Đấu La Đại Lục II Chương 378: Đập tay thề (Trung)

- Vâng.

Hoắc Vũ Hạo đáp. Sau đó lập tức bước về phía đống kim loại, lúc này hắn không chọn kim loại quý nữa mà dùng một khối sắt rất bình thường, một loại mà dù chế tạo phần vỏ ngoài của Hồn Đạo Khí cũng rất ít người sử dụng đến. Đại khái mà nói, bình thường sắt chỉ được dùng làm khuôn đúc, chứ rất ít khi được sử dụng để chế tạo Hồn Đạo Khí.

Ám Kim Khủng Trảo lại xuất hiện, từng khối sắt bị cắt bỏ, phương pháp Hoắc Vũ Hạo sử dụng để chế tạo Hồn Đạo Khí rất đặc biệt, ít nhất trong mắt Hiên Tử Văn là vậy.

Dù là khối kim loại quý cứng rắn ban nãy cũng có thể bị Hoắc Vũ Hạo dùng tay thay đổi hình dạng, thậm chí là nắn tròn thành một khối cầu, vậy thì khối sắt kia càng không cần phải nói đến.

Dưới bàn tay của Hoắc Vũ Hạo, khối sắt tích tắc sau đã biến thành hình dạng mà hắn muốn, sau đó mới tiếp tục sử dụng đao khắc, biến khối sắt trong tay mình thông qua sự điêu khắc trở thành hình dạng mình muốn một cách chính xác nhất.

Nếu nói ban nãy Hoắc Vũ Hạo khắc trận pháp tại hạt nhân bằng tốc độ rất nhanh, vậy thì lúc này, tốc độ của hắn có thể nói là biến thái. Nhanh đến nỗi ngay cả Hiên Tử Văn cũng có chút không theo kịp. Hơn nữa, khi Hoắc Vũ Hạo bắt đầu chế tạo còn cố tình nhích người chặn tầm mắt của Hiên Tử Văn. Đợi đến khi Hiên Tử Văn đổi hướng nhìn thì khối kim loại đã tạo thành những linh kiện, chuẩn bị hợp thành một kiện đồ vật. Hoắc Vũ Hạo có làm thêm gì bên trong hay không, căn bản Hiên Tử Văn không có thấy được.

Hiên Tử Văn dần dần nhìn ra được một chút đầu mối, khi Hoắc Vũ Hạo nặn khối sắt thành lớp vỏ ngoài không phải chỉ là một bước chế tạo đơn giản, dường như cũng có khắc thêm vào một chút gì đó, hơn nữa từng mũi tên kim loại không ngừng được đặt vào bên trong, phát ra từng tiếng động rất nhỏ.

Keng, keng, keng…

Một chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên, một cái hộp dài và hẹp xuất hiện, nó dài chừng một thước, rộng khoảng ba tấc, xuất hiện trước mặt Hiên Tử Văn. Mà hạt nhân có khắc trận pháp trung tâm mà Hoắc Vũ Hạo vừa chế tạo ban nãy cũng đã được đặt vào bên trong. Dù Hiên Tử Văn có trí nhớ siêu phàm thế nào cũng không thể nhớ hết được một cách chính xác trong tình huống Hoắc Vũ Hạo chế tạo vừa nhanh vừa cố tình che giấu. Hắn chỉ cảm nhận được kiện Hồn Đạo Khí mà Hoắc Vũ Hạo làm cực kỳ tinh xảo, nhất là lớp vỏ bằng sắt bên ngoài lại càng làm hắn có chút chờ mong.

- Được rồi?

Hiên Tử Văn hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, tay phải khẽ cài vài thứ, dường như đang hoàn thành chút chỉnh sửa cuối cùng.

- Vậy cho ta xem ngươi lãng phí bao nhiêu thứ tạo ra được món đồ có uy lực thế nào đi.

Hiên Tử Văn bình thản nói.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nói nhiều, hắn rời khỏi bàn thí nghiệm, bước san khu vực thí nghiệm Hồn Đạo Khí. Sở dĩ căn phòng này có diện tích lớn như vậy vì nó bao gồm luôn cả khu vực thử nghiệm Hồn Đạo Khí vừa mới hoàn thành. Đương nhiên, khu vực thí nghiệm cũng có giới hạn, không thể thử nghiệm Hồn Đạo Khí quá mạnh.

Hoắc Vũ Hạo cầm hộp sắt vừa dài vừa hẹp kia, nhắm về phía vách tường kim loại ở xa xa tầm năm mươi thước. Sau đó ngón tay nhẹ bóp một cái, Hiên Tử Văn nghe được nó phát ra một tiếng “bụp”.

Sau đó, bên ngoài năm mươi thước truyền đến liên tiếp một chuỗi tiếng nổ chói tai, vách tường kim loại bụi bay mù mịt.

Mà chiếc hộp sắt yếu ớt trong tay Hoắc Vũ Hạo cũng “bùm” một tiếng vỡ nát. Hai tay Hoắc Vũ Hạo tức thì liền hợp lại, phần Hồn Đạo Khí vỡ nát kia bị hắn dùng Huyền Ngọc Thu nắn thành một viên hình cầu.

