Bàn Tay Gã Đao Phủ Chương 6

Chương 6

Tanith bây giờ chỉ còn là một phần cơ thể vào sự tập trung cao độ. Tôi mạo muội thầm so sánh như vậy. Chị đặt cả hai bàn tay vào quả cầu thủy tinh, và công cụ pháp thuật rất có thể là sản phẩm của nhà tiên tri Nostradamus thời xa xưa, đột ngột mọc liền vào với cơ thể chị.

Không một ai trong hai chúng tôi lên tiếng. Màn tĩnh lặng bên trong căn phòng với ánh đèn màu đỏ hiện hữu dày đặc đến mức độ người ta có thể sờ thấy được.

Nói cho đúng ra thì chỉ khoảng không gian giữa phòng là được chiếu sáng màu đỏ, tất cả những góc phòng và những bức tường còn chìm trong bóng tối.

Không có một vật truyền tải, kể cả một cô thầy bói cũng rất khó đưa được một hồn ma từ bên kia thế giới quay trở về hoặc là ra lệnh cho nó.

Tanith vẫn ngồi trên ghế thẳng như một ngọn nến, đầu chị hơi cuối một chút về phía trước. Ánh mắt bất động nhìn trân trân vào quả cầu màu đỏ, có vẻ như ánh mắt của chị xuyên thẳng vào bên trong và đi thật xa, biến mất ở cực vô cùng.

Vẫn chưa có âm thanh nào vượt qua bờ môi chị. Tanith tập trung tìm cách mở rộng tinh thần của mình, để nó sẵn sàng không phải chỉ cảm nhận được những luồng tinh thần khác, mà còn tiếp tục chuyển tải nó, để Tanith có thể miêu tả nên thành lời.

Nhiều giây đồng hồ trôi qua.

Tôi không cất cây thánh giá thần đi. Nó treo trên ngực tôi, nằm lộ ra bên ngoài áo sơ mi, rất có thể nó sẽ trợ giúp cho chúng tôi và khiến cho quyền lực của pháp thuật trắng tăng lên. Tôi vô cùng mong mỏi điều đó, bởi tôi muốn thánh giá thần tận dụng hết khả năng của mình để ngăn không cho cái ác đột nhập vào phía chúng tôi, đột nhập vào căn phòng này. Đối tượng mà tôi tập trung tới nhiều nhất là hồn ma của gã đao phủ.

Suy cho cùng gã chính là nhân vật nặng ký nhất, quan trọng nhất trong cái trò chơi bí hiểm của cái chết và thảm hoạ đang diễn ra ở đây. Chúng tôi phải chặn đứng cơn báo thù của gã từ thế giới bên kia.

Tôi liếc xéo về phía người đàn bà. Đầu tiên tôi chỉ thấy những thoáng giật giật rất nhẹ trên hai gò má, thế rồi bờ môi của chị chuyển động, và những từ ngữ chảy ra ngoài.

- Lucille! Lucille! Chị có nghe tôi không? - Sau đó đến một tiếng thở dài thật sâu, thật chậm của chị thầy bói Tanith. - Có nghe thấy tôi thì hãy lên tiếng đi...

Tôi ngồi căng thẳng trên ghế. Tia mắt nhìn trân trối. Miệng tôi há một nữa và thở cạn như có thể. Thế rồi tôi nhìn xuống quả cầu thủy tinh. Nếu Tanith thật sự thiết lập được quan hệ, nó sẽ phải hiện lên trong quả cầu này.

Ở dưới đó không có một hình ảnh lạ.

Quả cầu thủy tinh vẫn yên lặng. Phía bên trong quả cầu chẳng nổi lên sương mù mà cũng không nổi lên mây, nó gây ấn tượng là một vật thể bình thường chứ không hề chứa đựng pháp lực.

Tanith lấy hơi phát thành tiếng. Tôi giật mình và đã muốn nhảy lên, nhưng rồi tôi nhận thấy chị đã bước sang một trạng thái xuất thần. Mặt chị nhợt nhạt, vô số những giọt mồ hôi nổi lên trên da, mười đầu ngón tay xòe ra ôm chặt lấy quả cầu thủy tinh, cả mười đầu ngón tay đang run, và những chuyển động run đó dần dần tràn về phía dáng hình người đàn bà.

Tanith đang bước vào một giai đoạn khủng khiếp. Tôi không thể giúp chị, chị vượt thắng nó bằng sức lực của riêng mình.

Đầu chị giật lên cao. Những vết nhăn và đường kẻ rất sắc đào sâu xuống da chị, biến đổi gương mặt chị. Hai gò má giật liên hồi, kể cả những cơ dọc mí mắt cũng chuyển động, và rất chậm, rất chậm, chị dần dần tĩnh lại, từ từ ngã người về phía trước, hai cánh tay co lại và tựa hai khuỷu tay lên mặt bàn phủ khăn màu xanh lục.

Chắc chắn Tanith phải cảm nhận được một mối quan hệ, một mối liên lạc, nếu không chị đã không phản ứng như thế. Nhưng mối quan hệ đó ra sao? Có hại. Nó sẽ là có hại nếu nó chất một gánh nặng quá lớn lên người chị. Liệu một hồn ma đã có một cử chỉ tử tế và tốt đẹp như hồn ma Lucille lại xuất hiện bằng kiểu cách đó sao?

Tôi hầu như không tin được. Thế nhưng chính Tanith đã gọi tên người bạn gái quen thuộc và bây giờ lại gọi đúng cái tên đó mặc dù những âm thanh thoát ra trong sự thật nghe chỉ giống tiếng rên.

Tôi cố gắng để hiểu, nước bọt bắn lên trên môi người đàn bà. Đột ngột chị nói bằng giọng bình thường kể cả hai bàn tay cũng không còn tóm và gồng quá chặt bao quanh quả cầu thủy tinh, những từ ngữ đó hướng về phía tôi.

- John, tôi tin rằng tôi đã thất bại rồi. Việc khó quá. Nó đứng như một bức tường.

- Gã đao phủ?

- Đúng.

- Chị có tìm hiểu được gã không?

- Không, đáng tiếc là không. Tôi chỉ biết được vài mẩu thông tin. Gã đã được đánh thức dậy từ những tầng không gian sâu vô cùng tận, người ta đã đưa hồn ma của gã lên trên bề mặt. Gã bị nguyền rủa, nhưng giờ đây, gã đã... - chị phải ngưng lại một lúc, bởi những câu nói vừa rồi đã khiến chị quá mệt mỏi.

- Có phải Lucille là người có lỗi? - Tôi hỏi sau một hồi im lặng.

Tanith gật đầu trả lời tôi.

- Vậy thì chính chị ta phải giúp đỡ chúng mình! - Tôi đòi hỏi.

- Chị ta cũng muốn thế! - Tanith đau khổ kêu lên và đồng thời đưa hai bàn tay lên mặt.

Tôi đứng dậy. Ban nãy tôi đã kéo ghế lùi về một chút, bởi tôi không muốn chạm trực tiếp đến mặt bàn. Giờ tôi cúi nhìn vào bên trong quả cầu thủy tinh. Không có gì che mắt tôi bởi Tanith đã rút cả hai bàn tay về.

Có điều gì thay đổi không?

Tôi không biết, bởi tôi không hiểu rõ đồ vật pháp thuật này. Phía bên trong quả cầu thủy tinh đang mờ đi như có mây che. Có vẻ như những thế lực thần bí đang xuất hiện ở trong đó và dần dần khiến cho mây mù, sương mù chuyển động. Nhưng quả cầu thủy tinh không cho phép tôi nhìn sang một chiều không gian khác. Phía bên kia thế giới vẫn đóng kín cửa.

Tôi lại ngã người về sau. Tanith đã buông hai bàn tay xuống, Gương mặt chị bây giờ còn giống mặt nạ hơn ban nãy. Một gương mặt hoàn toàn vô cảm.

- Sao nữa? - Chị hỏi tôi.

- Tôi rất tiếc. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì cả.

Chị gật đầu.

- Tôi cũng đã nghĩ như vậy. Quả cầu thủy tinh quá yếu ớt, tin tôi đi.

- Quả cầu không quá yếu đâu, mà là phía bên kia quá mạnh.

- Cũng thế thôi.

Tôi lại ngồi xuống ghế. Quen biết chị cả một thời gian dài, tôi hiểu tâm lý Tanith lúc này. Chị chưa bị gục ngã, nhưng chị luôn đau đớn vì bất kỳ thất bại nào. Những con người nhạy cảm như Tanith có thể dễ dàng bị kích cho mất bình tĩnh. Họ hầu như không chấp nhận được thất bại.

- Ta có nên thử lần hai không? - Tôi nói với chị.

Tanith nhìn lên. Chị không trả lời.

- Làm ơn, Tanith...

Thế rồi chị nói một câu mà tôi không hoàn toàn hiểu ngay được.

- Tôi sợ! - Chị thì thào. - John, anh sẽ không tin nổi đâu, những hồn ma đang bị giam cầm kia rất nguy hiểm. Nếu nó thoát ra ngoài thì tôi sẽ bỏ mạng.

- Chị quên mất là còn có tôi đây sao?

Chị mỉm cười.

- Không, nhưng đâu có được ích gì, nếu tôi...?

- Tanith, thử nhớ lại xem! Lúc đó tôi đâu có mặt. Đã có lần có kẻ bắt cóc tôi xuống sảnh trước của địa ngục, và chị đã liên hệ được với tôi, lúc đó chị đã cứng rắn và bình tĩnh hơn nhiều đâu có buồn rầu, rụt rè, e ngại như bây giờ.

- Đó là chuyện khác.

- Tại sao?

- Lúc đó tôi có thể biết được chuyện gì sẽ đợi mình, John.

- Mặc dầu vậy, Tanith. Hãy thử một lần nữa đi. Thử vì tôi, được không?

Một nụ cười lướt qua gương mặt chị.

- Thôi cũng được, John. Tôi sẽ làm.

- Cám ơn.

Lại một trò chơi như ban nãy. Chỉ có điều ngắn hơn. Thêm một lần nữa quả cầu thủy tinh như tan ra, nối kết liền với hai bàn tay Tanith. Chị thầy bói lấy hơi một lần nữa thật sâu, rồi nhắm mắt lại, đầu gục về phía trước.

Tôi căng người lên chờ đợi!

Chị thì thầm tên của Lucille. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu chị cũng không nhận được câu trả lời. Lời gọi vẳng vào chỗ trống.

Cả tôi cũng bắt đầu thấy mỏi mệt. Mặc dù chỉ đóng vai khán giả mà tôi đổ mồ hôi khắp thân.

Sự căng thẳng đã vắt kiệt sức. Nhưng tôi đơn giản không còn khả năng đi chỗ khác, tôi nhìn Tanith, và ánh mắt của tôi cũng hướng về phía tấm gương mà tôi đã đem sang đây.

Lúc đó tôi nhìn thấy ở rất xa, trong chiều sâu gần như vô cùng của cái gương kỳ lạ đó xuất hiện một chuyển động.

Khi nhận ra nó, tôi giật nảy người lên và đã muốn chỉ cho Tanith thấy, thế nhưng bấy giờ chị thầy bói đang ở trong một trạng thái mà người ta không được phép đánh thức chị.

Vây là tôi ngồi yên.

Cái gương hút hết sự chú ý của tôi. Bỗng tôi hiểu ra nhiều việc.

Tanith đã tạo ra được mối liên hệ. Chỉ có điều không bằng từ ngữ, mà bằng hình ảnh.

Những suy nghĩ của chị tồn tại bên trong khuôn gương dài kia.

Chị đã gọi Lucille, và Lucille đã nghe được tiếng chị. Cô ta đã xuất hiện, cô ta đã hiện lên trong gương. Bước lại gần, tôi nhận ra mái tóc vàng cùng tấm áo dài màu xanh dương.

Đúng là Lucille.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ta đã được gọi, đã đến và bây giờ muốn truyền thông tin cho chúng tôi.

Tôi ngồi im, sự căng thẳng dán dính tôi xuống ghế. Phải có một chuyện gì đó xảy ra. Lucille không thể xuất hiện vô lý do, cô ta có điều gì đó cần nói với chúng tôi, và bây giờ tôi nhìn thấy gương mặt cô ta rõ hơn, trong khi Tanith vẫn ngồi im trên ghế, đầu rũ xuống, tay bám chặt quả cầu thủy tinh.

Lucille giơ dài hai tay về phía trước. Đó là một cử chỉ mong chờ, nhưng cũng đồng thời là né tránh phòng thủ, bởi cô ta xoay hai lòng bàn tay ra phía ngoài.

Cô ta muốn nói gì? Cô ta muốn cảnh báo chúng tôi? Có phải gã đao phủ đang bám sát gót chân cô ta? Có phải cô ta đang bị truy đuổi bởi một hồn ma muốn hủy hoại cả hồn ma của cô?

Một tiếng huýt gió thoát ra khỏi khuôn miệng của chị thầy bói Tanith. Chị đang đứng dưới một lực ép vô cùng mạnh mẽ. Giữ vững mối liên kết với quả cầu thủy tinh lúc này là một công việc đòi hỏi rất nhiều sức lực.

Thêm một lần nữa, khuôn miệng của người đàn bà trong gương lại uốn theo những từ ngữ câm nín. Thêm một lần nữa tôi phải cố gắng hết sức mình, mong hiểu được phần nào. Tôi không hiểu nổi, bởi bây giờ người đàn bà kia đang nói cả câu.

Ôi trời, nếu như tôi có thể…

Thế rồi tôi nhìn thấy bóng tối đó.

Cả nó cũng đứng bên trong gương, và nó hiện lên vừa nguy hiểm, vừa đe doạ đằng sau người đàn bà đang trôi trong không khí. Đó là một bức tường màu xám u tối rùng rợn, một sự đe doạ đối với Lucille.

Chắc Lucille cũng phải nhận thấy có chuyện xảy ra đằng sau lưng mình. Cô ta xoay đầu lại và những cử chỉ hoảng hốt cho tôi biết là cô ta sợ. Và đám mây đó tan ra.

Đó là một diễn tiến kỳ lạ, bởi đầu tiên nó phồng lên, hơi loãng ra ở giữa rồi đồng thời nhợt đi.

Bây giờ tôi có thể nhìn qua nó và mãi tới bây giờ tôi mới thấy được đám mây kia đã che thứ gì.

Đó chính là kẻ bí hiểm, gã đao phủ.

Gã mang cái giây thòng lọng.

Dây thòng lọng được cầm trong một bàn tay khổng lồ, ánh lên màu xanh lục kinh khiếp…

Tôi không tính tới chuyện này. Trước hay sau tôi vẫn nghĩ đối thủ của chúng tôi ở đây là một con ma đã quá xưa cũ, tôi không ngờ tới khả năng nó lại vật chất hoá trong lần gương. Đây là một sự bất ngờ ngoài tưởng tượng.

Cánh tay ma quái khiến cho tôi chú ý nhiều nhất.

Một cánh tay ghê tởm, nhớp nháp màu xanh lục như nó được bọc bằng một lớp da của con kỳ đà, kỳ nhông. Những ngón tay chĩa thẳng ra, móng rất dài. Những cái móng tay cũng nhớp nháp một màu xanh gớm ghiếc.

Đằng sau bàn tay đó, tôi nhìn thấy gã đao phủ. Hay đúng hơn chỉ là mặt gã. Một cái mặt nạ của nỗi kinh hoàng, cũng nhớp nháp một màu xanh xám như làn da kia, nếu người ta còn gọi đó là da. Tôi thấy nó giống một loại giấy thì đúng hơn, một tờ giấy mà người ta đã khoét ra nhiều lỗ dành cho vị trí của các cơ quan xúc giác.

Bàn tay quan trọng hơn. Bàn tay gã đao phủ.

Mặc dù những ngón tay được xòe ra khỏi nhau, chúng vẫn cầm chắc sợi dây thòng lọng. Sợi dây được kẹp thật chặt giữa hai ngón tay và bây giờ bắt đầu đung đưa, khi bàn tay chuyển động. Một hình ảnh rùng rợn, đang hiện lên trong tấm gương trước mặt tôi, bởi cái dây thòng lọng tiến đến người đàn bà tóc vàng, mỗi lúc một gần hơn. Ý định của nó đã rõ ràng. Nó mong muốn bóp chết Lucille.

Một trò chơi ác độc, những gì đã được thực hiện thật sự ở ngoài đời, giờ sẽ nhắc lại trong tấm gương. Có lẽ người đàn bà có tên là Lucille kia cần phải được đuổi cả hình bóng mờ nhạt của cô ta ra khỏi tấm gương này, hoặc cho mãi mãi, hoặc cho một khoảng thời gian nhất định.

Không thể để chuyện đó xảy ra. Cô ta cần và cô ta phải cung cấp thông tin cho chúng tôi nữa. Nhưng làm thế nào để giúp cô ta?

Tôi nhìn nét đau khổ sợ hãi trên mặt người đàn bà tóc vàng. Nỗi sợ hãi hiện rất rõ ràng. Lucille hầu như không dám xoay đầu lại. Cô ta không dám một lần nữa nhìn vào gã sát nhân quỷ quái đang truy đuổi mình, thế nhưng cái bóng của sợi dây nguy hiểm kia vẫn cứ mỗi lúc một phình to ra hơn, phình to ra hơn…

Nó sẽ đến chỗ cô ta ngay bây giờ...

Nó đang chuyển động nhanh hơn. Cảnh tượng diễn ra trong gương trói chặt tôi. Tôi như nhìn vào một con đường hầm thật dài, sáng màu và tôi phải đứng đó để chứng kiến gương mặt của Lucille chuyển động.

Người đàn bà tóc vàng mở miệng và uốn môi theo một từ.

- Cứu với!

Nhắc đi nhắc lại một từ đó. Nỗi sợ hãi trước kẻ hành hạ cô ta mỗi lúc một tăng cao hơn, khi sợi dây thòng lọng đến gần hơn. Giờ sợi dây đã trôi trên đầu người đàn bà, nó hạ xuống và muốn hủy diệt đối tượng không còn cơ hội trốn chạy.

Không thể để cho điều đó xảy ra.

Tôi nhảy về phía tấm gương, lấy đà thật xa nhưng cầm chắc sợi dây chuyền và vung cây thành giá ra đằng trước.

Nguồn: truyen8.mobi/t96868-ban-tay-ga-dao-phu-chuong-6.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận