tại trình độ của hắn so với trước kia không biết tiến bộ được bao nhiêu, nhưng vì hắn tám tuổi đã “sáng tác” Tây Du Hiếu Ký, mười tuổi đã sáng tác Hồng Lâu Mộng, đều là những tác phẩm kinh thiên, nếu chẳng may có sai sót thì sẽ rất phiền hà.
Mấy tên phiên tử nghe xong muốn nổi điên, nhưng Da Luật Kỵ Dũng và Da Luật Dung đã trợn mắt, ngăn cản.
Da Luật Dung dùng ngôn ngữ Khiết Đan nói với bọn họ:
- Thiếu niên này kiêu ngạo như vậy, rất hợp ý ta. Các ngươi không lẽ chỉ vì vài câu khích tướng là muốn thi đấu thơ từ với hắn ?
Y La Đức oán hận nói:
- Thằng bé con này thật giảo hoạt.
Khổ Quả đại sư đi tới, chắp tay:
- A di đà phật, tiểu thí chủ, lão nạp thấy thí chủ nói rất có lý, hơn nữa thơ từ chỉ là một phần nhỏ của văn chương, hơn nữa hôm nay chúng ta thi đấu trí lực, không phải so đấu thơ từ.
Thạch Kiên cười nhạt, nhìn hắn nói:
- Chẳng lẽ văn chương không phải là một loại trí tuệ ? Tiểu tử đã nói là giữ lời, bỏ qua không thi thơ từ với các ngươi, tránh cho các ngươi mất mặt.
Tiếng cười lúc này lại vang lên, còn lớn hơn vừa rồi.
truyện copy từ tunghoanh.com
Khổ Quả đại sư cúi đầu, khẽ niệm:
- A di đà phật
Sau đó nói:
- Tiểu thí chủ, phật pháp nghin vạn loại, trí tuệ cũng có ngàn vạn cách để thể hiện, như thí chủ dạy cho nhân dân gieo trồng hoa mầu, đó cũng là một loại trí tuệ.
Thạch Kiên lại nói:
- Chẳng lẽ đại sư muốn tỷ thí về hoa mầu ?
Điều này càng khiến người xem cười lăn cười bò, so tài gieo trồng hoa màu với Thạch Kiên ?
Hắn vì khiến nông dân có thu hoạch tốt đã đọc vạn quyển sách nông, sáng tạo ra các gieo trồng cổ kim chưa từng có, so tài trồng hoa màu với hắn, không phải là ngại sống quá lâu ?
Khổ Quả đại sư trên đầu đã lấm tấm mồ hôi, tiểu tử này như thế nào có thể khiến hắn cứng lưỡi, không phản kháng nổi một câu như vậy ?
Hắn lại niệm phật một tiếng, cố chế trụ tâm thần rồi nói:
- Tiểu thí chủ, nghe nói ngươi sáng tạo nhiều thứ kinh thiên, tám tuổi danh chấn thiên hạ, mười tuổi được xưng tục thiên hạ đệ nhất tài tử.
Nói tới đây, hắn cúi người thi lễ với những người xung quanh:
- Các vị phụ lão, hương thân, các ngươi có từng nghe qua từ cổ chí kim có một thiên tài nào như vậy không ?
Một câu hỏi này khiến tất cả mọi người á khẩu, nghĩ lại quả thực chưa từng có người như Thạch Kiên. Có điều, ý hòa thượng này là gì ?
Khổ Quả đại sư nói:
- Tiểu thí chủ, lão nạp nói ngươi không phải là Văn Khúc Tinh hạ thế mà là yêu quái chuyển thế, phàm là người không ai có khả năng có trí lực như thí chủ.
Thạch Kiên nghe xong vô cùng kinh hãi, hắn từng xem qua một cuốn tiểu thuyết, chẳng lẽ tên hòa thượng này có đặc dị công năng, biết linh hồn mình xuyên việt ?
Khổ Quả đại sư lại nói:
- Lão nạp có một cái Hàng Ma Chung, chuyên dùng để tiêu diệt yêu quái. Tiểu thí chủ nếu là yêu quái thì mau quỳ gối xin tha, lão nạp có thể xem xét, vì ngươi không hại người mà buông tha cho ngươi.
Thạch Kiên thiếu chút nữa muốn chạy trốn. Hắn khẳng định không phải Văn Khúc Tinh hạ phàm, có thể nói là yêu quái nhập thể cũng đúng.
Nhưng mặc dù hắn trong lòng hoảng sợ, nhưng vẻ mặt vẫn cười rất thản nhiên:
- Đại sư, tiểu tử học thô hiểu lậu, nhưng may mắn có chút thiên tư, hơn nữa khắc khổ học hành. Tiểu tử không phải Văn Khúc Tinh hạ phàm, nhưng cũng không phải yêu ma quỷ quái. Phật tổ có nói, người nhà phật không thể nói dối, càng không thể dùng ngôn ngữ mị hoặc dân lành, lộng giả thành chân, phụ lòng ngàn vạn tín đồ.
Mọi người đứng xem và Hoa tri huyện cũng phụ họa:
- Tên hòa thượng thối tha, mau cút về nhà tụng kinh đi, dám nói Thạch tướng công là yêu quái ?
- Thiên hạ có yêu quái tốt như vậy ? Nếu yêu quái mà tốt như vậy thì Phật tổ kia là đồ bại hoại.
Không biết ai nói ra câu này khiến mọi người lại che miệng cười.
- Tiểu Thạc tướng công, để cho hắn thử đi.
Giọng nói kia lại vang lên.
Mặc dù Khổ Quả nhục mạ Thạch Kiên, nhưng người kia vẫn rất công bằng, không trách cứ hắn.
Khổ Quả nghe mọi người nói, hắn vẫn im lặng, sau đó hắn vung tay, lập tức bốn người Liêu mang tới một cái rương gỗ lớn.
Hắn mở rương, mọi người lập tức nhìn thấy một quả chuông đồng trong đó, xem ra cái chuông đồng này rất nặng, còn lót rất nhiều bông bên trong để giữ, tránh làm nó bị tổn hại.
Khổ Quả đại sư nói:
- Tiểu thí chủ, ngươi có suy nghĩ lại không ?
Hôm nay là một ngày cuối thu, thời tiết mát mẻ, ngàn dặm không mây, gió cũng lặng.
Đến lúc này, Thạch Kiên vẫn không hiểu hắn có ý đồ gì. Tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh, không hề sợ hãi, chẳng phải kia chỉ là một quả chuông to thôi sao ?
Khổ Quả đại sư kêu binh lính mang chuông động treo lên một cây đại thụ rồi nói:
- Chờ một chút, mỗi lần lão nạp tụng kinh, đồng chung không gió cũng sẽ tự động, nếu tiểu thí chủ là Văn Khúc Tinh, nó sẽ phát ra hào quang. Nếu không gió mà chuông kêu, phát ra thanh âm cảnh cáo, tất tiểu thí chủ là yêu quái chuyển thế.
Mọi người lúc này thầm nghĩ:
- Biện pháp này cũng công bằng, tên hòa thượng kia không chạm vào chuông, tất không thể làm trò quỷ để nó kêu được.
Khổ Quả đại sư nói mọi người rời xa cái chương, sau đó bảo mọi người yên lặng. Bản thân hắn cũng đứng cách chuông một đoạn xa, ngồi xếp bằng, sau đó giơ chiếc bát đồng, bắt đầu tụng niệm kinh, mỗi lần tụng niệm một câu, chuông đồng lại vang lên một tiếng kêu thanh thoát.
Điều này khiến tất cả mọi người biến sắc, nhìn Thạch Kiên hồ nghi, không lẽ Thạch tướng công thực là yêu quái chuyển thế ? Sau đó họ lại nhìn cái chuông, hi vọng nó tỏa hào quang, chứng minh Thạch Kiên không phải yêu quái mà là Văn Khúc Tinh, nhưng cả nửa ngày không thấy gì, tên hòa thượng lại tụng kinh càng lúc càng nhanh, chiếc chuông cũng ngày càng kêu lớn.
Cuối cùng Khổ Quả thét lớn:
- Tiểu thí chủ, ngươi là yêu quái phương nào, còn không hiện thân ?