Nếu đổi là một Hồn Đạo Sư cấp bốn trở xuống, chắc hẳn sẽ không hiểu Hoắc Vũ Hạo vừa làm những gì. Nhưng Hiên Tử Văn nào phải Hồn Đạo Sư dưới cấp bốn. Hắn không những được nhận trợ cấp đặc biệt từ Minh Đức Đường, mà còn là một trong những cố vấn nghiên cứu, giáo viên đặc biệt của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư – Hồn Đạo Sư cấp tám. Hắn quá rõ ràng nháy mắt vừa rồi Hoắc Vũ Hạo đã làm những gì.

Hai tròng mắt Hiên Tử Văn sáng rực lên như hai ngôi sao lấp lánh, hắn lập tức đưa ra bình luận của mình:

- Một Hồn Đạo Khí cấp bốn không biết tên. Nếu sử dụng nguyên liệu tốt hơn thì uy lực thậm chí có thể đạt đến bậc năm. Không, không, nói chính xác đây là một kiện Định Trang Hồn Đạo Khí, lực nổ mạnh phóng ra từ nó ngay cả Hồn Đạo Hộ Tráo cũng khó mà đỡ được, tốc độ có thể sánh ngang với Hồn Đạo Xạ Tuyến, nhưng uy lực thì mạnh hơn, xuất sắc nhất là kiện Hồn Đạo Khí này có độ dẻo dai rất mạnh… Có phải ban nãy ngươi chỉ bấm vào một cái chốt trên Hồn Đạo Khí, căn bản không hề rót Hồn Lực vào? Ta hiểu rồi, ban nãy khi người đặt hạt nhân vào đã lợi dụng trận pháp bổ sung năng lượng mà đưa Hồn Lực vào, dùng nó để tác động cho cả kiện Hồn Đạo Khí. Thiên tài, một ý tưởng tuyệt vời. Nói cách khác, Hồn Đạo Khỉ này chỉ cần bổ sung năng lượng thì người bình thường cũng có thể sử dụng. Nhưng sao linh kiện lắp ráp lại có thể nhỏ như vậy? Trong lớp vỏ ngoài chắc chắn đã được phụ thêm một nguyên tố gì đó mà ta không biết.

Sau khi nghe Hiên Tử Văn phân tích xong, Hoắc Vũ Hạo sợ hãi thầm than, từng lời phân tích của hắn đều chính xác. Trong lớp vỏ ngoài đúng là có vấn đề, kết cấu của nó cực kỳ tinh vi, thậm chí có thể so được với phần hạt nhân của nó. Đây là một phần cực kỳ quan trọng với cả kiện Hồn Đạo Khí. Phần hạt nhân có bị nhìn trộm cũng không sao nhưng lớp vỏ là tất cả bí mật của Hoắc Vũ Hạo.

Kiện Hồn Đạo Khí này, trước đây từng xuất hiện một dạng tượng tự uy chấn khắp đại lục từ vạn năm trước, với cái tên Gia Cát Thần Nỏ. Người sáng tạo ra nó chính là tiên tổ Đường Tam, người sáng lập nên Đường Môn. Khi Hoắc Vũ Hạo chế tạo Hồn Đạo Khí đã vận dụng nguyên lý của Gia Cát Thần Nỗ kết hợp cùng Hồn Đạo Khí và tạo nên thành quả là đây.

Dù đã có cả bản vẽ của Gia Cát Thần Nỏ nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng phải mất chừng nửa năm nghiên cứu mới hoàn thành được ý tưởng này, dù là Phàm Vũ cũng không biết được chính xác kết cấu của nó. Vì đây là kiện Hồn Đạo Khí đầu tiên được chế tạo theo nguyên bản từ ám khí Đường Môn. Trong những gì Hiên Tử Văn đã nói, ngoài việc không thể xác định chính xác được uy lực của kiện Gia Cát Thần Nỏ mà Hoắc Vũ Hạo vừa làm, thì tính dẻo dai và việc người bình thường cũng có thể sử dụng là hoàn toàn chính xác. Đây là một mục tiêu mà học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đã một mực theo đuổi từ rất lâu rồi.

Trong số các đầu đề nghiên cứu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đứng đầu luôn là đề bài làm thế nào để người bình thường cũng có thể sử dụng Hồn Đạo Khí? Nghiên cứu này là tìm ra nguyên lý chứ không phải là cần chế tạo một Hồn Đạo Khí cụ thể.

Hiên Tử Văn nắm chặt tay Hoắc Vũ Hạo nói:

- Mau nói cho ta biết ngươi đã làm thế nào? Làm sao có thể làm được như vậy? À không, ngại quá, ta có chút kích động. Bán cho ta đi, ngươi bán thành quả nghiên cứu này cho ta đi, giá cả tùy ngươi chọn. Được không?

Hoắc Vũ Hạo nhìn vẻ mặt kích động của Hiên Tử Văn, ấn tượng cũng tốt thêm một chút, vì hắn cảm nhận được, Hiên Tử Văn là một người có thể sẵn sàng trả giá vì mục tiêu mà mình nghiên cứu, mà người như thế này bình thường lại càng đơn giản, không có quá nhiều mưu mô.

- Hiên lão sư, ta đến đây để được ngài hướng dẫn. Ngài xem ta có thể thông qua kiểm tra không?

- Đương nhiên thông qua. Ngươi có thể bán cho ta không? Tuy nguyên lý của nó chưa hẳn có thể giải quyết tất cả vấn đề nhưng ta sẽ dựa theo nó mà nghiên cứu thêm, cậu bé… ta còn chưa biết tên của ngươi?

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói:

- Ta là Hoắc Vũ Hạo.

- Được được, Hoắc Vũ Hạo, ngươi nói xem, ngươi có thể bán cho ta thành quả nghiên cứu này không?

Hiên Tử văn vội vàng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lập lức lắc đầu không hề do dự.

- Thật ngại quá Hiên lão sư, ta không thể bán cho ngài. Ngài cũng biết học viện Sử Lai Khắc của ta và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bên phía ngài là mối quan hệ canh tranh. Càng quan trọng hơn, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trực thuộc đế quốc Nhật Nguyệt. Ngài hẳn là hiểu, một kiện Hồn Đạo Khí mà người bình thường cũng có thể sử dụng, nếu được mang vào quân đội thì sẽ đáng sợ như thế nào.

Hiên Tử Văn nhíu mày nói:

- Nói thế là ngươi không chịu bán?

Hoắc Vũ Hạo không hề có ý thương lượng:

- Vâng, không bán. Ta thấy ngài cũng không phải là một người cuồng chiến tranh, chẳng lẽ ngài hi vọng nghiên cứu của mình giúp chiến tranh phát triển? Hơn nữa, ta là người của đế quốc Tinh La, ta không thể để nghiên cứu của mình giao cho đế quốc Nhật Nguyệt.

Hiên Tử Văn nói:

- Ngươi không sợ ta sẽ vì nghiên cứu của ngươi mà làm chuyện bất lợi cho ngươi sao?

Hoắc Vũ Hạo cười nhạt đáp:

- Nếu ngài muốn làm thế chắc chắn sẽ không nói cho ta biết. Huống chi, người của học viện Sử Lai Khắc không phải ai muốn bắt nạt là bắt nạt. Ngài có tin không? Tuy tu vi ngài hơn xa ta nhưng ở khoảng cách này, ít nhất ta có thể chắc chắn cùng ngài đồng quy vu tận.

Hiên Tử Văn nghe xong lời này, hoàn toàn không hề nổi giận như Hoắc Vũ Hạo đã tưởng tượng, mà ngược lại còn chân thành hpn:

- Hoắc Vũ Hạo, vậy ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu nói cho ta biết? Ta sẽ cố gắng dạy ngươi được không? Ta đổi nghiên cứu của mình với ngươi? Ngươi phải biết rằng, thành quả nghiên cứu mới nhất của ta cực kỳ khó lường. Một trong số đó chính là một kiện Hồn Đạo Khí Viễn Trình có khả năng theo dõi. Thứ này ở Minh Đức Đường chỉ có mình ta có thể làm. Tuy nó là Hồn Đạo Khí cấp tám nhưng cũng có thể xem là cấp chín.

Hoắc Vũ Hạo vẫn lắc đầu như cũ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Hắn cũng không biết nếu những lời này của Hiên Tử Văn mà để Kính Hồng Trần nghe thấy, chắc vị Đường Chủ kia phải tức đến phun máu.

- Ngươi có hiểu không đấy?

Hiên Tử Văn thấy Hoắc Vũ Hạo coi thường thành quả nghiên cứu của mình liền tức giận.

Hoắc Vũ Hạo bình thản nói:

- Hiên lão sư, ta không hiểu lắm, nhưng ta có thể thấy, thành quả nghiên cứu của ngài chỉ thích hợp với quân đội quốc gia. Mà không hề có tác dụng nhiều với cá nhân, còn ta lại không phải một quân nhân. Về phần do thám, mời ngài cảm nhận.

Hoắc Vũ Hạo nói xong, hai mắt liền phát sáng lấp lánh ánh kim, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nháy mắt rơi lên người Hiên Tử Văn.

Hàng loạt hình ảnh từ mọi ngõ ngách trong phạm vi năm trăm mét lập tức ào ào chui vào đầu Hiên Tử Văn làm hắn chấn động cả người, ngay cả tình hình bên ngoài căn phòng thí nghiệm này hắn cũng trông thấy được.

Hoắc Vũ Hạo cũng không cho hắn nhiều thời gian cảm nhận, Hồn Kỹ vừa phóng ra lập tức thu vào, nhìn Hiên Tử Văn bằng ánh mắt bình tĩnh. Sở dĩ hắn bày ra năng lực của mình vì hắn mơ hồ cảm nhận được, nếu mình đi theo vị Hiên lão sư này có lẽ sẽ có được đột phá. Mà sự đột phát này bất kể là với học viện Sử Lai Khắc hay Đường Môn đều có lợi ích không gì sánh được.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dau-la-dai-luc-2/chuong-378/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận